Hứa Anh say giấc, chợt thấy chóp mũi hơi ngứa. Cô chậm rãi mở mắt, trong ánh sáng ảm đạm bỗng lọt vào một con quái vật lông nhung! Da đầu căng thẳng, làm cho cô hoàn toàn không còn buồn ngủ. “ Meo~” Bỗng nhiên mông bị tát một cái, con mèo già quay đầu lại kêu một tiếng. Hứa Anh bây giờ mới thấy rõ ràng: “ Vãi, mèo già…..” Con mèo hơi nhăn mắt, đại khái là cảm thấy tủi thân. Mình đang ngủ ngon giấc, tự nhiên bị đánh, lại còn bị mắng. Ôi…. Hiện tại lại còn bị đuổi ~ “ Đi ra ổ mèo của con mà ngủ, đến đây xem náo nhiệt làm gì….” Hứa Anh nghẹn giọng mà nói đem con mèo già đuổi xuống dưới giường. Chướng ngại vật chính giữa bị loại trừ, rốt cuộc Hứa Anh cũng thấy được mặt người đàn ông. Ngoài cửa sổ nắng sớm mênh mông, phòng ngủ rất tối. Ngũ quan Cố Tinh Trầm sắc nét, mũi hẹp cao, rõ ràng lại cứng cáp. Văn nhã, anh tuấn. Mặt hơi cọ sát trên gối, Hứa Anh tìm tư thế thoải mái nằm nghiêng, thời điểm chớp mắt lông mi quét vào gối, có sự cọ xát rất nhỏ. Cô nhìn Cố Tinh Trầm trong chốc lát, trong lòng phảng phất có chút sợ khi đối diện với người đàn ông này. Càng tới gần anh, càng cảm thấy, có chút khiếp đảm. Không dám nghĩ. Nhiều năm như vậy, người đàn ông này vẫn luôn yên lặng yêu cô, cô lại không chút nào biết được. Lần từ biệt ở rừng cây nhỏ năm cấp ba, còn có mùa hạ năm ngoái, anh đem tất cả mọi thứ bồi thường cho cô, lại cùng cô chia tay. Mỗi một lần biệt ly, chỉ có Cố Tinh Trầm nghĩ cho cô, dâng cho cô tình yêu tốt nhất…. Sao anh ấy có thể như vậy? Cố Tinh Trầm…….. Tình yêu vừa cao ngạo lại vừa hèn mọn, làm người ta làm sao có thể thoát đi. Anh biết, em luôn luôn ăn mềm không ăn cứng. Em muốn chạy trốn, cũng trốn không nổi anh. Hứa Anh nhìn trong chốc lát, vươn ngón trỏ, bắt đầu miêu tả gương mặt người đàn ông từ mi căn. Nhưng đầu ngón tay vừa họa tới đỉnh mày, đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông cầm lấy. Cố Tinh Trầm ngủ không sâu, phát hiện ra Hứa Anh. Anh mở to mắt, có chút ánh sáng loãng rơi vào trong tròng mắt anh: “ Sớm vậy đã tỉnh?” Anh duỗi tay kéo chăn đắp cho Hứa Anh: “ Tối qua mệt như vậy, ngủ tiếp đi.” Cố Tinh Trầm so với cô cao lớn hơn rất nhiều, bỗng nhiên Hứa Anh cảm giác, Cố Tinh Trầm tựa như tới đôi mắt cũng lớn hơn cô. Người đàn ông nằm nghiêng trước mặt, nguy nga như thương sơn, lại trầm ổn. “ Còn không phải là do con mèo phá hoại của anh, mỗi ngày đều dùng mông để dúi vào mặt em, đánh thức em ~” Con mèo già bị mách tội, vừa đi tới cửa phòng ngủ quay đầu nghẹn khuất meo lên một tiếng. Cố Tinh Trầm khịt mũi cười nhẹ nhàng, ngón tay vuốt ve mặt Hứa Anh: “ Rất nhanh thôi, nó cũng sẽ là mèo của em.” “ Mới không phải đâu, em chỉ giúp anh nuôi mấy năm mà thôi.” “ Là tài sản chung của vợ chồng, Hứa Anh.” Hứa Anh phụt cười rộ lên, giống như làm nũng dùng ngón tay chọc chọc lồng ngực rắn chắc của anh: “ Chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn đâu!” Cố Tinh Trầm nắm lấy ngón tay quấy rối của cô: “ Trời sắp sáng rồi, Hứa Anh. Tối hôm qua chúng ta đã bàn bạc hừng đông sẽ đi đăng ký.” “ Chờ đến lúc Cục Dân Chính mở cửa, cũng còn vài tiếng đồng hồ….. Hiện tại vẫn chưa phải mèo của em.” Tay bị chế trụ, Hứa Anh liền dùng chân đạp đạp. Cố Tinh Trầm nhăn mi, ánh mắt có chút rung chuyển: “ Hứa Anh, đừng chạm loạn ~” “……..” Hứa Anh hơi sửng sốt, chậm rãi buông đầu gối, ngoan ngoãn nằm im. Cố Tinh Trầm lúc này mới cười, đem cô ôm vào trong lồng ngực. Hứa Anh đem mặt gác ở xương quai xanh Cố Tinh Trầm. Thân thể người đàn ông trời sinh cốt cách rắn chắc, hoang dã, cho dù văn nhã như Cố Tinh Trầm cũng không ngoại lệ. Huống hồ sự “ Thanh tú” của anh chỉ là ở khí chất cùng ngũ quan mà thôi, thân thể không hề gầy yếu. Hứa Anh lấy ngón tay vòng qua eo anh, dừng ở hoa văn cơ bắp rõ ràng sau lưng. A. Cố Tinh Trầm nhìn thì có vẻ văn nhã, ôn nhu. Chưa thử qua, vĩnh viễn sẽ không thể biết, ở trên giường anh là dạng gì. “ Còn đau không.” “ Có.” Hứa Anh một lần nữa nhắm mắt lại, dùng lỗ tai cảm nhận tiếng nói cùng hô hấp Cố Tinh Trầm: “ Còn có một chút.” “ Xin lỗi, anh….. Có chút mất khống chế.” “ Đúng vậy, anh thật sự mất khống chế…. Em đau quá.” “………” Cố Tinh Trầm không dám nói nhiều, dùng ngón tay vuốt ve tóc dài của cô, tràn đầy thương tiếc: “ Lát nữa anh sẽ pha sữa bò cho em.” Hứa Anh thích anh khi dùng âm thanh trầm thấp nói chuyện, đặc biệt là ở khoảng cách gần như vậy, phảng phất có thể cảm nhận được sự rung động trong dây thanh quản của anh, sự khàn khàn cùng từ tính làm lỗ tai tê dại. “ Cố Tinh Trầm.” “ Ừm.” Hứa Anh hít vào một hơi, cảm nhận hương thơm xà phòng nhàn nhạt trên người anh: “ Em vừa mới…. Mơ thấy chúng ta khi còn nhỏ.” “ Nhỏ chừng nào.” “……. Cấp hai.” “ Mơ thấy cái gì.” Hứa Anh hơi hồi tưởng lại. Nhớ tới con đường u tối ở sân trượt băng, nhớ tới hành lang trường học, nhớ tới sau khi tan học, từ cửa sau nhìn sang lớp đối diện, nam sinh đứng trên bục giảng giám sát học sinh làm bài tập, trắng nõn lại nghiêm túc đứng đắn. Anh có khi cao chỉ bằng cô, cũng có khi lại đặc biệt cao lớn. Cô còn mơ thấy thanh âm của anh dần dần biến hóa, từ thanh âm trong sáng của trẻ con trở nên thâm trầm khàn khàn. “ Sao lại cười.” Cố Tinh Trầm dường như có chút mệt mỏi, thanh âm hơi lười biếng. “ Cười anh….. Khi còn nhỏ rất dễ bị em bắt nạt. Ha hả, khi còn nhỏ anh thật sự rất thụ, bị em bắt nạt cũng không dám kêu một tiếng, giống như cô bé thẹn thùng vậy.” Sau đó Hứa Anh nghe thấy tiếng cười rung lên rất nhỏ từ yết hầu người đàn ông, cô không biết vì sao Cố Tinh Trầm cười, liền ngẩng mặt nhìn anh. Đôi mắt Cố Tinh Trầm hơi hé, tròng mắt thuần đen rất sâu, ánh sáng ngoài cửa sổ có bóng đêm chưa kịp lui đi. “Hứa Anh, em thật đáng yêu.” Cũng không biết. Chính mình mới là người bị bắt nạt. — Phòng bếp, có tiếng vang nhẹ từ máy hút mùi. Người biết nấu cơm, đến nồi cũng chọn rất tốt, đen bóng tinh tế. Cố Tinh Trầm đổ chút dầu hạt cải vào, chuẩn bị làm đậu phộng chiên dầu Hứa Anh thích ăn nhất. Hứa Anh ở phòng khách ngồi chờ, thỉnh thoảng nhìn xung quanh. Cô vốn định đi giúp, nhưng hai chân thật sự quá tê. Cô đỡ trán mệt mỏi thở dài: A, về sau cũng không thể không biết tiết chế như vậy được ~ Trạng thái này, không thể làm việc gì hết. Sau đó ngẫm lại, Cố Tinh Trầm là một người đàn ông trưởng thành, cùng cô chia tay nhiều năm như vậy, phụ nữ chưa từng chạm qua, đại khái là yêu cầu cần phát tiết một thời gian. Bỗng nhiên cảm thấy….. Bạn trai mình thật đáng thương. Đậu phộng lăn vào trong chảo dầu nóng, âm thanh nổ vang làm hấp dẫn ánh mắt Hứa Anh. Hứa Anh chống cằm, nghiêng đầu đánh giá bóng dáng cao gầy của Cố Tinh Trầm. Quần dài màu đen đơn giản bọc lấy đôi chân dài, áo lông dê màu xanh đen, tay áo xắn trên cánh tay. Lộ ra làn da rất trắng, nhưng cốt cách lại cứng cáp, vừa văn nhã nhưng cũng ẩn giấu dã tính. Cố Tinh Trầm, người đàn ông này cho dù quần áo thế nào, chỉ cần mặc trên người anh đều có loại khí chất sạch sẽ anh tuấn. Sau đó, Hứa Anh gõ gõ mặt nghĩ, buổi sáng câu ý vị thâm trường kia của Cố Tinh Trầm: “ Hứa Anh, em thật đáng yêu.” — Anh ấy có ý tứ gì. — Đột nhiên nói một câu như vậy có cảm giác….. Lượng tin tức rất lớn. Cố Tinh Trầm cho đậu phộng ra bát, sắp bàn, xoay người trở về vừa lúc đối diện với con mắt đánh giá của Hứa Anh, tìm tòi nghiên cứu nhìn anh. “ Nhìn cái gì?” “….. Không.” “ Nhanh ăn đi, không phải em nói đói bụng sao.” “ Em chờ anh mà.” Hứa Anh cố ý khoe mẽ, đem chiếc đũa đưa cho Cố Tinh Trầm: “ Mời chồng ăn cơm.” Cố Tinh Trầm lộ ra mỉm cười, ánh mắt thâm thúy: “ Khó có khi em ngoan như vậy, lại còn chờ anh.” Nghe anh nói vậy, Hứa Anh cắn cắn môi dưới, cảm thấy thua thiệt. Cho nên chờ Cố Tinh Trầm ngồi xuống, cô lại gắp một miếng trứng gà vào trong chén anh: “ Thật xin lỗi, trước kia là em đối với anh không tốt, về sau nhất định em sẽ yêu thương anh!” “ Em còn muốn yêu thương anh.” “ Đúng vậy.” Cố Tinh Trầm phảng phất cảm thấy ánh mắt bạn gái nhìn mình giống như….. Tràn ngập tình thương của người mẹ? Ý cười ở khóe miệng anh kéo dài, ngón tay khiết tịnh vuốt ve gương mặt Hứa Anh. Cuối tuần trước, ở phương bắc gặp lại xong, trong lòng Hứa Anh liền tràn ngập áy náy, đặc biệt muốn đền bù. Cho nên, cô cúi người, ôn nhu mà ôm lấy gương mặt Cố Tinh Trầm, ở trên trán anh hôn một cái, hiếm có khi mềm mại nhu tình: “ Em yêu anh lắm, chồng ngoan.” Ánh mắt Cố Tinh Trầm tối đen, cánh tay bắt lấy eo Hứa Anh ôm vào trong lồng ngực, để cô ngồi lên đùi của mình, nhéo lấy cằm cô, nhẹ nhàng hôn môi. Qua vài phút, Cố Tinh Trầm mới buông Hứa Anh ra, nhìn gương mặt cô đỏ bừng, mi mắt nhắm chặt, dựa đầu vào khuỷu tay anh chờ đợi nụ hôn tiếp theo. Có lẽ, đại bộ phận người đều thích những cô bé nhỏ nhắn đáng thương. Nhưng anh lại thích đóa hoa bụi gai bốc lửa này. Cô dịu ngoan, chỉ có mình anh biết. “ Tinh Trầm, em cảm thấy….. Em giống như thiếu nợ anh rất nhiều.” “ Ừm, đúng là rất nhiều. Cho nên em tính toán bao giờ trả.” “ Em không biết ~” Cô bé ngốc, Cố Tinh Trầm nhẹ nhàng cười một tiếng, Hứa Anh nghi hoặc mà trợn mắt. “ Hứa Anh.” Anh nói: “ Nếu em cảm thấy thiếu nợ anh, lát nữa liền….. Bớt kêu ‘ đừng’ đi.” Hứa Anh đỏ mặt lên, đấm vào ngực anh: “ Bại hoại!” Cố Tinh Trầm đem đồ ăn trên bàn đẩy ra một chút, Hứa Anh được bế lên đặt trên bàn. “ Anh, anh định làm gì vậy Cố Tinh Trầm. Em còn chưa kịp ăn đậu phộng đâu!” Hô hấp Cố Tinh Trầm phả vào sườn tai Hứa Anh, khe khẽ làm cô run lên: “ Đừng ăn đậu phộng nữa Hứa Anh, đổi món khác!” “ Cái gì?” Tiếng nói Cố Tinh Trầm khàn khàn, mang theo chút ý cười, ở bên tai cô khẽ nói: “ Anh.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK