• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thiên Sở có thể đối được câu đối của y, chứng tỏ có học vấn nhất định, làm cho Hoàng Tử Tài vốn có chút kinh ngạc, nhìn hắn với con mặt khác rồi, nhưng không ngờ hắn lại viết ra những chữ xấu như vậy, một người có học vấn lại có thể viết chữ xấu như vậy ư? Rõ ràng đây là cố ý rồi.

Hoàng Tử Từ cho rằng, Dương Thiên Sở biết rõ vế hạ liên này sẽ treo sóng đôi cùng với vế thượng liên của y, cho nên mới cố ý viết chữ khó côi như vậy, mục đích là để xem thường, xỉ nhục vế thượng liên của y, làm hỏng một đoạn giai thoại.

Ngươi chỉ là một tên thuyết thư tầm thường hèn kém không cần chú ý tới tư cách, danh dự nhưng cũng không thể làm liên lụy tới ta.

Vừa nghĩ tới nếu truyền này truyền đến tai đám văn nhân tài từ kinh thành vẫn hay lén bôi nhọ y, thì chắc chắn sẽ trở thành đề tài chúng đám tiếu nhạo báng, là Hoàng Tử Tài có một sự kích động muốn xông lên bóp chết Dương Thiên Sở rồi.

Đám tài tử bản địa Phạm Khái và Trần Phi Vũ nhìn nhau, trong mắt ánh lên vẻ đắc ý, cũng lên tiếng bất bình cho Hoàng Tử Tài.

Tất cả những người còn lại vây quanh xem cũng chừng có cùng suy nghĩ với Hoàng Tử Tài, bời cho dù một đứa bé mới học viết chữ cũng không thể viết khó coi như vậy được.

Thế nhưng Dương Thiên Sở lại chẳng hề hay biết vẫn cứ chuyên tâm viết nốt những chữ còn lại, vẻn vẹn có hai mươi tám chữ mà hắn phải viết mất hơn một tuần trà, thậm chí trên trán còn lấm tấm mồ hôi vẻ mặt chăm chú vô cùng.

Khi chữ cuối cùng viết xong, Dương Thiên Sở bỏ bút sang một bên, thở phào một tiếng, lấy tay lau mồ hôi, cứ như không phải hắn vừa viết chữ mà vừa vật nhau với hai mươi tám con trâu cùng một lúc vậy. Đã thế lại còn nhìn khắp một lượt tuyệt tác của mình, tâm đắc gật gù rồi cười hớn hở nói :

- Được, hôm nay có tiến bộ, xem chừng sau này có thể làm tài tử thật rồi …

Hoàng Tử Tài càng giận tới run cả người, chỉ thẳng vào mặt hắn nói:

- Họ Dương kia, ngươi là kẻ hèn hạ, uổng công học chữ thánh hiền..

Phạm Khải cũng lên tiếng ngay:

- Dương Thiên Sở, ngươi dám dùng cách hạn tiện này xỉ nhục tài tử chúng ta, nếu hôm nay ngươi không dập đầu xin lỗi, người sẽ là kẻ thù của toàn bộ người học chữ của huyện Diên Khánh này.

Dương Thiên Sở nhìn quanh, bắt gặp ánh mắt phẫn nộ Hoàng Tử Tài, kinh ngạc trách móc của đám đông, và viên quan sự đang luống cuống chân tay không biết xử lý thế nào, thì cười khổ nói:

- Ta đã nói rồi mà các ngươi không tin, chữ ta của ta viết thực sự rất xấu, vậy mà các ngươi cứ ép ta.

Phạm Khải sấn tới:

- Đừng múa mép rõ ràng là ngươi cố ý.

Đối với hạng “từi từ” như Phạm Khai, Dương Thiên Sở căn bản đã không thèm để ý tới rồi.

Hắn thong thả lấy tờ văn tự mới lập với Tào chưởng quầy ra, bình tĩnh nói:

- Mọi người nhìn đi, đây là văn tự ta mới lập với Tào chưởng quầy, ta không hề có ác ý cố tình viết ra như vậy, mọi người nhìn kỹ đi? Đã tin chưa? Hoàng công tử, ta thế nào cũng không thể lấy cả miếng ăn của mình ra làm trò đùa chứ?

Hắn nói rồi trải tờ giấy ra trước mặt cho mọi người xem qua một chút, trên đó có dòng chữ xác nhận của hắn, mặc dù không nhiều, nhưng đúng là giống như những chữ viết vừa rồi, nhưng tựa hồ lại càng xấu hơn một chút.

Đám Phi Yến, Đại Bao, Thiết Ngưu lúc này nhân lúc mọi người chú ý hết về phía Dương Thiên Sở cũng thò đầu ra nhìn, Phi Yến đã thấy hắn viết chữ rồi. Đấy là lúc hắn sắp xếp lại những chương Tây Du Ký lại để tiện thuyết thư, lúc đó Phi Yến cũng ở bên nhìn trộm, đã không nhịn được cười lăn cười bò, bị Dương Thiên Sở thẹn quá hóa giận, tống cổ cô nàng ra ngoài sân nuôi muỗi. Thế nên chẳng còn bất ngờ gì nữa, thậm chí bụm miệng cười.

Đại Bao và Thiết Ngưu cũng hớn hở thầm lẩm bẩm, xem ra về khoản này bọn chúng ăn đứt được Dương Thiên Sở rồi …

Mà đương nhiên là phải ăn đứt.

Đại Bao và Thiết Ngưu, chữ không nhận ra được vài cái, nhưng lại rất thích luyện thư pháp , nhất là luyện thư pháp trên giấy đòi nợ dán trước cửa nhà người ta , hơn nữa luyện đi luyện lại đều là mấy cái chữ :” Sắp hết tháng, chuẩn bị nộp tiền ngay, nếu không hậu quả tự chịu.” Kết quả làm cho đại đa số những chủ sạp hàng ở thành đông có thể vỗ ngực tự nhân là người biết chữ, là nơi có trình độ văn hóa cao nhất cả thành, xét ra công lao của hai người không nhỏ.

Mọi người đang nửa tin nửa ngờ nhìn nhau, bì bỗng nhiên từ trong đám đông có một người lên tiếng nói:

- Dương tiên sinh, tôi phục ngài rồi! Người xưa có câu học phải chuyên tu, đa thư loạn óc, ai ai cũng biết nhưng lại chẳng làm được. Tiên sinh có có thể chuyên tâm nên mới tuổi trẻ mà đã sáng tạo ra được Tây Du Ký tuyệt phẩm như vậy, đúng là không muốn trở thành thư pháp gia hà tất mất thời gian đi luyện chữ, lãng phí thời gian vả tinh lực, cũng là việc không sáng suốt. Quan trọng hơn nữa, tiên sinh không hề giả dối né tranh, không hề có ý che dấu, dám thừa nhân chỗ thiếu sót của mình. Tại hạ bội phục !

Mọi người đang nửa tin nửa ngờ nhìn nhau, bì bỗng nhiên từ trong đám đông có một người lên tiếng nói:

- Dương tiên sinh, tôi phục ngài rồi! Người xưa có câu học phải chuyên tu, đa thư loạn óc, ai ai cũng biết nhưng lại chẳng làm được. Tiên sinh có có thể chuyên tâm nên mới tuổi trẻ mà đã sáng tạo ra được Tây Du Ký tuyệt phẩm như vậy, đúng là không muốn trở thành thư pháp gia hà tất mất thời gian đi luyện chữ, lãng phí thời gian vả tinh lực, cũng là việc không sáng suốt. Quan trọng hơn nữa, tiên sinh không hề giả dối né tranh, không hề có ý che dấu, dám thừa nhân chỗ thiếu sót của mình. Tại hạ bội phục !

Nói rồi người đó thực sự chắp tay hành lễ với Dương Thiên Sở.

Dương Thiên Sở nhận ra người này, ông ta tên là Mạc Ấp, nghe nói là một là một vị tú tài, đồng thời cũng là một võ sư, là người có thể xem đức cao vọng trọng ở huyện Duyên khánh rồi.

Hôm đó ông ta vô tình đi qua thành đông nghe hắn muốn lấy người đập đá, là người học võ ông ta cũng muốn tới xem sao, không ngờ lại là mánh lới câu khách của hắn, cũng tiện thể ở lại nghe hắn thuyết thư rồi từ đó trở thành người hâm mộ Tây Du Ký chưa từng bỏ sót một buổi kể chuyện nào của hắn.

Dương Thiên Sở thầm đỏ mặt vì xấu hổ, hắn vốn nhìn ra thái độ ám muội của đám Phạm Khải, không muốn đắc tội với Hoàng Tử Tài để bọn tiểu nhân đó được lợi, cho nên mới thừa nhận mình viết chữ xấu, hắn không biết người xưa coi trọng chữ viết thế nào, chứ thời đại của hắn nhận viết chữ xấu chẳng có gì mà xấu hổ, nhất là cái đám bác sĩ thì ôi thôi rồi … chẳng ngờ lại được Mạc Ấp hiểu lầm, nói hắn thành cao quý như vậy, vội liên tục chắp tay nói không dám nhận.

Kỳ thực Mạc Ấp cũng cảm khái mà nói, ông ta thời trẻ hiếu thắng không những sức lực hơn người mà lại thông minh sáng dạ, chưa đầy hai mươi tuổi lần đầu khảo thí đạt ngay tú tài, từ đó đâm ra đắc ý, muốn học cả võ để tranh chức võ trạng nguyên, cuối cùng bất kể võ hay văn, từ đó vì phân tâm mà cuối cùng chẳng đạt được thành tích gì nữa, trông thấy bạn đồng môn năm nào giờ đây đều thành đạt cả, không ít người làm quan lớn ở kinh thành, nên không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Văn tự mọi người đưa ra làm mọi người sững sờ, không ngờ rằng hắn thực sự viết chữ xấu tới như vậy càng không ngờ hắn không quan tâm tới thể diện, có thể hẳng thắn thừa nhận với mọi người, điều này đừng nói là người có học thường sĩ diện kiêu ngạo mà ngay cả người bình thường đâu phả ai ai cũng làm được, làm mọi người không biết phải bình phẩm như thế nào.

Tiếp đó lời của Mạc Ấp, như tiếng sấm nổ đánh thức mọi người, Mạc Ấp là người có tên tuổi trong thành, lại tuổi cao lời nói công tâm lại có trọng lượng vì thế mọi người cũng tin theo bắt đầu reo hò tán dương hắn.

Hoàng Từ Tử nhìn Dương Thiên Sở với ánh mắt phức tạp, hắn nhíu chặt mày, nhưng không nói gì chỉ ôm quyền hành lễ với mọi người xung quanh rồi đi vào gian phòng đã đặt trước, đám tài từ kia cũng lục tục đi theo tên nào tên nấy còn mang theo vẻ không cam tâm nhìn Dương Thiên Sở.

Vụ này công bằng mà nói là hòa, nhưng những người khách vây quanh xem đại đa phần là có khuynh hướng nghiêng về Hoàng Tử Tài, cảm thấy ít nhất là hắn cũng thắng được Dương Thiên Sở ở mặt việt chữ, nhưng cũng có người cho rằng hắn sợ thua , nếu không đáng nhẽ phải để Dương Thiên Sở ra đề nữa mới là công bằng.

Đám đông chưa tận hứng lại một lần nữa xôn xao bàn tán.

Dương Thiên Sở chỉ mìm cười chắp tay vái chào mọi người sau đó gọi Phi Yến, Đại Bao và Thiết Ngưu cùng về.

Tất nhiên không thể quên đặc biệt chào hỏi Tần gia phu thê, đổi lấy một nụ cười ngọt ngào có thể làm ngây ngất bất kỳ nam nhân nào của Tần phu nhân.

….

Ở trong sương phòng, rượu đã qua được vài tuần, đám tài tử tâm tình cũng khá hơn, rượu vào thì lời ra, mà khi một đám nham nhân tụ tập với nhau thì thế nào cũng nhắc tới một đề tài muôn thủa : nữ nhân!

Cho dù là danh sĩ tài tử cũng thế cả, hơn nữa đối với họ chuyện phong lưu không những không dung tục, mà còn coi là phong nhã của giới tài tử.

Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, Trần Phi Vũ rót rượu Phạm Khải nói:

- Phạm huynh, hôm nay huynh chủ động khiêu khích tên họ Dương đó không sợ phật lòng tiểu mỹ nhân, không sợ sau này mất đi cơ hội sao …

Phạm Khải mặt hiện ra chút tiếc nuối, uống ực một hơi hết chén rượu, thờ dài:

- .. Trần huynh, trêu ta rồi, huynh cũng biết hoàn cảnh nhà ta, chơi bời bên ngoài thì không sao, chứ đem về nhà thì …

Nói tới đây y lắc đầu liên tục, rồi lại thở dài, nói:

- Trần huynh không phải cũng thế sao? Hôm nay cũng bỏ mất cơ hội tốt rồi.

- Này hai người đang nói tới ai vậy?

Trần Phi Vũ còn chưa kịp lên tiếng đã có tên tài tử khác hỏi.

- Còn ai vào đây ngoài tiểu mỹ nhân mới xuất hiện ở huyệt Diên Khánh chúng ta! Tên họ Dương đó chẳng ra làm sao nhưng lại có một biểu muội thật xinh đẹp. Phi Yến .. Phi Yến phiên vân .. cái tên cũng thật là đẹp.

- Ha, thì ra là tiểu mỹ nhân thích gõ chiêng, ta cũng nghe thấy rồi, tiếc là chưa có duyên được gặp …

- Đúng là một tiểu mỹ nhân rất đặc sắc, khác hẳn với mấy vị tiểu thư yểu điệu, thích làm bộ làm tịch.

- Đáng tiếc hôm nay nàng lại không tới.

Hoàng Tử Tài nghe thấy cái tên Phi Yến đột nhiên giật mình, cốc rượu trong tay rơi xuống đất mà vẫn không hề để ý, trong miệng không ngừng lẩm bẩm như trong cơn mê… Dương Thiên Sở… Phi Yến…

Triệu Phi Vũ thấy Hoàng Tử Tài tỏ vẻ khác lạ thì vỗ vai y gọi khẽ, đột nhiên Hoàng Tử Tài tóm chặt lấy tay Triệu Phi Vũ hỏi gấp:

- Phi Yến có phải là một cô gái chừng mười lăm tuổi, đôi mắt to rất đẹp, thích mặc áo màu xanh, khi nổi giận hay chống hai tay vào hông cứ trợn mắt nhìn chằm chằm người ta không ..

Triệu Phi Vũ ngạc nhiên:

- Không ngờ Hoàng huynh mới tới đây hai ngày đã chú ý tới nàng rồi, quả nhiên là anh hùng sở kiến lược đồng. Người huynh nói chính là nàng đó, không phải Hoàng huynh cũng có ý …

- Đủng rồi, vậy đúng là Phi Yến rồi.

Thế nhưng Hoàng Tử Tài không để ý y nói gì nữa, thần tình trở nên vô cùng kích động.

Rồi thình lình hắn đứng bật dậy, không nói một lời, lao như bay ra ngoài, gần như xô tung cả cánh cửa, trong ánh mắt kinh ngạc của đám tài tử.

Hoàng Tử Tài chạy một mạch ra bên ngoài Thái Bạch Lâu, hết nhìn phía trước rồi lại nhìn phía sau, trên đường tấp nập huyên náo, người qua người lại như thoi đưa, nhưng nào còn thấy được bóng dáng người y muốn tìn nữa.

Hoàng Tử Tài thẫn người ra một lúc rồi lại chạy vào trong Thái Bạch Lâu, túm lấy một tên tiểu nhị gần nhất hỏi gấp:

- Tên thuyêt thư, à không Dương Thiên Sở, Dương tiên sinh đó đã đi chưa?

Chuyện vừa rồi đã kinh động toàn bộ Thái Bạch Lâu, cho dù những người trước đó không biết Dương Thiên Sở là ai thì giờ cũng biết rồi, tên tiểu nhị trả lời:

- Dương tiên sinh vừa mới về xong.

- Ngươi có biết nhà hắn ở đâu không, hắn đi hướng nào không?

Tiểu nhị lắc đầu.

Hoàng Tử Tài lai lao như điên ra ngoài đường, thẫn thờ nhìn về phương xa, trong , trong mắt ánh lên một sự đau xót, thất lạc, cứ đứng trơ trơ ra đó thật lâu …

++++

Đang đầy một bụng ý tưởng mà không có thời gian

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK