• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71: Bạn bè

Quán cà phê, kệ sách bày bên ngoài cạnh tủ cây xanh, khách hàng không nhiều lắm.

Ở dưới phòng chế biến, trong không khí có mùi hương cà phê vừa ngọt vừa đắng làm thức tỉnh tinh thần.

Cố Tinh Trầm đi ra từ cửa, phục vụ liền đi ra chào hỏi anh, anh thoáng gật đầu một cái, sau đó bước lên gác mái.

Đầu tiên anh đem áo khoác âu phục cởi ra, lại kéo cổ áo sơ mi nới lỏng thêm một nút thắt. Sự nghiêm cẩn bị phá hỏng, lộ ra làn da trước cổ cùng xương quai xanh.

Có chút hương vị tư mật như ẩn như hiện, đó mới chính là loại gợi cảm cực phẩm nhất của đàn ông.

Cố Tinh Trầm đứng ở trước cửa sổ sát đất, trong tay kẹp một điếu thuốc lá, nhìn bóng đêm ngoài cửa.

Trong đầu, là đêm hôm tụ hội với bạn học, Hứa Anh chống cằm, ngón tay xinh đẹp vuốt ve vành tai trắng nõn của cô….

Di động trên bàn rung lên, có tin nhắn WeChat.

Cố Tinh Trầm quay đầu tùy tay cầm lấy, sau đó đôi mắt thâm trầm của anh có một tia sáng lóe lên.

< Đêm đó quên cùng anh nói cảm ơn>

< Giúp tôi gọi xe, còn thanh minh về lần tai tiếng đó>

Hứa Anh.

Khói trắng ở giữa răng môi của Cố Tinh Trầm ngừng lại ngắn ngủi, bị anh hít trở lại, lại chậm rãi phun ra.

Anh từ trong sương khói nhìn hai chữ “ Thanh minh” bị viết sai trên di động, cười có chút ngốc nghếch lại vui sướng.

Hứa Anh, vẫn là Hứa Anh. Bạn gái cũ đáng yêu của anh, bao giờ mới có thể không bị sai lỗi chính tả?

( bao giờ bạn typer của tôi mới có thể không bị sai lỗi chính tả???( ´)Д(`))

Đây là người con gái từ nhỏ anh đã mơ ước.

Cô lớn lên xinh đẹp, tính cách kiêu ngạo, thoạt nhìn thì hung tàn, nhưng kỳ thật….. Là một cục cưng ngốc nghếch.

< Không cần khách khí>

Anh trả lời

Ba tháng trước, anh từng ngồi cùng Hứa Anh ở chỗ này uống cà phê một lần, bây giờ vẫn còn hình dung được rõ ràng trước mắt.

Đến cuối cùng, anh vẫm không cẩn thận để lộ ra vết sẹo trên cổ tay, làm Hứa Anh hoảng loạn, Cố Tinh Trầm vẫn luôn nhớ rõ.

Nắm đó, ở trong rừng cây, anh đã chuẩn bị tốt để vĩnh biệt, thả cho cô tự do, để cô rời đi nên mới làm như vậy.

Chỉ là anh không nghĩ tới.

Chuyện xưa lúc ấy cũng không đi tới kết cục cuối cùng. Hiện tại gặp lại, những thứ không tốt đẹp đó, làm hưởng tới quan hệ sau này.

Không yêu cô ấy, thật là khó.

Anh đã liều mạng nếm thử chín năm những vẫn không thể làm được.

Chỉ là một người qua đường trên Weibo nhắn một tin nhắn tương tự người ấy, đã gợi cho anh khát vọng, làm anh thất bại trong gang tấc, như thằng ngốc chạy như bay ngàn dặm để đi tìm cô.

Còn muốn làm bộ như vân đạm phong khinh, rất cao ngạo. Mà sự thật, anh đã hèn mọn tới mức không cách nào mở miệng được.

Làm bạn bè cũng tốt. Cô vẫn tự do tự tại như cũ, không bối rối.

Mà anh cũng có thể, danh chính ngôn thuận mà có cớ tới gần cô.

Chỉ cần không cho cô biết, anh vẫn bụng dạ khó lường là được.

Cố Tinh Trầm đứng trong chốc lát, phục vụ Jeep quay trở về có chút gấp gáp, dùng tiếng anh chưa chín kỹ nói có người tìm tới, muốn gặp anh.

Giữa mày nhăn lại, Cố Tinh Trầm nhìn xuống dưới lầu.

– — Dưới đó hai phút trước có một chiếc xe Porsche màu đen đỗ xuống.

– —

Cầu thang có tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới.

Cố Tinh Trầm ấn tắt thuốc lá ở gạt tàn trên bàn, cầm khăn tay khiết tịnh, nhẹ nhàng lau đi vị thuốc lá còn dính ở đầu ngón tay, ngồi xuống.

Đôi tay sạch sẽ của anh cầm lấy cái nhíp nhỏ, gắp một cục đường, thả trong ly cà phê.

Cái ly dậy lên một làn sóng rất nhỏ, bốc lên mùi cà phê vừa đắng lại vừa thanh.

Lúc này, người đã xuất hiện ở cửa.

Người đàn ông kia cao lớn, đẹp trai, áo khoác màu đen, vạt áo lộ ra âu phục cùng áo sơ mi trắng tinh bên trong, không chút nào xộc xệch.

Giữa mắt cùng đuôi mày có chút nếp nhăn, biểu hiện rằng ông ta đã không còn trẻ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt trong cuộc đời này.

Phí Lương Sơn nhìn qua, cái bàn phía sau cửa sổ sát đất, có một thanh niên tuấn tú lịch sự đang ngồi, mi mày rất đẹp, khí chất trầm tĩnh lại thong dong. Cực kỳ giống ông ta thời điểm còn trẻ.

Không sai biệt đối với những gì ông ta dự đoán cho lắm.

Đứa con trai chưa bao giờ gặp mặt này, vô cùng giống ông ta, là một người văn nhã lại khắc chế. Dung mạo cũng anh tuấn giống nhau, chẳng qua mặt mày của cậu ta có vẻ càng thanh lãnh hơn.

Tiếng bước chân dừng lại, tới gần.

Cố Tinh Trầm ngẩng đầu, tiếng nói cực kỳ bĩnh tĩnh, lạnh nhạt: “ Nơi này không chào đón tội phạm.”

“ Bất luận con có chào đón hay không, bố cũng đã đến tìm con rồi.” Phí Lương Sơn dùng tiếng nói trầm thấp, miệng lưỡi nói chuyện có loại ưu nhã không nhanh không chậm dường như tự hun đúc ra: “ Bởi vì trên người con, chảy dòng máu của tên tội phạm này.”

Cố Tinh Trầm nâng đôi mắt, sắc bén, lạnh băng, chán ghét.

Bọn họ giống như được ngăn cách bởi một cái gương, cao lớn giống nhau, anh tuấn, văn nhã, đôi bàn tay đẹp, làn da trắng nõn, tới những mạch máu màu xanh nhô lên trên mu bàn tay, cũng không hề khác biệt.

Cố Tinh Trầm nắm chặt chiếc ly, nghe thấy tiếng nói nặng nề của người đàn ông đối diện, vừa có chút trào phúng cùng vừa lòng:

“ Không ngờ bố lại còn có một đứa con trai ưu tú như vậy.”

“ Bộ dạng mũ áo chỉnh tề của con.”

“ Rất giống bố”

– —

Buổi tối, mấy nam nữ diễn viên trong đoàn phim tới phòng Hứa Anh cùng nhau tập kịch bản, lại uống rượu hàn huyên trong chốc lát về chuyện trong vòng giải trí mới tan về.

Hứa Anh tắm rửa đi ra, tóc dài ẩm ướt thả buông xõa, áo ngủ vừa dày vừa nặng choàng trên người.

Lúc này thời tiết vẫn rất lạnh, trong phòng mở điều hòa sưởi, có tiếng nhỏ ô ô vang lên.

Hứa Anh một bên lau tóc, một bên cầm lấy di động đang sạc pin trên đầu giường nhìn. Có một tin WeChat mới.

< Không cần khách khí>

Cố Tinh Trầm.

Cô chớp chớp mắt.

– — Chỉ bốn chữ. Một chữ cũng không có thêm.

Sau đó Hứa Anh không nhịn được click mở vòng bạn bè WeChat của đối phương. Có một trạng thái cá nhân vừa được đăng tải chiều nay, là một bức ảnh cà phê được pha chế, thành phẩm là giữa cốc cà phê có một đóa hoa.

Là Cố Tinh Trầm tự mình làm. Hoa vẽ rất khá.

Cố Tinh Trầm biết nấu cơm, cô biết, chẳng qua không nghĩ tới hiện tại anh còn có thể làm được cà phê.

Rốt cuộc cũng đã xa cách chín năm, hai người cũng đã có nhiều biến hóa. Người mà cô quen thuộc, chỉ là Cố Tinh Trầm trong trí nhớ của cô. Không phải là người này.

Đường Đường ở trong phòng cô, đang ăn nồi lẩu tự sôi ăn liền. Làm cho cả phòng đều tràn ngập mùi lẩu.

Hứa Anh buông di động xong, ghét bỏ nhíu mi: “ Nữ minh tinh phải giữ dáng, không biết tự giác sao? Buổi tối còn ăn đồ ăn calorie cao như vậy.”

“ Quá đói bụng rồi, làm sao tớ có thể chịu nổi giống cậu.” Đường Đường liên tục xua tay, lại cúi đầu lột hai miếng thịt viên, quay đầu lại: “ Đúng rồi, tớ nghe Tống Tiểu Chi nói, hôm gặp mặt bạn cùng trường cậu với Cố Tinh Trầm lại thông đồng với nhau?”

Hứa Anh ngừng động tác lau tóc, mày nhăn lại: “ Thông đồng cái gì. Chú ý từ ngữ.”

“ Hai người đều độc thân, còn không phải là thông đồng?”

Hứa Anh trừng mắt liếc cô một cái, có chút không biết nói gì: “ Sao năm đó tớ lại có thể kết bạn với lũ bạn cả đầu đều là ý nghĩ dâm tà như các cậu.”

Cô đem khăn lông bỏ qua một bên, nói: “ Chỉ là anh ấy giúp tớ gọi một cái xe mà thôi. Hiện tại chỉ là bạn bè bình thường.”

Những lời này làm miếng thịt viên trong miệng của Đường Đường bị phun ra, cô cầm khăn giấy lau miệng: “ Cậu, các cậu là bạn bè bình thường?”

“ Ừm.”

“ Ngủ cùng nhau rồi còn là bạn bè bình thường?”

“….. Đừng có ý nghĩ biến thái như vậy, ok?”

“ Tớ nói oan cho cậu chắc?” Đường Đường lau mồ hôi tuôn ra trên trán vì ăn cay, nói với Hứa Anh: “ Tớ cảm thấy….. Cố Tinh Trầm có phải vẫn còn thích cậu hay không.”

“ Không có. Anh ấy rất lãnh đạm, đối với tớ chẳng còn ý tứ gì nữa. Tớ dùng quá đủ thủ đoạn độc ác trên cuộc đời rồi, chút cảm giác này vẫn cảm giác được.”

Sau đó Hứa Anh quay đầu lại, nhìn Đường Đường cười lạnh vài giây, chống nạnh: “ Cho nên hiện tại có thể mang hộp cơm của cậu đi được không? Ở trước mặt một người trong thời gian dài không được ăn thức ăn mặn mà ăn ngấu nghiến, không thấy tàn nhẫn sao?”

Đường Đường buông tay, đành phải lấy đồ ăn mang ra ngoài đổ đi, sau đó trở về cùng nhau nằm trên giường đắp mặt nạ nói chuyện phiếm với Hứa Anh.

Gần đây Đường Đường đang nhắm vào Chu Tư Minh.

Hai cô gái đem người ta thảo luận một phen, kết quả là, có thể thử.

Sau đó, bởi vì Chu Tư Minh lịch sự văn nhã, Đường Đường lại lôi chuyện về trên Cố Tinh Trầm.

“ Nói thật nhé tiểu Anh, kỳ thật nếu cậu có thể quay về cùng Cố Tinh Trầm cũng khá tốt, có Cố Tinh Trầm chăm sóc cậu, rốt cuộc so với cậu một người sinh hoạt rối loạn như bây giờ thì tốt hơn.”

“ Rối loạn chỗ nào?”

“ Còn không loạn? Cậu xem trên người cậu đầy bệnh. Đầu gối bị phong thấp, lại còn đau dạ dày, quả thực là chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả. Cậu nhìn xem, từ nhỏ cậu đã bị anh ấy chiều hư, một chút năng lực tự chăm sóc bản thân cũng không có.”

Hứa Anh nhắm mắt nằm, không nói gì.

Bởi vì Đường Đường xác thực nói không sai. Từ năm mười hai tuổi quen biết Cố Tinh Trầm ngày đầu tiên, Cố Tinh Trầm làm bạn trai cô. Cùng Cố Tinh Trầm ở bên nhau, đói bụng ăn cơm anh nấu, lạnh mặc quần áo của anh. Ỷ vào Cố Tinh Trầm si mê mình, không thiếu làm ra những hành động lợi dụng tra tấn anh ấy, để anh ấy đi theo làm tùy tùng để sai sử, tới tận sau này, cô mới hơi chút yêu anh, đối với anh tốt hơn một chút.

“ Lại nói, hai người các cậu yêu đương quá thối nát, mười hai tuổi đã bắt đầu yêu nhau, mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau, ôm ấp hôn hít, thường xuyên thấy trên cổ cậu có cái gì…. Aizzz, hai người quá sa đọa!”

Hứa Anh thờ ơ nói: “ Trước đây tớ đâu phải loại tốt lành gì, cậu không phải không biết. Thiếu nữ chơi bời yêu đương, cậu còn trông cậy vào ngây thơ cái gì?”

“ Ồ, nghĩ cũng phải.” Đường Đường nói: “ Đúng rồi, năm đó rốt cuộc hai người vì sao lại chia tay? Tớ thật không hiểu nổi. Một nam sinh ưu tú kiêu ngạo như vậy, từ nhỏ đã chăm sóc cậu, đến giặt đồ lót cũng chấp nhận giặt cho cậu! Người như vậy mà còn có thể chia tay.”

Qua vài giây, ở thời điểm Đường Đường cho rằng Hứa Anh sẽ không nói gì, Hứa Anh chậm rãi mở mắt. Cô nhìn trần nhà một lát, nói: “ Có đôi khi, bị một người yêu quá sâu đậm, cũng không phải chuyện tốt gì.”

Đêm kia, Cố Tinh Trầm trong rừng cây, vẫn luôn là ác mộng cho cô nhiều năm sau này.

Cô không biết vì sao anh lại như vậy, là bởi vì bị bệnh hay là cái khác. Cùng với, hiện tại bệnh của anh ấy đã khỏi hẳn hay chưa, cô vẫn luôn không dám nhắc tới.

Cố Tinh Trầm có sự kiêu ngạo của mình, cô không thể mở miệng.

Cũng không có lập trường gì để hỏi những vấn đề riêng tư khó nói của anh.

Đường Đường không hiểu: “ Bị một người khác yêu sâu đậm còn không tốt à? Tớ chỉ hy vọng có người yêu tớ rất sâu đậm thôi, vì tớ mà làm việc, vì tớ mà giặt nội y, ha hả.”

Hứa Anh cười một chút, sau đó nghiêng mặt, mặt của hai người rất gần nhau. Đường Đường khó có khi thấy bộ dạng Hứa Anh như vậy, nghiêm túc, còn có chút u buồn.

Cô nói: “ Cậu không hiểu đâu. Tình yêu giống như một cái cân, đối phương cho nhiều hay ít tình yêu, cậu cần phải đáp lại giống như vậy. Nếu không cái cân sẽ mất đi sự cân bằng, sau đó hai người cùng nhau, rơi tan xương nát thịt.”

Đường Đường bình phẩm một chút: “ Cậu là nói, cậu không yêu Cố Tinh Trầm như vậy?”

Hứa Anh quay đầu lại, đối với trần nhà thong thả chớp mắt vài cái: “ Tớ không biết.”

Không biết rốt cuộc Cố Tinh Trầm yêu sâu bao nhiêu.

Cũng không biết, chính mình có yêu anh như vậy hay không.

Nhưng Hứa Anh rất hiểu rõ, tình yêu không phải là tất cả của cô. Cố Tinh Trầm cũng không phải là toàn bộ sinh hoạt của mình.

Hứa Anh: “ Thôi được rồi, đã chia tay tới chín năm, nói những chuyện này chẳng có nghĩa lý gì. Hiện tại anh ấy không yêu tớ, tớ không yêu anh ấy, thanh toán xong là huề.”

Cô cùng Cố Tinh Trầm đi trời nam biển bắc, rất có thể cả đời sẽ chẳng bao giờ gặp nhau. Giải hòa làm bạn bè cùng nhau kết thúc khúc mắc, rất tốt.

Hứa Anh đi rửa mặt, đổi áo ngủ.

Đường Đường xem Hứa Anh lột bỏ áo tắm dài trên người, cả người trắng nõn, thân thể gợi cảm mĩ diệu. Tới cô là một người phụ nữ nhìn thấy cũng sẽ tim đập nhanh.

Hứa Anh, chính là bảo vật trời sinh.

Đường Đường híp đôi mắt, nhìn bộ váy ngủ của Hứa Anh nói: “ Tớ thật sự không tin. Tiểu Anh.”

“ Cố Tinh Trầm đã từng hưởng qua ngon ngọt của cậu, sao có thể tâm bình khí hòa cùng cậu làm bạn bè được chứ.”

– —

Những lời Đường Đường nói hôm đó, ngẫu nhiên cũng sẽ hiện lên trong đầu Hứa Anh. Thường xuyên đóng phim, vào những thời điểm nghỉ ngơi cô đều sẽ nghĩ tới.

– — Chẳng lẽ Cố Tinh Trầm, lại muốn gài bẫy cô?

– — Bắt nạt cô không thông minh bằng anh ấy sao?

Hứa Anh cũng có chút không thể xác định.

Nhưng mà, rất nhanh Hứa Anh liền cảm thấy mình lo lắng quá thừa.

Một tháng kế tiếp, Cố Tinh Trầm đều không liên hệ cô, tới vòng bạn bè cũng không hề like cho cô một cái. Giống như anh nói, so với bạn bè bình thường còn bình thường hơn.

Cô cảm thấy rất mâu thuẫn, nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng lại….. Có chút mất mát nhàn nhạt không rõ từ đâu tới.

Đóng phim rất bận, cũng rất mệt. Hứa Anh cũng chỉ ngẫu nhiên xem vòng bạn bè, tò mò vào WeChat Cố Tinh Trầm nhìn một cái. Nhưng cũng chỉ là nhìn một cái mà thôi.

Mùa xuân tới, cây cối bắt đầu đâm chồi, bộ phim hiện đại quay rất nhanh, đã tiến vào giai đoạn hậu kỳ. Nhưng có mấy cảnh vẫn chưa quay xong, trong đó có một cảnh là nữ chính rơi xuống nước.

Đầu tháng ba, nước rất lạnh.

Hứa Anh phải quay hai lần mới qua, lạnh tới mức không chịu nổi. Tuy rằng đã uống thuốc trị cảm, nhưng buổi trở về khách sạn vẫn bị sốt.

Cô ngả đầu xuống gối, cơm cũng không ăn.

Trợ lý vừa lúc hai ngày này trong nhà có phụ huynh qua đời, xin nghỉ, Đường Đường lại đã hết suất diễn, đóng máy rời đi, nhất thời bên cạnh chẳng có ai.

Hứa Anh vào vòng bạn bè xem một vòng, cũng chẳng biết tìm ai, chỉ là đầu choáng váng, ý thức ngày càng không rõ ràng….

____

Một năm nay, công việc rất nặng nề. Gần đây công ty cực kỳ bận, Cố Tinh Trầm tăng ca rất khuya mới trở về gara, đã gần đêm.

Anh khóa kỹ xe, bước vào thang máy, vừa mới đứng yên trong thang máy một lúc, di động liền vang. Anh duỗi tay vào túi quần tây, móc di động ra, nhìn tin nhắn tới. Sau đó đôi mắt đen thuần sáng lên, giống như ban đêm có ánh trăng tới, vừa lạnh vừa sâu, lại có chút ôn nhu.

Hô hấp thoáng bình ổn, Cố Tinh Trầm điểm vào nghe máy.

Tiếng nói rất thanh, cũng rất vững vàng.

“ Alo. Hứa Anh.”

Bên kia không có thanh âm.

“ Hứa Anh?”

Mày nhíu lại, Cố Tinh Trầm nhìn màn hình di động, không bị gián đoạn, chỉ là không có âm thanh gì. Ở thời điểm anh tưởng tín hiệu của mình không tốt, liền nghe thấy trong ống nghe có âm thanh rầm rì không rõ của phụ nữ.

Nhất thời anh nghe không rõ, cẩn thận nghe lại, mới có thể hình dung ra lời nói ủy khuất của đối phương gọi anh:

“…. Chồng ngoan, em rất khó chịu…..”

Chương 72: Lộn xộn

Trong đêm xuân, đường cao tốc trống vắng, đột nhiên có âm thanh ô tô ma sát với mặt đường lướt qua.

Ngón tay trắng nõn của Cố Tinh Trầm gác trên tay lái, thao tác linh hoạt, đầu ngón tay ánh lên ánh sáng phản chiếu từ những con số trên đồng hồ.

Gió mạnh nghênh diện đáp thẳng vào kính chắn gió, tốc độ xe càng lúc càng nhanh. Anh nhìn đồng hồ tốc độ, một phát nhấn ga, làm tốc độ tăng tới một trăm sáu mươi.

Cố Tinh Trầm cảm thấy, anh có chút điên rồi.

Nhưng mà, lại không có chút nào muốn ngăn cản chính mình lại.

Lý trí đã bị vứt bỏ.

Hiện tại anh chỉ muốn thật thoải mái mà điên một lần!

Đi tới nơi đó.

– —

Nửa đêm, qua khe hở cửa sổ có gió thổi vào, có hương thảo mộc cùng với mùi hoa lý nhụy ướt át.

Trên giường, Hứa Anh trắng mặt nhức đầu, đang nói mê sảng.

Cô chỉ mông lung cảm thấy cơ thể mình bị người ta nhấc lên, có người cầm khăn ấm áp, cọ qua má cùng cổ cô, đi xuống….

Cô nhíu mi lại.

“ Đừng sợ, anh không làm gì hết.” Tiếng nói thanh lãnh trầm tĩnh, có loại ôn hòa.

Cô mới buông tay ra, để anh thăm dò từ cổ áo đi vào, chà lau.

Bàn tay kia, có đầu ngón tay hơi lạnh, giống như ngọc. Ngẫu nhiên lơ đãng sẽ chạm vào da thịt nóng rực của cô.

Ngứa, cô nhịn không được rên lên: “ Ưm.”

Nghe thấy tiếng, động tác Cố Tinh Trầm dừng lại, nhíu mi, sau đó thu tay lại đúng lúc.

Chăm sóc Hứa Anh như thế nào, Cố Tinh Trầm giống như ngựa quen đường cũ.

Anh từ trong tủ quần áo lộn xộn của Hứa Anh, tìm được bộ quần áo ngủ sạch sẽ, thay cho cô.

Lúc này trên bàn có ấm siêu tốc đang đun, nước ấm ùng ục ùng ục mà tỏa ra nhiệt khí, có một tiếng ca truyền tới. Là âm thanh tự động ngắt của ấm.

Cố Tinh Trầm đem Hứa Anh nhét vào trong chăn, đi tới trước bàn, cầm lấy ấm nước rót một nửa vào cốc thủy tinh.

Trong ánh đèn, hơi nước lượn lờ.

Vóc dáng Cố Tinh Trầm cao, tầm eo cao hơn mặt bàn rất nhiều.

Anh rũ mắt, cầm bản hướng dẫn uống thuốc trị cảm xem, tiếp theo lấy vỉ thuốc ấn ra vài viên, bưng ly nước, đặt cùng thuốc ở trên đầu giường.

Người trên giường vẫn đang mơ hồ không rõ mà mê sảng.

Cố Tinh Trầm cầm ghế dựa ngồi xuống trước giường, khuỷu tay chống đầu gối, nhìn Hứa Anh một lát.

Hứa Anh có một tất xấu, cứ một khi phát sốt thì sẽ rất mơ màng.

Cô gọi điện thoại cho anh, bản thân chưa chắc đã đang thanh tỉnh. Tựa như lần trước cô phát sốt, ở nhà anh lăn lộn một đêm, chờ tốt rồi, cô cũng không nhớ rõ cái biết cái không.

Hứa Anh.

Là trời sinh vô tâm vô phổi.

Xa cách chín năm, hai người đều đã trở thành người trưởng thành, có nhiều biến hóa, nhưng duy độc điểm này, tựa hồ cô chẳng chút nào thay đổi.

Chẳng qua, nếu như không phải cô vô tâm vô phổi như vậy, cũng sẽ không thể thoải mái, sung sướng. Cố Tinh Trầm nhìn Hứa Anh đang nói mê để cân nhắc.

Anh thật bất đắc dĩ, lại thích cá tính này của Hứa Anh.

Làm sao được.

Anh luôn suy xét rất nhiều, nghĩ rất chu đáo, cố lấy tấm gương để soi sáng trài tim mình, sống thật sự rất mệt.

Đã từng, ở thời điểm niên thiếu, anh thường xuyên suy nghĩ, tồn tại rốt cuộc là vì sao.

Cố Tinh Trầm không nghĩ ra được.

Trên đời không có thứ gì làm anh thật sự thấy quyến luyến, thích thú.

Duy chỉ có một điều không thể buông, chỉ có cô.

Ánh đèn vàng nhạt hắt trên đỉnh đầu Cố Tinh Trầm, chiếu sáng mái tóc ngắn cùng tròng mắt đen thuần mang hơi chút màu nâu, có chút mềm mại, ôn nhu.

Để tránh ánh đèn chói mắt ảnh hưởng tới giấc ngủ của Hứa Anh, Cố Tinh Trầm đem những đèn khác đều tắt, chỉ còn một chiếc đèn đầu giường nhỏ.

Ngón tay anh chạm vào ly nước, đã không còn nóng.

“ Dậy nào, uống thuốc rồi ngủ tiếp.”

Không muốn làm kinh động Hứa Anh đang bị bệnh, Cố Tinh Trầm dùng giọng âm thật sự rất nhẹ. Anh ngồi vào mép giường, nâng Hứa Anh dậy dựa vào ngực mình.

Hứa Anh vẫn đang phản kháng, ở trong xương cốt cô là một người không biết nghe lời, liên lụy ly nước khoáng bị anh bưng lên bị sánh ra chăn vài giọt.

“ Ngoan một chút!” Tiếng nói anh trở nên nghiêm khắc.

Hứa Anh mới ngoan.

Cuối cùng cũng hầu hạ xong đại tiểu thư uống thuốc, nằm xuống.

Cố Tinh Trầm lại đóng vai người phục vụ cầm chăn trên giường bọc Hứa Anh lại kín mít.

Từ mười lăm tuổi khi mẹ mất anh đã trở nên độc lập, về phương diện chăm sóc người khác rất am hiểu. Cảm cúm, chỉ cần toát mồ hôi sẽ rất nhanh khỏi.

Trên mặt Hứa Anh toàn mồ hôi, nhiệt không ngừng tỏa ra trên tay chân. Cố Tinh Trầm vô số lần che lại, cuối cùng anh đau đầu không còn biện pháp nào, đứng trước giường nhìn chằm chằm Hứa Anh trầm mặc vài giây. Đôi mắt, càng ngày càng đen lại…..

Nóng.

Quá nóng.

Sau đó Hứa Anh cảm thấy bên người chợt lạnh, có người nằm bên, hai tay đem cô ôm lấy, động vào chỗ kia. Ôn nhuận ấm áp, vô tình mà khống chế được cô, làm cô càng ngày càng nóng.

Cố Tinh Trầm không buồn ngủ, chỉ nhìn Hứa Anh.

Bọn họ cùng nằm trên một cái gối, cô rúc trong lồng ngực anh, mặt bởi vì đang không vui vẻ mà nhăn lại.

Nhìn ra được, tính tình cô rất hư, nhưng lại đáng yêu động lòng người.

– — Sau khi lớn lên, người con gái của anh, quá gợi cảm.

Tay Cố Tinh Trầm đặt sau lưng Hứa Anh, lòng bàn tay động tới lưng cô.

Anh nhíu mi: Quá gầy, nên ăn nhiều một chút, thêm chút thịt.

Hứa Anh giãy giụa trong lồng ngực anh.

Rất nhanh áo sơ mi sạch sẽ của Cố Tinh Trầm đều là nếp nhăn. Chăn quá dày, quấn rất chặt, mồ hôi hai người hòa vào lẫn nhau.

Da thịt bọn họ chỉ cách một tầng mỏng, lại thấm ướt lớp vải, tương gián một cách ái muội.

Thân thể Hứa Anh so với trước kia thành thục hơn nhiều, mềm mềm mại mại, cọ sát vào người anh.

Tay cô, bắt đầu bám lấy dây lưng bằng kim loại lạnh lẽo, không ngừng duỗi tới nơi đó. Cô còn đụng tới chỗ kia của anh.

Hô hấp Cố Tinh Trầm nặng nề, hầu kết lên xuống.

Lý trí, điên cuồng sụp xuống bên cạnh dục vọng.

Mồ hôi theo mép tóc của anh dọc theo gương mặt lăn xuống, tích trên mặt Hứa Anh.

Hô hấp Cố Tinh Trầm nóng bỏng, ngửi hương vị thơm ngọt trên môi đỏ của Hứa Anh. Tiếng nói nghẹn lại, tất cả đều là dục vọng được khắc chế:

“ Ngoan, đừng chạm vào chỗ kia.”

“ Bằng không anh sẽ không thể tha cho em….”

“ Đến lúc đó, em sẽ lại sợ anh.”

– —

Sau nửa đêm, Hứa Anh toát mồ hôi khá tốt, kế tiếp chỉ cần an tĩnh nghỉ ngơi là được.

Cố Tinh Trầm xốc chăn lên, xuống giường, quần tây cùng áo sơ mi đã bị loạn tới không ra gì, lại còn bị ướt đẫm bởi mồ hôi không biết của anh hay Hứa Anh.

Cố Tinh Trầm cúi đầu nhìn thân dưới có phản ứng của mình, có chút ảo não, lập tức đi tắm nước lạnh. Để bình tĩnh lại một chút.

Mười phút sau, Cố Tinh Trầm mặc áo tắm dài đi ra, sau đó gọi người phục vụ đem quần áo của anh mang xuống phòng giặt là.

Nữ phục vụ nhìn thẳng mắt — Thanh niên đứng ở cửa, phòng sau lưng rất tối tăm. Anh mặc áo tắm dài, tóc ngắn ướt, đặc biệt ngũ quan có loại ôn nhu thanh tuấn dị thường, có khí chất phong độ tri thức của đàn ông.

“ Tiên sinh, sau khi hừng đông đưa tới được không? Nhanh nhất cũng phải đến chín giờ.” Nữ phục vụ có chút tâm tư nhỏ hỏi.

“ Được. Mau chóng là được.”

“ Cảm ơn ngài đồng ý, hẹn gặp lại.”

Nữ phục vụ cầm quần áo xoay người, trên đường gặp đồng nghiệp vừa thu khăn trải giường đi ra hưng phấn nhỏ giọng nói: “ Không chỉ đẹp trai, người lại còn rất dễ nói chuyện….”

Hứa Anh ngủ an ổn hơn nhiều.

Cô là người thích hưởng thụ, từ nhỏ không thiếu tiền, cái gì cũng dùng tốt nhất, cho nên gian phòng này cũng có cả ban công nhỏ.

Cố Tinh Trầm sờ soạng hộp thuốc, ra ban công hút.

Bật lửa vang lên tiếng vang nhỏ, một ngọn lửa nhảy lên, rất nhanh lại tắt đi. Quay trở về u ám. Cố Tinh Trầm kẹp thuốc, tư thế hút rất quen thuộc.

Ngoài ban công, gió đêm xuân hơi lạnh. Trời, chỉ còn chưa tới hai giờ nữa đã sáng.

Rõ ràng ban đêm anh vẫn đang còn ở thành phố G.

Chỉ vì cô mơ mơ màng màng nói một câu mê sảng rằng bị bệnh, anh một đường bão táp trong đêm, hai giờ, chạy mấy trăm kilomet tới.

Cố Tinh Trầm phun điếu thuốc, rũ mắt lắc đầu.

Nếu hừng đông cô ấy hỏi.

Nên giải thích thế nào?

Cô, anh, chỉ là bạn bè bình thường, lại làm ra hành vi xúc động như vậy.

– —

Hứa Anh tỉnh lại mặt trời đã lên cao, hơn mười giờ.

Huyệt thái dương có chút đau, Hứa Anh dùng ngón giữa cùng ngón tay cái xoa xoa từ trên giường ngồi dậy.

Bệnh cảm qua một đêm đã tốt, chỉ là trên người rất nhiều mồ hôi, nhớp nháp khó chịu.

Hứa Anh xoay người xuống giường, lấy chân trần xỏ vào dép lê, kéo ra bức màn.

Không khí trong khoảnh khắc òa vào thật mạnh, khoang mũi lạnh toát, không khí bên ngoài rất thoải mái trong lành.

Lòng tràn đầy vui vẻ, Hứa Anh duỗi eo lười biếng, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.

Cô quay đầu lại.

“ Tỉnh rồi sao chị Hứa Anh.”

Lisa đem cháo giữ ấm đặt lên bàn, bên cạnh còn có hai bữa ăn sáng là sủi cảo cùng bánh bao cuộn.

Hứa Anh ngó Lisa, đi qua, ôm cánh tay ghét bỏ nhìn cháo, không ăn uống, chỉ ngồi về mép giường: “ Sao em lại tới đây, trong nhà không phải có việc gì sao?”

“ Anh Mason bảo em tới chăm sóc chị, nói là chị bị bệnh.”

Hứa Anh gật gật đầu, tưởng là tối hôm qua có người báo tin cho Mason: “ Tên kia chỉ thích lo lắng vớ vẩn. Còn bảo mình không phải là gay.”

Lisa nghe không hiểu, Hứa Anh cũng không muốn giải thích.

Nói tới gay, Hứa Anh lại nhớ tới Cố Tinh Trầm. Thời học cấp hai cô luôn nhìn anh mà phán đoán vớ vẩn làm anh khó chịu.

Kết quả có một ngày…. Cô cảm giác mình sai quá sai.

– — Sao anh có thể là thụ!

Hứa Anh ngồi xuống tạm chấp nhận ăn vài miếng. Chén đĩa bên cạnh đặt hai viên thuốc trị cảm, nguyên một bao con nhộng được mở ra hai viên, giấy thiếc bị ấn nhăn nhăn.

Cô cầm lên, lật nhìn một cái lại buông xuống.

Buổi chiều mới có cảnh của cô, Hứa Anh chậm rì rì ăn tùy tiện, sau đó thay quần áo. Nhìn áo ngủ trên người hơi hồ nghi.

Đổi khi nào? Sao cô lại không nhớ gì.

Hứa Anh một bên đem tóc dài rút ra từ cổ áo, một bên nghiêng người nhìn Lisa cười: “ Nhìn biểu tình này, có vận đào hoa à?”

Trợ lý nhỏ cắn cắn môi, tới gần nói:

“ Chị Hứa Anh, lúc sáng sớm em tới đụng phải một soái ca.”

“ Vóc dáng một mét tám, âu phục áo sơ mi, hoàn toàn chính là loại nhân vật mà Chu Tư Minh đang diễn.”

Hứa Anh cười một cái, kéo dài âm: “ À hả?”

Lisa liên tục gật đầu: “ Vâng vâng vâng, rất đẹp!”

– —

“ Cắt!”

Những cảnh Chu Tư Minh phối hợp diễn cùng Hứa Anh vẫn luôn bị NG. Đạo diễn kêu NG tới lần thứ tư.

“ Hứa Anh à, nếu không được thì nghỉ ngơi một chút, cùng với Tư Minh đối lời thoại đi.” Đạo diễn nói.

“ Thật ngại quá, đạo diễn Trương.”

“ Không sao, vừa bị bệnh một hồi, có thể hiểu được.”

Ngày thường Hứa Anh đóng phim rất thuận, đạo diễn đối với Hứa Anh có ấn tượng không tồi, cho nên không truy cứu.

Hứa Anh tới khu vực nghỉ ngơi ngồi xuống cùng Chu Tư Minh, cầm kịch bản cùng nhau đối lời.

“ Chị, chị Hứa Anh?”

Chu Tư Minh quơ quơ tay ở trước mặt Hứa Anh, Hứa Anh mới hoàn hồn: “ Ồ, xin lỗi. Chị lại thất thần.”

“ Không có việc gì.” Chu Tư Minh đánh giá Hứa Anh, nhân vật trong kịch bản của cậu ta đã thăng cấp trở thành CEO, tây trang giày da: “ Chị Hứa Anh, lúc vừa rồi đóng phim, hình như chị không dám nhìn thẳng vào em?”

Mí mắt hơi ninh, Hứa Anh liếc mắt nhìn cậu ta một cái, khôi phục lại vẻ xấu xa lãnh diễm thường ngày, cười cười: “ Đừng nói bậy, có tai tiếng không thú vị đâu.”

Chu Tư Minh nhún nhún vai, không tỏ ý kiến.

Thời gian nghỉ ngơi còn mấy phút, Chu Tư Minh tránh ra. Hứa Anh một mình trầm tư.

Đêm qua cô sốt tới mơ hồ, rất nhiều chi tiết không nhớ được, nhưng sau đó khi ra khách sạn, cô mới nhớ tới: Quần áo cô mặc buổi sáng, cùng bộ buổi tối, không giống nhau!

Ai đã đổi quần áo cho mình?

Hơn nữa Lisa nói, thuốc không phải cô ấy mua.

Đó là ai?

Buổi sáng cô tỉnh lại, phòng không còn ai, cũng không có chứng cứ gì. Nhưng mà, gạt tàn thuốc vẫn còn có tàn thuốc. Khẳng định có người tới!

Hứa Anh không tự giác lấy ra di động, click mở lịch sử cuộc gọi. Cuối cùng trong điện thoại tìm được một cuộc gọi vào rạng sáng ngày hôm qua gọi cho Cố Tinh Trầm, bốn mươi hai giây.

Chẳng lẽ là….. Cố Tinh Trầm?

Nhưng Cố Tinh Trầm không phải ở thành phố G sao? Cách mấy trăm kilomet.

Cũng không có khả năng.

Hơn nữa, bọn họ đã lâu không liên hệ.

Nghĩ không ra.

Hứa Anh có chút phiền.

– —

Cố Tinh Trầm họp xong, vừa trở lại văn phòng. Liền nhận được một tin WeChat từ bạn bè nào đó.

< Xin chào>

< Đang bận sao?>

Hứa Anh.

Cố Tinh Trầm nhìn chằm chằm hai chữ “ Xin chào”, cảm thấy có chút buồn cười, không trả lời.

Nhưng người bên kia hiển nhiên không giống anh, không phải là người có thể khắc chế lòng hiếu kỳ.

< Ngày thường hẳn là anh rất bận phải không>

< Tối hôm qua còn tăng ca?>

Cố Tinh Trầm ngưng mi, thờ ơ lạnh nhạt trước phép thử cô cho là thông minh này.

Từ nhỏ anh đã dưỡng thành thói quen nhìn Hứa Anh giống như một đứa trẻ ngốc nghếch tự cho mình thông minh, nên trên mặt không hề có gợn sóng.

Cố Tinh Trầm nhớ buổi sáng rời đi, cũng không đụng phải ai.

Liền lãnh đạm mà trả lời:

< Ừm, rất bận. Hôm qua tăng ca tới khuya>

Cũng không phải là rất sao khuya sao? Bị cô lăn lộn một đêm, mệt tới quá sức.

Sau đó, bên kia liền an tĩnh.

Một lát sau gửi tới một câu khách sáo: < Ồ ồ, cho dù bận cũng cần chú ý thân thể nhé>

Không còn gì nữa.

Cho rằng cô đã off, Cố Tinh Trầm cũng lại chuyện tâm làm việc, không để ý tới.

Tới tận buổi chiều tan tầm.

Cố Tinh Trầm vô tình xem vòng bạn bè, thấy trạng thái mới nhất của Hứa Anh vừa cập nhật.

Ảnh chụp: Một viên cúc tay áo màu đen của áo sơ mi nam kiểu Pháp.

Cap: [Không hiểu nổi ( Sờ cằm)]

Cố Tinh Trầm nhìn chằm chằm ảnh chụp nhíu mày, lại nhìn tay áo bị thiếu mất một nút.

– — Hóa ra, bị cô túm trộm đi mất rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK