Mục lục
[Dịch] Quan Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Quang Vinh nghe thấy con trai mở miệng mà có chút cảm thán, chính mình đây cũng không giỏi ăn nói, thế sao đứa con lại biết cách ăn nói như vậy? Một câu vui đùa của nó không những xóa đi những xấu hổ lúc vừa rồi, đồng thời cũng là giải thích tình hình với bí thư Lâm. Lời nói của tiểu tử này thật sự là khá cao.

- Sửa kịch bản thì được mời một bữa cơm sao? Đâu, đưa cho tôi xem.

Lâm Trạch Viễn biết rõ con gái bảo bối của mình tham gia lớp kịch trong trường, sau khi nghe Vương Tử Quân nói vậy thì lập tức có hào hứng.

Lâm Dĩnh Nhi lúc này cũng bình tĩnh lại, nàng làm nũng:

- Bố, ngài khoan hãy nói, những vị quan như mọi người thường già cỗi cổ lỗ, còn bí thư Tiểu Vương thật sự là cán bộ trẻ tuổi, thật sự dám nghĩ dám làm.

Lâm Trạch Viễn bị lời nói của con gái làm cho vui mừng, lão nhận lấy kịch bản, lại lật ra nhìn chăm chú. Mãi đến khi xem xong kịch bản thì Lâm Trạch Viễn mới trầm ngâm nói:

- Kịch bản này sửa rất tốt, Dĩnh Nhi, bữa cơm này của con có giá trị.

- Đó là đương nhiên, nếu không đáng một bữa cơm, con cũng không tự mình xuống bếp.

Lâm Dĩnh Nhi rạo rực tiếp nhận kịch bản từ trong tay của Lâm Trạch Viễn, sau đó dùng giọng đắc ý nói:

- Chờ con đưa kịch bản này sang, bọn họ không chấn động mới là lạ. À, bọn họ nhất định sẽ nói, biên kịch Lâm nhất định là treo nước nóng trên máy bay, trình độ không phải cao vời như bình thường.

Lâm Dĩnh Nhi bày ra bộ dạng một cô gái tinh nghịch, không khỏi làm cho Lâm Trạch Viễn và Vương Quang Vinh cười lên ha hả.

- Tử Quân, con về khi nào? Sao lại chạy đến nhà bí thư Lâm?

Vương Quang Vinh dù đang dùng cơm nhưng tâm tư lại đặt trên người con trai.

Vương Tử Quân biết bố mình đang nghĩ gì, thế là nhanh chóng báo cáo những gì mình gặp phải cho hai vị lãnh đạo tỉnh ủy, tuy chỉ là một chuyện nhỏ nhưng hắn miêu tả sống động như thật.

Lâm Dĩnh Nhi vì cũng có tham gia nên Vương Tử Quân mở miệng nói, nàng cũng bổ sung thêm vài câu, càng làm cho người ta cảm động.

Lâm Trạch Viễn và Vương Quang Vinh vốn đang mỉm cười nghe bọn họ kể chuyện, nhưng sau đó vẻ mặt hai người dần khó coi, đặc biệt là Lâm Trạch Viễn, lão là bí thư tỉnh ủy, vẻ mặt trầm hẳn xuống.

- Quang Vinh, anh thấy chuyện này thế nào?

Lâm Trạch Viễn buông đôi đũa trong tay xuống rồi trầm giọng nói.

Dù trên bàn cơm nhưng Vương Quang Vinh biết rõ quan trường chỗ nào cũng có thể khảo nghiệm, đây là Lâm Trạch Viễn đang kiểm tra mình. Lão trầm ngâm một chút rồi trầm giọng nói:

- Sự việc tuy nhỏ nhưng lại ảnh hưởng nghiêm trọng và làm bại hoại hình tượng của đảng và chính quyền! Đặc biệt là ở trường hợp công chúng, thân là cảnh sát nhân dân, dám ngang nhiên giở trò xảo trá, đây không phải là bôi đen thể diện của dảng và chính quyền sao? Tôi cho rằng trước mắt chúng ta nên nắm chắc công tác giáo dục tư tưởng cho cán bộ đảng viên, tăng cường tố chất, cải thiện hình tượng.

Vương Quang Vinh nói đều rất quy củ, nhưng Lâm Trạch Viễn giống như vẫn chưa hài lòng, lão quay sang nhìn Vương Tử Quân:

- Tử Quân, cậu nói xem.

- Chú Lâm, bố của cháu nói đúng, nhưng đó cũng không phải là hậu quả nghiêm trọng nhất. Theo cháu thấy, nếu chuyện này mà nói ra ngoài sẽ phát sinh chút vấn đề, rõ ràng là xã hội bây giờ thiếu trách nhiệm, thiếu đạo đức, thiếu nhân tính trầm trọng. Thử hỏi xem, giúp người còn phải có bằng chứng, như vậy có người nào không sợ phiền mà duỗi tay tương trợ? Tất cả mọi người thà khoanh tay đứng nhìn còn hơn động vào phiền toái.

Vương Tử Quân nói, trong đầu chợt xuất hiện những tình huống giúp người rồi bị vu oan ở kiếp trước, hắn thật sự không hãm lại được:

- Đạo đức xã hội ngày càng kém, người và người ngày càng lạnh lùng, nếu cứ như thế mãi thì tâm tính của người lương thiện sẽ bị dìm chết, chỉ là một bà lão ngã ở đầu đường nhưng không ai dám tiến lên đỡ dậy, như vậy cứ tưởng tượng xem, xã hội này đã đáng sợ thế nào rồi?

Lâm Trạch Viễn khẽ gật đầu, lão cầm điếu thuốc lên định châm lửa, thấy con gái ở bên cạnh nhìn chằm chằm lại thôi.

- Tử Quân nói dúng, nói thật nhé, ngay cả tôi cũng không nhìn thấu như cậu. Con đê ngàn dặm sẽ bị hủy vì một tổ kiến, Quang Vinh, sau khi về anh gọi điện thoại cho cục công an, yêu cầu bọn họ làm tốt công tác đẩy mạnh bầu không khí xã hội, để phát triển theo hướng tốt.

- Vâng, bí thư Lâm.

Vương Quang Vinh vừa lên tiếng đồng ý vừa dùng ánh mắt thỏa mãn nhìn con trai, những suy luận phán đoán như vậy xuất phát từ miệng con mình, thế nên lão sẽ rất vui sướng.

Lâm Trạch Viễn cũng dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Vương Tử Quân, lão cầm lấy đũa gắp miếng rau, sau đó tươi cười nói:

- Tử Quân, tôi còn thiếu một thư ký, cậu có tình nguyện đến thử không?

Trong tỉnh thì bí thư tỉnh ủy là mặt trời, thử hỏi xem, trong thể chế có vị cán bộ trẻ tuổi nào mà không muốn kéo gần quan hệ với lãnh đạo? Vị trí thư ký thì thật sự là cạnh tranh khốc liệt, chạm tay có thể bỏng, không thua gì hoa hướng dương yêu mặt trời.

Nhưng lúc này chức vụ kia cũng không phải quá quan trọng với Vương Tử Quân, làm thư ký của bí thư tỉnh ủy chủ yếu là dựa lưng vào cây đại thụ, mà hắn thì không thiếu những cây đại thụ như vậy.

Nếu muốn cho mình đi xa hơn, đứng cao hơn, Vương Tử Quân cũng chỉ có thể bỏ thời gian đổ mồ hôi rèn luyện dưới cơ sở, kinh nghiệm của một vị bí thư đảng ủy xã sẽ là một nét bút tô đậm con đường phát triển trên quan trường của hắn.

Vương Tử Quân có quyết đoán trong nháy mắt, hắn nở nụ cười cảm kích rồi dùng giọng nghiêm trang nói:

- Cảm tạ bí thư đã coi trọng, cháu thật sự có chút kích động, nhưng cháu vừa mới xuống xã Tây Hà Tử công tác, cháu cảm thấy mình nên thành thật ở lại vài năm.

Vương Quang Vinh khẽ giẫm lên chân Vương Tử Quân, thế nhưng vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn không biến đổi, vẫn nói ra lời mình suy nghĩ.

Lâm Trạch Viễn mỗi ngày đã nhìn qua vô số người, thường thấy những kẻ uốn người theo mình, ăn nhịp với mình, căn bản sẽ không nghĩ đến kết quả này: Tiểu tử kia lại từ chối lời mời của mình.

Lâm Trạch Viễn dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, lão có thể cảm thấy, có thể nhìn thấy người thanh niên kia có thể bảo trì chút tỉnh táo và bình tĩnh trước lời mời hấp dẫn của mình. Cảm giác có chút bực mình chợt tan biến, tâm tình của lão cũng có biến hóa, lão cười ha hả nói:

- Hảo tiểu tử, Dĩnh Nhi, hôm nay bố rất vui, lấy một chai Mao Đài ra đây.

...

Sau khi dùng cơm tôi với ông nội thì Vương Tử Quân tiếp tục chạy đi, dù thế nào thì hắn và Tần Hồng Cẩm cũng có quan hệ đối tác, hắn sao có thể bỏ mặc lời mời của nàng?

Vương Tử Quân bắt taxi đến quảng trường trung tâm gần siêu thị vừa mở, lúc này trời đã tối, ánh đèn nê ông bắt đầu lấp lánh.

“Siêu thị Quân Thành”

Bốn chữ lớn đang liên tục được ánh đèn nê ông lấp lánh phụ trợ, trước cổng siêu thị vẫn đang tiếp tục có hàng dài người đi vào.

- Này cậu trai, cậu đến siêu thị đi dạo sao? Chậc chậc, trong kia thật sự chỉ bán những thứ tốt, giá cả công khai, không ức hiếp già trẻ, lúc khai trương thì người tấp nập. Nghe nói giám đốc lại là nữ, cô gái kia thật giỏi, có lẽ sắp phát tài đến nơi rồi...

Viên tài xế taxi nghe Vương Tử Quân nói muốn đi đến siêu thị Quân Thành thì cảm thán từ tận đáy lòng.

- À, tôi cũng nghe nói ở thành phố Giang Thị có một điểm mua sắm hay như vậy, thế nên muốn qua xem thế nào.

Vương Tử Quân thuận miệng bắt chuyện với lái xe.

Vì người đi đường dần đông đúc nên xe không khỏi đi chậm lại, lái xe vừa chú ý chạy xe vừa cười nói:

- Những năm nay nếu phát triển sớm sẽ có ưu thế, mới có thể phát tài, anh xem đám người đang đi dày đặc bên kia là biết, bọn họ sắp phát tài đến nơi rồi.

Trong giọng điệu cảm thán của tài xế, Vương Tử Quân thanh toán tiền xe, sau khi xuống xe cũng không trực tiếp đi gặp Tần Hồng Cẩm, hắn theo dòng người đi vào trong siêu thị Quân Thành chiếm cứ bốn tầng lầu của tòa nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK