Trên thế gian này sợ rằng không có người nào lại gấp gáp hơn hắn nữa.
Ngay bản thân hắn từ trước đến nay cũng chưa từng gặp phải trường hợp vội vàng đến như vậy.
Con ngựa đang cưỡi đã là thớt ngựa thứ tư rồi. Trên đường chạy đến đây hắn đã cưỡi gục ba thớt tuấn mã, cứ mỗi lần chạy khoảng một trăm năm mươi dặm là ngựa lại mệt khuỵu chân ngã lăn sang bên đường. Nhưng hắn vẫn không dừng lại để thở lấy một hơi.
Chỉ là hiện tại đã gần suối Hổ Vĩ rồi.
Ngựa này của hắn cũng tựa như sắp lướt qua chiếc giếng bên cạnh đường kia, nhưng mới chạy tới cách tầm một trượng ngựa đột nhiên dừng lại. Một tràng tiếng tay áo phất gió vù vù nổi lên hắn đã lướt đến bên cạnh giếng nước. Múc một thùng nước, hắn nhúng cả cái đầu trọc bóng loáng của mình ngập vào trong đó, rồi sau đấy mới múc một bầu nước đưa lên miệng uống ừng ực. Hắn luôn luôn không hiểu tại sao các vị ca ca trên trại lại phải đào một cái giếng ở đây, đến hiện tại thì hắn mới hiểu rõ một giếng nước nơi đây đối với những người đang chạy cuống cuồng trên đường quý giá đến nhường nào!
Mọi người đứng ở dưới bóng cây bên cạnh giếng đều ngẩn người ra nhìn, bọn họ sống tại một dải Hổ Vĩ chẳng thể chưa nhìn thấy khinh công, nhưng khẳng định từ trước đến nay chưa từng gặp qua một hòa thượng chạy ở trên đường nhanh đến như vậy!
Hắn mới uống xong hết một bầu nước, rồi ném nó trở lại vào trong thùng. Sau đó hét lên một tiếng người đã bay lên lưng ngựa, con ngựa cũng hý lên một tràng dài đang định phi đi, đột nhiên hắn nghe thấy một người hỏi: “Có phải là Quản đại sư không?”
Ánh mắt “hòa thượng” ấy quét qua mọi người dưới bóng cây một lượt, rồi nhanh như điện thọc tay vào trong ngực áo lấy ra cái mõ gỗ và gõ lên năm tiếng.
Một hán tử từ trong đám đông lướt đên ôm quyền hơi quỳ gối hành lễ nói: “Thuộc hạ Thiết tổ Phùng Loạn Hổ bái kiến ngũ đương gia.”
“Hòa thượng” ấy thấy là người cùng “Liên Vân trại” mới vội hỏi: “Thực ra đã phát sinh chuyện gì?”
Phùng Loạn Hổ hoảng sợ nói với hắn rằng: “Thuộc hạ không biết, chỉ là…”
Hòa thượng giận dữ quát lên: “Chỉ là cái gì, sao cứ ấp a ấp úng, nói mau!”
Ánh nắng chiếu lên cái đầu trọc của hắn, làm cho những chỗ vừa rồi nhúng vào nước bị bốc hơi nghi ngút.
Phùng Loạn Hổ mồ hôi cũng chảy ròng ròng hai bên thái dương, đáp: “Thuộc hạ chỉ nghe nói, giữa đại đương gia và đại trại chủ sinh chuyện, nên mới vội thông báo cho ngài trở về.”
Hòa thượng không hỏi nữa, hét lớn một tiếng quất ngựa phi đi. Phùng Loạn Hổ ấy cũng phi thân lên một thớt ngựa, định đuổi theo thì hòa thượng đã cưỡi ngựa chạy xa, chỉ còn nhìn thấy một chấm đen.
Hòa thượng một tay giữ cương, một tay cầm mõ gõ lên năm tiếng, người giữ cổng trại thốt lên: “Ồ! Hóa ra là ngũ trại chủ.”
Hòa thượng tức giận quát lên: “Sao mà cả một đoạn đường lên đây không có lấy một tên nào canh phòng, không sợ quan binh mò lên sao?”
Người giữ trại chỉ dám đáp “Dạ, Dạ”, đồng thời mở cổng trại, hòa thượng giục ngựa đi thẳng vào. Bên trong rải rác những gác gỗ lều vải, một người đang từ trong cái lều to nhất vội vã chạy ra, hướng về hắn gọi lớn: “Sư phụ!”
Hòa thượng nhận được đây là “Sinh Sát đại doanh” mà thường ngày đại trại chủ và đại đương gia gặp các huynh đệ thương nghị đại kế. Ngày xưa lúc thương nghị việc ngăn chặn bọn người Thiết Thủ truy đuổi vây đánh Tuyệt diệt vương Sở Tương Ngọc cũng là ở đây, hắn hỏi: “Đại trại chủ có ở trong đấy không?”
Chạy ra đón là một thanh niên hán tử tuấn tú, đáp: “Đại trại chủ không có ở đây, hiện chỉ có đại đương gia thôi.”
Hòa thượng nghe thấy thế trong lòng cảm thấy nặng nề, hắn cảm nhận được là đại trại chủ xảy ra chuyện rồi! Bản thân hắn nợ ân tình của đại trại chủ và đại đương gia, vô luận phát sinh chuyện gì, cho dù là dầu sôi lửa bỏng cũng sẽ không do dự.
Hóa ra hòa thượng đây là ngũ trại chủ Thiên lang ma tăng Quản Trọng Nhất của Liên Vân trại đã được nhắc đến trong bộ “Độc Thủ” thuộc Tứ Đại Danh Bộ. Liên Vân trại từ lần tại Hổ Vĩ chặn đánh Thiết Thủ và hội Ngũ Cương Trung truy đuổi theo “Tuyệt diệt vương” không được mới có ý đồ nâng cấp đổi mới, thu nạp thêm Cố Tích Triêu, một cao nhân nổi tiếng võ công tuyệt đỉnh, trí nghệ song tuyệt. Lại nói đại trại chủ Thích Thiếu Thương khí độ hơn người, tấm lòng bao dung, y trọng dụng Cố Tích Triêu, dùng pháp chế "hai ngựa chạy song song" là vừa trị vừa sửa cho Liên Vân trại. Vốn dĩ thủ hạ dưới tay Thích Thiếu Thương trong Liên Vân trại đã là binh cường mã tráng, người nhiều thế mạnh, lại được thêm Cố Tích Triêu thi triển hết tài hoa, nên thanh uy và thực lực của Liên Vân trại càng lên như diều gặp gió.
Thiên lang ma tăng Quản Trọng Nhất suất lĩnh một cánh nhân mã trú giữ ở biên thùy. Ngày đó hắn đột nhiên nhận được phi cáp truyền thư từ tổng đà Liên Vân trại đưa tới, được biết trong tầng lớp những người lãnh đạo tại tổng đà xảy ra chuyện, muốn Quản Trọng Nhất “đan kỵ hồi viên”*. Quản Trọng Nhất luôn luôn nhớ Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triêu, hắn từng thụ nội thương nghiêm trọng, được Thích Thiếu Thương hết lòng dùng nội lực cứu chữa, vả lại toàn gia của hắn cũng được Thích Thiếu Thương cứu hộ. Cố Tích Triêu thì đã từng trong một trận thuộc chiến dịch mà quan binh vây quét phát binh đi cứu thoát hắn, nên đối với hai người hắn đều nợ ơn cứu mạng. Hiện nay nghe phong thanh có người xảy ra chuyện, hắn lập tức bất kể sống chết chạy ngày chạy đêm, toàn lực phi về đây, chỉ muốn tận hết khả năng để báo đáp.
Nên biết hảo hán trong giang hồ sợ nhất là thiếu nợ người khác ân nghĩa khó trả. Chuyện trả thù trong võ lâm dĩ nhiên là bình thường, nhưng báo ân lại là điều quan trọng nhất. Thiếu ân nợ tình người ta mà lấy oán trả ơn đều là hành động để cho mọi người trong võ lâm thóa mạ và miệt thị.
Dù Thiên lang ma tăng Quản Trọng Nhất là giặc cướp, nhưng giặc cướp cũng có đạo nghĩa của giặc cướp, họ lại càng xem trọng ơn nghĩa. Ngay khi hắn vừa đặt chân xuống ngựa thì hán tử tuấn tú đó lại nói: “Sư phụ! Người nên gặp đại đương gia trước rồi nói tiếp.”
Quản Trọng Nhất cúi người tiến về phía miếng da lớn che cửa, sau đó hắn vén tấm da lên kêu “soẹt” một tiếng. Quản Trọng Nhất chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Có lẽ vừa rồi ở dưới ánh mặt trời chói chang, nên vào trong lều hắn mới thấy tối như thế, hoặc có thể vì quá cố gắng chạy về mà có chút mệt mỏi chóng mặt. Hắn phải dùng tay vịn vào cây cột trụ chính chống lều mới ổn định được bước chân.
Quản Trọng Nhất trấn định tâm thần, chỉ thấy một văn sỹ đạo mạo ngồi ở mặt Nam đằng sau một cái bàn lớn làm bằng gỗ đàn hương đỏ sẫm đang chăm chú khắc một con dấu. Quản Trọng Nhất đột nhiên tiến vào mà đuôi lông mày của y cũng chỉ hơi động đậy, nhưng thủy chung lại chưa từng ngẩng đầu lên. Không khí ở trong lều và tinh thần văn sỹ đều tập trung lên điêu đao** ở trên tay phải của y, còn tay trái thì giữ con dấu hướng lên trên.
Quản Trọng Nhất ôm quyền chua chát kêu lên: “Cố đại đương gia.”
Văn sỹ ấy giơ tay ra hiệu đợi chút. Lam bào được viền bằng màu trắng nhưng cánh tay bên trong tay áo lại càng trắng hơn. Quản Trọng Nhất tức thời ngừng lên tiếng mặc dù trong lòng lúc ấy lại có trăm ngàn lời muốn hỏi.
Văn sỹ ấy lại chăm chú khắc một lúc lâu, điềm đạm nho nhã, lam bào đang mặc trên người y phẳng phiu tựa như không có nếp nhăn vậy.
Mồ hôi của Quản Trọng Nhất lại chảy ròng ròng, từng hạt từng hạt túa ra ở khắp đỉnh đầu rơi lên ria mép và râu cằm hắn, hắn lại tiếp: “Đại đương gia!”
Lam y nhân hơi nhướn lông mày, tay trái nhẹ nhàng ném con dấu lên trên mặt bàn, chỉ thấy sắc mặt y trong ánh sáng ảm đạm tựa như được trát lên một lớp phấn trắng: “Ngươi tới rồi à?” Giọng nói nhỏ, yếu ớt không đều.
Quản Trọng Nhất hỏi: “Cố đại đương gia, thực ra là phát sinh chuyện gì?!”
Lam y nhân đương nhiên là Cố Tích Triêu, y cúi gằm mặt nói thật chậm: “Quản đại sư, ngươi thật hiếm thấy, Lệnh Báo Ân của bọn ta được truyền đi một lượt nhưng ngươi là người đầu tiên đến đây.”
Quản Trọng Nhất nói: “Nên như thế, tại hạ nợ ân tình Cố đại đương gia, thì dù núi đao biển lửa cũng phải chạy về đây …. Không biết Thích đại trại chủ người…”
Cố Tích Triêu thở dài một hơi, tay phải đưa điêu đao từ từ lại gần phía trước mũi, ngưng thần quan sát, một mặt hỏi: “Ngươi cũng nợ ân nghĩa Thích trại chủ phải không?”
Quản Trọng Nhất run giọng đáp: “Thích đại trại chủ người, người đã xảy ra chuyện sao?!”
Cố Tích Triêu thở dài lắc đầu, mân mê ngắm nghía điêu đao của mình tựa như sợ không cẩn thận sẽ làm gãy tiểu đao trân quý này.
Quản Trọng Nhất tiến về phía trước hai bước, đến trước bàn của Cố Tích Triêu rồi hai tay nắm chắc mép bàn mới không chế được sự kích động trong lòng: “Người đã xảy ra chuyện gì? Nói nhanh!”
Cố Tích Triêu lẩm bẩm hỏi: “Xem kìa, trong mắt ngươi thì y quan trọng hơn so với ta đúng không?”
Quản Trọng Nhất ngây người không hiểu hỏi: “Cái gì?” Bất thình lình, Cố Tích Triều búng ra song chỉ, tiểu đao trong tay y cũng theo đó mà phi ra.
Quản Trọng Nhất chỉ cảm thấy trước ngực ngưa ngứa, đằng sau lưng hơi đau.
Phập một tiếng, tiểu đao đã cắm sâu vào giữa một cột trụ cách xa bảy thước ở đằng sau.
Chuôi đao vẫn còn lay động.
Đao không dính máu.
Quản Trọng Nhất cúi đầu xuống mới bất ngờ phát hiện trên ngực mình có một lỗ thủng, máu đang chảy ròng ròng.
Hắn mới tỉnh ngộ một đao ấy là từ thân thể hắn xuyên qua cắm vào cột.
Hai tay hắn kịp thời dùng lực nắm chắc mép bàn để trụ vững, đến mức khiến cho cái bàn làm bằng gỗ đàn hương thượng hảo hạng và kiên cố như vậy mà cũng phải phát ra tiếng tách tách sắp vỡ, văn phòng tứ bảo*** ở trên mặt bàn cũng vì chấn động mà va chạm vào nhau. Tiếng nói của hắn đã run rẩy còn cố hét lên: “Ngươi …. tại sao ….”
Cố Tích Triêu nhìn hắn đầy thương xót, ân hận nói: “Ta cũng không có cách nào khác.”
Quản Trọng Nhất nói ngắt quãng: “Ta là vì báo ân mà quay về đây, ngươi lại ….” Tiếng hắn bỗng nhiên ngừng lại, khục khoạc hai tiếng, chiếc bàn bằng gỗ đàn hương cũng bị hắn bóp vỡ hai miếng cầm chắc trong tay không thả ra, người thì đã ngã “phịch” xuống đất bỏ mạng.
Cố Tích Triêu tự mình lẩm bẩm: “Ai bảo ân nhân của ngươi chẳng phải chỉ một người chứ?” Y lắc lắc đầu nói tiếp: “Ta không giết ngươi thì làm sao mà giết y đây? Còn giết chết y không khỏi lại phải đề phòng ngươi báo thù? Ta muốn y chết, muốn y bị cô lập không có viện trợ, tất nhiên cần phải giết ngươi trước rồi mới giết y.”
Lúc này hán tử tuấn tú tiến nhanh đến, thõng hai tay đứng.
Cố Tích Triêu ánh mắt cũng chẳng thèm ngước lên, chỉ nhàn nhạt nói: “Sư phụ của ngươi chết rồi.”
Hán tử tuấn tú ấy nói: “Hắn không phải là sư phụ của thuộc hạ.”
Cố Tích Triêu hỏi: “Cái gì?”
Hán tử tuấn tú đáp: “Là thuộc hạ theo lệnh của đại đương gia bái hắn làm sư phụ, sau khi học hết tuyệt kỹ của hắn sẽ cống hiến tốt hơn cho đại đương gia.” Y lại lạnh lùng nói tiếp: “Thuộc hạ theo hắn chỉ là một nhiệm vụ phải hoàn thành, hoàn toàn chẳng có tình sư đồ.”
Cố Tích Triêu nói: “Như vậy là tốt nhất!” Y mỉm cười và vỗ vỗ lên vai hán tử tuấn tú, nói: “Kỹ năng một đời của hắn là lướt nhanh như chim trời chạy nhanh như dã thú, ngươi đã học được chưa?”
Hán tử tuấn tú cung kính nói: “May mắn không nhục mệnh.”
Cố Tích Triêu mỉm cười nói: “Hậu sinh khả úy!”
Hán tử tuấn tú ánh mắt lấp lánh, nói: “Cái gì hắn biết thì thuộc hạ biết hết. Nhiều thứ thuộc hạ biết thì hắn lại không biết.”
Cố Tích Triêu cười nói: “Hoắc Loạn Bộ giỏi, không uổng ta một phen tâm huyết tài bồi cho ngươi.”
Hán tử tuấn tú Hoắc Loạn Bộ nói: “Phùng Loạn Hổ, Trương Loạn Pháp, Tống Loạn Thủy và Hoắc Loạn Bộ đều thụ ân sâu của đại đương gia, đương nhiên phải cung kính tận tụy, chết không hối hận.”
Cố Tích Triêu nghe mà không có chút biểu hiện gì, chỉ nói: “Một ngày nào đó phú quý vinh hoa đương nhiên là hưởng cùng với các ngươi, bất quá…” Y ngừng lại một chút, ánh mắt lộ ra tia kỳ dị nói: “Việc gấp rút trước mắt tức là phải giết chết Thích Thiếu Thương.”
Hoắc Loạn Bộ nói: “Đại đương gia đừng lo lắng, mọi việc đều đã được chuẩn bị kỹ càng.”
Cố Tích Triêu khẽ nhíu mày hỏi: “Theo an bài của ta?”
Hoắc Loạn Bộ đáp: “Tất cả đều không có sai sót.”
Lúc này ở bên ngoài lều đột nhiên truyền vào tiếng nói vang dội: “Thuộc hạ Đồng tổ Trương Loạn Pháp có việc bẩm báo.”
Cố Tích Triêu cao giọng nói: “Vào đi.”
Một hán tử phong thái mạnh mẽ hào hùng, uy phong lẫm liệt rảo bước tiến vào, bẩm: “Thích Thiếu Thương, Lao Huyệt Quang, Nguyễn Minh Chính và Cầu Thanh Phong đã đến bên dưới núi và đang đi lên.”
Cố Tích Triêu từ từ bước tới, tay đặt lên tiểu đao cắm trên cột gỗ rồi trầm ngâm một lát, chợt nói: “Thu dọn thi thể của Quản Trọng Nhất. Nhớ kỹ, một cọng tóc cũng không được phép sót lại.” Y nói đến đây thì lập tức rút tiểu đao ra cho vào trong tay áo, nháy mắt đã không nhìn thấy nữa. Y nói như đinh đóng cột: “Kế hoạch cứ chiếu theo vậy mà tiến hành!”
Kế hoạch của y có tên gọi vô cùng đơn giản là: “Giết không tha!”
Khi bọn Thích Thiếu Thương, Lao Huyệt Quang, Nguyễn Minh Chính và Câu Thanh Phong tiến vào trong lều, thì mọi thứ đã sớm được thu dọn không còn nhìn thấy một vết máu.
Trong lều đã được đặt thêm năm cái ghế lớn bằng gỗ đàn hương. Cố Tích Triêu đứng dậy hướng về bốn người vái chào, nói: “Mọi người vất vả rồi.” Lại nói tiếp: “Mời đại ca ngồi.”
Thích Thiếu Thương nói: “Còn câu thúc lễ tục ấy làm gì? Nhị ca thụ thương rồi, phải mau cứu trị mới được.”
Chỉ thấy Lao Huyệt Quang cả người đầy máu, trên người có ít nhất bảy, tám vết thương. Chỗ bị nhẹ nhất là vết thương kéo từ cánh tay phải vào mạng sườn sâu khoảng bốn phân da thịt lật ra hai bên có thể nhìn thấy lờ mờ gân cốt máu me, xem ra bị người dùng loại binh khí dài và nặng như một cây thương đâm vào. Còn những chỗ khác đều là vết bỏng, tổn thương trầm trọng.
Cố Tích Triêu kinh sợ hỏi: “Nhị trại chủ thụ thương rồi?”
Mặt mũi Lao Huyệt Quang lạnh lùng ảm đạm, lại chẳng thay đổi thái độ nói: “Ta chỉ bị thương ngoài da không có việc gì đáng ngại. Chỉ là mấy tên cẩu cường đạo, hết lần này đến lần khác làm càn, lần sau hung mãnh hơn lần trước, lấy cớ tiễu trừ Liên Vân trại bọn ta, cướp bóc điên cuồng tại bảy thôn trấn trong chu vi hơn một trăm dặm, vào nhà cướp của, gian dâm giết người, không có việc ác nào là không làm. Mọi việc sau đó lại khơi khơi đổ hết lên đầu Liên Vân trại bọn ta, thật là ti tiện hơn cả chó lợn.” Nói rồi, hắn tỏ vẻ vô cùng tức giận.
Nguyễn Minh Chính bảo Lao Huyệt Quang ngồi xuống, rịt vết thương cho hắn, đồng thời sử dụng tiểu đao khoét những mảnh thịt nát ra ngoài. Lao Huyệt Quang hừ lạnh nói: “Không phải Thích đại ca bắt ngừng, ta nhất định sẽ liều mạng đánh tiếp với bọn chúng cho đến lúc phân ra sống chết!”
Thích Thiếu Thương nói: “Lao nhị ca huynh lại tức giận rồi. Những người làm chuyện đó là do gian tướng Phó Tông Thư phái đến, trong đó có hai tướng quân cầm đầu, một người gọi là Thần nha tướng quân Lãnh Hô Nhân, còn người khác là Lạc đà lão gia Tiên Vu Cừu. Hai người này không như bọn quan hèn tướng đụt nhiều lần được phái đến mà chúng ta chỉ cần thi hành chút kế mọn là có thể đánh cho bọn chúng tơi bời hoa lá.”
Nguyễn Minh Chính nói: “Bọn họ là đồ đệ thứ ba và thứ tư của Cửu U thần quân ở Thường Sơn bị Phó Tông Thư trước đây mua chuộc. Lần này bọn họ điều binh khiển tướng đến khí thế thật là hung ác ….”
Lao Huyệt Quang hừ lạnh nói: “Làm sao! Khí thế hung ác mà ta phải sợ à!” Nguyễn Minh Chính đang rửa ráy vết thương, tẩy độc chữa trị mà hắn không rên rỉ đến một tiếng.
Câu Thanh Phong trên người cũng mang vài vết thương, trên đầu cũng bị thương, tuy nhiên không đến mức như Lao Huyệt Quang. Ngoại hiệu của hắn là “Hồng bào lục phát” mà lúc này tóc trên đầu ngược lại lốm đốm chỗ đỏ chỗ xanh do máu đông tụ thành. Hắn cũng chẳng thèm để ý đến, cười nói: “Nhị trại chủ bình thường sét đánh cũng không mở miệng, hôm nay ngược lại nói nhiều thế, đây có phải là thay đổi bản chất gì đó không?” Nói xong tự mình bật cười khanh khách.
Bản thân huynh đệ Liên Vân trại thường có thói quen trêu đùa lẫn nhau, Câu Thanh Phong tuy là lục trại chủ nhưng nói chuyện không biết cân nhắc, mọi người cũng chẳng lấy làm lạ và không để bụng. Nguyên lai tám vị trại chủ Liên Vân trại là Hổ khiếu ưng phi linh xà kiếm Lao Huyệt Quang, Tái Gia Cát Nguyễn Minh Chính, Trận tiền phong Mục Cưu Bình, Thiên lang ma tăng Quản Trọng Nhất, Hồng bào lục phát Câu Thanh Phong, Kim xà thương Mạnh Hữu Uy, Song nhận sưu hồn Mã Chưởng Quỹ, Bá vương côn Du Thiên Long, thanh thế dĩ nhiên rất lớn, quy mô gần bằng “Nam trại” - Thanh Thiên trại trong “Võ lâm tứ đại thế gia”.
Sau này Cửu hiện thần long Thích Thiếu Thương một mình sấn vào Liên Vân trại, dùng một tay đánh bại tám đại trại chủ, vả lại còn dùng liên hoàn tám loại võ công hoàn toàn khác nhau, khiến cho tám vị trại chủ khuất phục và đối với tài trí kiến thức của y lại càng bội phục. Mọi người đều ủng hộ y lên làm đại trại chủ còn tám đại trại chủ vì thế mà mỗi người theo thứ tự hạ xuống một bậc. Thanh thế Liên Vân trại vì vậy mà càng lớn mạnh, đã sớm vượt qua Nam trại.
Chỉ vì trong một chiến dịch Độc Thủ vì mọi người Liên Vân trại bảo vệ Sở Tương Ngọc mà xảy ra xung đột với Thiết Thủ, Thanh Thiên trại cùng bộ thuộc của Thương Châu Thời Chấn Đông. Bát trại chủ Song nhận sưu hồn Mã Chưởng Quỹ vì vậy mà táng mạng, Liên Vân trại mới trở lại tám người trại chủ chủ trì cục diện. Cho đến những năm gần đây, Thích Thiếu Thương tự mình noi theo tiền lệ gia nhập Liên Vân trại, trọng dụng người tài, lôi kéo được Cố Tích Triêu với bốn bộ hạ nổi tiếng khác về cùng làm chủ Liên Vân trại. Từ đó Liên Vân trại thanh uy hùng tráng, trong một thời gian không có địch thủ, các phương anh hùng hảo hán lần lượt theo về và đồng thời cũng rước lấy sự chú ý của quan phủ. Tuy nhiên bọn quan phủ vài lần đến tiễu trừ đều bị hao binh tổn tướng, thương vong thảm trọng. Gần đây nhất ngay triều đình cũng cảm thấy ngứa mắt phái thêm quân đội, bí mật sai cao thủ đi dẹp yên loạn phỉ.
Mấy ngày gần đây chinh chiến liên miên, bọn người Lao Huyệt Quang thân thể và tinh thần đều mỏi mệt. Bất quá tất cả huynh đệ ở đây đều đã quen pha trò, ỷ vào sức mạnh từ việc trên dưới một lòng, phòng thủ kiên cố của Liên Vân trại nên cũng chẳng coi việc đó ra gì.
Nghe Câu Thanh Phong nói như vậy, Nguyễn Minh Chính liền cười và lầm bầm: “Miệng chó không thể mọc được ngà voi!”
Cố Tích Triêu cười nói tiếp: “Lao nhị ca thật là giỏi lắm. Người ta nói Hoa Đà cạo xương trị độc cho Quan Vân Trường nhưng tra sử thực ra thầy thuốc quyết không phải Hoa Đà. Lần này Nguyễn tam ca cạo xương liệu thương cho Lao nhị ca mà nhị ca mặt không biến sắc, thần y diệu thủ của tam ca thực sự khiến cho bọn ta tận mắt chứng kiến không thể không bái phục.” Vốn dĩ Lao Huyệt Quang và Nguyễn Minh Chính là một võ một văn của Liên Vân trại từ khi mới sáng lập, cho dù là Thích Thiếu Thương hay Cố Tích Triêu trong lời nói đối với hai người họ vẫn phải mười phần tôn trọng.
Lao Huyệt Quang lạnh lùng nói: “Cái gì mà mặt không đổi sắc! Ngươi xem, mồ hôi lớn chồng chất mồ hôi nhỏ, trên mặt thì một đám đen, một đám trắng!” Lao Huyệt Quang nói như vậy mọi người mới phát hiện ra mồ hôi hắn đang chảy ròng ròng, da mặt hơi ngăm đen của hắn cũng từ từ chuyển sang trắng bạch, kiềm chế không nổi đều bật cười.
Nguyễn Minh Chính nhịn cười nói: “Sắp xong rồi, huynh chịu khó một chút nữa là được.”
Chú thích
* Một mình cưỡi ngựa quay về.
** Điêu đao: Dao nhỏ và sắc dùng để điêu khắc.
*** Văn phòng tứ bảo chỉ bốn thứ cần thiết của văn nhân là bút lông, thỏi mực, nghiên mực và giấy viết.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK