Kẻ vừa lên tiếng đang ở trên cây.
Ngay cả Thích Thiếu Thương cũng không hề phát giác trên cây có người.
Cố Tích Triều dù bất ngờ vẫn ung dung cười nói: “Lôi đại hiệp, ngươi rốt cuộc đã bằng lòng ra mặt để chủ trì công đạo rồi.”
Kẻ trên cây cất giọng bạc nhược đáp: “Thông thường, người mới gặp mà kêu ta là ‘đại hiệp’ thì chỉ có hai dụng ý.” Dưới ánh trăng, chỉ thấy trên chạc cây một người đang ngồi, thân khoác một chiếc áo choàng lông dày, lộ rõ cơ thể gầy gò nhỏ bé, cô độc thê lương.
Lão tiếp: “Một loại là hiểu rõ con người ta, biết ta thường làm việc thiện, cho nên gọi ta là đại hiệp. Một loại là muốn bợ đỡ ta, gọi ta là đại hiệp nhằm làm ta vui vẻ, không sai đâu.” Lúc này thời tiết rất nóng, nhưng người đó vẫn khoác áo lông dày, bên trong không biết còn mặc mấy bộ y phục nữa, hai má lão đỏ bừng, trán nổi gân xanh, dáng vẻ mắc bệnh trầm trọng. “Tiếc rằng ngươi không phải một trong hai loại đó. Nhân vì ta căn bản không làm việc tốt, ngươi miệng gọi ta là đại hiệp, lòng lại có ý chế giễu ta là mèo hen.”
Cố Tích Triều cười: “Lôi đại hiệp nói đùa rồi.” Nhưng trong tâm hắn thầm nghĩ, người ta nói trong số cao thủ Lôi gia Phích Lịch đường ở Giang Nam thì Lôi Quyển là nhân vật khó đối phó bậc nhất, xem ra chẳng phải hư ngôn.
Lôi Quyển nói: “Cố đại đương gia từng năm lần phái người mời ta đến đây, e rằng không phải đơn giản chỉ muốn nghe ta nói hai câu chẳng ra gì tựa như chuyện đùa là xong.”
Cố Tích Triều cười nhạt: “Ta ngược lại cho rằng, câu nói đầu tiên của Lôi đại hiệp trong đêm nay thật khiến người ta phải vỗ bàn khen tuyệt.”
Lôi Quyển hỏi: “Câu nói đầu tiên? Đêm nay? Nó là thế này: ăn xong no quá! Tuy nhiên không phải là nói với ngươi.”
Cố Tích Triều dù vậy vẫn không nổi giận: “Là câu mà Lôi đại hiệp vừa mới nói ra khi ngồi trên cây.”
Lôi Quyển đáp: “Ta ở trên cây này đã lâu rồi. Câu đầu tiên hình như là nói với Biên Nhi. Biên Nhi, ta nói câu gì nhỉ?”
Chỉ nghe thấy một thanh âm cười sảng khoái từ cành bên cạnh: “Huynh nói, bọn ta y ước đến đây trước, lại chẳng biết tên tiểu tử rùa đen đó có tới hay không?” Một tràng âm thanh rắc rắc liên tục vang lên, thân cây rung chuyển dữ dội. Liền đó hiện ra một đại hán, lông mày đen rậm, ria mép đen nhánh, bộ râu quai nón rậm và đen che phủ gần như toàn bộ gương mặt y, chỉ hở ra cánh mũi cao, ánh mắt sắc như đao.
Y đứng dậy từ chỗ nằm của mình trong đám cành cây, làm toàn bộ thân cây lập tức nghiêng ngả. Lôi Quyển khoác áo lông, ngồi trên cánh tay của đại hán, tựa như chưa hề chuyển động.
Mục Cưu Bình trời sinh thần dũng, nhưng nhìn thấy khí khái của hán tử trước mặt, trong lòng không khỏi hoảng sợ: Nghe nói đại tướng thủ hạ của Lôi Quyển là Thẩm Biên Nhi trong thô hào có tinh tế, là một hảo hán có lý có tình. Trước mắt bản thân thụ thương không nhẹ, chỉ sợ khó mà ứng phó.
Cố Tích Triều chắp tay thi lễ: “Nguyên lai Thẩm thiếu hiệp cũng đến rồi.”
Thẩm Biên Nhi trả lời: “Quyển ca đến đâu thì ta đến đó. Hơn nữa đây là tróc nã phản đồ của Phích Lịch đường, Biên Nhi quyết không để mình bị rơi lại phía sau.”
Cố Tích Triều gật gù: “Đúng thế, chuyện Thích Thiếu Thương đã phụ Lôi gia, ta cũng có nghe qua.”
Lôi Quyển cười vặn lại: “Há chỉ nghe qua? Ngươi phái người năm lần đến mời ta xuất quan, mục đích chính là muốn mượn tay ta trừ khử Thích Thiếu Thương.”
Cố Tích Triều nói: “Bất quá Lôi đại hiệp hiện tại đương nhiên đã nhìn ra: Ta muốn tiêu diệt Thích Thiếu Thương thật dễ như trở bàn tay.”
Lôi Quyển vạch rõ: “Bất quá, ngươi mà giết Thích Thiếu Thương, ngươi lại e anh hùng thiên hạ xỉ vả xa lánh. Nhưng nếu chúng ta giết y, người ngoài không ai có thể phản đối. Vì Thích Thiếu Thương xuất thân từ Lôi môn, trong võ lâm việc thu thập phản đồ vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa*.”
Cố Tích Triều thở dài: “Chẳng trách người ta nói trước mặt chân nhân đừng nói lời giả dối. Trước mặt Lôi đại hiệp, bày trò đều là thừa thãi. Chỉ có điều... phản đồ của Lôi gia đang ở bên cạnh ta. Mời Lôi đại hiệp!”
Toàn thân Lôi Quyển cuộn tròn trong chiếc áo lông, từ từ xoay người hướng về chỗ Thích Thiếu Thương. Từ lúc xuất hiện đến bây giờ, lão vẫn không hề chính thức đưa mắt nhìn Thích Thiếu Thương. Sau khi Lôi Quyển ra mặt, Thích Thiếu Thương một mực cúi đầu đứng đó, tỏ vẻ thập phần thê lương chán nản.
Mục Cưu Bình sốt ruột quá, cúi xuống sát bên tai Thích Thiếu Thương hạ giọng: “Lão đại, còn chờ gì nữa, toàn bộ bọn ta không thể bó tay chờ chết.”
Thích Thiếu Thương không hề lên tiếng. Mục Cưu Bình phát hiện đôi mắt sắc bén của Thẩm Biên Nhi đang nhìn y, trong lòng hốt nhiên giật nảy lên. Thẩm Biên Nhi hỏi: “Thích huynh, vẫn còn nhận ra ta chứ?”
Thích Thiếu Thương hít sâu một hơi, đáp: “Thẩm huynh.”
Thẩm Biên Nhi nói: “Ngươi đại khái không nghĩ tới, bọn ta có ngày gặp nhau như thế này phải không?”
Thích Thiếu Thương nhạt nhẽo: “Nói thật lòng, rơi vào cảnh như thế này, ta tịnh không muốn gặp các ngươi.”
Thẩm Biên Nhi cười phá lên: “Lúc ngươi bỏ Lôi môn mà đi, kiếm chấn bốn phương tám hướng, nhìn khắp thiên hạ, ta đã sớm biết rằng ngươi sẽ có ngày hôm nay. Ta đã chờ đến một ngày như thế này để cùng ngươi kiến diện!”
Thích Thiếu Thương thốt: “Ngươi cuối cùng cũng đợi được rồi.”
Thẩm Biên Nhi nhìn Thích Thiếu Thương vẻ trách móc, thở dài: “Ta gia nhập Lôi gia, chủ yếu đều do Thích huynh đưa đường dẫn lối.”
Thích Thiếu Thương cười cay đắng: “Khi đó ta đang ở Phích Lịch đường, chịu ân Quyển ca.”
Thẩm Biên Nhi than thở: “Lúc ấy, chúng ta liên thủ chinh đông bình tây, hợp tác khăng khít. Nhờ ngươi chỉ bày mà ta học được không ít kinh nghiệm. Nếu không có ngươi, Vô Lương giáo đã sớm làm thịt ta chứ không phải bị ta san bằng.”
Thích Thiếu Thương nói: “Là do ngươi tự học được.”
Thẩm Biên Nhi phản đối: “Là ngươi dạy rất tốt.”
Thích Thiếu Thương lắc đầu: “Ta không dạy ngươi. Người chân chính dạy ngươi chính là Quyển ca.”
Thẩm Biên Nhi lại nói: “Nhưng ngươi làm gương để ta noi theo.”
Thích Thiếu Thương nói: “Ngươi là một nhân tài, cho dù không có ta giúp, sớm muộn gì cũng có thể đạt thành tựu.”
Thẩm Biên Nhi khẳng định: “Bất quá từ bấy đến nay, ta luôn không quên tình nghĩa của ngươi.”
Thích Thiếu Thương hít sâu một hơi. Thẩm Biên Nhi nghiêm giọng nói tiếp: “Nhưng ta cũng không quên việc ngươi chẳng từ mà biệt, gây tổn thất lớn cho Phích Lịch đường.”
Hai mắt y bừng lên lửa giận, gằn từng chữ một: “Cho nên, ta không lúc nào không muốn giết ngươi. Ta nhất định phải giết ngươi!”
Mục Cưu Bình sải bước, chắn trước Thích Thiếu Thương, quát lớn: “Muốn giết Thích đại ca, trước hết phải giết ta!”
Thẩm Biên Nhi cười ha hả: “Giết ngươi trước thì có làm sao!” Nói rồi y vung quyền đánh thẳng vào Mục Cưu Bình.
Mục Cưu Bình hét lớn một tiếng “Hay!” giơ tay ngăn cản. Giữa lúc đó, Thẩm Biên Nhi như một mũi tên mạnh mẽ từ trên cây lao tới, một quyền đó chuyển hướng nhằm vào mặt Cố Tích Triều đánh tới.
Cố Tích Triều bất ngờ bị tập kích liền ngả người ra sau, gáy chạm đất. Quyền của Thẩm Biên Nhi đánh vào không khí vội thu hồi lại, song cước liên hoàn đá ra.
Thân hình Cố Tích Triều còn chưa bật lên, đối phương đã kích đến. Hắn dán người sát mặt đất, nhanh chóng trượt xa hơn một trượng. Nhưng Thẩm Biên Nhi sau chiêu đầu tiên cứ liên miên đánh tới, liên tục đối diện tấn công mười bảy chiêu. Cố Tích Triều ngay cả nửa đòn phản kích cũng không được, thậm chí đến thở cũng chẳng có cơ hội.
Tống Loạn Thủy, Phùng Loạn Hổ, Hoắc Loạn Bộ nhất tề cả kinh thất sắc. Phùng Loạn Hổ phản ứng nhanh nhất, lập tức định hạ lệnh tấn công Thích Thiếu Thương. Mới mở miệng muốn nói thì một trận gió ép tới, Lôi Quyển đã đến trước mặt hắn.
Toàn thân Lôi Quyển trông thập phần nặng nề phù thũng, hai má bủng beo, đôi mắt tựa đốm lửa trừng trừng nhìn hắn. Phùng Loạn Hổ chỉ cảm thấy trên người kẻ kì quặc này toát ra một cỗ sát khí bức nhân, khiến thanh âm hắn vừa mới định phát ra lại phải nuốt trở lại yết hầu. Phùng Loạn Hổ ứng biến cực nhanh, song chưởng hoa lên nhằm vào cơ thể mệt mỏi bệnh hoạn của Lôi Quyển công tới.
Hai chưởng đánh lên lớp áo lông dày chỉ phát ra hai tiếng bùng bùng. Đột nhiên ngay lúc đó, tả thủ Lôi Quyển vung lên, ngón trỏ điểm thẳng vào trán Phùng Loạn Hổ.
Phùng Loạn Hổ kêu lên một tiếng quái dị, toàn thân mất cân bằng, nhảy tránh về phía sau.
Tống Loạn Thủy đương nhiên không phản ứng nhanh được như Phùng Loạn Hổ, hà huống trước đó hắn còn đá Thích Thiếu Thương một cước, nhưng hắn là người đầu tiên xông vào đánh Thẩm Biên Nhi.
Mục đích của hắn là muốn kiềm chế Thẩm Biên Nhi để Cố đại đương gia có thể hở ra mà thở.
Nhưng hắn còn chưa xông được tới chỗ Thầm Biên Nhi và Cố Tích Triều đang đánh nhau, thì bỗng nhiên trước mặt hiện ra một người.
Một gương mặt trắng bệch của người bệnh.
Tống Loạn Thủy gào lên một tiếng điên cuồng, cúi đầu xuống, dùng môn Thiết Đầu công đã liên tục khổ luyện trong ba mươi năm liều lĩnh húc tới. Đừng nói trước mặt là một hán tử bệnh hoạn đến gió thổi cũng bay, kể cả đó là một con bò mộng, bị một cú húc đầu đó cũng phải gãy xương rách da.
Cú húc của hắn vừa sử ra, trước mặt bỗng tối sầm, toàn bộ thân thể bị bao bọc trong một vật thể vừa mềm vừa ấm. Sau đó chỉ thấy cả người đột nhiên bay lên, toàn bộ cơ thể tựa đang lơ lửng trên mây. Những chuyện sau đó không biết gì nữa.
Trong chớp mắt, Thẩm Biên Nhi hét lớn một tiếng, lộn người về phía sau. Một đạo tinh quang tựa như dính sát vào sườn y, bay đi cắm thẳng vào một cành cây, chính là một ngọn tiểu đao, chuôi đao vẫn còn rung bần bật.
Bên sườn Thẩm Biên Nhi hiện lên vết máu trên thanh y, càng về sau càng loang rộng.
Trong tay Cố Tích Triều lại xuất hiện một chiếc búa màu bạc lấp lánh. Cục diện đã hoàn toàn thay đổi.
Dưới ngọn ngân phủ của Cố Tích Triều, Thẩm Biên Nhi di chuyển, lướt chạy, lộn người, nhảy lên, hoàn toàn nhờ vào khinh công linh hoạt xảo diệu tránh né đòn công kích của ngân phủ. Thẩm Biên Nhi thân hình khôi vĩ, so với Mục Cưu Bình thì thô hào hơn vạn phần, nhưng thi triển công phu tiểu xảo lại nhẹ nhàng hoàn mỹ tựa người không xương, khiến Mục Cưu Bình thấy thế trợn mắt há mồm.
Cố Tích Triều trong chốc lát vãn hồi cục diện, đang định phát lệnh, mắt nhìn tứ phía, tai nghe tám phương. Hắn bị Trầm Biên Nhi tập kích dồn ép, bất quá chỉ trong chớp mắt đã khôi phục thế thượng phong. Đột nhiên hắn phát hiện ba ái tướng thủ hạ của mình là Phùng Loạn Hổ, Hắc Loạn Bộ và Tống Loạn Thủy cùng lúc đã hoàn toàn bị người đánh cho bò lê bò càng không đứng dậy nổi.
Người xuất thủ chỉ có một.
Một người đánh gục ba người.
Người đó chính là Lôi Quyển.
Mà Lôi Quyển cũng đã đến trước mặt hắn.
Cố Tích Triều thu phủ, nhanh chóng thoái lui. Toàn thân Lôi Quyển đột nhiên xoay tròn, một cỗ kình phong cực mạnh phát ra theo các vòng xoay của lão. Cố Tích Triều kêu to một tiếng, một búa nhằm vào gốc cây đại thụ bên cạnh chém tới.
Đừng xem thường chiếc búa nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay của hắn. Một búa chém tới, thân cây đại thụ thô ráp kêu rắc một tiếng đổ xuống, mà lại đổ lên trên kình khí do Lôi Quyển phát ra!
Chỉ nghe vang lên tiếng động ầm ầm tưởng tê liệt lỗ tai. Cây đại thụ xoay tròn trong cỗ kình khí liền bị cắt thành bảy tám mảnh, vụn gỗ bắn tung tóe đầy trời. Giữa sát na đó, Cố Tích Triều kéo cây đại thụ giải tỏa kình khí Lôi Quyển phát ra, đồng thời tìm ra chỗ sơ hở của đối phương.
Sơ hở đó lướt qua như vó ngựa, trong chốc lát đã tiêu tan.
Cố Tích Triều lại nắm chắc được sát na như điện quang hỏa thạch đó.
Ngón cái và ngón trỏ tả thủ bắn ra, một đạo bạch quang phóng ra như chớp!
Đoạt mệnh phi đao nhằm trúng tiểu phúc của Lôi Quyển phóng tới.
Đao đâm vào áo lông, bắn ngược trở lại, chuôi đao đâm xuyên qua ngực một tên phản tướng của Liên Vân trại rồi cắm vào thân cây gần đó.
Lôi Quyển đang xoay đột nhiên dừng lại, búng ra một chỉ nhằm vào mặt Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều còn đang lờ mờ, ‘bộp’ một tiếng, sống mũi gẫy lìa, xương mũi chìm vào mặt, máu tươi tóe ra.
Lôi Quyển còn định tấn công tiếp, đột nhiên há miệng phun ra một búng máu lớn. Một đao của Cố Tích Triều, tuy không xuyên qua được lớp áo lông dày của lão, nhưng nội kình cũng đã công nhập lục phủ ngũ tạng. Lão đã thụ thương không hề nhẹ hơn Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều thối lui ba trượng, đau đớn ôm lấy mũi thốt: “Hảo chỉ lực!”
Lôi Quyển cũng khen: “Hảo đao pháp!”
Khi Cố Tích Triều vung tay quát “Giết!” thì bọn thủ hạ mới chợt tỉnh mộng, chen nhau xông lên.
Thẩm Biên Nhi và Mục Cưu Bình hai đại hán lực lưỡng một tả một hữu chặn trước Lôi Quyển và Thích Thiếu Thương.
Mục Cưu Bình mới hồi phục tinh thần, giơ ngón tay cái lên hướng về phía Thẩm Biên Nhi tán thưởng: “Hay lắm!”
Thẩm Biên Nhi hỏi: “Ngươi còn đánh được nữa không?”
Mục Cưu Bình vỗ ngực đáp: “Được! Đánh thêm hai trăm trận nữa ta cũng chẳng sao!”
Thẩm Biên Nhi lại hỏi: “Ngươi có chạy được không?”
Mục Cưu Bình sửng sốt nói không ra lời. Thẩm Biên Nhi nói tiếp: “Đem lão đại của ngươi chạy càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt!”
Mục Cưu Bình kinh ngạc thốt: “Bọn ngươi...”
Thẩm Biên Nhi đáp: “Bọn kia đã có bọn ta!”
Mục Cưu Bình giận dữ: “Nguyên lai các ngươi cũng giống như Thiết Thủ. Toàn là bọn người giả dối!”
Thẩm Biên Nhi nghe xong không rõ vì sao y nói vậy, không biết làm sao, ngạc nhiên hỏi: “Cái gì, Thiết Thủ đã đến đây hả?”
Cố Tích Triều cười lạnh: “Bọn ngươi chạy không thoát đâu. Ta đã cho người trùng trùng bao vây rồi.” Cổ tay hắn vung lên, phóng ra một cây pháo hoa. Trong chốc lát, bên ngoài rừng cây bóng người mờ ảo, Mạnh Hữu Uy và Du Thiên Long dẫn gần trăm quân bao vây xung quanh Thích Thiếu Thương, Lôi Quyển, Thẩm Biên Nhi, Mục Cưu Bình và hơn mười tàn binh.
Lôi Quyển vẫn chắp tay sau lưng, trên áo khoác lông vết máu loang lổ, vẻ như không hề để ý, đột nhiên nói: “Ngươi tưởng rằng chỉ mình ngươi có khả năng đưa người đến hả?”
Cố Tích Triều ngớ người, thất thanh thốt: “Lôi gia ngũ hổ tướng...?”
Chỉ nghe có người hùng dũng đi đến cười nói: “Còn cả Thần Uy tiêu cục!”
Cố Tích Triều quay đầu, thấy một lão già quắc thước mặt đỏ râu bạc, theo sau có ba bốn chục người dùng trận thế Vô Kiên Bất Tồi** đột phá vòng vây mà bọn Mạnh Hữu Uy, Du Thiên Long đã bố trí, nhanh chóng đi vào giữa trận.
Cố Tích Triều ấp úng: “Ngươi...”
Lão nhân cười hào sảng: “Lão phu chính là lão bất tử Cao Phong Lượng của Thần Uy tiêu cục đây mà!”
Bàn tay to lớn của lão hướng về ba người thanh niên phía sau giới thiệu: “Còn ba vị kia là tam hổ của Lôi gia ngũ hổ tướng đó.”
Thanh niên cao gầy ôm quyền nói: “Tại hạ là Lôi Đằng.”
Thanh niên thấp lùn vạm vỡ chắp tay: “Tại hạ là Lôi Pháo.”
Thanh niên còn lại thần tình ngạo mạn vái một cái: “Tại hạ là Lôi Viễn.”
Cố Tích Triều vẫn ôm mũi, ngay cả gượng cười cũng không nổi, chỉ biết nói: “Lôi gia ngũ hổ tướng đều đến hết cả đây, ta còn gì để nói nữa. Các ngươi muốn như thế nào?”
Du Thiên Long và Mạnh Hữu Uy quay mặt nhìn nhau, đều lộ ra thần sắc hoảng sợ.
Lôi Quyển lạnh nhạt đáp: “Điều đó hỏi Thích Thiếu Thương mới biết.” Lão thủy chung không hề nhìn sang Thích Thiếu Thương.
Giọng nói Thích Thiếu Thương đã hoàn toàn nghẹn lại: ‘Ta...”
Thẩm Biên Nhi đi tới, vỗ vỗ vào vai y, hỏi: “Quyển ca hỏi ngươi phải làm sao bây giờ?”
Thích Thiếu Thương đáp: “Ngươi nói với Quyển ca, trước đây Thích Thiếu Thương ta thoát ly Phích Lịch đường, từng làm cho huynh ấy lâm vào tình trạng khó khăn, rất khó xử với võ lâm, rất lúng túng với giang hồ. Ta...”
Thẩm Biên Nhi quay đầu nhìn về phía Lôi Quyển.
Lôi Quyển vẫn thu mình trong chiếc áo lông, nhìn Thẩm Biên Nhi nói: “Ngươi nói cho họ Thích biết, y bỏ đi, đã không làm mất thể diện của Phích Lịch đường, hết thảy mọi chuyện y làm, đều vì vinh dự của Lôi gia. Lôi gia không có họ Thích y, không thể phát dương quang đại như vậy. Bảo y hãy nhớ, Phích Lịch đường không quản họ Thích y là bạn hay thù, địch nhân hoặc bằng hữu của Lôi gia không bao giờ để cho loại giang hồ vô tình vô nghĩa, tiểu nhân bỉ ổi có chỗ lăng nhục!”
Thẩm Biên Nhi quay về phía Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương cố gắng kiềm chế nhiệt lệ: “Ngươi chuyển lời cho Quyển ca, Thích Thiếu Thương đã nhớ kỹ rồi.”
Thẩm Biên Nhi nói: “Ta cũng nhớ rồi. Bọn ta đều không mang họ Lôi, một người còn ở lại, một người đã ra ngoài, tráng chí không mất, khí phách đang cường. Đó mới chính là chuyện khoan khoái của nhân sinh!”
Thích Thiếu Thương giọng chua chát: “Ta còn nợ ngươi một cái đầu!”
Thẩm Biên Nhi cười ha hả: “Ý ngươi nói ta tung tin muốn cùng ngươi quyết một trận tử chiến sau khi ngươi bỏ đi? Ngày đó ngươi rời khỏi Phích Lịch đường sang Liên Vân trại, trên giang hồ đồn đại ầm ĩ, cho rằng Lôi môn chịu sự thất bại đắng cay này thật khó mà tiếp thụ. Ta nhất thời tức khí, bắt buộc phải nói ra những lời như vậy. Cho dù bọn ta muốn bàn bạc, thì cũng phải đợi vết thương của ngươi lành hẳn đã. Sau khi trùng chấn hùng uy, ổn định bên trong dẹp yên bên ngoài, bình định giang sơn, bọn ta lại khoa chân múa tay, đánh một trận thống khoái!”
Thích Thiếu Thương cũng bật cười, đưa tay vỗ lên vai Thẩm Biên Nhi, nói: “Được! Chúng ta thế là đã ước định!”
Chú thích:
* Chuyện được trời đất đồng lòng.
** Dùng lực lượng lớn mạnh áp đảo, không có bất cứ thứ gì kiên cố không thể bẻ gãy được.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK