Trong phòng nhỏ u ám, một ngọn đèn đơn độc, không thể xua tan bóng tối ở nơi hẻo lánh.
Bùi Củ quay đầu nhìn thấy gia gia đứng ở phía sau, cầm trong tay một chiếc chuông đồng, tiếng chuông đồng vừa nghe được khẳng định là do gia gia rung ra.
Là gia gia đánh thức mình.
Bình thường tiến hành nghi thức thông linh như thế này, hoặc là tự mình tỉnh lại, hoặc là cần có người đánh thức, bởi vì người ở bên trong có thể sẽ trầm luân trong đó, trầm luân, thì sẽ không bao giờ tỉnh lại, người không tỉnh lại nhục thân tử vong, vậy ý thức liền tương đương với bị 'Linh' thôn phệ.
Thậm chí có trường hợp người đột nhiên tỉnh dậy, đã không còn là mình.
"Gia gia."
Bùi Củ quay đầu nhìn xem gia gia đứng sau lưng, nhìn thấy tay gia gia cầm một chiếc chuông đồng chưa bao giờ thấy, mà tay khác thì cầm Sát Quỷ Kiếm nguyên bản thờ phụng trên bàn thờ.
Ngoài ra, hắn còn thấy vẻ mặt gia gia tràn đầy nghiêm túc, ánh lửa chiếu vào đôi mắt hắn, để cả người hắn toát lên vẻ lăng lệ mà sâm nghiêm.
"Phụ thân của ngươi tên là gì?" Bùi Tứ Gia hỏi.
"Bùi Húc." Bùi Củ lập tức trả lời, ngay từ đầu còn không biết vì sao gia gia hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời ngay, nhưng lại lập tức minh bạch, đây là gia gia đang nghiệm chứng xem mình có còn là mình hay không.
Gia gia mặc dù rất tín nhiệm ông ngoại, nhưng hắn vẫn làm phòng bị.
"Ông ngoại ngươi tên là gì?" Bùi Tứ Gia lại một lần nữa hỏi.
"Mai Thính Tùng." Bùi Củ lại một lần nữa nhanh chóng trả lời.
"Tốt." Bùi Tứ Gia ứng một tiếng, tiến lên mấy bước đặt thanh kiếm trong tay trở lại bàn thờ, nói: "Bên trong thế nào, có thu hoạch được gì không?"
"Có." Bùi Củ rất khẳng định nói: "Ta học được khí công nội tức chân chính, học được hai bộ kiếm thuật cùng một môn khinh công."
Trong mắt Bùi Tứ Gia lóe lên một tia kinh ngạc, nói: "Là ngươi học được sao?"
Hắn vừa hỏi, lại vừa đốt một nén hương, dâng hương cho tổ sư.
"Đúng thế." Bùi Củ hồi đáp.
Bùi Củ biết vì sao gia gia hỏi như vậy, bởi vì nếu không phải tự học được, mà là thông qua linh ấn thu hoạch được, vậy sẽ gánh vác nguyền rủa.
"Đến, ra ngoài biểu diễn một lượt, nhìn xem." Bùi Tứ Gia có chút không kịp chờ đợi nói.
Bùi Củ lập tức đứng dậy, đi theo gia gia ra ngoài.
Bên ngoài thế mà trời đã bắt đầu tờ mờ sáng.
Hắn nhìn một chút đồng hồ treo trong nhà, là năm giờ sáng, lập tức liền muốn hừng đông.
Bùi Củ ra ngoài, tay cầm kiếm gỗ, hắn đứng ở đó, cũng không có lập tức diễn luyện kiếm thuật.
Mà là vận chuyển công pháp Bão Nguyên Kình, mặc dù chỉ qua một đêm, nhưng ở trong đó đã qua năm năm.
Thân thể trong cùng ngoài không phải cùng một thân thể, nhưng cảm giác đối với Bão Nguyên Kình kia lại vô cùng thuần thục.
Hắn chống kiếm xuống đất, đứng vững ở đó, vận chuyển theo công pháp kia, chỉ chốc lát sau, liền có một cỗ nhiệt lưu như có như không sinh sôi trong đan điền, di chuyển dọc theo kinh mạch.
Lúc đầu chỉ là cảm giác một tia khí lưu, không bao lâu, một tia khí lưu kia lưu chuyển ở trong kinh mạch, liền như thành chảy xiết, trong ý thức của hắn phảng phất có vô tận khí đang diễn sinh.
Từ nơi sâu xa, tựa như những thứ tu luyện được trong thân thể ở thế giới 'Hoa Sơn' kia, tại thời khắc này kết nối lại, ý thức của hắn phảng phất phá vỡ xác, thứ sâu trong ý thức phun trào ra, tuôn chảy trong thân thể này, kết hợp với thân thể này.
Mà Bão Nguyên Kình, lại là một loại công pháp để nội tức kết hợp với nhục thân, để bọn chúng dung hợp cùng nhau, giờ khắc này, Bùi Củ phát hiện Bão Nguyên Kình này phi thường tốt.
Thân thể của hắn động, đứng tấn, ổn định, kiếm cầm ngược, sau khi đứng vững, lại đột nhiên bắt đầu chuyển động.
Hắn muốn luyện chính là Dưỡng Ngô kiếm pháp.
Bộ kiếm pháp này vừa luyện khí vừa luyện kiếm, trong lúc luyện kiếm cũng luyện khí, là một loại kiếm thuật kết hợp giữa dưỡng cùng luyện.
Bùi Củ động.
Từ tĩnh đến động chỉ là trong khoảnh khắc, thanh kiếm cầm ngược kéo ra một kiếm hoa cũng đã thành cầm thẳng, xoay chuyển đứng tấn thành thức.
Ở trong mắt Bùi Tứ Gia, kiếm trong tay Bùi Củ hiển nhiên nhanh hơn rất nhiều so với trước kia, mà thân thể chuyển động cũng trôi chảy nhẹ nhàng hơn.
Chỉ thấy thân thể Bùi Củ ở địa phương nhỏ bằng chiếc bàn, không ngừng xoay chuyển thân thể, kiếm trong tay lại không rời quanh người, nhưng không có một kiếm là đâm ra ngoài.
Kiếm sát người, vờn quanh người, thân tùy kiếm chuyển, kiếm tùy thân chuyển, lên xuống tung bay nhẹ nhàng như chim.
Lấy kinh nghiệm học kiếm nhiều năm của Bùi Tứ Gia, rất nhanh liền nhìn ra, bộ kiếm thuật này là dùng để bồi dưỡng kiếm cảm, chủ yếu dùng phòng thủ làm chủ, về phần giao đấu thế nào, tất cả phụ thuộc vào người sử dụng kiếm, dù luyện tốt đến đâu dùng không tốt thì cũng vô ích.
Bởi vì khi đối chiến, lẽ ra phải xông lên đâm kiếm, có người sẽ sợ hãi không dám áp sát, mà không dám xông lên, vậy không thể đến gần đối thủ, chiêu thức lợi hại hơn nữa cũng đâm không trúng người.
Về phần còn tác dụng gì khác, hắn tạm thời chưa nhìn ra.
Mà Bùi Củ lại có cảm thụ hoàn toàn khác, hắn chỉ cảm thấy khi luyện tập bộ kiếm pháp này, mỗi lần vung kiếm trong tay, đều dẫn động nội tức trong cơ thể lao nhanh, đó là bởi vì kiếm chỉ vận chuyển theo thân thể, mà không chân chính vung đâm phách trảm ra ngoài.
Lực đạo hắn dùng trên kiếm đều ẩn mà không lộ, cho nên nội tức trong thân thể hắn sẽ không tiết ra ngoài.
Khí tức không ngừng khuấy động trong kinh mạch của thân thể.
Như vậy, kinh mạch trong thân thể giống như sông ngòi bị tắc nghẽn, không ngừng bị lũ lụt xung kích, càng ngày càng thông suốt.
Mà thân thể của hắn chuyển động, càng ngày càng càng nhanh, thanh kiếm gỗ táo trong tay kia, đúng là vung ra một vùng bóng đen.
Theo nội tức hội tụ cùng tăng cường, hiệu quả khinh thân mà Kim Nhạn Công mang đến cũng thể hiện ra.
Chỉ chớp mắt, hắn đúng là luyện hơn một canh giờ vẫn chưa dừng, có ánh nắng chiếu xuống, kiếm trong tay hắn dưới ánh sáng đúng là vung ra hào quang.
Rốt cục, hắn cảm giác nội tức trong thân thể mình không còn tăng cường, mà bình ổn xuống, thân thể hắn cũng hoàn toàn dung nạp nội tức từ Bão Nguyên Kình mang đến liền chống kiếm xuống đất, dừng lại.
Chỉ thấy hắn đứng đó, nhắm mắt điều từ, dẫn đường nội tức trở về đan điền.
Mà ở trong mắt người khác, đỉnh đầu của hắn có khói trắng bốc lên, cảnh tượng này đúng là có chút tráng lệ.
Khi Bùi Củ lại mở mắt ra, Tứ Gia chỉ cảm thấy ánh mắt của cháu mình tại thời khắc này trở nên đặc biệt có thần.
Mà khóe miệng Bùi Củ cũng khẽ nhếch lên một nụ cười, đang muốn nói chuyện, nhìn thấy tử lầu hai nhà bên cạnh, có một nữ hài ghé vào tường thấp nhìn mình, cũng không biết nhìn bao lâu.
Thế là hắn hướng đối phương cười, cũng không nói lời nào, đối phương cũng không cười, cũng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn hắn.
Bùi Củ cũng không để ý tới nàng, mà là hướng gia gia nói: "Thứ ta học được trong đó, đều mang ra."
"Tốt." Trên mặt Bùi Tứ Gia cũng nở rộ nụ cười, đôi mắt vốn u ám, cũng nhiều hơn mấy phần thần thái.
Hắn biết rõ kiếm truyền trong nhà mình, hô hấp pháp kia cũng không phải là cao minh cỡ nào, nếu như thuần dựa vào năng lực của bản thân đi trảm quỷ, sẽ rất tổn thương thần ý.
Cho nên ngay từ đầu, chính là mượn thần lực trảm quỷ.
Muốn trở thành một kiếm sĩ chân chính, liền cần thu hoạch được pháp môn nội luyện chân chính, cần luyện thành chân khí nội tức chân chính.
Mà có chân khí nội tức chân chính, mới là gốc rễ đặt chân của một chức nghiệp kiếm sĩ, bằng không chính là bèo trôi không rễ, thân thể rất dễ dàng liền sụp đổ.
Trong tiếng 'Tốt' của Bùi Tứ Gia, Bùi Củ đột nhiên lao lên bức tường nhà bên cạnh, chân đạp một cái lên tường, người liền nhảy vọt qua tường, trên tường có một ít cỏ dại mọc ra một đóa hoa tím trắng không biết tên, ước chừng lớn cỡ bàn tay, hắn thuận tay hái xuống.
Sau đó thuận bức tường, chỉ vài bước đã đến chân tường, sau đó nhảy lên, tay bám vào bức tường thấp, cũng đã lên tầng hai nhà bên, ngồi vắt vẻo trên bức tường, cạnh Dạ U Nhược.
Thuận tay đưa ra hoa cầm trong tay, không đợi đối phương nhận, trực tiếp cắm vào giữa ngón tay trắng nõn của đối phương.
Cũng hơi nhíu mày nói: "Khinh công của ta, có ngầu hay không?"
Không đợi Dạ U Nhược trả lời, cả người hắn liền ngả về phía sau, dọa đến Dạ U Nhược giật mình căng thẳng, đã thấy chân Bùi Củ đạp một cái ở trên vách tường, thân thể xoay chuyển một cái ở không trung, hai tay dang ra, tựa như một con chim lớn lướt đi, rơi vào trên tường, thân thể dừng một chút, lại thuận thế nhảy về trong sân nhà hắn.
Bùi Củ trở lại trong sân, chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, kiếm chỉ đặt ở đầu lông mày, vung lên trên, như lên tiếng chào hỏi, lại như chỉ để tỏ ra ngầu, sau đó tiến vào kiếm đường.
Dạ U Nhược nhăn mũi, miệng cũng không tự kìm hãm được vểnh lên một chút, như khinh thường dáng vẻ của Bùi Củ.
Lúc này, có một nữ tử đi ra từ phía sau nàng.
Đây là một phụ nhân tuổi khá lớn, nhìn qua khoảng năm mươi tuổi.
Nàng đi ra, nói: "Tiểu thư, ngươi thích hắn sao."
"Ai thích hắn a, dáng vẻ lưu manh, đùa nghịch khắp nơi, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, ai sẽ thích người như vậy a."
"A, thật sao, thế nhưng trông tiểu thư ngươi rất vui vẻ a." Phụ nhân kia mang theo ý cười nói.
"Ta, ta chỉ là cao hứng cho hắn mà thôi, năng lực của kiếm sĩ đơn nhất, đều ở trên thân kiếm, hắn có thu hoạch, liền là một chuyện đáng giá vui vẻ, dù sao hắn cũng là bằng hữu duy nhất của ta ở đây."
"A, ngươi nói đúng, tiểu thư, nên ăn cơm nha." Phụ nhân kia mang theo ngữ khí cưng chiều nói: "Ngươi đã nhìn hơn một canh giờ."
"Nha." Dạ U Nhược lập tức quay người, nhưng cũng không ném đi bông hoa tím trắng trong tay, mà là trở lại trong phòng mình, xuất ra một cái túi chuyên dùng để làm tiêu bản, cẩn thận bỏ vào.
Trong lòng Bùi Củ rất thoải mái.
Cứ việc lát nữa hắn muốn đi vào thế giới trong miếu kia, cũng không có áp lực gì.
Trợ giúp gia gia làm bữa sáng.
Hai người vừa ăn, vừa nói chuyện.
"Rất lâu trước đây, ta đã cho người tìm hiểu xem có ai tên Bao Canh Sơn không." Bùi Tứ Gia đột nhiên nói.
"Tìm được không?" Bùi Củ hỏi.
"Không tìm được, ngay cả trong hệ thống đăng ký của Siêu Phàm Quản Lý Ủy Viên Hội, cũng không có người này, ngược lại có vài người tương tự, nhưng cuối cùng đều xác minh không phải." Bùi Tứ Gia nói.
Bùi Củ có chút ngoài ý muốn.
Thế mà không tìm thấy người này.
"Liệu có phải là có một số người căn bản không đăng ký trong danh sách hay không?" Bùi Củ hỏi.
Loại tình huống này đương nhiên sẽ có, hơn nữa ở trước kia rất phổ biến, rất nhiều người không muốn đăng ký, cho rằng đăng ký liền sẽ bị giám sát, sẽ bị chiêu mộ, nghiêm trọng hạn chế tự do.
"Có khả năng này." Bùi Tứ Gia nói: "Nhưng vô luận Bao Cán Sơn hay Bao Độc Hành cũng được, vô luận bọn họ là ai, mục đích chẳng qua là dẫn ngươi vào trong miếu."
"Năm đó kết cục cuối cùng của cha ngươi cũng là vào trong miếu, hơn nữa sau khi ta dặn dò, ngươi gặp hắn một lần, cũng có ý nghĩ vào trong miếu, cho nên nhất định phải làm rõ ràng, hắn đến tột cùng là ai." Bùi Tứ Gia nói.
"Đến tột cùng sẽ là ai?" Bùi Củ nói.
"Phải nói, làm rõ ràng hắn là người hay là quỷ, là người thì không sao, nếu là quỷ, đó chính là Trành Quỷ." Bùi Tứ Gia cầm bát trong tay nghiêm túc nói.
"Gia gia vẫn hoài nghi hắn là Trành Quỷ? Thế nhưng, nếu hắn là Trành Quỷ, vì sao không trực tiếp hại ta, mà là muốn ta đi vào trong miếu?"
"Bởi vì đây chẳng qua là một thế giới linh cảnh do miếu diễn sinh ra, bị khóa trong miếu, là ra không được, chỉ có thể thả ra vài con quỷ, mục đích tồn tại của quỷ là tìm đồ ăn cho nó." Bùi Tứ Gia nói.
Bùi Củ minh bạch ý của gia gia.
Nói cách khác, hiện tại gia gia thành Miếu Chúc, hẳn là đã tăng cường lực lượng phong ấn nó, cho nên nó không thể ra ngoài, chỉ có thể phái ra Trành Quỷ dẫn người vào làm thức ăn cho nó.
"Nếu như phát hiện hắn là Trành Quỷ thì sao?" Bùi Củ hỏi.
"Giết hắn." Bùi Tứ Gia nói.
"Làm sao mới có thể xác định hắn có phải Trành Quỷ hay không?" Bùi Củ hỏi.
"Hỏi hắn là người ở đâu, hỏi địa chỉ gia đình, hỏi rõ ràng một chút, hỏi tình huống sinh hoạt ở đó của hắn." Bùi Tứ Gia hỏi.
"Trước đó không phải gia gia nói, sau khi nó nuốt Tiểu Thu, linh lực có tăng trưởng, cho nên mới đáp lại người ở nơi khác, dẫn những người khác vào sao?" Bùi Củ hỏi.
"Đúng vậy a, trước đó ý nghĩ của ta đúng là như vậy, thế nhưng tại sao lại nghĩ như vậy?" Bùi Tứ Gia đột nhiên cau mày, trong lòng trầm tư.
"Chẳng lẽ nghĩ như vậy có gì không đúng sao?" Bùi Củ hỏi.
"Cũng không phải, là có khả năng này." Bùi Tứ Gia nói, nhưng trong lòng còn một câu chưa nói ra, bởi vì trước đây, hắn vẫn cho rằng, Bao Cán Sơn đi vào với con trai mình chính là 'Trành Quỷ'.
Mà hôm qua sau khi nghe lời cháu trai mang về, liền lại cho rằng là do linh lực của nó mạnh lên, cho nên mới đưa người ở nơi khác vào.
Loại thay đổi trong suy nghĩ trước sau này, để trong lòng hắn có chút khó chịu, trong lúc nhất thời lại không rõ cảm giác khó chịu này từ đâu mà có.
Bùi Củ nhìn dáng vẻ gia gia cầm chén cháo trầm tư, nói: "Chúng ta tạm thời đáp ứng hắn trước."
Lúc này Bùi Tứ Gia ngẩng đầu nhìn Bùi Củ một chút, trong mắt lóe lên một tia ngoan lệ, lại không nói gì, mà là cầm đũa đặt bên miệng, làm một động tác im lặng, sau đó lại dùng đũa vạch một cái ở cổ họng.
Bùi Củ lập tức minh bạch ý của gia gia.
Hơn nữa, hắn còn chứng kiến gia gia sau khi làm xong động tác này, nhìn về phía bàn bát tiên kia.
Sắc mặt Bùi Củ lập tức ngưng trọng.
Hắn biết, gia gia là lo lắng 'Ác hổ' kia có thể nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.
Lúc đầu ở đây nếu không phạm vào những điều cấm kỵ, liền sẽ không kinh động nó, mà hiện tại gia gia lo lắng ý thức của nó có thể chủ động thẩm thấu ra ngoài.
Nếu đúng như vậy, đó chính là đã bắt đầu để lộ thần bí.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK