Dịch giả: Phuongkta1
Ngày hôm nay Ngô Khởi đáng được xưng là trên xuân phong đắc ý. (đường làm quan rộng mở)
Thời gian trước đó, y một đường giác ngộ, dùng hai mươi bảy tuổi khám phá Vấn Đạo cảnh, tuổi tác như vậy, tu vi như vậy, so với Mạc Thính Vũ năm ấy chỉ mạnh chứ không yếu.
Thậm chí Thục Sơn cũng không thiếu thanh âm khen ngợi, nếu như Mạc Thính Vũ còn sống, cái danh xưng thiên tài đệ nhất thiên hạ chỉ sợ cũng phải đổi chủ.
Tất nhiên, nói như vậy, chỉ là có thể mà thôi, Mạc Thính Vũ đã chết.
Người sống, mãi mãi không thể sánh bằng người chết.
Đạo lý này, chính là sư tôn của Ngô Khởi dạy cho y đấy. Y luôn luôn nhớ kỹ điều đó trong lòng.
Mà đối với danh hiện thiên tài đệ nhất thiên hạ, Ngô Khởi trái lại cũng không thèm để ý.
Nhưng khi y bước lên cảnh giới Vấn Đạo, sư thúc của y đang là chưởng môn, tông sư kiếm đạo Hoàng Hành Vân nắm giữ Thục Sơn gần ba mươi năm cũng cao hứng bừng bừng bỏ xuống trọng trách chưởng môn Thục Sơn, đặt nó lên trên tay Ngô Khởi, chính mình đột ngột chui vào trong Kiếm Trủng, đóng lại tử quan, tuyên bố với bên ngoài nếu không thành Tinh Vẫn thì sẽ không xuất quan.
Với tư cách là chưởng giáo trẻ tuổi nhất của Thục Sơn trong ngàn năm, Ngô Khởi hiển nhiên có vốn liếng đủ để y kiêu ngạo.
Nhưng chuyện này như trước vẫn không phải là nguyên nhân khiến y cảm xuân phong đắc ý.
Y tuỳ tiện đi theo Nhạn Quy Thu, biểu hiện ra thiên phú trên kiếm đạo đủ để cho rất nhiều hạng người tự xưng là thiên tài ở trước mặt y thất vọng biến sắc.
Mà mỹ danh Thập Tam cũng là vang vọng Đại Ngụy.
Lúc y hơn mười tuổi sau khi được chứng kiến dáng dấp của sư phụ mình thành Tinh Vẫn, liền âm thầm xác định quyết tâm đạt được Tinh Vẫn. Chưởng môn Thục Sơn càng là gánh nặng đối với y, vô duyên vô cớ có thêm một chút việc vặt, trễ nãi việc tu hành.
Điều khiến y thực sự cảm thấy vui mừng chính là, vị thiếu nữ hiện tại ngồi bên cạnh y.
Nàng gọi là Phàn Như Nguyệt, không đúng, phải là Lục Như Nguyệt.
Nàng là cháu của Hoàng đế Hiếu Minh, Thất Sát tinh quân Thương Vũ Môn, nghìn xưa đến nay, chỉ có một vị nữ Hoàng đế như vậy
Y yêu mến nàng, lúc nhìn thấy nàng lần đầu tiên, liền thích nàng.
Mà bây giờ, y muốn cùng nàng kết hôn, đối với Ngô Khởi sống đến từng tuổi này, đây là chuyện để cho y cảm thấy cao hứng nhất.
Đương nhiên, không chỉ mình y mới cao hứng như vậy, tràn đầy tân khách ở dưới đài, trên mặt cũng tràn đầy ý cười như thế.
Hôn lễ giữa chưởng giáo Thục Sơn cùng quân vương đất Thục, cũng không phải là hôn lễ đơn giản. Nó càng đại điện cho từ giây phút này, triệt để cột đất Thục cùng Thục Sơn như châu chấu trên một sợi dây, hai cỗ thế lực quấn cùng một chỗ, thịnh thế của Đại Hán gần trăm năm trước có lẽ lại được tái hiện trên tay của bọn họ.
Đây là mộng tưởng của người Thục, càng là tâm nguyện của chút người tiền triều xưa cũ.
Nhưng so với bọn họ, với tư cách là nhân vật chính của cuộc hôn lễ, cô gái kia lại không thấy vui vẻ.
Nàng mặc một bộ y phục màu hồng, trên đầu cũng không đội mũ phượng, mà là vương miện.
Khác biệt với hôn lễ bình thường, trước đó một canh giờ, nàng đã kế thừa ngôi vua, đương nhiên không thể giống như nữ tử bình thường đội khăn cô dâu màu đỏ, cùng phu quân tam bái thiên địa, rồi sau đó đưa vào động phòng.
Y cùng nàng đã ngồi ở trên đài cao, tiếp nhận những lời chúc của mọi người.
Nhưng trên mặt của nàng lại không giống như vẻ mặt tràn đầy gió xuân của vị nam tử bên cạnh nàng.
Mấy tháng trước nàng vẫn chỉ là con gái của bại tướng tiền triều, bởi vì được Tô Trường An trọng nghĩa ra tay, mới may mắn an thân chốn Thiên Lam viện.
Hôm nay, biến hóa nhanh chóng, đã ngồi lên vị trí cao nhất của đất Thục, hơn nữa dưới sự thúc giục của một đám người mà nàng cảm thấy xa lạ hoặc quen biết, kết hôn với nam tử trước mặt.
Nàng cũng không thích như vậy.
Bất kể là ngôi vị hoàng đế hay là hôn lễ.
Nàng không thích.
Nếu như được lựa chọn, nàng vẫn muốn tiếp tục ở lại Thiên Lam viện, làm một đứa nha hoàn bên cạnh Tô Trường An. Cuộc sống tuy rằng không thể so sánh với phong quang như bây giờ, nhưng càng khiến nàng cảm thấy an tâm.(phong quang: cảnh tượng, nở mày nở mặt)
Chỉ là một chút đại nghĩa quốc gia kia, lại giống như một vật nặng đột nhiên đập đến khiến đầu óc nàng choáng váng, nàng hoàn toàn khó có thể chống lại, chỉ có thể mơ màng lựa chọn nghe theo.
Sâu thẳm dưới đáy lòng nàng thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn bốn phía chung quanh, lại thấy khách đến rất đông, không có chỗ nào mà không tươi cười rạng rỡ, có lẽ, như vậy là rất đúng. Trong lòng nàng an ủi bản thân như vậy, nhưng đầu vẫn cúi thấp xuống.
Trong đầu lại nhịn không được nhớ về hình bóng của thiếu niên kia.
Hắn đã từng gạt rất nhiều khách quý mà ra, giống như núi cao đứng ở trước người nàng, ngăn mưa gió ở bên ngoài cửa lớn, chỉ chừa một dáng tươi cười cho đến nay vẫn còn mới mẻ trong ký ức của nàng.
"Giờ lành đã đến!" Lúc này, một thanh âm chói tai vang lên.
Một vị nam tử ngồi trên vị trí đứng đầu tân khách đứng lên.
Gã mặc một bộ y phục màu trắng, quạt lông khăn chít đầu, râu dài tóc đẹp, mày kiếm mắt sáng. Mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, toàn thân lộ ra tư thái nho nhã phong độ, đủ để cho lòng người tin phục như trước.
Gã chính là Tả Ngọc Thành, Thừa tướng của đất Thục trăm năm trước, cũng là Thừa tướng của Đại Hán lúc bây giờ.
Địa vị cùng vai vế của gã cực cao, khi gã đứng dậy, mọi người ở đây cũng theo đó yên tĩnh trở lại, mà ánh mắt cũng nhao nhao đã rơi vào trên người gã.
"Chúa công, Ngô chưởng môn, giờ lành đã đến, thỉnh hành lễ đi." Gã mang vẻ mặt tươi cười nói, sau đó đưa tay ra hiệu hai người tiến lên.
Ngô Khởi nghe vậy lập tức khó dằn nổi nôn nóng đứng lên, mà Lục Như Nguyệt cũng đứng dậy sau một lúc sững sờ. Hai người đi đến trước đài cao, đứng song song nhau, Ngô Khởi vẻ mặt tươi cười, Lục Như Nguyệt im lặng cúi đầu xuống.
"Nhất bái thiên địa!" Tả Ngọc Thành cao giọng nói.
Những tiếng chúc mừng của các tân khách cũng vào lúc này vang lên không ngừng bên tai.
Trên mặt Ngô Khởi nổi lên một trận ửng hồng bởi vì hưng phấn, thân thể Lục Như Nguyệt lại cùng lúc đó cứng đờ, đã bái thiên địa, liền đã có thân phận vợ chồng. Nàng nghĩ đến điều này, trong lòng tối tăm phiền muộn liền trở nên đậm đặc rất nhiều.
Nhưng tân khách đã bắt đầu chúc mừng, nàng đâm lao phải theo lao, chỉ có thể cứng nhắc cùng với Ngô Khởi quay người, ngoảnh mặt ra ngoài phòng, muốn bái xuống.
Nhưng ngay lúc này một giọng nói vang lên.
Thanh âm kia cũng không lớn, chỉ là tuyên đọc đối với những vị khách mới đến.
Dưới rất nhiều thân âm ủng hộ của tân khách, giọng nói kia cũng không thể coi là thần kỳ.
"Thiên Lam viện Tô Trường An, Hoa Phi Tạc, La Ngọc Nhi đến!"
Nhưng lúc nghe nói cái tên này, thân thể Lục Như Nguyệt đang muốn bái xuống lại cứng rắn ngừng lại, nàng giống như bị chạm điện ngẩng đầu, nhìn về phía cửa vào đại điện. Trong con ngươi tràn đầy kinh sợ cùng không thể tưởng tượng nổi.
Ánh mắt của mọi người vốn đã đặt hoàn toàn ở trên người Lục Như Nguyệt cùng Ngô Khởi, lúc Lục Như Nguyệt bỗng nhiên có biến hóa như vậy, cũng không khỏi sững sờ, theo bản năng nhìn theo ánh mắt của Lục Như Nguyệt về phía cửa đại điện.
Lại thấy lúc này, ba cái bóng người theo thanh âm thông báo kia, đi từ từ vào trong đại điện.
Đi đầu chính là một vị thiếu niên, tướng mạo bình thường, chỉ là đao kiếm ở sau lưng lại càng chói mắt.
Mà hai người bên cạnh hắn, một vị mặc áo bào hồng phủ toàn thân không thể thấy được tướng mạo, một vị nữ tử eo đeo thần kiếm, tuy là mi lạnh ngang mắt, lại đẹp đến không có gì có thể sánh được. So với thiếu niên đi đầu, tuổi tác của hai vị này tuy rằng không lớn, nhưng khí tức cô đọng, hễ là người ở đây có chút tầm mắt cũng hoặc nhiều hoặc ít nhìn ra bọn hắn không tầm thường.
"Thiên Lam viện? Tô Trường An? Hoa Phi Tạc? La Ngọc Nhi?" Người cẩn thận cùng lúc đó sững sờ, nhớ tới thanh âm thông báo vừa nãy, lại đánh giá một phen trang phục của ba người từ trên xuống dưới, cực kỳ giống như trong lời đồn.
"Người của Thiên Lam viện!" Hầu như cùng lúc đó, một tiếng thét kinh hãi vang lên.
Chủ nhân của thanh âm hiển nhiên cũng cực kỳ kinh ngạc, bởi vậy giọng nói cũng cao thêm vài phần, trong đại điện to lớn lại yên tĩnh, truyền vào trong tai mọi người ở đây rõ ràng.
Đại điện vừa mới an tĩnh, lại vang lên tiếng mọi người xì xào bàn tán một lần nữa.
Thiên Lam.
Bất kể là ở đất Thục, hay là ở Trung Nguyên.
Bất kể là quan to hiển quý, hay là người buôn bán nhỏ.
Đều là một cái tên có đầy đủ sức nặng.
Mọi người kính sợ nó, cũng giống như kính sợ một vị thần.
Nhưng Ngọc Hành chết rồi. Vị lão giả đại diện cho hầu như toàn bộ Thiên Lam chết rồi.
Từ Nhượng tiếp nhận Thiên Lam, đám người Tô Trường An trên danh nghĩa là phản đồ bị triều đình truy nã, có rất nhiều người ngoài việc nắm cổ tay ra cũng không thể không thừa nhận Thiên Lam bây giờ đã không còn rầm rộ như xưa kia nữa.
Mà bây giờ, ba vị đệ tử Thiên Lam viện này, lại bỗng nhiên xuất hiện trên lễ mừng vua Hán kế vị lập gia đình ở đất Thục.
Đối với mục đích đến của bọn hắn, mọi người đương nhiên không thể đoán được, vì vậy cũng có chút chần chờ nhìn ba người.
Tô Trường An đã chuẩn bị tâm lý đối với phản ứng của mọi người xung quanh, hắn cũng không nhìn phản ứng của mọi người, trực tiếp đi ra phía trước.
Hành động như vậy hiển nhiên rất là đường đột, bởi vậy một số người tân khách theo bản năng đứng lên. Bọn họ có tướng sĩ Thục Hán, cũng có đệ tử Thục Sơn.
Tô Trường An vẫn như trước, đối với lần này làm như không thấy, bước chân đi về phía trước vẫn không ngừng.
Những người này rốt cuộc không kiềm chế được, muốn ra tay.
Nhưng Tả Ngọc Thành lại ngoảnh mặt về phía bọn họ lắc đầu, một chút tướng sĩ Thục Hán kia hiển nhiên không dám làm trái ý của gã, nhao nhao ngồi xuống.
Mà ngồi đối diện gã, thủ lĩnh là một vị lão giả cũng đứng lên, lão cũng nhìn về phía đệ tử của mình lắc đầu, nhìn dáng điệu của lão giả này chắc hẳn địa vị ở trong Thục Sơn cũng cực cao, ý của lão đã truyền đạt, chút đệ tử vừa mới đứng dậy cũng nhao nhao ngồi xuống.
Cùng lúc này thì Tô Trường An rốt cuộc đi tới dưới đài.
Hắn đứng ở chỗ đó, sau một hồi lâu im lặng mới ngẩng đầu, nhìn về phía cô gái ở trên đài.
Mà ánh mắt của thiếu nữ, bắt đầu từ giây phút Tô Trường An xuất hiện, liền luôn luôn dính ở trên người hắn, cũng không có cách nào dời đi.
Khi Tô Trường An ngước nhìn nàng, hiển nhiên nàng cũng nhìn về phía hắn.
Ánh mắt của hai người gặp nhau.
Trong con ngươi thiếu nữ như có làn thu thủy lưu chuyển, vui mừng, thích thú, quyến luyến là các loại cảm xúc phức tạp trong một ánh mắt này truyền tới trong lòng thiếu niên vô cùng rõ nét.
Ngô Khởi tuy rằng chỉ một lòng nhào vào kiếm đạo từ nhỏ, đối với chuyện nam nữ cũng không hiểu quá nhiều, nhưng ngay từ giây phút Tô Trường An xuất hiện, Lục Như Nguyệt bỗng biểu hiện ra vẻ khác thường, khiến bản năng Ngô Khởi cảm thấy bất an như trước.
Y theo bản năng bước ra một bước, ngăn giữa Lục Như Nguyệt và Tô Trường An.
"Tô công tử là người Thiên Lam viện?" Ngô Khởi hỏi, thanh âm nhã nhặn, sắc mặt lại cực kỳ bất thiện.
"Ừm." Tô Trường An cau mày, nhưng ngoài miệng vẫn thật sự đáp lại.
"Thục Sơn của chúng ta cùng Thiên Lam viện các ngươi giao thiệp không nhiều, nhưng ngày hôm nay là lễ cưới của ta và Như Nguyệt, nếu như tới, trong lòng Ngô mỗ cảm kích, xin hãy vào chỗ ngồi, nếu như có chuyện khác, chờ sau khi Ngô mỗ thành hôn lại bàn tiếp." Ngô Khởi chắp tay nói, thái độ cùng dáng vẻ quả thực khiến người khác tìm không ra một chút tật xấu.
"Có một số việc đương nhiên nên để ngày mai bàn bạc, nhưng có một số việc qua ngày hôm nay cũng đã muộn." Tô Trường An lắc đầu.
Lông mày Ngô Khởi nhíu lại, trong lòng không khỏi nổi lên chút bất an, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói: "chuyện gì?"
Ánh mắt Tô Trường An trong giây phút này, vượt qua Ngô Khởi, đã rơi vào trên người Phàn Như Nguyệt.
Hắn nở nụ cưới với nàng, dáng tươi cười giống như ở Mẫu Đan các năm đó.
Sạch sẽ, trong veo. Mà lại tràn ngập lực lượng.
"Ngươi bằng lòng sao?" Hắn hỏi như vậy.