Sáng sớm này hôm sau, Dương Thiên Sở và Phi Yến tới huyện thành sớm hơn một chút, thế nhưng tới nơi mới biết là không cần thiết, Tào chưởng quầy là người bỏ tiền nên đương nhiên còn tích cực hơn, suy tính chu toàn hơn bọn họ. Sớm đã sai một đám tiểu nhị tới chỗ vùng đất trống phía đông nơi Dương Thiên Sở vẫn thuyết thư khua chiêng dẫn lối, nói với mọi người là Dương Thiên Sở hôm nay sẽ bắt đầu thuyết thư ở Thái Bạch Lâu. Thế nhưng đa phần mọi người đều không tin, đến khi Dương Thiên Sở tới nơi chứng thực tấn cả mới ùn ùn kéo đến Thái Bạch Lâu.
Ở trước Thái Bạch Lâu đã trang hoàng y như ngày khai trương, có lụa đỏ có giấy hồng, còn cả hương án, bánh pháo chỉ thiếu một đội múa lân nữa là hoàn hảo.
Dương Thiên Sở không khỏi ngầm bội phục Tào chưởng quầy biết làm ăn, thế nhưng Phi Yến mặt lại xụ xuống nhìn chiếc la trong tay, hiện giờ Dương Thiên Sở đã không cần nàng giúp gì nữa rồi, hắn thay đổi quá nhanh, tiến quá nhanh bất giác làm Phi Yến có chút hụt hẫng.
Đổi một chỗ khác thuyết thư, nhưng người không đổi, chuyện cũng không đổi đương nhiên nhiệt tình của mọi người không giảm. Hơn nữa câu chuyện đối thơ xảy ra trưa hôm qua như lửa thiêu đồng hoang, thoáng cái cả thành đã biết rồi, đương nhiên vào cái thời đại thiếu thốn các hình thức giải trí thì một câu chuyện như vậy lan đi rất nhanh, rất nhiều người chưa từng nghe truyện Tây Du Ký cũng tò mò đổ tới chủ yếu là để xem mặt Dương Thiên Sở, tức thì làm Thái Bạch Lâu chật kín như nêm, cửa ra vào bị đám đông bịt chặt.
Hai tên tiểu nhị vốn được Tào chưởng quấy không ứng phó nổi hoàn cảnh bất ngờ ngày, tay chân rồi cả lên chẳng biết phải làm sao.
Keng! Keng! Keng!
Âm thanh quen thuộc vang lên, trong đám đông có ai đó hô lên “ Mỹ nhân thích gõ chiêng đến rồi!”
Tức thì đám đông theo thói quen dạt ra hai bên tránh đường, Phi Yến nghênh ngang dẫn Dương Thiên Sở tới vị trí của mình. Phần đông mọi người tự động trật tụ ổn định chỗ ngồi, làm hai tên tiểu nhị cám ơn Phi Yến rối rít, làm cô nàng đắc ý như thế nào thì khỏi cần nói nữa.
…
Cũng như mọi khi buổt thuyết thư diễn ra tốt đẹp, cuối buổi thuyết thư người cho tiền cũng nhiều hơn hôm qua, hai người kiếm được hơn hai trăm văn tiền.
Không khác biệt lắm so với dự đoán của Dương Thiên Sở, mặc dù nghe thuyết thư xong, phần đông vẫn về nhà dùng cơm, nhưng một số ít tiện thể vào ngay Thái Bạch Lâu ăn trưa, làm cho Tào chưởng quầy cười đến tít cả mắt.
Hiện giờ Dương Thiên Sở và Phi Yến là nhân viên bán chính thức, cũng có suất cơm ở Thái Bạch Lâu, thế nhưng ở nhà còn có Hạ Phượng Nghi chờ, nên hai người mang thức ăn về nhà, tất nhiên là khác một trời một vực so với bữa cơm mời khách ngày hôm qua, bất qua so với mấy cái bánh bao hai người vẫn ăn thì ngon hơn nhiều rồi.
Phải nói thêm, hôm qua Lưu viên ngoại bỏ đi bất ngờ thì ra là tìm Tào chưởng quầy để ra mặt giải quyết chuyện ở lầu ba, tiếc là khi ông ta tìm được Tào chưởng quầy thì mọi việc đã đâu vào đó, hơn nữa còn kết thúc tốt đẹp.
Sau đó Tào chưởng quầy dẫn họ đi xem nhà, đó là một căn tiểu viện tử. Mặc dù trông qua quy mô thì còn bé hơn căn nhà ở Tần gia thôn, nhưng thực chất vì nhà trong thành nên diện tích các gian phòng lớn hơn nhiều, chỉ có sân bé hơn thôi.
Tiểu viện tử có một chiếc cồng tròn xinh xinh, bên trong là căn nhà ba gian kiểu tứ hợp viện, ngói đỏ gạch xanh, trong sân còn có một cái giêng nước dưới gốc cây, đơn giản nhưng trang nhã.
Chỉ duy nhất có một điều là căn nhà này nằm le loi một mình, chung quanh chỉ có đồng ruộng trong thành, một vườn hoa , căn nhà dân cách đó gần nhất cũng phải tới một trăm mét.
Lão Hà tuy chưa lên đây ở nhưng cũng đã tới từ sớm cùng với Hạ Phượng Nghi để dọn dẹp rồi, vì Tào chưởng quầy dọn đi cũng đã khá lâu, cho nên trong nhà cũng chẳng còn được mấy đồ đạc. Hai người bận rộn tới trưa cũng chỉ mới quét dọn sơ qua được gian nhà chính để ở tạm, đến khi Dương Thiên Sở và Phi Yến về, mọi người ăn cơm trưa xong rồi làm làm việc, rồi bỏ ra ít tiền mua chút đồ bếp núc, ấm trà, củi lửa lặt vặt , tới gần tối thì đã ra dáng một nơi ở rồi, lão Hà cũng trở về Tần gia thôn.
Ăn uống tắm rửa xong, Dương Thiên Sở nằm trên giường nghĩ lại những chuyện từ khi hắn tới đây, đến giờ hắn vẫn cảm giác như một giấc mơ, trong lòng cảm khái không thôi.
- Thiếu gia! Người đã ngủ chưa vậy?
Đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng Phi Yến gọi khẽ, ngẩng đầu lên thì thấy đúng là Phi Yến thật, cô nàng đang một tay ôm gối một tay cầm đèn đứng ở đầu giường, mặt như có chút sợ hãi.
Dương Thiên Sở ngạc nhiên nói:
- Sao thế Phi Yến! Hay cô muốn ngủ với ta? Vậy mau lên đây đi, hai người ngủ cho ấm!
Phi Yến phì cười, đôi mắt to lóng lánh nói:
- Hừ, đứng có nằm mơ giữa ban ngày. Mau lên tiểu thư gọi.
Nói rồi bỏ cái gối xuống lôi hắn dậy kéo vào phỏng trong.
Dương Thiên Sở cười khổ, may là trời còn lạnh nên hắn mặc cả áo đi ngủ chứ phải mùa hè hắn có thói quen tung hê tất cả, thì cho cô nàng một vố chừa cái tính bộp chộp đi rồi.
Dương Thiên Sở không ngốc tới mức Hạ Phượng Nghi mời hắn vào ngủ chung, lúc này thấy Hạ Phượng Nghi đang ngồi trên giường, vẫn mặc đầy đủ y phục.
Dương Thiên Sở cười khổ nói:
- Nương tử đại nhân, không phải là lạ giường không ngủ được, muốn ta vào ru chứ?
- Ừm… có lẽ là thế, nơi này quá trống trải … thiếp hơi sợ.
Phi Yến còn thi thào nói:
- Thiếu gia, lúc này nô tỳ có nghe thấy tiếng trẻ em khóc, xung quanh đây thì làm gì có nhà nào … hơn nữa nghe đồn vườn hòa bên cạnh trước kia là nghĩa trang… biết đâu..
- Phi Yến người đừng nói nữa! … ta không muốn nghe!
Hạ Phượng Nhi lắc đầu bịt tai, rồi chùm kín chăn che mặt.
Dương Thiên Sở ngán ngẩm, vừa rồi hắn cũng nghe thấy tiếng trẻ em khóc, nhưng nghe kỹ thì là tiếng mèo kêu, ban đêm mèo đi hoang chẳng có gì mà lạ.
Nghe thấy lời đối thoại của hai nàng Dương Thiên Sở không khỏi có chút buồn cười, dù sao hai cô gái mới mười mấy tuổi đầu, chuyện đến một nơi ở mới không khỏi có chút xa lạ không quen, nhất là xung quanh lại trống trải như vậy, ở Tân gia thôn thì ít nhất bên ngoài còn có lão Hà lão Phúc xung quanh người dân cũng không ít nên lúc mới chuyển tới thì đỡ hơn, người thời xưa đối với chuyện yêu ma quỷ quái thì tin tưởng hơn người hiện đại rất nhiều, hai nàng sợ cũng phải.
Dương Thiên Sở mắt nhắm mắt mở, nói:
- Đừng sợ đó chỉ là tiếng mèo kêu thôi, trên đời có nhiều loại mèo kêu nghe giống tiếng trẻ em khóc lắm! Với lại cho dù có yêu ma quỷ quái gì đó thật, thì trông hai người xinh đẹp như thế chúng cũng không nỡ làm hại đâu, các cô sợ cứ thắp thêm đèn sáng lên mà ngủ là được rồi.
Phi Yến vẫn không yên tâm:
- Nhưng cho dù bọn chúng có không ra, thì cũng cứ như ở trong những góc tối nhìn chằm chằm vậy, chỉ cần nhắm mắt lại, không cẩn thận một chút thôi là bọn chúng sẽ nhào ra …
- Phi Yến! Ngươi im đi!
Hạ Phượng Nghi thét lên.
Dương Thiên Sở cười khổ một tiếng, không nói gì đi ra bên ngoài.
Phi Yến hoảng hốt vội gọi với theo:
- Thiếu gia! Người không nghe thấy phu nhân nói gì sao?
Dương Thiên Sở làm như không nghe thấy cứ đi thẳng không đám một lời, một lát sau ôm cả đống chăn gối vào, đáp với giọng ngái ngủ:
- Nghe rồi, cô không thấy là ta đi lấy chăn gối đây hay sao, Phi Yến nếu cô còn chút lương tâm thì cũng trải cho ta một cái chiếu xuống đất đi, chẳng lẽ cô muốn để ta nằm trên đất lạnh sao …
Cả hai hơi bất ngờ, chỉ nói mấy câu không ngờ hắn hiểu ý hai nàng nhanh như vậy, lại chủ động làm luôn để hai nàng tránh khó mở miệng. Phi Yến liền mau mắn đi lấy chiếu để trải cho hắn.
Hạ Phượng Nghi nhìn bóng người cao lớn khôi ngô của hắn dưới ánh đèn, bống nhiên cảm thấy cũng hình bóng đó nhưng không còn làm cho người ta thấy ghét như trước nữa. Nhớ lại trước kia, thói hư tật xấu hắn giắt đầy người, thế mà từ khi thành thân đến nay, không biết đã cất đâu hết! Chẳng lẽ hắn thực sự thay đổi .. Hạ Phượng Nghi vừa suy nghĩ, mông lung vừa áy náy nói :
- Vậy chàng ngủ dưới đất sao?
Dương Thiên Sở nhìn nàng háy mắt nói:
- Chẳng lẽ nàng định mời ta lên giường ngủ cùng thật?
Hạ Phượng Nghi mặt đỏ lên, miệng lẩm bẩm câu gì đó rất nhỏ, nhưng từ động tác ở miệng, Dương Thiên Sở nhận ra ngay, đó là câu Phi Yến hay nói ”đi chết đi!”. Cười thầm đúng là gần mực thì đen, hắn vốn còn tưởng nàng không biêt nói mấy câu thô tục.
Dương Thiên Sở ôm đống chăn gối, ngồi tạm trên giường đợi Phi Yến trải chiếu, nhìn Hạ Phượng Nghi nằm phía trong giường, sát tận vào vách tường, mặt hơi nhăn nhó:
- Nương tử, chẳng lẽ ta làm nàng chán ghét tới như vậy, nên phải chui tận vào trong đó nằm.
Hạ Phượng Nghi vốn không định để ý đến hắn, nhưng nghe giọng nói có vẻ như không phải là hắn hoàn toàn chỉ là nói đùa, hơi chút tội nghiệp đáp:
- Không phải đâu! Tại Phi Yến nó ngủ rất hỗn, thiếp mà nằm ngoài thì nửa đêm thế nào cũng bị nó đạp xuống đất.
Phi Yến chỉ khẽ hứ một tiếng không cãi lãi, xem chừng là việc này có thật rồi.
Phi Yến trải chiếu xong, Dương Thiên Sở sắp xếp chăn gối cẩn thận, nhìn hai mỹ nhân ở trên giường đột nhiên cười gian, làm động tác như muốn cởi y phục.
Hai nàng khẽ thét lên một tiếng, vội nhắm tịt mắt lại.
Dương Thiên Sở cười hả hả, vẫn đề nguyên y phục rồi chui vào trong chăn, nằm xoay lưng lại phía hai nàng, nói:
- Ngủ ngon.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến giờ mới biết là bị hắn trêu, nhìn nhau vừa bực mình vừa buồn cười.
Phi Yến thổi tắt đèn, hai nàng rò rẫm trong bóng tối cởi áo ngoài, chỉ còn lại áo lót sát người, rồi cũng chui vào chăn nằm ngủ.
Bóng đêm là đồng hành của tội ác, bóng đêm cũng làm cho người ta suy nghĩ tới những điều ban ngày không nghĩ tới.
Hiên giờ sợ hai đã qua đi, Hạ Phượng Nghi nắm trên giường mới giật mình nghĩ ra, tại sao vừa rồi hai nàng vừa cảm thấy sợ hãi là tìm ngay tới hắn, cũng chẳng hề lo lắng tới chuyện bị hắn phi lễ, thậm chí vừa rồi còn thoải mái cở cả áo ngoài ra, như thực sự chẳng, có chút phòng bị nào …
Thân là thiếu nữ thanh xuân, cùng một nam nhân ở trong phòng , mặc không ở cùng giường nhưng cũng rất gần rồi, tình cảnh này làm nàng nghĩ thôi đã đỏ mặt rồi, huống chi giờ còn là sự thực?
Cho dù tắt đèn, nhắm mắt lại, thị giác được nghỉ ngơi thì thính giác lại càng thêm mẫn cảm, Dương Thiên Sở có thể nghe rõ hơi thờ của hai nàng, thậm chí nhận ra hơi thở của Hạ Phượng Nghi có chút gấp gáp không đều, có thẻ nhận ra được nàng đang khẩn trương. Đồng thời khữu giác cũng càng thêm nhạy bén, hắn có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng của thiếu nữa, đây không phải là loại mùi thơi ngát của nước hoa hiện đại, mà là u hương tự nhiên phát ra từ cơ thể thiếu nữ. Dương Thiên Sở phát giác người nóng dần lên, cả ngày vất vả hắn vốn rất mệt mỏi, lúc nãy cũng buồn ngủ díp cả mặt lại rồi, vậy đột nhiên lại tỉnh như sáo, không chút buồn ngủ nào cả …
Dương Thiên Sở chằn chọc trở mình, thế này không phải quá chịu tội sống sao, ông trời đúng là biết hành hạ hắn mà.
Bỗng nhiên Phi Yến nhỏ giọng hỏi:
- Thiếu gia! Đã ngủ chưa?
- Ngủ say rồi, còn đang nằm mơ giữa ban ngày đây.
Dương Thiên Sở cố ý chép miệng một cái, tưởng chừng như đang hồi tưởng gì đó trong giấc mộng đẹp vậy.
- Không đứng đắn!
Phi Yến nhớ tới lời nói lúc nãy của hắn, mặt có hơi nóng lên, hừ một tiếng nói:
- Thiếu gia, người học được cách kể truyện ở đâu đấy? Cả chuyện thi đối hôm nay nữa, trước kia nô tỳ đâu thấy thiếu gia chịu đọc sách vở gì ?
Chuyện ngày hôm nay đương nhiên Phi Yến đã kể hết cho Hạ Phượng Nghi rồi, kể cả chuyện của Hoàng Tử Tài nữa. Hạ Phượng Nghi tỏ ra rất bình thản, nàng chẳng giải thích gì thêm với Dương Thiên Sở, hắn cũng không chất vấn gì, cả hai cứ ngầm coi như chỉ nghe nói tới một cái tên xa lạ vậy, đôi lúc Hạ Phượng Nghi cũng thấy nàng và hắn có sự đồng cảm kỳ lạ, chẳng cần nói gì cũng như đã hiểu nhau hết rồi.
Thế nhưng Dương Thiên Sở thay đổi tính cách đã đành, những kiến thức kia từ đâu mà đến được? Hạ Phượng Nghi cũng rất tò mò, rất muốn biết, vì thế thò đâu ra khỏi chăn, chăm chú lắng nghe.
- Không học tự biết!
Dương Thiên Sở biết giải thích làm sao, nên chỉ hàm hồ cho qua.
Nhưng Phi Yến sao chịu chấp nhận câu trả lời như vậy:
- Trên đời này làm gì có chuyện gì không học mà biết được chứ!
- Hắc! Cô chưa từng nghe chuyện thỉnh thoảng có những vụ đắm tàu, hoặc tai nạn, mà người sống sót chỉ có vài đứa bé. Vậy mà nhiều năm sau người ta tìm được bọn chúng, thì thấy chúng đã có con rồi … cô có biết cái chuyện không học tự biết của bọn chúng là gì không?
Lần này cả Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đều đỏ mặt, đương nhiên là biết câu trả lời, nhưng không dám đáp lại.
Dương Thiên Sở cười thầm, nhắm mắt lại cố ngủ, ngày mai hắn vẫn phải đi thuyết thư nữa mà.
Thế nhưng chẳng được bao lâu lại nghe Phi Yến gọi:
- Thiếu gia!
- Lại gì nữa đây?
- Không biết, nô tỳ chẳng hiểu sao không ngủ được.
Vì sao à? Cô hỏi thiếu phu nhân của cô là biết, cái này người ta gọi là động xuân tâm đấy. Dương Thiên Sở nói thầm trong bụng thôi, hắn không dại đốt lừa tự thiêu, chỉ nói:
- Vậy cô muốn gì? Hay xuống đây để ta ôm cô, ru cô ngủ vậy nhé!
- Đi chết đi!
Phi Yến tức giận khẽ gắt, nhưng chỉ được một chốc lại nói:
- Thiếu gia, hay người kể chuyện đi, nô tỳ nghe một lúc sẽ ngủ được.
Lại còn cái thể loại này nữa, cô cũng quá biết cách bắt nạt ta đấy. Dương Thiên Sở thoái thác:
- Nhưng tiểu thư cô ngủ rồi, ta mà kể nàng ấy lại trách ta.
Không đợi Phi Yến nói gì, Hạ Phượng Nghi đã lẩm bẩm.
- Hừ có hai con chuột cứ lích rich mãi bên tài không ngủ được.
Dương Thiên Sở cười thầm, hắn thừa biết Hạ Phượng Nghi không ngủ được nên cũng muốn nghe, nhưng thích thể diện mới nói vậy, nếu không nàng chẳng chủ động lên tiếng, cứ im lặng là Phi Yến chẳng dám nói thêm điều gì.
Trong đầu Dương Thiên Sở này ra một ý, nói:
- Vậy ta chỉ kể những câu chuyện ngắn thôi nhé, với lại có chỗ nào không hiểu ta cũng không giải thích đâu đấy.
- Chắn chắn là hiểu mà, thiếu gia mau kể đi.
Phi Yến vội vã giục, cho dù nàng không hiểu thì chắc chắn tiểu thư của nàng cũng có thể hiểu được.
- Có hai cô nha hoàn ở hai phủ là bằng hữu của nhau, một lần gặp nhau ở trên đường. Cô nha hoàn phủ trên ca thán nói: Tôi thật là đáng thương ngày nào cũng phải nói : Vâng ! Phu nhân, Vâng! Phu nhân. Cô nha hoàn ở phủ dưới cũng kêu ca: Tôi càng đáng thương hơn cô, ngày nào cũng luôn phải nói : Không, lão gia! Không, lão gia….
- Thế là sao?
Hạ Phượng Nghi nhất thời không hiểu, cho dù nàng thông minh nhưng lần đầu tiên gặp phải thể loại này làm sao mà phản ứng mau chóng được.
Phi Yến cũng tò mò:
- Phải đấy, bất kể là lời của lão gia hay phu nhân thì nha hoàn cũng chỉ nói vâng, làm sao có thể nói không được chư?
- Đã nói là ta không giải thích mà, tiếp một chuyện nữa nhé, lần này dễ hiểu hơn, còn không hiểu là ta không kể nữa. Có một cô vợ hay ghen, cứ mỗi buổi tối trượng phu đi về là triệt để kiếm tra thân thể, nếu như phát hiện trên người trượng phu có một sợi tóc hay mùi của người khác hay không, nếu như mà có là thế nào cũng khóc lóc náo loạn. Có một đêm, có ta tim kiếm nửa ngày trời, nhưng không tìm được cái gì, nhưng cũng khóc tu tu. Trượng phu không hiểu, liền hỏi ra làm sao. Hai cô có biết cô vợ trả lời như thế nào không?
Hạ Phượng Nghi hiểu là chuyện liên quan tới nam nữ rồi, bất giác liên tưởng tới chuyện khi nãy hắn kể, tức thì mặt đỏ như gấc chín.
Đáng thương cho cô nàng Phi Yến, vẫn chẳng hiểu gì, tò mò hỏi:
- Vậy nương tử của y nói gì.
- Cô ta tức giận trách mắng : Không ngờ hiện giờ ngay cả ni cô chàng qua lại rồi.
Phi Yến vẫn còn hoang mang:
- Ni cô thì …
Hạ Phượng Nghi tức thì tức giận quát át đi:
- Phi Yến! Im ngay, không ngay không được hỏi nữa. Mọi người đi ngủ cả đi mai còn nhiều việc phải làm.
Phi Yến rất không cam tâm, nhưng mệnh lệnh trực tiếp của Hạ Phượng Nghi nàng không dám chống lai , chỉ đành hậm hực chùm chăn đi ngủ.
Dương Thiên Sở cố nhịn không cười ra tiếng, cũng thầm kêu may mắn là mình còn biết chừng mừng, chứ kể những câu chuyện “ghê gớm” hơn Hạ Phượng Nghi dám bất chấp tất cả lấy gậy đuổi hắn ra khỏi nhà lắm.
Lòng thoải mái hơn nhiều, Dương Thiên Sở chùm chăn định ngủ.
Nhưng ông trời vẫn chưa chịu để yên cho hắn, vừa mới được một lúc thì có một thân hình mềm mại nóng bóng, chui vào trong chăn.
Dương Thiên Sở nghĩ ngay tới Phi Yến, chẳng lẽ cô nàng vì muốn truy hỏi chuyện ban nãy nên chui xuống đây, tức thì nhỏ giọng nói:
- Phi Yến! Cô có biết mình đang làm gì không?
Không ngờ một giọng nói êm ái khác đáp lời hắn.
- Không phải Phi Yến, là thiếp!
Dương Thiên Sở toàn thân chấn động, giọng nói này hắn không thể nhầm được, là Hạ Phượng Nghi!