Dịch giả: Đình Phong
Thời gian đã gần ba tháng, đại quân Man tộc vây công Tây Lương không ngừng từ Vương Đình kéo tới, bọn chúng đã vượt qua đại mạc Nhạn Bất Quy cát vàng vô tận, đông như châu chấu bên ngoài quan Vĩnh Ninh, dù chỉ là trên cao nhìn xuống một cái cũng khiến da đầu người ta tê dại.
Quân Man thật sự quá nhiều, gần như toàn bộ binh lính đều được Man tộc dồn tới.
Số lượng chi đại quân này đến tột cùng là bao nhiêu thì không ai còn có thể biết được, có lẽ trăm vạn hoặc nhiều hơn nữa.
Phong hỏa đài trên quan Vĩnh Ninh không ngừng được thắp sáng, binh lính ngày đêm qua lại dõi mắt tuần tra.
Trong cảnh đêm một vị nam tử chậm rãi đi tới.
Do bóng đêm nên không thể thấy rõ vẻ ngoài của y, chỉ có đôi môi đỏ tươi như máu đặc biệt chói mắt.
Địa vị của y dường như rất cao, phàm là chỗ y đi qua những binh lính tuần tra đều cúi đầu thăm hỏi.
Y đối với việc này dường như quá quen thuộc, cũng không quá để ý đi tới đầu tường.
Y cũng không nhìn binh lính rậm rạp chằng chịt dưới quan, y nhìn về hướng tây duỗi tay đặt ngón trỏ vào trong miệng huýt sáo một cái.
Tiếng huýt kia còn chưa dứt thì bóng tối phía chân trời bỗng vang lên tiếng phành phạch.
Một bóng dáng màu trắng vạch phá cảnh đêm không biết từ nơi nào bay đến.
Đó là một con bồ câu toàn thân trắng như tuyết, con ngươi nó rất có linh tính, bộ dáng cũng rất thần tuấn.
Sau mấy hơi thở, con chim bồ câu kia liền đậu trên tay nam tử.
Nó dường như rất thích nam tử này, con mắt nó lúc này híp thành trăng lưỡi liềm, mỏ nhỏ mổ nhè nhẹ lên cánh tay nam tử, trong miệng khẽ kêu gù gù.
Sắc mặt lạnh giá của nam tử lúc này trồi lên nụ cười nhạt, y tự tay vuốt lông con chim bồ câu trong miệng nói: "Liễu nhi, lần này nên đi được xa một tí."
"Gù gù." Bồ câu trắng nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn nam tử, trong con ngươi hiện lên vẻ nghi hoặc.
Nam tử cười cười với nó, thò tay vào ngực lấy tờ giấy đã được cuộn tròn nhè nhẹ đút vào dưới chân chim bồ câu.
"Đây là lần cuối cùng làm phiền ngươi rồi." Nam tử nói như vậy.
"Rù rù rù!!!" Dường như nghe được chút ý tứ ẩn sâu trong lời nói của nam tử, vẻ mặt chim bồ câu trở nên nôn nóng, tựa như muốn biểu đạt vài thứ nhưng trở ngại ngôn ngữ chung quy không ra được chút gì, chỉ có thể lớn tiếng kêu.
"Thiên hạ nào có buổi tiệc không tàn chứ?" Nụ cười trên môi nam tử càng rõ. "Đi thôi, đi tới đỉnh thế giới đưa thư tới tay hắn, trách nhiệm muôn dân trăm họ thiên hạ này, ta rốt cuộc có thể tháo xuống."
Sau đó nam tử nâng hai tay nhè nhẹ tung chim bồ câu lên không trung.
Chim bồ câu vỗ cánh nhưng dường như không có ý muốn rời khỏi, nó bay vòng quanh trên đầu nam tử, trong miệng phát ra tiếng kêu cấp bách.
"Đi đi, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp nhau. Hoặc Tinh Hải hoặc là nhân gian." Nam tử thở dài nói.
Chim bồ câu trắng dường như nghe được quyết ý trong lòng nam tử, cuối cùng nó chọn thỏa hiệp không còn kêu vang nữa, lập tức nó nhìn nam tử thật sâu tựa như muốn ghi tạc y vào lòng. Sau một khắc, đôi cánh của nó chấn động hóa thành một đường ánh sáng lấp lánh mà cho dù Tinh Vẫn cũng không đuổi kịp, bay mất trong trời đất.
Nam tử cũng luôn dõi mắt nhìn theo con chim này bay về chân trời phía tây cho đến khi bóng dáng nó không còn nữa.
Y mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngửa đầu nhìn về phía chân trời.
Nơi đó cảnh đêm nồng đậm, ánh sao thưa thớt.
"Sư phụ, việc người giao cho đệ tử, đệ tử làm được rồi."
"Trách nhiệm muôn dân trăm họ này dù khổ, nhưng đệ tử càng tạ sư phụ để cho đệ tử có thể đi đến nhân gian này một lần."
Nói đến đây y dừng lại một chút mới tiếp tục.
"Lấy thân phận con người, đi một lần."
Hắn rất nhanh xoay người đi xuống.
Khi đó gió đêm chợt thổi, phất lên trường bào màu đen của y phấp phới.
Tựa như ánh nến trong đêm trường, chập chờn muốn tắt.
Cái thế giới này rất lớn, một phàm nhân cuối cùng cả đời có lẽ cũng đi không đến phần cuối.
Nhưng thế giới này, cũng có giới hạn.
Một vị Tinh Vẫn toàn lực thi triển, có lẽ không tới một tháng có thể nhìn thông thấu quang cảnh của nó.
Nhưng dù cho như vậy cũng có vài chỗ Tinh Vẫn không dám tới.
Ví như phía bắc Vân châu, hướng nam thành Trường An có ngọn núi khổng lồ tên Thiên Môn, đó là cấm địa Tinh Vẫn, cũng là chỗ tu luyện của Tống Táng giả.
Lại ví như vùng đất cực tây, tên là Thần Mộ ở phần cuối thế giới.
Đó là vùng đất mà nhất mạch Tây Đẩu sinh sôi nảy nở, cũng là mộ phần nghỉ ngơi của Chư Thần.
Giờ phút này, một vị lão giả thân khoác áo đen đang sóng vai với nam tử đã bạc hai bên tóc mai.
Trước người của bọn họ là rất nhiều cỗ quan tài bằng băng treo trên không trung, bên trong mỗi quan tài có một giọt máu như lưu ly đang chuyển động.
Những giọt máu tươi kia như trái tim đang nảy từng nhịp, mà theo từng cú nảy như vậy thì từng hơi thở màu đen nhàn nhạt cũng từ trong những quan tài màu đen kia tràn ngập ra, nhuộm chân trời nơi đây thành màu đen khó phân biệt ngày đêm.
"Cho dù ngươi cắn nuốt máu của Bán Thần vẫn như trước không là đối thủ của bọn họ, bọn họ từng xé xác ăn qua máu thịt của Chân Thần." Lão giả bọc áo đen nói với nam tử tóc mai nhuốm bạc. Mày lão nhăn lại, hiển nhiên trong lòng vẫn còn nghi kị với kế hoạch của nam tử.
"Huống chi một khi Thần Mộ mở ra, Chư Thần lâm thế, thế gian này càng phát hỗn loạn."
"Đúng vậy a, chiếm đoạt máu của Bán Thần, quyết định không phải là đối thủ của bọn họ." Nam tử có sắc mặt lạnh lùng gật đầu, dường như đồng ý cách nhìn của lão giả.
Lão giả nghe vậy thì thay đổi nét mặt, khó hiểu hỏi: "vậy việc này sao ngươi phải khổ như thế? Bọn họ vốn là thứ chúng ta khó có thể chống lại, cảnh giới Thái Thượng của ngươi, chiếm đoạt máu của Bán Thần, cảnh giới quá lắm cũng đến Ngụy Tiên lấy gì đối kháng Thiên Nhân? Huống chi mấy ngàn năm qua, ngươi làm sao biết bọn họ không tiếp tục mãnh mẽ thêm?"
"..." nam tử nghe vậy trầm lặng một hồi, đến lúc y muốn nói chút gì chợt có tiếng vỗ cánh từ phía chân trời truyền đến.
Trong lòng lão giả chấn động, nơi đây là phần cuối thế giới, đừng nói điểu tước cho dù là Tinh Vẫn bình thường lỡ bước vẫn có thể chết như thường, cớ gì lại vang lên tiếng đập cánh?
Nhưng lúc này nam tử lại lắc đầu: "không ngại."
Trong lòng lão giả nghi hoặc nhưng từ sự tín nhiệm nam tử, lão thu hồi linh lực sắp trào ra, hai con ngươi chăm chú nhìn chằm chằm phương hướng có tiếng vỗ cánh truyền tới, mày lão nhăn lại.
"Gù gù!" Những tiếng kêu vang lên, một con chim bồ câu toàn thân màu trắng xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Con chim bồ câu trắng này nhìn như bình thường nhưng kì thực tốc độ lại nhanh đến mức làm người ta sợ hãi, lão giả căn bản còn chưa kịp phản ứng thì con chim kia đã đậu trên vai nam tử.
Chim bồ câu giờ đây dường như đã dùng hết khí lực, thần quang trong con ngươi nó không còn nữa, có chỉ là nồng đậm mỏi mệt.
Nam tử có chút hiểu được, y tự tay lấy giấy viết thư từ trên chân bồ câu, nó dường như có chút lo lắng, sau khi nam tử lấy tờ giấy thì đôi cánh chấn động liền muốn rời khỏi.
Nhưng đoạn đường này bôn ba toàn lực thi triển đã khiến cho nó cực kỳ suy yếu, thân thể chim bồ câu như diều đứt dây vùng vẫy giữa không trung một hồi liền rơi "bịch" một tiếng trên mặt đất.
Tình hình như vậy đương nhiên nam tử nhìn ở trong mắt nhưng vẻ mặt y dị thường lạnh lùng, không có nửa phần ý tứ đi thăm dò thương thế của bồ câu.
Lão giả thấy thế thì lòng thở dài, Thái Thượng Vong Tình, người không bằng chim.
Lúc này nam tử mở giấy viết thư ra, nhìn từng chữ bên trong.
"Xảy ra chuyện gì?" Lão giả hỏi, theo lão quan sát thì chim bồ câu vội vã đưa tin tới chắn hẳn là chuyện quan trọng.
Nhưng ai ngờ nam tử xem nội dung trên thư xong thì mặt lộ vẻ chán ghét. Linh lực đầu ngón tay khẽ động, giấy viết thư liền hóa thành bột phấn tiêu tán không thấy.
"Người này khô thủ muôn dân trăm họ, chết không có gì đáng tiếc." Y nói như vậy.
Lão giả nghe vậy trầm lặng một hồi, thật lâu sau lại nói: "Khai Dương, năm đó Thiên Tuyền chết..."
"Thù giết vợ không đội trời chung, thù này không báo mặt mũi nào gặp hiền thê dưới suối vàng." Khai Dương lạnh giọng đáp lại.
"Nhưng nếu như Thiên Tuyền biết rõ ngươi biến thành bộ dạng như vậy, chỉ sợ cũng không dễ chịu. Suốt đời nàng thừa hành đại đạo muôn dân trăm họ..." Lão giả tất nhiên nghe ra quyết ý của nam tử, nhưng lão vẫn không nhịn được tiếp tục nói.
"Ngay cả người thân nhất cũng không thể bảo hộ, như thế nào che chở muôn dân trăm họ!" Lão giả nói như chọt vào chỗ đau của Khai Dương, thanh âm của y đột nhiên lớn thêm vài phần.
Mắt lạnh của y nhìn lão giả nói tiếp: "Thiên Lam nhất mạch ta, nhiều thế hệ thừa hành thiên chỉ thủ hộ muôn dân trăm họ, nhưng kết quả ai được chết già?"
"Kiếp nạn của thiên hạ này đều vì Thiên Nhân mà ra, ta giết Thiên Nhân, đoạn nghiệp quả cho muôn dân, trăm họ liền không bị kiếp nạn, đây là thủ hộ tốt nhất."
"Máu Bán Thần đã không giúp được ta, ta đây liền chiếm đoạt máu của Chân Thần."
Y nói xong linh lực quanh thân trào ra, từng hư ảnh long phượng như khốn thú thoát lồng trào lên.
Thân thể y từ từ bay lên cao, đảo mắt đã tới giữa không trung.
Một đồng bài tạo hình phong cách cổ xưa liền từ trong cơ thể y bay ra, trôi nổi trên đỉnh đầu y.
Những giọt máu được bao bọc trong quan tài băng dường như cảm nhận được thời cơ nào đó, bọn chúng bắt đầu táo bạo không ngừng va chạm vào quan tài băng, bộ dáng của chúng cũng xáo động dần dần hóa thành những con ác thú màu máu với hình thù quái dị.
"Ta chính là truyền nhân đời thứ tám của Thiên Lam viện, Khai Dương Tinh Quân!"
Thanh âm của nam tử ở đằng kia vang lên, dường như cảm nhận được sức mạnh mênh mông bộc phát trong cơ thể nam tử, khí lưu trong thiên địa này bắt đầu khởi động, phía chân trời mờ mịt như có lôi xà điện mãng bắt đầu ‘bơi lội’.
"Ta thủ hộ muôn dân trăm họ trăm năm nhưng không được chết già."
"Từ hôm nay, muôn dân trong thiên hạ không còn nửa phần liên quan với ta."
Thương khung phía trên hình như bị lời nói này của nam tử mà tức giận, lúc nhất thời trong phương thiên địa này chọt có lôi xà trào ra, điện mãng gào thét chiếu sáng Thần Mộ héo rũ như ban ngày.
Nam tử thấy cảnh tượng như vậy nhưng mặt vẫn không đổi sắc, y tiếp tục nói.
"Ngày ta chiếm đoạt Thần Huyết là ta giết lên Thiên Cung, lấy tính mạng của ngươi."
"Lục Ly Trần! Rửa sạch cổ của ngươi, chờ Khai Dương ta đến giết."