• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43: Con ngựa hoang

Trái tim trong nháy mắt bị ngọt ngào đánh trúng.

Thân thể Cố Tinh Trầm, từ ngực bắt đầu tê dại, lan tràn tới khắp người.

“ Cậu, lặp lại lần nữa, được không?”

Hứa Anh liền cười, ôm lấy gương mặt trắng nõn thon gầy của thiếu niên dùng sức hơi xoa một chút, mắt thấy đã xoa tới hồng hết da thịt cậu lên.

“ Cậu là đồ ngốc sao? Còn muốn tớ nói mấy lần vậy?”

“ Tớ nói sẽ sinh cục cưng cho cậu!”

Cố Tinh Trầm nhìn cô trầm mặc, sau đó Hứa Anh cảm giác được eo của mình bị hung hăng véo một cái, cả người bị ôm tiến vào trong lồng ngực cậu.

Cánh tay Cố Tinh Trầm rất dài, sức lực cũng rất lớn, cô phản kháng không được cậu, ngẩng mặt muốn lui về phía sau lại không nghĩ tới vừa lúc đưa lên môi của mình.

Cậu cắn.

Thô bạo mà hôn cô.

Không hề có kết cấu.

“ Tinh Trầm………..”

Cậu mở đôi mắt ra một ít, gần như vậy, lông mi thong thả hơi chạm tới cô.

Hứa Anh cái gì cũng không nhìn thấy, toàn bộ tầm mắt đều là đôi mắt thiếu niên, cô thấy hoa văn xinh đẹp trong đồng tử của cậu.

Nơi đó cuồn cuộn như gió, lấp lánh thoải mái.

Cậu nói:

“ Hứa Anh, tớ nhỡ kĩ……….”

– —

Đêm muộn đường tối.

Khung cảnh trong phố cũ giống như phủ lên một tầng rỉ sét. Xe đạp dựa vào cửa gỗ, bên cạnh có chút phế phẩm, có bóng mèo hoang hiện lên.

Phía trên cửa sổ nhỏ đột nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng.

Cố Tinh Trầm nhẹ nhàng ấn bật đèn bàn, nhìn người nằm trên giường. Hứa Anh vẫn ngủ, cô ngủ một chút đầu không ngoan, giống như muốn đem cả cái giường bá chiếm.

Đêm nay thuốc bị cướp mất, cậu cần phải uống bổ sung.

Cậu mở khóa từ trong ngăn kéo lấy thuốc ra, ném vào ly nước, nhìn nó chậm rãi hòa tan.

Cậu không thích nuốt thuốc viên, cảm giác giống như tự sát.

Một mặt hấp dẫn cậu, một mặt lại làm cậu sợ hãi.

Sổ nhật ký bị mở ra, đầu ngón tay thiếu niên ấn mở ngòi bút, ca một tiếng vang nhỏ, ngòi bút nhảy ra.

Ngày 19/10

Hóa ra, vui sướng đến mức tận cùng, là đau.

Tim của của tôi không thể nhận nổi vui sướng điên cuồng như vậy, trong một khắc nó đập tới nát mất.

Hứa Anh…….

Hứa Anh…….

Cậu muốn giết chết tớ sao.

Viết tới hàng cuối cùng, Cố Tinh Trầm nhìn về phía mép giường, tươi cười bên môi lan tràn, ôn nhu như nước.

Bên ngoài trời bắt đầu mưa, giọt mưa nhảy lên cửa sổ, tí tách tí tách.

Cố Tinh Trầm nhìn thoáng qua, sau đó ở phần thời tiết viết xuống — “ Tình”

Cậu không liên quan gì tới thế giới này, cậu chỉ liên quan tới cô.

– —

Hứa Anh hối hận.

Lúc trước cô không nên xúi giục Cố Tinh Trầm tranh cử hội trưởng hội học sinh.

Hiện tại mỗi khi trường học có hoạt động, Cố Tinh Trầm liền vội như con thoi.

Cậu vội như vậy, liền không rảnh lo tới cô.

Tháng mười một có một hiệu trưởng nước Mỹ tới chơi, nghe đồn là hiệu trưởng trường tiểu học 49 ở Mỹ, tới trường cấp ba trọng điểm của thành phố S tiến hành giao lưu văn hóa.

Bát Trung là trường trọng điểm của thành phố, cũng là đầu trạm.

Bắt đầu từ cuối tuần, Cố Tinh Trầm đã vội vàng thu xếp chuyện này, hơn nữa hiện tại việc học của năm ba cũng rất nặng, mỗi ngày cậu đều rất vội, tuy vậy vẫn dành chút thời gian ra, dạy bổ túc cho cô.

Cho dù……..

Sau khi thi tháng cô vẫn đếm ngược từ dưới lên vài vị trí…….

Căn, bản, chẳng, có, chút, nào, khởi, sắc……..

Hứa Anh sự tin tưởng như đồng hồ cát, nhanh chóng hỏa tốc biến mất, nếu không phải sợ Cố Tinh Trầm tức giận cô đã muốn nói thẳng rằng muốn từ bỏ.

Cô cũng tự biết được, giống như bố mẹ cô đã nói, cô không phải là người có thể học giỏi…….

Cố Tinh Trầm đứng ở cửa phòng học, cùng người hội học sinh nói chuyện, ở đằng kia nói một hồi lâu. Hứa Anh liền chống cằm nhìn chằm chằm.

“ Này, hoa bé con mẫu giáo lớp dương cầm kia đối với đàn ông nhà cậu bám riết không tha nhỉ.”

Cánh tay Trần Tinh Phàm ép xuống cuốn << Tiểu luận viết văn Tiếng Anh hỏa tốc theo cấp độ >>, thò qua.

“ Còn cần cậu nói sao? Tớ cũng không phải không biết nhìn.” Ngón trỏ Hứa Anh khẽ nghịch vài sợi tóc bên tai.

Gần đây mấy ngày, hoa bé con mẫu giáo lớp dương cầm ở hội học sinh thường xuyên mượn chuyện của hội tới tìm Cố Tinh Trầm.

Nếu cô là một quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng, cũng cho rằng hai người bọn họ đang yêu đương.

Hứa Anh thật sự phiền muốn chết.

Thấy nữ sinh kia ăn mặc sạch sẽ, đồng phục quy quy củ củ, bộ dạng dịu ngoan thanh thuần, cô liền tức giận………

Nghe nói, thi tháng lần trước vẫn là ở năm hạng đầu tiên.

Trần Tinh Phàm: “ Loại như Cố Tinh Trầm nam sinh cao lãnh bản khắc có gì mà tốt? Không thể hiểu được mọi người.”

Hứa Anh ngó cô liếc mắt một cái, ánh mắt hơi có ý tứ, nhưng không nói lời nào.

Trần Tinh Phàm đương nhiên cũng không biết trong lòng cô nghĩ gì: “ Cùng với loại như Cố Tinh Trầm ở bên nhau, thật không thú vị. Cười cũng không biết cười.”

“ Đúng vậy, không thú vị….” Hứa Anh phụ họa, nhưng mà trong lòng lại không nghĩ như vậy.

Cao lãnh bản khắc?

A, đó chỉ là bề ngoài của cậu ấy mà thôi.

– — Thiếu niên của cô, nội tâm như lửa, xôn xao lên, mê người chết mất!

Hứa Anh: “ Này này, đừng nói tớ, rốt cuộc cậu cùng Giang Hoàn là như nào vậy?”

“ Cái gì mà như nào.”

“ Các cậu không phải muốn cùng nhau làm đôi uyên ương xuất ngoại hay sao?”

Trần Tinh Phàm lập tức cảm thấy ghê tởm, đôi mắt thanh tú kịch liệt trợn trắng.

Cố kỵ Giang Hoàn vẫn đang ở trong phòng học, Trần Tinh Phàm nhỏ nhỏ giọng nói: “ Ai muốn cùng tên ngốc kia làm uyên ương hả! Đừng nói bậy.”

Hứa Anh cằm hướng Giang Hoàn hất hất: “ Còn nói không phải.”

Trần Tinh Phàm theo ánh mắt nhìn lại.

Nam sinh kia đang vùi đầu đọc sách, rất nghiêm túc.

Trần Tinh Phàm đang muốn nói Giang Hoàn tên đần độn này sao lại đổi tính, liền phát hiện quyển sách của Giang Hoàn đọc có chút quen mắt.

Hứa Anh hơi giật khóe miệng cười một chút, đem sách Trần Tinh Phàm mở ra đặt vào lòng bàn tay của cô ấn: “ Nhìn xem, cùng sách của cậu giống nhau như đúc.”

Trần Tinh Phàm lập tức cảm thấy hai chữ “ Đần độn” nghẹn ở yết hầu, mắng không ra.

Giang Hoàn cao hơn 1m8, nhưng lớn lên gương mặt lại có chút trẻ con, Hứa Anh thường xuyên trêu chọc cậu là một tên 1m8 ngốc bạch ngọt, đầu óc đơn thuần, chỉ dùng tứ chi để giao lưu thân thiết với người khác.

Trần Tinh Phàm trầm mặc hai phút sau, Hứa Anh có chút ý cười ác liệt, nhỏ giọng: “ Chị gái Tinh Phàm, còn không nhìn ra được rằng cậu ta thích chị sao.”

Trần Tinh Phàm nâng lên đôi mắt, nuốt nước miếng, sau đó ôm cánh tay nhanh chóng nổi da gà. Rồi nhíu mày.

“ Cậu đừng nói nữa, thật ghê tởm.”

Hứa Anh: “ ……..”

Hai nữ sinh an tĩnh trong chốc lát: “ Sao cậu lại cảm thấy ghê tởm? Giang Hoàn lớn lên khá tốt, chắp vá lại, giải quyết vấn đề độc thân từ trong bụng mẹ không phải rất tốt sao?”

“ No!!” Trần Tinh Phàm làm biểu tượng hai đôi tay giao nhau thành hình chữ X, nhìn góc nghiêng gương mặt trẻ thơ của Giang Hoàn:

“ Tớ với cậu ta từ khi mặc quần thủng lỗ đã quen biết nhau.”

“ Cùng cậu ra yêu đương?”

“ Không bằng tớ tự sờ cho xong!”

– —

Rốt cuộc Cố Tinh Trầm cũng cùng Điền Ý Tuyết nói xong việc, lại tới giảng bài tập cho Hứa Anh. Vừa mới ngồi xuống.

“ Học trưởng Cố!”

“ Phiền anh tới đây một chút.”

Ở cửa sau, liền tới thêm hai người gọi cậu.

Hứa Anh mắt trợn trắng đem sách khép lại, bò lên bàn ngủ: “ Đi đi đi đi, đừng nói nhiều! Để tớ ngủ, dù sao nghe cũng không hiểu!”

“ Vậy cậu chờ tớ một chút, Hứa Anh, tớ sẽ mau trở lại…..”

Hai tai Hứa Anh gắt gao che lại lỗ tai: “ Đi đi đi đi, cậu đang vội như vậy đừng phiền tớ!”

“ Hứa Anh, tớ…….”

“ A —- Tớ không nghe tớ không nghe hòa thượng xấu xa niệm kinh.”

Hứa Anh lấp kín lỗ tai, cũng không nghe được Cố Tinh Trầm có nói cái gì, chờ kết thúc liền chớp mắt lấy cánh tay nâng mặt, hòa thượng niệm kinh quả nhiên đã đi rồi.

Trong lòng cô có chút mất mát mà phiền muộn, sau đó liền thấy trên cạnh bàn đặt một ly sữa bò nóng.

Ly pha lê trong suốt, hơi nóng tuyết trắng lượn lờ.

Phía dưới đè nặng một tờ giấy, chữ viết xinh đẹp chỉnh tề, có loại cứng cáp thuộc về con trai —

“ Buổi sáng ăn ít như vậy, thân thể sao có thể tốt được. Mau uống đi. Nghe lời!”

Hứa Anh cầm ly sữa bò ấm áp, hơi ấm từ lòng bàn tay thấm vào trong cơ thể.

Bởi vì cơm sáng không ăn mà cơ thể hơi lạnh, dần dần lại ấm áp lên.

Hứa Anh mắt nhìn sách vở cùng văn phòng phẩm bày chỉnh tề trên bàn Cố Tinh Trầm, chịu đựng nhịn ý cười ở khóe miệng oán giận:

“ Đã nói là giảm béo rồi, còn bắt tớ ăn….”

“ Chán ghét, Cố Tinh Trầm….”

– —

Cố Tinh Phàm phải trải qua những ngày tháng bận rộn, ở trong lớp ra sức chinh chiến với các bạn học, Hứa Anh liền trở nên rất nhàm chán.

Muốn đi ra ngòai bơi lội vùng vẫy một chút lại sợ Cố Tinh Trầm không vui.

Muốn tìm biệt đội xấu xa chơi đùa, Trần Tinh Phàm, Giang Hoàn hai người lại bị nhốt trong nhà học thêm, chỗ nào cũng không được đi.

Tống Tiểu Chi thì bận rộn yêu đương.

Mà Kim Vũ…..

Gần đây cô cùng Kim Vũ còn đang sắc nhọn mâu thuẫn đây. Thứ hai, cậu ta đã debut giới giải trí, vội vàng tuyên truyền album, đã hoàn toàn chẳng liên quan tới trường học.

Mọi người đều chiến đấu vì tương lại, mà Hứa Anh chống cằm ngồi ở loạt bàn cuối cùng, cảm nhận được chút hụt hẫng chưa bao giờ có.

Cô quay đầu nhìn bảng phía sau, bảng tin rất đơn giản, chỉ có mấy chữ to — “ Tôi muốn vào Bắc Đại!”

Sau đó bên cạnh vẽ vài cọng hoa hoa cỏ cỏ, mấy quyển sách cùng cờ đài.

“ Ai cũng muốn vào Bắc Đại……….. Bắc Đại còn không phải biến thành chợ bán thức ăn sao?”

“ Cái khẩu hiệu ngu xuẩn này ai viết ra vậy.”

Hứa Anh lẩm nhẩm lầm nhầm mắng chửi.

Đột nhiên loại buồn bã này liền nghẹn tới cực hạn, đặc biệt muốn phát tiết, vì vậy, ở tiết tự học Cố Tinh Trầm không ở đây, cô lặng lẽ chuồn ra khỏi trường học, tới quán bar Lily và David thường hát.

Lại không nghĩ tới đôi tình nhân đó không ở đây.

Sau khi liên hệ điện thoại, bọn họ hẹn tại một quán cà phê mèo.

Trong tiệm có các chủng loại mèo, ở trên bàn, ghế, trên sàn nhà, ….. Dọc ngang đều có. Hứa Anh ghét bỏ mà đẩy ra một con đang có ý đồ trèo lên đùi cô, sau đó liền bỏ lỡ lời nói của Lily.

“……. Em tham gia không, tiểu Anh.”

“ Ồ xin lỗi, vừa rồi bận đuổi mèo. Chị vừa nói tham gia cái gì?”

Lily tên thật là Điền Lệ, cô là ca sĩ hip- hop, tóc ngắn ngang vai nhuộm màu nhũ đỏ bạc, một thân quần áo cao bồi đính đinh tán, nhưng kì thật người rất hướng nội, nói chuyện cũng rất ôn hòa.

Cô cười cười cùng Hứa Anh một chút: “ Chị nói, tháng sau ‘ Âm nhạc đại tái SOHOT’, em tham gia không?”

Hứa Anh nhấp cà phê caramel, lập tức ánh mắt sáng lên: “ Thật sao?”

“ Ừm. Chính là cuộc thi tuyến tám của cả nước, phân khu rồi PK, cuối cùng là trận chung kết. Chu Tuấn Hi, Michael Trần, Cao Phân Khối cũng tham gia.”

“ Oa! Cao Phân Khối ư, là nữ ngôi sao ca nhạc HongKong rất cool kia?”

“ Đúng vậy.”

Hứa Anh ôm ly cà phê tâm hơi động, Lily cũng cao hứng phấn chấn: “ Chị cùng với David đang chuyên tâm chuẩn bị thi đấu này. Bất quá chị cũng không hướng tới ba người này. Còn có một thí sinh thần bí không lộ ra ánh sáng, nghe nói là Aaron, bọn chị là hướng anh ấy đi tới.”

“ Em biết người này! Là tiểu thiên vương lắm mồm, Aaron đảm nhận lưu lượng đại tân thanh phải không?” Hứa Anh hứng thú: “ Màn hình máy tính nhà em chính là hiện trường buổi biểu diễn của anh ấy đấy.”

“ Cho nên em tham gia không?”

“ Em ư?”

Hứa Anh do dự một chút: “ Em hay là thôi bỏ đi. Hiện tại đang năm ba, em còn phải lấy việc học……”

Hai chữ “làm trọng”

bị nghẹn lại, nhớ tới thành tích ngu xuẩn của mình, Hứa Anh rất ngượng ngùng nhắc tới, liền sửa miệng nói:

“ Bạn trai em có lẽ sẽ không đồng ý.”

Hứa Anh rũ mắt, vuốt ve con mèo Ragdoll làm nũng, cô đè lại móng vuốt của nó, con mèo lại phản đối với cô.

Lily hỏi cô vì sao.

Mí mắt thiếu nữ hơi nâng, nhìn đối phương cười, ở góc độ này của cô, đôi mắt cùng khóe môi đều hơi cong, phá lệ có loại hương vị vũ mị mê người.

Tuy rằng đã gặp qua Hứa Anh nhiều lần, nhưng Lily mỗi lần đều nhịn không được kinh diễm:

Người con gái này, trời sinh chính là để dùng mặt kiếm cơm trong giới giải trí, mỗi nhất cử nhất động đều rất lóa mắt.

“ Bạn trai em là một tên bá đạo cuồng, còn hay tức giận, không thích em mặc đồ quá ít đứng trên đài cao, cũng không muốn nhiều người nhìn thấy em. Cậu ấy sẽ ghen.”

Nhớ tới bộ dạng đứng đắn nghiêm túc của Cố Tinh Trầm khoác áo khoác cho cô, Hứa Anh rũ mắt, đôi mắt cong cong, oán giận: “ Dù sao em cũng ghét nhất là cậu ấy!”

“ Trong miệng nói ghét nhưng trên mặt còn vui vẻ như vậy?” Lily cười một chút: “ Cậu ấy nhất định là một người ưu tú, một người con trai rất tốt phải không.”

Hứa Anh chống cằm suy nghĩ, nói: “ Cũng không phải rất ưu tú. Cậu ấy hay lải nhải, lại thích quản người khác, làm việc hay nói chuyện đều lịch sự văn nhã, thoạt nhìn còn có chút yếu đuối…….. Dù sao chính là có một đống khuyết điểm.”

Lily kinh ngạc: “ Vậy vì sao em còn cùng cậu ta bên nhau.”

“ Bởi vì……. Hứa Anh vuốt vuốt mặt con mèo, cười tủm tỉm ngẩng mặt: “ Em không tìm được nam sinh nào so với cậu ấy tốt hơn nữa.”

– —

Sự việc giao lưu với hiệu trưởng nước Mỹ được an bài tiết mục văn nghệ, vừa mới tan học buổi chiều, Cố Tinh Trầm cùng với mọi người trong hội học sinh mở cuộc họp, nghiên cứu tuyển chọn học sinh năng khiếu tới biểu diễn, cùng với nội dung hình thức.

Tan học nhận được tin nhắn Cố Tinh Trầm gửi tới Hứa Anh liền tới luôn, hiện tại đang ở hành lang nhét tai nghe nghe nhạc.

Bảng quảng cáo trên vườn trường đang phát một bài hát tiếng anh, dưới lầu có rất nhiều học sinh mạnh mẽ đi vào các nhà ăn.

Hứa Anh đứng trong chốc lát liền nghe thấy sau lưng có người nghiêm khắc cùng cô nói chuyện.

“ Bạn học này học lớp nào, sao lại không mặc đồng phục?

“ Hơn nữa…….. Váy cũng quá ngắn.”

Cô quay đầu lại.

Điền Ý Tuyết cùng Diêu Đình Đình đều ngẩn ra một chút. Hóa ra là Hứa Anh!

Diêu Đình Đình không dám chọc cô, kéo Điền Ý Tuyết nhỏ giọng nói: “ Thôi bỏ đi”.

Hứa Anh thấy hai người họ nhát gan như vậy, nhai kẹo cao su bỡn cợt mà cười lại một cái, lười biếng gác khuỷu tay lên lan can, đi tới bảng quảng cáo. Thanh âm uyển chuyển uyển chuyển, rất êm tai.

Điền Ý Tuyết thấy cô đi qua trước mặt, bỗng nhiên có loại khó có thể chịu đựng, đôi mi thanh tú hướng Hứa Anh nghiêm túc mà nhăn lại.

“ Bạn học Hứa Anh, tuy rằng bạn là người đã tái phạm, nhưng tớ vẫn muốn nói, xin tuân thủ nghiêm ngặt các yêu cầu cơ bản của người làm học sinh.”

Cô lại liếc mắt nhìn váy ngắn kẻ ô của Hứa Anh, tiếp theo váy ngắn là một đôi chân tuyết trắng dài, càng trương dương lộ liễu, rõ ràng cô là một người ngây ngô bảo thủ, mặt liền đỏ lên.

“ Trường học đã quy định, váy phải dưới đầu gối, váy này của cậu quá ngắn!”

Hứa Anh lười biếng dựa vào lan can, liếc xéo một cái, có chút cười: “ Cũng có phải mặc cho cậu xem đâu, quản như vậy làm gì?”

Điền Ý Tuyết nhúc nhích miệng: “ Cậu, cậu, đồi phong bại tục!”

Hứa Anh lười tức giận, cô liền nhai kẹo cao su lười nhác nhìn qua. Điền Ý Tuyết bị nhìn tới da đầu tê dại.

“ Vậy cậu nói với Cố Tinh Trầm là được rồi, để cậu ấy phê bình tôi. Hoặc là để cậu ấy tìm váy khác đến đổi cho tôi là được.”

Điền Ý Tuyết không nói nên lời, con mắt hồng lên mông lung, bóng dáng có chút chật vật.

Gió bắt đầu có chút lạnh.

Hứa Anh vì giảm béo nên ăn rất ít, vì xinh đẹp mặc cũng rất ít, liền có chút lạnh.

Cô chờ tới có chút mất kiên nhẫn, liền đứng ở cửa nhìn nhìn bên trong. Kết quả còn chưa nhìn xong, vừa thấy đã giận.

Hoa bé con mẫu giáo lớp dương cầm vừa mới tìm cô, thế mà lại đang sửa sang sách vở lại giùm Cố Tinh Trầm, gấp lại áo khoác một bên của cậu, sau đó thay cậu viết chữ trên bảng đen.

Nhìn bộ dạng kia, hiền huệ biết chăm sóc, chẳng cần bàn nhiều cũng biết khiến người ta thích.

Hứa Anh nhớ tới, đã từng ở với Cố Tinh Trầm nhiều năm như vậy, cô tựa hồ còn chưa từng giúp Cố Tinh Trầm gấp quần áo, cũng chưa từng chăm sóc cậu.

Thế mà nữ sinh này dám làm việc mà cô chưa từng làm?!

Ngực Hứa Anh có ngọn lửa bùng lên.

Cố Tinh Trầm còn đang thảo luận cái gì đó cùng người khác, giống như không chú ý.

Nhưng không chú ý có thể gọi là lý do à?

Vẫn là cậu không biết kiềm chế.

Hừ.

Hứa Anh ngay lập tức không muốn đợi, quay đầu liền đi.

– —

“ Hứa Anh.”

“ Hứa Anh cậu đứng lại!”

Sau tiết tự học buổi tối, Hứa Anh xách cặp sách liền đi, Cố Tinh Trầm bước nhanh đuổi theo xuống tới dưới lầu. Dòng người hai bên lui tới, cậu trong tình thế cấp bách túm chặt tay áo Hứa Anh.

“ Cậu làm sao vậy? Điện thoại không nghe, WeChat cũng không trả lời.”

Đèn đường rất xa có ánh sáng hơi loãng, đôi mắt Hứa Anh phản chiếu chút ánh sáng lập lòe, cảm xúc không tốt lắm: “ Cậu không phải bận tán gái ở hội học sinh sao? Tìm tớ làm gì.”

Cố Tinh Trầm nhíu mi: “ Nói bậy gì vậy.”

“ Tớ nói bậy chỗ nào? Các cậu đều là học bá, đều là ưu tú, tớ chỉ là một tên học tra, trừ bỏ xinh đẹp thì cũng chẳng còn chỗ nào, hiện tại đã học năm ba, khuyết điểm của tớ càng rõ ràng, cậu bắt đầu không thích tớ phải không?”

Cố Tinh Trầm nhìn chằm chằm Hứa Anh vài giây, không nói chuyện, trực tiếp kéo cô yên lặng hướng đường nhỏ đi.

Ở bên nhau lâu như vậy, cậu kéo cô tới nơi này có ý nghĩa gì Hứa Anh quá rõ ràng.

Quả nhiên vừa tới nơi không có người cô đã bị ấn vào chỗ tối trên thân cây lắc lư, hôn môi.

Cố Tinh Trầm thích nhất là vuốt ve cổ cô thời điểm hôn môi. Cậu rõ ràng là nam sinh văn nhã như vậy nhưng khi hôn môi lại rất sâu, cậu dùng đầu lưỡi liếm cô, môi, răng, cằm, cổ….

Tới khi làm cho thân hình cô run lên, mới buông tha.

Tiếng nói thiếu niên nặng nề, có chút tức giận: “ Hứa Anh, về sau không cho phép cậu nói rằng tớ không thích cậu!”

“ Vậy, cậu thích tớ sao…..”

“ Ừm.”

“ Thích mặt tớ?”

“ Không đủ. Còn những cái khác.”

Hứa Anh âm thầm trợn trắng mắt, chẳng lẽ thích nội hàm của cô? Cô làm gì có nội hàm gì.

Aizz, không xong rồi, việc thi đại học gần đây ngày càng làm cho cô không tự tin.

“ Thôi được. Tha cho cậu lần này, về sau không được cùng nữ sinh khác mắt đi mày lại.”

“ Tớ không có.”

“ Được được được, cậu không có, chỉ có bọn bọ theo đuổi cậu đúng không.” Hứa Anh nghiêng mặt nhìn cậu, “ Vậy buổi chiều cậu kêu tớ tới hội học sinh làm gì? Muốn phê bình tớ trước mặt mọi người sao?”

Lúc này, gió nhẹ thổi tới bài hát << Đổng tiểu thư>>, “ Yêu một con ngựa hoang, đáng tiếc nhà tôi lại không có thảo nguyên…..”

Cố Tinh Trầm liền cười một chút, nâng lên cằm cô, để gương mặt cô hiện ra trong ánh đèn rơi xuống từ bóng cây.

Như vậy, nhu nhược động lòng người.

Ánh mắt Cố Tinh Trầm rất sâu.

“ Đồ ngốc, tớ phê bình cậu làm gì?”

“ Tớ là định nói với cậu, hoạt động văn nghệ đón hiệu trưởng người Mỹ tới chơi kia, tớ đề cử con ngựa hoang của tớ, đại diện cho khối ca hát.”

Hứa Anh mở to đôi mắt: “ Con ngựa???”

“ Ừm.”

Đại diện cho khối biểu diễn, Cố Tinh Trầm cho rằng Hứa Anh sẽ rất vui, kết quả không nghĩ, Hứa Anh thế mà lại nhìn cậu cười một tiếng.

“ Ha hả, Cố Tinh Trầm, cậu còn bắt đầu cưỡi ngựa? Thế mà tớ không biết!”

Cố Tinh Trầm: …….

Cậu thật không biết nên giận hay nên cười, bạn gái học dốt bao cỏ này của cậu trong đầu rốt cuộc có cái gì?

Đã cấp ba rồi, tới chút ám dụ cũng không hiểu!

Không biết rốt cuộc học văn thế nào.

Cố Tinh Trầm cúi xuống hôn, Hứa Anh lập tức cảm giác được da thịt sau tai có hô hấp nóng rực tưới xuống.

“ Cậu nói xem tớ có thể cưỡi ai?” ( editor: (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄))

Cậu cắn cô một chút.

“ Đương nhiên là cậu, đồ ngốc!”

Hứa Anh sửng sốt hai giây, mới hiểu được. Mặt đỏ bừng, sau đó hung hăng nhíu mày: “ Tớ còn không đồng ý cho cậu nằm trên đâu.”

Chương 44: Lạnh lùng

12:00

Chuông tan học vừa vang, vườn trường trống trải quanh quẩn bảng quảng cáo phát ra tiếng hát, dần dần có học sinh, từ khu dạy học trào ra ngoài.

Phòng học lớp bảy năm ba, giáo viên môn toán cuốn xong bài thi tháng, nói ” Tan học” đi ra phòng học.

Sau đó tất cả đều là âm thanh bàn ghế cọ sát trong lớp học, cùng với chút lời nói đối đáp ong ong.

Hứa Anh lười nhác ngẩng đầu, tròng mắt linh động liếc mắt ngó một tốp năm tốp ba học sinh đi qua bên cạnh, ánh mắt liền dừng ở đằng trước — Vị trí của Cố Tinh Trầm, không nhúc nhích.

Cô liền cười một cái.

5 phút sau, chờ bạn học cuối cùng từ cửa sau phòng học đi ra ngoài, Cố Tinh Trầm xoay người lại.

Cậu nhìn Hứa Anh một cái, sau đó rũ mắt đem sách bài tập ngữ văn trong tay đặt ở trên bàn cô, mở ra.

” Chúng ta ở lại nửa giờ đi.”

Nhìn cậu nhất định phải đứng đắn lãnh đạm Hứa Anh có chút ý vị thâm trường cười.

” Cố Tinh Trầm, muốn hẹn hò cùng bạn học nữ thì cứ nói thẳng được không? Còn truyền sách bài tập làm bộ làm tịch.”

” Dối trá!”

Ngón tay thiếu niên đè sát một tờ giấy, mí mắt sạch sẽ vừa nhấc, biểu tình nhạt nhẽo.

” Nửa giờ, vừa lúc để bổ túc cho cậu bài << Trần tình biểu>>, buổi chiều tan học tớ không ở lại được.”

Dã tâm đối với học tập của Hứa Anh sớm đã bị kết quả thi tháng đánh sập, lười nhác chống cằm nhìn thiếu niên cười: ” Được thôi, cậu muốn dạy thì dạy đi.”

” Không phải tớ muốn dạy, Hứa Anh.” Cậu sửa lại.

” Chẳng lẽ là tớ muốn?”

“……….” Cậu nhíu mày.

Hứa Anh cắn đầu lưỡi, biết mình nói sai, cằm trắng nõn gác trên mu bàn tay, hướng sang phía Cố Tinh Trầm, ngăn chặn cậu mở << Trần tình biểu>>, đôi mắt cười vừa khẽ vừa hư.

” Là tớ muốn học! Bắt đầu đi, anh trai học bá.”

– —

Nói bổ túc nửa giờ, thực sự là nửa giờ.

Cố Tinh Trầm luôn làm việc ổn như vậy, một phút đồng hồ cũng không thừa ra.

12:35, Hứa Anh theo Cố Tinh Trầm đi ra khỏi khu dạy học, hướng về phía nhà ăn.

Cô giống như một cái đuôi nhỏ, hoặc là một con cá nhỏ bướng bỉnh, nếu không treo ở phía sau cậu liền ở bên người cậu nhảy, nhìn gương mặt thiếu niên lãnh đạm có biểu tình nào hay không.

Thông thường là không có.

Sau đó cô sẽ khinh thường mà mắngl một chút, chắp tay nghênh ngang đi một chút, lại quay đầu nhìn thiếu niên bằng một ánh mắt miệt thị.

” Nhanh lên đi đồ mặt than.”

” Tớ đói chết mất.”

Cậu không phản ứng cô liền tiếp tục:

” Mặt băng?”

” Hũ nút?”

” Soái ca đen tối?”

” Này!”

” 181?”

Cố Tinh Trầm bị gọi tới nhăn mày.

Cậu không thích mấy cái biệt hiệu lung tung rối loạn đó, nhưng lại không biết làm thế nào với Hứa Anh, chỉ có thể để cô trêu chọc.

Nhà ăn Bát Trung rất lớn, có một góc vị trí yên lặng, khuất, là nơi chuyên gia để cho những đôi tình nhân ngồi. Những bạn học sinh bình thường thường sẽ không tới nơi này.

Hứa Anh cùng Cố Tinh Trầm ngồi ở vị trí thường ngồi xuống, bên cạnh có một đôi tình nhân, nữ sinh ngồi trên đùi nam sinh, lấy muỗng bón cho bạn trai ăn.

Hứa Anh buông tay ngồi xuống, cầm một túi khoai lát ăn, Cố Tinh Trầm đem đồ của hai người đặt tốt, mắt nhìn đôi tình nhân bên kia, sau đó….. nhìn Hứa Anh.

Hứa Anh nhận được ánh mắt của cậu, tốc độ nhấm nuốt chậm lại, chớp mắt: ” Ngu xuẩn như vậy, tớ không bao giờ………”

Cố Tinh Trầm hơi mất tự nhiên một chút, rũ xuống đôi mắt: ” Tớ cũng đâu bảo cậu cần phải làm như vậy.”

Hứa Anh ngó cậu.

Cố Tinh Trầm: ” Cậu muốn ăn cái gì, tớ đi mua.”

” Vậy……. Tùy tiện.”

” Đi ăn không có tùy tiên.”

” Chính là dù cậu cho tớ ăn cái gì tớ cũng ăn! Ngốc thật……” Hứa Anh vừa nói vừa nhét đồ ăn vặt vào miệng.

Hai người đều ăn cơm rau dưa. Hứa Anh tuy là người phương Bắc, nhưng khi còn nhỏ lớn lên ở phía Nam, cho nên thói quen ẩm thực của hai người giống nhau.

Hứa Anh ăn chưa được hai miếng, liền bắt đầu ăn đồ ăn vặt, Cố Tinh Trầm lấy đi túi bánh quy chocolate trong tay cô.

” Ăn cơm chưa xong không được ăn đồ ăn vặt.”

Hứa Anh: ” Vì sao lại không được ăn vậy.”

” Ăn nhiều đồ không có dinh dưỡng, làm sao có thể nuốt trôi cơm.” Cố Tinh Trầm nhìn cái cằm gầy nhòn nhọn của cô: ” Còn có, đừng có cả ngày nghĩ tới giảm béo, hiện tại đang là thời điểm cơ thể phát triển…….”

Lời nói cậu còn chưa nói xong, Hứa Anh liền trừng mắt đánh gãy: ” Cho nên tớ là con gái cậu sao Cố Tinh Trầm? Bố mẹ tớ còn mặc kệ tớ, có mỗi mình cậu suốt ngày nhiều chuyện, thật phiền………”

Cô nói cậu thật phiền……. Mí mắt Cố Tinh Trầm nâng lên, liếc mắt nhìn Hứa Anh không nói lời nào.

Hứa Anh nhìn thoáng qua bên tai trắng nõn của thiếu niên, hình dạng mép tóc sạch sẽ chỉnh tề, ngày hôm qua vừa mới cắt.

Ngũ quan Cố Tinh Trầm kì thật có chút nữ tính, Hứa Anh đối với loại anh tuấn thanh tú của cậu thật sự không có sức chống cự, đặc biệt khi cậu có ánh mắt lạnh nhạt thâm trầm, nhìn chằm chằm người khác một cái, cô liền cảm giác từ xương sống lạnh tới tận da đầu.

Hứa Anh nhận lấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Tinh Trầm, lấy ra một tờ khăn giấy lau ngón tay.

” Được được được, tớ không ăn đồ ăn vặt được không, đều nghe cậu là được rồi?”

” Chồng ngoan, đừng nóng giận ~~”

Nói xong, tầm mắt Hứa Anh liếc qua bên tai Cố Tinh Trầm, liền thấy bên kia có một nữ sinh đang nhìn bọn họ. Đó không phải là hoa bé con mẫu giáo lớp dương cầm Điền Ý Tuyết sao?

Hứa Anh nhíu nhíu mi: Ồ, bị cô ấy phát hiện yêu đương rồi nè…….

Nhớ tới thời điểm Điền Ý Tuyết chăm sóc Cố Tinh Trầm, cô nghĩ, hay là, làm một chút chuyện hay ho?

Cố Tinh Trầm đang ăn cơm nghiêm túc, đột nhiên phát hiện Hứa Anh cười có chút đen tối.

” Làm sao vậy?”

Hứa Anh quả nhiên muốn chơi xấu, cô cầm đũa của cậu, ở trên bàn gắp một viên bắp xào, môi nhấp, đưa đến miệng để cậu ăn.

Cố Tinh Trầm đỏ mặt: ” Hứa Anh…….”

Hứa Anh bắt lấy ngực áo sơ mi cậu, kéo cậu lại gần mình: ” Mau lên ~~”

Cô mơ hồ không rõ mà thúc giục: ” Tớ đang đút cho cậu đó.”

Hai người bên cạnh đang lấy muỗng đút cho nhau nhìn thấy, cảm thấy nhìn thôi cũng đã no!

Tim Cố Tinh Trầm đập rất nhanh, cuối cùng bị Hứa Anh bức bách đỏ mặt nuốt xuống viên bắp xào.

Hứa Anh vừa lòng mà cười.

Bên kia hoa bé con mẫu giáo lớp dương cầm đã chạy trối chết.

Khóe miệng Hứa Anh cong lên cười.

Xem ra, tan học lại phải ” Xử lí” chút phiền toái rồi.

Ăn cơm xong, hai người ở rừng trúc tản bộ một chút.

Thời gian này, ở đây không có ai.

” Cuối tuần là hoạt động giao lưu văn hóa, bài hát đã chuẩn bị tốt chưa?”

” Đương nhiên!” Hứa Anh đi đường không tập trung, đạp lên bờ tường đứng trên gạch màu hẹp hẹp.

Hứa Anh: ” Tớ đã tìm một dàn nhạc để phối hợp, đảm bảo nghe hay!”

Hứa Anh: ” Cố Tinh Trầm, vì sao cậu lại đề cử tớ? Người cậu đề cử, hội học sinh khẳng định không dám từ chối, cậu đây là vì vợ mà lấy việc công làm việc tư sao?”

Sợ cô ngã xuống, Cố Tinh Trầm vẫn luôn đi bên cạnh cảnh giác: ” Không có.”

” Sao lại không có?”

Hứa Anh nhíu mày: ” Nhiều lời một chút sẽ chết à, hũ nút.”

“…… Đừng gọi bậy nữa. Tớ không thích……..”

” Được rồi, chồng ngoan. Mau nói gì đi, sao lại đề cử tớ?”

Cố Tinh Trầm cười một cái: ” Đương nhiên là cảm thấy cậu hát hay nên mới đề cử. Không có tư tâm.”

Hứa Anh nghiêng đầu câu lấy cậu cười: ” Thật sao?”

” Ừm.”

Hứa Anh tươi cười sáng lạn, dang cánh tay nhào qua, Cố Tinh Trầm đem cô tiếp vào lòng.

Hứa Anh cười tủm tỉm: ” Đó có phải là ở trong lòng cậu, tớ thật không tồi phải không?”

” Đương nhiên.”

” Trừ bỏ gương mặt đẹp, cậu vẫn tán dương mặt khác của tớ?”

” Đúng vậy.”

” Thành tích của tớ không tốt, tính tình cũng không tốt, cậu tán dương tớ?”

” Ừm.”

Hứa Anh đã lâu rồi không được vui vẻ như vậy. Từ cuối kỳ nghỉ hè bắt đầu rõ ràng mình phải đối mặt với đường ranh giới nhân sinh, mọi người đều luôn có những việc tự mình muốn làm, hoặc là những việc mình am hiểu, mà cô lại lại không có, trong lòng cô liền rất phiền, rất nôn nóng.

Được nam sinh mình thích tán dương.

Là việc rất tốt đẹp, rất rất tốt đẹp.

Hóa ra, cô cũng không phải là đồ bỏ đi. Ca hát, vẫn là lợi hại.

– —

Tháng 11, thu đã về, phía trước phòng học nhạc đã có vài cây hồng có quả, lá cây đã đỏ, quả hồng không ai hái, khi thì rụng xuống một quả, tạp nát đầy đất.

Hứa Anh nhìn đôi giày vừa dẫm phải một quả hồng, ghét bỏ nhíu mày, lấy khăn giấy chà sát vết nước quả bắn lên.

Bạn bè nói, hoa bé con mẫu giáo lớp dương cầm buổi chiều tan học mỗi ngày đều đến đây luyện dương cầm, cho nên sau khi tan học, Hứa Anh liền tới tìm người.

Giữa trưa để người ta bắt gặp được, không giải quyết được cái phiền toái này, sớm hãy muộn cũng xảy ra chuyện.

Cô thì cũng chẳng thấy sao cả, nhưng không muốn thấy Cố Tinh Trầm mang thêm phiền toái, cô sẽ đau lòng chết mất.

Lá rụng rơi trên đỉnh đầu thiếu nữ, cọ qua cô, yên lặng rớt xuống.

Hứa Anh không tiếng động dựa vào tường trong chốc lát, rốt cuộc Điền Ý Tuyêt cũng đi ra. Cô khẽ cong môi cười đen tối một chút, ôm cánh tay đi tới. Điền Ý Tuyết vẫn hồn nhiên không biết bị theo dõi. Nhưng Hứa Anh vừa đi vài bước chân, liền dừng lại.

” Cố Tinh Trầm?”

” Cậu ấy đi theo làm gì……..”

Hứa Anh ngưng mi, nhìn Cố Tinh Trầm thế mà lại đi sau hoa bé con mẫu giáo.

Học sinh năng khiếu Bát Trung đại bộ phận đều là lớp thể dục, lớp vũ đạo, học sinh lớp âm nhạc rất ít, khu dạy học âm nhạc thời gian này cũng không ai tới, rất an tĩnh.

Hứa Anh đứng núp sau thân cây, thanh âm hai người nói chuyện dừng ở lỗ tai, rất rõ ràng.

Cô nghe xong trong chốc lát.

Ngón tay.

Từng ngón chậm rãi nắm chặt……

Sau đó, quay đầu rời đi.

– —

Tiết tự học buổi tối, Hứa Anh vẫn luôn ngủ.

Khóe mắt Cố Tinh Trầm đảo ra phía sau liếc một chút, nhắn một tin nhắn qua.

Hứa Anh mặt gối cánh tay, di động rung lên, liền mở bừng mắt. Lấy ra di động trong túi áo, ngón tay mở màn hình, một cái tin nhắn WeChat nhảy ra.

< Đi học đừng ngủ> Cố Tinh Trầm

Hứa Anh nhìn, ấn tắt màn hình, không đáp lại.

Cố Tinh Trầm đợi trong chốc lát, không thấy trả lời, có chút kì quái.

Đại khái là bộ dạng Hứa Anh vào buổi trưa quá câu người, cả ngày, đầu óc cậu đều có chút mơ hồ. Thỉnh thoảng lại hiện ra bộ dạng đôi môi đỏ nóng hổi mê người của cô.

Đột nhiên Cố Tinh Trầm không muốn đọc sách, buông bút, lại ở dưới gầm bàn gửi thêm một tin nhắn.

< Mau ngồi dậy đọc sách> Cố Tinh Trầm

Lần này Hứa Anh trả lời.

< Nếu tớ không muốn đọc thì sao?> Hứa Anh

Thấy cô hồi âm, trong lòng thiếu niên hơi ngứa ngáy, ngón tay do do dự dự đánh một hàng chữ, lại xóa, lại một lần nữa đánh, tìm những từ ngữ đơn giản hơn so với lần trước.

Hứa Anh uể oải ỉu xìu mà nhìn ” Đối phương đang nhập” liên tục đã lâu, sau đó thu được hai tin nhắn:

< Không muốn đọc sách, vậy nghĩ đến tớ…..> Cố Tinh Trầm

< Tóm lại, đừng ngủ> Cố Tinh Trầm

Hứa Anh ngồi thẳng lại, ninh mày ngó bóng dáng thiếu niên — Nghiêm túc mà sạch sẽ, lại rụt rè.

Cố Tinh Trầm rất ít khi tỏ tình với cô, yêu cầu cô nghĩ tới cậu, những lời nói buồn nôn thế này, càng là lông phượng sừng lân.

Trừ phi nỗi lòng đang rung động rất lớn, Cố Tinh Trầm sẽ không bao giờ biểu đạt cảm tình.

Hứa Anh không phải loại con gái trong lòng có chút việc liền từ bỏ cuộc sống. Tâm cô lớn, cho dù hiện tại buồn bực phiền lòng đến muốn giết người nhưng vẫn có thể nịnh nọt bạn trai.

Cô nhanh chóng bôi lại một lần son môi, tự mình tìm tòi, từ phía sau ấy đi sách vật lý thiếu niên đang đọc…..

Một phút đồng hồ sau, sách Cố Tinh Trầm được quay trở lại.

Trên phần bìa sách có thêm một dấu môi đỏ.

Cô hôn.

Ở ” Cố Tinh Trầm” ba chữ.

Đồng thời di động Cố Tinh Trầm có một WeChat gửi tới.

< Đóng dấu>

< Cậu chính là của tớ!>

< Hiểu không?>

Hứa Anh

Trong lòng lại càng ngứa hơn, Cố Tinh Trầm cười, đầu ngón tay khát vọng dấu hôn kia, nhưng lại sợ chạm vào làm hỏng hoa văn xinh đẹp.

Trái lo phải nghĩ, cậu lặng lẽ xé xuống, tinh tế gấp lại, đặt ở trong một ngăn nhỏ của cặp sách.

Ai cũng không biết, điểm tâm tư hèn mọn đáng khinh của cậu.

– — Cô ấy thật biết cách yêu đương.

– — Được cô ấy nịnh nọt thật vui vẻ.

Cậu sắp không thể kiềm chế được chính mình, muốn ôm lấy cô.

– —

Sau khi tiết tự học kết thúc, Cố Tinh Trầm khóa cửa.

Hứa Anh rầu rĩ theo sau, hai người cùng nhau đi ở vường trường trống trải. Giống với rất nhiều những đôi tình nhân yêu đương vụng trộm khác, vòng vèo thật lâu trong con đường nhỏ u ám yên lặng.

” Sao hôm nay lại không nói lời nào?”

Hứa Anh nâng mặt: ” Có sao.”

” Ừm.”

“…….. Tớ chỉ là không muốn nói gì.”

Hai người chậm rãi đi đến cổng trường, Hứa Anh thất thần nói tạm biệt, vừa không đi được vài bước đôi tay bỗng nhiên bị giữ chặt.

” Hứa Anh.” Cậu kêu tên cô.

Hứa Anh quay đầu lại: ” Ừm?”

Cố Tinh Trầm đứng dưới đèn đường lạnh lẽo, đôi mắt vừa đen vừa sâu, có chút tình tố kích động. Gió lạnh thổi qua cổ, Hứa Anh run lập cập.

Thiếu niên cởi áo khoác của mình, khoác lấy cô. Hứa Anh cảm nhận được hô hấp bên tai của Cố Tinh Trầm có chút nóng.

” Đêm nay đừng về nhà…….. Theo tớ đi……..”

Hứa Anh ngay lập tức đã hiểu, cười như không cười nhìn cậu. Cố Tinh Trầm, giống như rất thích bên cạnh cô, rất thích cùng nhau qua đêm. Tựa như một đứa trẻ thích ăn đường.

Cố Tinh Trầm bị cô nhìn tới lâu, có chút khẩn trương: ” Cậu không muốn sao?”

Hứa Anh ôm lấy cổ cậu, nghiêng đầu: ” Đồng ý. Nhưng mà…….”

Cô chậm rãi ghé sát bên tai cậu nói: ” Cố Tinh Trầm, tớ phát hiện thời điểm cậu không lạnh lùng, rất dính người đấy……..”

– —

Không khí hơi lạnh, còn có tiếng hít thở nóng rực dồn dập.

Phòng không bật đèn, mèo nhỏ tiểu Anh ở cửa sổ nương theo ánh đèn từ đường phố, trong chốc lát liếm móng tay, lại trong chốc lát xem động tác ôm nhau kì quái của hai người trong phòng.

Đầu giường, áo khoác thiếu niên cùng thiếu nữ đặt cùng nhau, lộn xộn bên nhau tuy hai mà một.

Hứa Anh một tấc lại một tấc vuốt ve cổ đối phương, người con trai hô hấp dần nặng lên, nhưng cô cũng không hề thu liễm ở bên tai cậu nỉ non. Lời nói của cô cực hạn ái muội không biết xấu hổ.

Một bên khen ngợi cậu, một bên lại quyến rũ, cô nói: Tớ thật tò mò, không biết hương vị của bé ngoan thế nào.

Trong chớp mắt không khí trở nên cực hạn yên lặng, giống như máu cũng ngưng kết lại.

” Cho nên, hiện tại cậu đang thông báo trước cho tớ sao?”

” Đúng vậy. Tớ còn sợ cậu sao Cố Tinh Trầm.”

Sau đó cô vừa dứt lời, thiếu niên thanh lãnh hô hấp rối loạn, như thể cuồng liệt.

Hứa Anh có chút hối hận, mày ninh một chút, cảm thấy chính mình giống như bị sói ấn xuống.

” Hứa Anh…..”

” Là cậu nói, đừng có kêu sợ.”

Cô muốn trả lời, nhưng lại không có sức lực, chỉ biết khóc nức nở. Cậu một bên nỉ non tên cô, một bên dùng hàm răng cắn cô, một tấc lại một tấc cắn.

Thiếu niên cấm dục Cố Tinh Trầm bị chọc giận.

Hóa ra lại như vậy………

Mẹ nó.

Muốn điên rồi.

– —

Hứa Anh lười nhác nằm trên giường, Cố Tinh Trầm pha sữa bò cho cô, lại mang chút điểm tâm bánh gạo cho cô ăn qua loa một chút, sau đó liền đè nặng gối đầu ghé vào mép giường, nhìn Cố Tinh Trầm bên cạnh đèn bàn nghiêm túc đọc sách.

” Bé ngoan Tinh Trầm, vì sao cậu nỗ lực học tập như vậy?”

Cố Tinh Trầm nhìn cô, trong ánh mắt còn sót lại chút ôn nhu nóng rực: ” Tớ am hiểu học hành.”

Trong nhà vẫn luôn rất an tĩnh, cậu từ nhỏ trừ bỏ đọc sách, không có đồ chơi. Chậm rãi, liền dưỡng thành thói quen đọc sách.

Hứa Anh chớp chớp mắt, điểm này cô tán đồng.

– — Thằng nhóc này, toàn thân đều có loại văn nhã của người phong độ trí thức.

– — Nếu chỉ nhìn bề ngoài, Cố Tinh Trầm thực sự là người thuần khiết chính trực văn nhã không thể nghi ngờ.

Sườn mặt anh tuấn của Cố Tinh Trầm thật nghiêm túc, Hứa Anh nhìn trong chốc lát, ánh mắt liền mờ mịt, nghĩ tới lúc ở ngoài phòng nhạc, Điền Ý Tuyết nói những lời đó, lông mày khóa lại rất khẩn trương. Cậu yên tĩnh đọc sách, cô cũng khó có khi an tĩnh mà nghiêm túc nghĩ lại một chút việc.

Qua một hồi lâu.

” Tinh Trầm.”

” Ừm.”

Cậu đang đọc sách chuyên tâm, không ngẩng đầu.

Hứa Anh nhấp miệng, kiên định nói: ” Biểu diễn văn nghệ cuối tuần.”

” Tớ không hát!”

( Có ai tò mò Điền Ý Tuyết và Trầm cưa nói những gì không(O_O)

– —

Hứa Anh tùy hứng ném lại những lời này, liền nhắm mắt đi ngủ.

Cố Tinh Trầm hỏi thế nào cô cũng không thèm quan tâm, tâm tình cô đột nhiên không tốt, Cố Tinh Trầm cũng không biết nguyên nhân, không có biện pháp nào chỉ có thể chiều theo.

Hứa Anh vẫn luôn là người thiên biến vạn hóa, cô đơn thuần, nhưng cảm tình lại rất phong phú. Cậu không nắm bắt được.

Chờ Hứa Anh ngủ Cố Tinh Trầm đắp chăn cho cô đàng hoàng, mới mở ra sổ nhật ký.

Gần đây cậu càng ngày càng thích viết nhật ký, đại khái là tâm tư không thể phơi bày càng ngày càng nhiều.

– — Không thể nói cho bất cứ kẻ nào, chỉ có thể mình cậu biết.

Ngòi bút lay động, ở dưới ánh sáng nhạt nhẽo của đèn bàn giống như nước đế rong biển, tuần tra tới lui trên giấy.

Ngày 11/3 thời tiết lạnh

Cô ấy thật tùy hứng

Tôi không thể đoán ra tâm tư cô ấy

Còn có

Môi cô ấy thật mềm mại…….

Thích………

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK