Vốn dĩ ở nơi đông dân cư như thành phố lớn này, gió cũng là gió nóng, nhưng trong kiếm đường này lại khá mát mẻ.
Trước đó Dạ U Nhược sống ở nhà bên cạnh, chưa từng vào đây, lần này tiến vào kiếm đường, nàng có một loại cảm giác tiến vào trong núi sâu.
Kiếm đường này tựa như một sơn động, trong sơn động này cho người ta một loại cảm giác âm trầm.
Nàng cảm thấy ngột ngạt, giống như có thứ gì trong bóng tối đang nhìn chăm chú chính mình.
Từ nhỏ, linh giác của nàng liền nhạy cảm.
Hàn Dĩ Đồng mở lời, Bùi Tứ Gia đương nhiên sẽ không từ chối.
Lập tức để Bùi Củ đi dọn một phòng.
Dạ U Nhược đứng trong chốc lát, sau đó cũng chạy tới giúp Bùi Củ dọn dẹp phòng.
Hai người đều không nói gì, trầm mặc dọn dẹp giường chiếu, cũng may là mùa hè, cũng không cần chăn dày, hơn nữa nhà nàng bên cạnh cũng có đồ dùng, chỉ cần lau sạch sẽ giường, liền có thể mang tới trải lên.
Sau khi lau dọn xong, Bùi Củ lại bồi tiếp nàng cùng đi cầm đồ vật nàng cần dùng.
Nhà bên cạnh tự nhiên là rất sạch sẽ gọn gàng, phòng Dạ U Nhược còn có một cỗ mùi thơm.
Khi bọn họ ôm đồ vật trở về, Hàn Dĩ Đồng đã đi.
Mà Bùi Củ sau khi giúp nàng mang đồ, trải giường xong thì liền đi ra ngoài.
Khi đi tới dưới lầu, Bùi Tứ Gia nói cho hắn, phía Hàn Dĩ Đồng còn đang xử lý chuyện 【 Hải Dương Hoàn Cảnh Bảo Hộ Hiệp Hội ], nhất là ban đêm nàng sẽ bề bộn nhiều việc, không rảnh chiếu cố Dạ U Nhược, hơn nữa chỗ ở của nàng cách trường học có chút xa, cho nên hi vọng nàng có thể ở tạm đây mấy ngày.
Mấy ngày sau, chắc chắn sẽ có người nhà nàng đến.
. . .
Sau khi chìm vào giấc ngủ, Bùi Củ ở thế giới trong miếu, đứng tấn luyện khí, tối đa là ra sườn núi bên ngoài hóng gió.
Sau khi tỉnh lại, trước đi luyện vài đường kiếm trong sân, rồi Dạ U Nhược cũng dậy.
Sau đó, cả hai cùng đi học, Chu Du nhìn thấy Dạ U Nhược đi ra từ trong nhà hắn, kinh ngạc đến ngây người, lập tức đạp xe đi, cũng không nói muốn chở Bùi Củ.
Thế là hôm nay Bùi Củ không có bánh bao ăn, cho nên chính hắn mua bốn cái bánh rán, một mình hắn ăn bốn cái, Dạ U Nhược ở bên cạnh cũng mua hai cái.
Sau đó cả hai cùng đi xe buýt đến trường.
Buổi tối hôm đó, hắn hỏi Dạ U Nhược muốn đi chạy bộ hay không, nàng nói không đi, nhưng muốn luyện kiếm với hắn, thế là Bùi Củ liền dạy nàng luyện kiếm.
Nàng kỳ thật cũng không hẳn muốn học kiếm, chỉ là muốn mệt mỏi, phát tiết một chút.
Bùi Củ lấy ra cọc gỗ trong nhà để nàng chém, trên cọc gỗ quấn vải, nên không gây tiếng động lớn.
Hôm đó Bùi Củ dạy nàng một thức.
Bước lên bổ kiếm.
Đồng thời muốn hét lên.
Thế là trong phòng, xuất hiện từng tiếng "A" giòn tan.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt thế mà đã là một tháng.
Vô luận là Dạ U Nhược hay là Bùi Củ cũng không nghĩ tới, Dạ U Nhược thế mà ở một tháng trong kiếm đường.
Sinh hoạt của Bùi Củ đã đơn giản lại phong phú, hắn có rất nhiều thứ muốn học, trong kiếm xã dạy Lưu Nghệ Giai, sau khi về nhà lại muốn dạy Dạ U Nhược.
So kiếm trong kiếm xã đã có thể đánh bốn người, bởi vì động tác của hắn nhanh hơn, lực lượng trên kiếm lớn hơn.
Có hiệu quả này, là bởi vì thổ nạp hô hấp pháp đứng tấn của Bùi Củ, đã có cảm giác rất rõ ràng, hắn cảm giác trong thân thể có một cỗ khí, theo ý thức của mình mà di chuyển, cũng chính là một cỗ khí này, để động tác của hắn càng nhanh càng linh hoạt.
Chỉ thấy thân thể của hắn tránh chuyển xê dịch giữa bốn thanh kiếm của bốn người, xoay thân giữa đám người, mà kiếm trong tay không ngừng tạo ra kiếm hoa.
Vung kiếm hoa bên trong, vung kiếm hoa bên ngoài, vung kiếm hoa sau lưng.
Hắn ở giữa bốn người, cũng chưa đánh trả, chỉ lấy kiếm hoa ngăn cản, thân chuyển theo kiếm, kiếm chuyển theo thân, ở giữa bốn người, đúng là trên người không trúng một kiếm.
Lưu Nghệ Giai ở bên cạnh vỗ tay đến đỏ cả tay.
Bất quá, người nhà Dạ U Nhược rốt cục đến, nàng cũng chuyển về nhà.
Bùi Củ không còn phải bồi tiếp nàng ngồi xe buýt đi học.
Bởi vì, ngày hôm đó Lưu Nghệ Giai tặng hắn một chiếc xe đạp, sau đó nói: "Bùi Củ, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ."
"Sinh nhật ta?" Bùi Củ rất kinh ngạc, chính hắn đều không nhớ rõ sinh nhật của mình, nhưng lúc này nhớ ra, bởi vì chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, cho nên hắn thường quên mất, trong lòng hắn không có ngày này, chỉ khi nghe người khác nhắc đến sinh nhật, mới có thể nghĩ đến sinh nhật của mình.
Hoặc là còn chưa đến, hoặc là đã qua.
"Sao ngươi biết hôm nay là sinh nhật ta?" Bùi Củ hỏi.
"Ta muốn biết, đương nhiên liền có cách biết a, chỉ cần muốn hiểu rõ một người, luôn luôn có cách dể biết được." Lưu Nghệ Giai có chút đắc ý nói.
Bùi Củ nhìn xem chiếc xe đạp này, nghĩ đến mình dạy nàng luyện kiếm, cũng không thu nàng phí bồi luyện, chắc nàng dùng cách này để trả ơn mình, vừa vặn, mình lại cần một chiếc xe đạp.
"Cám ơn ngươi a." Bùi Củ nói.
"Không cần cám ơn." Lưu Nghệ Giai mặc áo ngắn tay màu vàng nhạt, chắp tay sau lưng, đung đưa thân thể, lộ ra răng trắng noãn.
Bùi Củ nhận lấy xe đạp.
. . .
Thế giới trong miếu, một màu đen kịt.
Hắn tìm được cây đuốc vị quản sự đồng ruộng trong trấn đưa tới, thắp đèn lên.
Đi ra phía ngoài luyện kiếm một lúc, lại đứng tấn luyện tập hô hấp thổ nạp.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy ánh đèn nơi xa lay động trong gió.
Phương hướng của ánh đèn đến từ phía bên kia núi, không phải đến từ trong trấn.
Cho tới nay, lúc đi giang hồ cùng tam thúc hắn đi qua không ít nơi, nhưng chưa từng đến nơi đó.
Hơn nữa, hiện tại Bùi Củ cũng đã minh bạch, thế giới này, kỳ thật chính là lấy miếu sơn thần trong núi làm trung tâm mà hình thành, địa phương quá xa liền giống như bị bao phủ bởi sương mù, căn bản là không cách nào đi qua.
Mà hiện tại nơi ánh đèn phát ra, chính là địa phương không thể đi qua trong lòng Bùi Củ.
"Là có người đi nơi đó, rồi quay lại, hay là có người xuyên qua màn sương mù kia đến nơi này?"
Trong lòng Bùi Củ lóe lên ý nghĩ này.
Ngọn đèn kia từ đằng xa mà đến, đi rất lâu, đi đến khi Bùi Củ tỉnh lại, vẫn chưa đến gần.
Hắn đem loại tình huống này, nói cho gia gia, gia gia sau khi trầm mặc một hồi nói: "Tình huống trong đó, chỉ cần ngươi không xông loạn khắp nơi, cả thế giới tựa như là trạng thái tĩnh."
"Loại tình huống ngươi nói này, có thể là có người cũng tiến vào thế giới trong miếu." Bùi Tứ Gia nói.
"Người ngoài?" Bùi Củ ngoài ý muốn mà hỏi: "Người ngoài cũng có thể đi vào sao?"
"Sẽ luôn có cách." Bùi Tứ Gia nói.
"Vậy làm sao bây giờ?" Bùi Củ khẩn trương hỏi.
"Không cần lo lắng, nếu như người ngoài tìm tới ngươi, nói muốn cùng ngươi đi vào trong miếu, ngươi nhất định phải cự tuyệt." Bùi Tứ Gia nghiêm túc nói.
"Ta biết, gia gia, ta sẽ không đi vào." Bùi Củ nghiêm túc nói.
"Năm đó, kỳ thức cha ngươi cũng không phải đi vào một mình, mà là đã quen biết một người ở trong đó, đi vào với người kia." Bùi Tứ Gia nói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK