• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 50:
Ngòi Cự Mã, trại Thanh Thiên.
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*




Cuối cùng, nhóm người Tức đại nương, Hách Liên Xuân Thủy, Thiết Thủ, Cao Kê Huyết, Đường Khẳng, Hỉ Lai Cẩm cũng đến được bờ nam sông Dịch Thủy, nơi ngòi Cự Mã trong khuôn viên Thanh Thiên trại.

Tức đại nương đem cả Toái Vân Uyên ra hỗ trợ Thích Thiếu Thương dẫn đến Hủy Nặc thành bị công phá, từ đó phải chạy trốn không ngừng. Tâm trí nàng chỉ nghĩ tới Thích Thiếu Thương nên bây giờ dù tạm thời được an toàn, tâm tình nàng cũng không vui vẻ gì.

Vì giúp đỡ Tức đại nương nên Hách Liên Xuân Thủy cũng như Cao Kê Huyết đều bị liên lụy, phải lận đận chạy trốn. Lúc này Hách Liên Xuân Thủy mang theo bảy thuộc hạ, Cao Kê Huyết dẫn ba mươi mốt đệ tử của Vi Áp Mao đến Thanh Thiên trại tìm chốn ẩn nấp. Trên đường, dĩ nhiên họ cũng trải qua đánh giết. Bên phía Hách Liên Xuân Thủy bị chết Thập Nhị lang, còn Cao Kê Huyết cũng mất ba thuộc hạ; có thể nói là tổn thất nghiêm trọng.

Vì cứu Thích Thiếu Thương mà Thiết Thủ bị thương nặng, nội công chưa hoàn toàn khôi phục nên không thể thi triển được võ công kinh thế hãi tục của mình. Thần Uy tiêu cục vì tình thế bức bách mà bất đắc dĩ phải đầu nhập quan phủ, giúp đỡ quan quân tiêu trừ giặc cướp, nên Đường Khẳng bị dẫn dắt tới chuyện ra tay giúp đỡ Thiết Thủ, cùng nhau trốn chạy; đến giờ gã lại đi cùng với nhóm Tức đại nương, trở thành một phần tử trong nhóm lớn những người đào vong này.

Tuy nhiên, nhân vật quan trọng nhất khiến bọn họ phải bỏ chạy là Thích Thiếu Thương, rốt cuộc vẫn còn bị Lưu Độc Phong bắt giữ, không thể cùng bọn họ trốn vào Thanh Thiên trại.

Lúc mới thấy cả đám người đông này, đệ tử Thanh Thiên trại tưởng là địch, sau mới biết rõ chân tướng, vội vã báo cho trại chủ Ân Thừa Phong. Lúc đó y đang ở trong dinh mượn rượu giải sầu, nghe thấy nhóm Tức đại nương tới, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng. Tức đại nương là bạn tâm giao với Ngũ Thải Vân, còn y với Thích Thiếu Thương ý hợp tâm đầu, hai trại cùng hỗ trợ nhau. Khi Liên Vân trại phát sinh biến cố, y rất lo lắng; nếu là ngày xưa, dứt khoát sẽ phát binh cứu trợ, nhưng hiện nay, ý chí đã mất, cũng không muốn chen vào ân oán chốn giang hồ, cho nên y chưa hề có hành động gì. Không lâu sau, lại nghe Hủy Nặc thành bị công phá, ngay cả phân đường Phích Lịch đường cũng bị liên lụy, trong lòng khẩn trương, y tìm tới trại chủ “Tam Nhãn quái” Tiết Trượng Nhất bàn xem có cần mang quân cứu Thích Thiếu Thương, Tức đại nương, Lôi Quyển hay không?

“Tam nhãn quái” Tiết Trượng Nhất là anh của Tiết Trượng Nhị. Y với “Hắc Sát Thần“ Thiết Trượng Nhị, “Địa Tranh Đao” Nguyên Hỗn Thiên và “Thượng phương kiếm” Thịnh Triều Quang là bốn đại cao thủ của Nam trại. Nhưng Tiết Trượng Nhị, Nguyên Hỗn Thiên đều hi sinh anh dũng trong chiến dịch “Độc thủ”. Thế nên Tiết Trượng Nhất lên làm Phó trại chủ, còn Thịnh Triều Quang làm tổng đầu mục.

Là người trượng nghĩa, háo thắng, Tiết Trượng Nhất cực lực cổ vũ việc điều binh xuống núi cứu viện. Nhưng Thịnh Triều Quang có quan điểm thận trọng hơn, ra sức phản đối. Y cho rằng lúc này, Đông Bảo đang suy yếu, Bắc Thành đã bị hủy diệt, Tây Trấn muốn ra tay cũng vô lực, Nam Trại nhân lực thiếu hụt, không nên khoe khoang gây thù. Hai người tranh cãi không dứt. Bản thân Ân Thừa Phong lại luôn thương nhớ Ngũ Thải Vân, tâm hồn nguội lạnh, mà vài hôm trước lại có hai vị khách quí phương xa đến thăm. Đối với việc cứu viện, tuy vẫn canh cánh trong lòng, nhưng y vẫn chưa đưa ra quyết định, càng chậm chạp trong việc phát binh, không ngờ đoàn Tức đại nương đã đến tận nơi.

Càng bất ngờ hơn nữa, cả Thiết Thủ, một trong Tứ đại danh bộ cũng đi cùng đoàn. Lúc trước, sở dĩ Thịnh Triều Quang ngăn không cho Thanh Thiên trại hạ sơn cứu viện, một trong những lý do chủ yếu là không muốn đối địch với Tứ Đại danh bộ. Võ Lâm Tứ đại gia có quan hệ cực kỳ thân thiết với Gia Cát tiên sinh và bốn vị danh bộ, cùng liên minh hỗ trợ. Thịnh Triều Quang e rằng Tứ đại danh bộ sẽ đảm nhận việc truy bắt Thích Thiếu Thương, nếu thế Nam trại sẽ thành địch thủ của Tứ Đại danh bộ, rất là không đáng, lại càng bất trí. Nhưng y không ngờ Thiết Thủ lại lại có thể đồng hành với Tức đại nương, đến nương nhờ Thanh Thiên trại!

Ân Thừa Phong vội ra lệnh Thịnh Triều Quang mời mọi người vào trại, còn y lật đật rửa mặt, thay áo rồi cùng với hai vị khách quý vừa ghé thăm trại vài hôm trước đến Triều Hà đường đón khách.

Tức đại nương, Cao Kê Huyết, Thiết Thủ vừa liếc thấy Ân Thừa Phong đều giật mình kinh hãi. Ân Thừa Phong ngày xưa sáng láng anh tuấn, mà nay mặt đầy râu, hình dáng gầy gò. Vừa nhìn đã có thể tưởng tượng ra được y thương nhớ Ngũ Thải Vân, thương tâm thống khổ ra sao.

Mọi người chào nhau xong, Ân Thừa Phong cùng Tức đại nương hai miệng một lời đều cùng hỏi đối phương: "Vì sao thành nông nỗi như vậy?" Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng đã biết đáp án, biết có hỏi cũng vô ích, cả hai cùng không nói nữa.

Thiết Thủ bảo: "Chúng tôi chạy đến quý trại, nếu như có gì bất tiện, xin cứ nói rõ. Thật sự chúng tôi không muốn lại làm liên luỵ đến người khác."

Ân Thừa Phong ngẩng cao đầu, chắp tay đáp: "Thiết nhị ca nói gì vậy! Các vị trên giang hồ vì nghĩa liều mình, không ngại mạo hiểm khó khăn, nay vất vả lánh nạn. Còn tại hạ ở chỗ này uống rượu thương tâm, thực sự cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nếu lúc này không ra sức vì chư vị thì còn có thể là người hay sao!"

Cao Kê Huyết nghe Thiết Thủ nói như thế, tất nhiên là quang minh lỗi lạc, nhưng hắn luôn có thói quen buôn bán, thực hư thế nào không để người ta biết, trong lòng e rằng sẽ khiến cho Thanh Thiên trại có cớ khước từ không đáp ứng, vội nói: "Ân Thừa Phong trại chủ không cần lo lắng. Lần này chúng ta chạy tới đây, là đã sớm thoát khỏi tầm mắt của quan phủ, dương đông kích tây khiến cho bọn chúng cũng không biết được chúng ta đã vào tới quý trại."

Nhưng Thiết Thủ lại nói: "Mặc dù bọn họ chưa phát hiện ra, nhưng Hoàng Kim Lân, Cố Tích Triều đâu phải là hạng người hời hợt. Trong vòng trăm dặm quanh đây, nói về thế lực, và nghĩa khí, thì còn chỗ nào hơn Nam trại? Bọn chúng nhất định sẽ hoài nghi."

Cao Kê Huyết cấp bách đến độ nháy mắt lia lịa với Thiết Thủ: "Ôi dào, bọn chúng có nghi cũng không có chứng cứ, lẽ nào lại tùy tiện mang quân xâm nhập Thanh Thiên trại hay sao?"

Tổng đầu mục Thanh Thiên trại Thịnh Triều Quang tính tình luôn trầm tĩnh cẩn thận, lại góp lời: "Điều này cũng khó nói. Ta thấy triều đình phát quân tiêu diệt Liên Vân trại, lại tung quân đánh Hủy Nặc thành, là một chuỗi hành động liên kết nhau. Bọn họ chỉ cần nắm được một chút manh mối, lập tức có thể tìm cách gây hấn, phát động cuộc chiến mới, không thể không đề phòng."

Phó trại chủ Tiết Trượng Nhất không nhịn được nữa, vỗ bàn lên tiếng: "Ta chẳng quan tâm đến chuyện bọn chúng có xuất quân hay không! Nếu như bọn chúng dám đến đây, thì tới một, giết một, tới một đôi, mổ cả cặp. Nếu tới mười tên, trăm tên, cũng giết sạch không cần tính toán!"

Thịnh Triều Quang không phục, cười lạnh nói: "Hiện tại Thanh Thiên trại chúng ta ác chiến nổi với quan binh sao?!"

Tiết Trượng Nhất trừng hai mắt như lục lạc đồng, hỏi: "Cái gì không chống nổi?! Nhớ thuở lão trại chủ còn sống, có trận chiến đấu nào mà không đưa vai gánh vác? Hiện tại thời thế thay đổi, nhưng muốn hảo hán Thanh Thiên trại tham sống sợ chết, làm rùa đen rút đầu, thì họ Tiết ta là người đầu tiên không chịu!"

Người bên cạnh Ân Thừa Phong đột nhiên cất tiếng: "Tại hạ lại có một đề nghị, không biết có tiện nói không?"

Ân Thừa Phong vội giục: "Tạ huynh cứ nói, xin đừng ngại!"

Người đó nói: "Thanh Thiên trại gồm toàn huynh đệ không sợ chết, đoàn Tức đại nương không hơn bốn mươi người. Ân trại chủ có thể dùng kế kim thiền thoát xác, ám độ Trần Thương, dẫn dắt quan binh truy bắt đi chỗ khác." Nói đến đây, y mỉm cười, ngừng lại.

Ân Thừa Phong lập tức hỏi: "Thế nào là kim thiền thoát xác, ám độ Trần Thương, xin Tạ huynh chỉ rõ."

Người họ Tạ cười, nói: "Trước tiên trại chủ phái hơn tám mươi người, chia làm hai nhóm, cải trang thành đoàn người Tức đại nương, một nhóm theo đường núi Dực Đông, một nhóm đi thuyền về Giang Nam, dụ truy binh rời đi. Bọn Cố Tích Triêu tự nhiên sẽ không nghi ngờ nhóm Thiết nhị gia, Hách Liên công tử đã vào Thanh Thiên trại."

Mọi người nhìn về phía người kia, chỉ thấy y lông mày thanh tú, mắt sáng kỳ dị, vẻ mặt tươi cười, ăn nói văn nhã, nghi biểu quả nhiên bất phàm. Ân Thừa Phong hiểu ý, giới thiệu với mọi người: "Vị này chính là Tạ Tam Thắng, thất đệ tử của Cửu Cửu Phong Liên Mục thượng nhân. Năm xưa Liên Mục thượng nhân là lão huynh đệ cùng gia phụ sáng lập sơn trại, sau đó người rửa tay gác kiếm, rời khỏi giang hồ, quy ẩn trên Cửu Cửu Phong, nghiên cứu phật pháp, võ công. Tạ huynh chính là đồ đệ xuất sắc của Thượng nhân, đi cùng huynh ấy là vị sư muội Diêu nữ hiệp …"

Nàng nọ ôm quyền, chào: “Ta là Diêu Tiểu Văn.”

Mọi người cũng ôm quyền đáp lễ. Tạ Tam Thắng nói tiếp: "Hàng năm gia sư đều đến ngòi Cự Mã thăm Thanh Thiên trại, cùng Ngũ lão trại chủ ôn chuyện xưa. Thế nhưng, hai năm nay, Ngũ lão trại chủ đã qua đời, gia sư không muốn trông cảnh nhớ người, cho nên bảo tại hạ cùng với sư muội đến thăm Ân thiếu trại chủ, đặc biệt xin lãnh giáo."

Ân Thừa Phong đáp: "Tạ huynh khách khí rồi, huynh đến tệ trại, chỉ điểm, làm lợi cho Thanh Thiên trại không ít.”

Tạ Tam Thắng khiêm tốn: "Ân trại chủ nói quá lời, tại hạ quấy rầy nhiều ngày, không khỏi xấu hổ."

Cao Kê Huyết nói: "Ý kiến Tạ huynh vừa đưa ra rất có lý. Tuy nhiên, một lúc phái ra hơn tám mươi người, không phải là chuyện nhỏ, như vậy sợ rằng không hay cho Nam trại ..."

Ân Thừa Phong nói: "Đây là chuyện nghĩa phải làm. Mặc dù mấy năm gần đây Thanh Thiên trại thiếu nhân lực, nhưng phái ra gần một trăm nhân thủ cũng là việc bình thường, không ảnh hưởng gì."

Thịnh Triều Quang trầm ngâm lên tiếng: "Tuy nhiên, huynh đệ của trại nếu cải trang thành nhóm Thiết nhị gia, lỡ bị bọn Hoàng Kim Lân bắt được, khó bảo đảm bọn họ không khai ra sự thật, chẳng phải là muốn khéo mà thành vụng sao?”

Tiết Trượng Nhất nhịn không nổi nữa, bảo: "Lão Thịnh, ngươi cho là huynh đệ Thanh Thiên trại bọn ta là hạng người rất sợ chết, ăn cây táo, rào cây sung hay sao? Ngươi yên tâm, bọn họ một lòng trung thành, quyết không làm liên lụy mọi người đâu!"

Thịnh Triều Quang hơi bực, gắt: "Nếu bị quan binh bắt giữ thật, dùng nghiêm hình hỏi cung, ngươi dám cam đoan bọn họ không khai sao? Cứ cho là bọn họ không khai, nhưng các huynh đệ này, có người gia quyến ở trong trại, nhưng cũng có người gia quyến lại ở bên ngoài trại, chỉ cần bị quan phủ bắt trói, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, ngươi có thể đảm bảo không ai khai ra chút nào sao?!"

Tiết Trượng Nhất phản bác không được, chỉ cười lạnh nói: "Lão Thịnh, ngươi lo lắng nhiều quá đó! Dù cho bọn cẩu quan biết là Thanh Thiên trại chúng ta nhúng tay vào thì sao? Nam trại chúng ta đã lâu không nhiệt náo một phen, đây cũng là dịp tốt để bắt bọn chúng tế đao! Lão gia hỏa nhà ngươi vài năm nay không nhúc nhích, có phải tay mềm gan yếu rồi không?"

Lần này Thịnh Triều Quang không nén được giận, phẫn nộ: "Tiết lão đại, ta nghĩ vậy chỉ là vì Nam trại. Nếu nảy sinh xung đột với quan phủ, thảm hoạ chiến tranh dây dưa, có lợi cho ai? Các vị Tức đại nương, Thiết nhị gia giá lâm Thanh Thiên trại chúng ta, chúng ta phải bảo vệ các vị ấy bình an mọi mặt, chứ nếu đối chọi với quan binh thì được gì?! Nếu cần cầm lấy binh khí, đổ máu liều mạng, Nhất ca xông lên vị trí thứ nhất, lão Thịnh ta quyết không đứng ở vị trí thứ hai. Ngươi nói như thế chính là cho rằng họ Thịnh ta là loại tránh việc, sợ phiền phức sao?! Tiết lão nhị, Nguyên lão đệ mất đi, Thanh Thiên trại chỉ còn nhờ Trại chủ cùng mấy người chúng ta chống đở. Nếu khoe cái dũng thì lão Thịnh ta đã thoải mái đi trả ân thù từ lâu rồi, không chờ ngươi lải nhải!"

Tiết Trượng Nhất bị Thịnh Triều Quang mắng một tràng, nhất thời nói không ra lời. Thiết Thủ vội nói đỡ: "Thịnh huynh nói quá rồi!"

Diêu Tiểu Văn bỗng góp lời: "Kỳ thực điều này cũng không phải khó gì. Chỉ cần huynh đệ quý trại dẫn dụ quan binh đi một đoạn đường, sau đó tạm ghé thị trấn hay thành nào đó gỡ bỏ lớp hóa trang, hồi phục hình dáng tướng mạo ban đầu, rồi chia thành tốp nhỏ mà đi. Bọn Hoàng Kim Lân chẳng thế nào hiểu tại sao, huynh đệ trong trại cũng không nhất thiết phải mạo hiểm đến mức bị bắt."

Cao Kê Huyết vỗ tay cười nói: "Chính thế! Kế ấy rất hay!"

Tức đại nương nhìn Diêu Tiểu Văn, chỉ thấy nàng ta khuôn mặt trái xoan, mảnh mai thanh tú, liền cười nắm tay nàng nói: "Hảo muội muội, nếu như Hủy Nặc thành vẫn còn, ta thật muốn mời muội đến chơi." Chợt nàng thấy tay nàng ta lạnh ngắt đi.

Ân Thừa Phong nói: "Đã như vậy, không nên chậm trễ nữa." Nói rồi, liền lập tức triệu hơn tám mươi huynh đệ trong trại đến, dựa theo hình dáng tướng mạo của mọi người mà hóa trang, cùng ra khỏi trại, y kế hành sự.

Đợi mọi việc xong xuôi, Ân Thừa Phong mời đại phu trong trại đến chữa thương cho mọi người, nghỉ ngơi một chút rồi cùng nhau dùng bữa tối, còn Vưu Tri Vị thì tạm thời bị giam lại. Chạng vạng ngày kế, chợt nghe đầu mục báo lại: "Có hai gã kiếm đồng của Tứ đại danh bộ Dư Thành Nhai cầu kiến trại chủ."

Ân Thừa Phong giục: "Mau mời vào."

Mấy người Thiết Thủ chợt nghe hai trong bốn gã kiếm đồng thân cận của Vô Tình quay lại, mà không có Vô Tình, nên không khỏi lo lắng.

Đợi hai kiếm đồng vào tới Triều Hà đường, lần lượt vái chào mọi người, Thiết Thủ mới hỏi: "Tình hình ra sao?"

Thiết Kiếm đáp: "Công tử bắt đám ác nhân che mặt bỏ chạy trối chết, bọn chúng bị quan binh phóng ám khí loạn xạ, bị thương tám, chín người. Chạy thêm một đoạn nữa thì gặp phục kích của bọn Liên Vân trại Du Thiên Long và Thần Uy tiêu cục Dũng Thành, cả toán xông lên giết bảy, tám tên, mới phát hiện ra đó chính là ba tên chuyên gây loạn và hai tên hề họ Lý. Buồn cười chết người đi được!"

Đồng Kiếm tiếp lời: "Đúng vậy, cười chết đi được! Bọn Hoàng Kim Lân, Cố Tích Triêu đuổi tới, cùng bọn Liên vân tam loạn và Phúc tuệ song tu nhận ra nhau, ha ha. Khi biết là phe ta giết phe mình, thì bọn chúng tức giận sùi bọt mép, trợn mắt trắng dã!"

Đường Khẳng bảo: "Năm người bọn Phùng Loạn Hổ, Hoắc Loạn Bộ, Tống Loạn Thủy, Lý thị huynh đệ không chết, cũng coi như bọn họ mạng lớn!"

Thiết Thủ lại hỏi: "Kim kiếm với Ngân kiếm đi đâu rồi? Công tử các ngươi đâu?"

Thiết Kiếm đáp: "Công tử muốn chúng tôi về Nam trại trước, bẩm báo mọi việc để chư vị khỏi lo lắng."

Tức đại nương nhíu mày hỏi: "Nhưng y lại đi đâu?"

Lần này đến lượt Đồng Kiếm đáp: "Công tử giao cho chúng tôi kính báo đại nương một tiếng: công tử sẽ cùng Kim kiếm, Ngân kiếm đuổi theo Lưu Độc Phong đại nhân."

Tức đại nương giật mình, kêu lên: "Cái gì?"

Thiết Thủ thở dài một tiếng: "Ta đã biết đại sư huynh đối với việc này canh cánh trong lòng, nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn."

Tạ Tam Thắng hỏi: "Như vậy, công tử các ngươi sẽ về lại đây hay không?"

Thiết Kiếm, Đồng Kiếm đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ ấm ức, thần sắc lo lắng, lần lượt đáp: "Công tử có nói qua, nếu cứu Thích trại chủ không được thì người cũng không còn mặt mũi nào mà gặp gỡ chư vị anh hùng, thề cùng Lưu bộ thần chiến đấu tới cùng."

"Nếu như cứu được người, dĩ nhiên sẽ quay lại; hai chúng tôi cũng muốn cùng đi với Kim Kiếm, Ngân Kiếm sư huynh nhưng công tử lại không đồng ý, ra lệnh chúng tôi tới đây bẩm báo chư vị tình hình thực tế … Nhị gia, chúng tôi nên làm gì bây giờ đây?"

Câu cuối cùng, chính là hỏi Thiết Thủ. Thiết Thủ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hai kiếm đồng, an ủi: "Công tử các ngươi khi muốn làm chuyện gì, dù có khó khăn thế nào, dù có trở ngại thế nào, huynh ấy cũng đều khắc phục được. Trước đây, đã có chuyện hầu như không có khả năng cũng đã được huynh ấy giải quyết xong. Tuy hiện nay sự tình có chút rắc rối, nhưng nhất định sẽ ổn thôi, các ngươi không cần lo lắng."

Hai kiếm đồng khẽ chớp đôi mắt trong sáng, gật đầu nghe lời ...

Nhưng trong lòng Thiết Thủ lại rất hoang mang: Lưu Độc Phong là đệ nhất hảo thủ lục phiến môn, trước kia từng là bộ khoái tên tuổi. Vô Tình là đại sư huynh của Tứ đại danh bộ, hiện nay là nhân vật kiệt xuất trong đám thanh niên cao thủ. Mà nay Vô Tình phải cứu người trong tay Lưu Độc Phong, cục diện sẽ như thế nào?

Ai thắng? Ai thua?

Thiết Thủ cũng không thế nào minh bạch: Vô Tình vì sao lại tham dự chuyện này? Với tác phong trầm tình gần như tàn nhẫn, hẳn Vô Tình sẽ không chỉ do tự trách mình góp sức làm Thích Thiếu Thương bị bắt, mà phải đối địch với Lưu Độc Phong! Hơn nữa, chính Hoàng thượng đã hạ mật chỉ cho Lưu Độc Phong bắt người. Vô Tình làm như thế này, chẳng phải là kháng lại thánh chỉ sao?

Nhưng Tức đại nương lại nghĩ khác.

Nàng vốn hận Vô Tình đến chết, hận luôn Tứ đại danh bộ; bởi vì nàng nghĩ, Thích Thiếu Thương bị cái gì đó bộ thần bắt đi, mà Vô Tình lại xuất thủ ngăn nàng trong chốc lát, nên nàng không kịp cứu Thích Thiếu Thương.

Nàng ghét cay ghét đắng tất cả bọn quan binh, sai nha.

Nàng là một người phụ nữ như vậy, địch bạn phân minh, yêu ghét rõ ràng. Nàng có thể vì người nàng thương mà không màng sống chết; cũng có thể không nề hà điều gì để trả thù kẻ nàng căm hận.

Thế nhưng nàng thật không ngờ, chàng thanh niên áo trắng tàn phế, lãnh ngạo, tuấn tú dưới ánh trăng đêm ấy, lại đột nhiên thực hiện lời hứa của mình, đi cứu Thích Thiếu Thương!

Nàng không khỏi nhớ kỹ lại hình dạng nét mặt của thanh niên áo trắng đó, nghĩ thầm:

- Nếu như hắn thực sự có thể cứu Thích Thiếu Thương về, ta nguyện ý hi sinh tất cả báo đáp hắn.

Chỉ cần Thích Thiếu Thương có thể vô sự trở về.

Thích Thiếu Thương thực sự có thể bình an trở về đoàn tụ với Tức đại nương không?










* * *

Hết chương 49
~*~*~*~*~*~*~*~*~ Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK