Chỉ chốc lát sau Hạ Phượng Nghi và Phi Yến cùng được gia nhân đưa đến. Hạ Phượng Nghi vẫn một thân y phục tân nương, đỏ rực như lửa, tươi như thạch lựu, nhưng khóe mày không chút vui mừng của ngày đại hỉ, ngược lại thấp thoáng hiện vẻ âu lo.
Hai nàng thi lễ xong với Hạ lão gia và Hạ phu nhân thì cúi mặt đứng đó chờ đợi, từ đầu tới cuối không hề có bất kỳ hành động nào biểu thị biết đến sự tồn tại của Dương Thiên Sở ở trong phòng.
Hạ lão gia hết nhìn con gái lại nhìn Phi Yến, bàn tay run run bóp chặt tay ghế cố kìm nén cơn giận.
Hạ phu nhân thấy bộ dạng Hạ lão gia đáng sợ như thế, liền tranh nói trước:
- Nghi nhi, mau mau quỳ xuống thỉnh tội với phụ thân đi.
Gia nhân đi gọi đã ngầm nói cho nàng biết rõ tình hình, nàng biết tính cha nên hiểu rõ sự nghiêm trọng việc này liền từ từ quỳ xuống trước mặt Hạ lão gia nhưng môi mím chặt thùy chung không nói một lời.
Phi Yến thấy thiếu phu nhân quỳ xuống, cũng vội vàng quỳ xuống theo.
Hạ Hồng thấy Hạ Phượng Nghi bướng bỉnh không nói không rằng, càng giận hơn quát lớn:
- Người đâu, mang roi lên đây.
Ở bên ngoài cửa, gia nhân đã sớm đem roi đến, nhưng chở ở cửa không dám vào, có ý vì tiểu thư mà kéo dài thời gian. Nhưng nay lão gia quát lời này, biết nếu không đưa vào thì ngay cả bản thân mình cũng khó thoát tội, liền vội chạy vào thư phòng, khom người đưa roi cho Hạ lão gia.
Hạ phu nhân mặt trắng bệch, cũng quỳ xuống van lơn:
- Lão gia, Nghi Nhi nó trẻ người non dạ, lão gia để tôi khuyên can nó.
Hạ lão gia không đếm xỉa gì đến bà, cầm lấy roi quất một tiếng giòn tan trong không khí, quát:
- Nghịch tử, ta hỏi ngươi, “tam cương” là gì?
Hạ Phượng Nghi giọng run run:
- Quân thần nghĩa, phụ tử thân, phu phụ thuận.
Tam cương nói tới ba mối quan hệ vua – tôi, cha – con, vợ - chồng. Theo Tam tự kinh thì mối quan hệ vua tôi cốt ở cái nghĩa; mối quan hệ cha con cốt ở cái tình; mối quan hệ vợ chồng cốt ở sự đồng thuận. Nhưng vào thời phong kiến mối quan hệ này được tầng lớp thống trị lập nên trên nền nguyên tắc “chết người”: quân xử thần tử, thần bất tử bất trung; phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu . Còn mối quan hệ vợ chồng thì "phu xướng phụ tùy" (chồng nói ra, vợ phải theo)
- Ngươi biết à? Hừ! Ta còn tưởng ngươi quên rồi chứ!
Hạ Hồng lại hỏi:
- Đạo làm vợ là gì?
- Hiếu… hiếu kính cha mẹ chồng, phục tùng trượng phu, chăm sóc nhi nữ.
- Biết? Biết mà đêm tân hôn dám đuổi phu quân ra khỏi không? Biết mà còn dung túng cho nha hoàn xấc xược với phu quân.
Hạ lão gia rận tới toàn thân run lên:
- Biết mà còn cố tình làm như thế, có phải là ngươi muốn cha ngươi không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa sao?
Hạ Phượng Nghi thầm kêu khổ, thái độ nàng trước nay với Dương Thiên Sở luôn là như thế, cha nàng không phải không biết, nhưng vì Dương Thiên Sở sai trước nên ông chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Tên Dương Thiên Sở kia dù quậy phá nơi đâu nhưng trước mặt nàng luôn không dám ho he một câu, hôm nay không biết hắn đã làm gì mà phụ thân nàng không thể không ra mặt.
Tất cả đều là sự thật, nàng không có lời nào để bao biện, chỉ phủ phục xuống đất ấp úng:
- Phụ thân, con… con…
- Còn ngươi, Phi Yến, trong mắt ngươi có còn chủ nhân hay không? Có còn trên dưới hay không?
Phi Yến còn dám nói gì nữa, cúi đầu nhận lỗi:
- Lão gia.. tất cả là do thấy cô gia đối xử không tốt với tiểu thư … nên tự chủ trương… không liên quan tới tiểu thư…
- Khồn kiếp! Chuyện của chủ nhân nào đến lượt thứ nô tỳ như ngươi phán xét, hay Hạ gia giờ do ngươi làm chủ. Xem hôm nay ta có đánh chết ngươi không!
- Nô tỳ biết lỗi …xin lão gia trừng phạt…
Hạ Phượng ngẩng mặt lên, ưỡn ngực nói:
- Phụ thân, tất cả là lỗi của con, Phi Yến nó chỉ làm theo lời của con.
Dương Thiên Sở thầm tán thưởng, một nha hoàn hết lòng bảo vệ chủ và một không phải hạng tiểu thư có tình có lý, xem ra không phải hạng chỉ biết ỷ giàu mà ức hiếp kẻ khác. Tên ngu xuẩn kia có phúc không biết hưởng rồi.
Hạ lão gia tuy hết sức tức giận, nhưng cũng hiểu cho nỗi khổ của nữ nhi, biết nàng phải gả cho một kẻ không ra gì như Dương Thiên Sở là phải chịu ấm ức tủi nhục rồi, nên nếu nàng không làm gì quá đáng ầm ĩ ông cũng không quản. Nhưng hiện giờ không còn cách nào khác, nếu Dương Thiên Sở bất mãn mà bỏ đi thì không chỉ ông mang tiếng bất tín, bất nghĩa mà nữ nhi mang tiếng xấu, còn phụ sự gửi gắm của người hảo hữu quá cố. Con gái lại bướng bỉnh như thế, thực sự tức giận vung roi lên:
- Giỏi lắm, đến nước này ngươi còn dám nói những lời như thế, hôm nay ta đánh chết cả hai đứa…
- Bá phụ! Xin dừng tay!
Nhìn thấy Hạ lão gia có vẻ thực sự muốn ra tay, Dương Thiên Sở gấp giọng kêu lên, chạy ra chắn trước
Hạ lão gia vẫn giận dữ thờ phì phì:
- Sở Nhi, con tránh ra đi, chúng nó phạm cương thường đạo lý đến mức này, không cho một bài học, làm sao tương lai con có thể quản được?
Dương Thiên Sở sao có thể nhìn hai mỹ nhân như hoa như ngọc bị đánh đòn trước mắt hắn được, mà nói thế nào nguyên nhân trực tiếp hay gián tiếp lỗi ở phía ‘hắn’ mà ra, các nàng không sai, sai là ở quan niệm cổ hủ của xã hội phong kiến thời xưa thôi.
Có lẽ trong tình huống này hắn nên quỳ xuống có hiệu quả hơn, nhưng hắn không có cái thói quen đó, chắp tay nói:
- Bá phụ… không nhạc phụ, chuyện này đều tại con trước đây không ra gì, hôm nay lại còn gây là chuyện kia, mới làm nàng tức giận. Là con sai, con không đi nữa, sau này nhất định nghe lời răn dạy của người. Xin nhạc phụ tha cho hai nàng.
Giờ Dương Thiên Sở gần như đã tin hắn đã bị đưa ngược trở lại quá khữ, mựơn xác hoàn hồn vào vị thiếu gia kia rồi. Hắn cũng có chút kiến thức về xã hội cũ, tình hình hiện tại nếu hắn còn cứ một mực muốn bỏ đi, thì bao nhiêu lời khuyên lơn, bao nhiêu lý cũng vô dụng. Khẳng định Hạ Phượng Nghi sẽ bị phạt không nhẹ.
Mà có đi thì hắn cũng không biết phải đi đâu bây giờ, tạm thời mượn cái thân phận rắc rối này ở lại đây rồi tính tiếp.
Hạ phu nhân nghe xong cảm kích liếc nhìn Mạnh Thiên Sở, vội nói:
- Lão gia, chúng nó đều còn trẻ, tức giận nhất thời mà hành động không suy nghĩ, xin lão gia tạm tha cho chúng nó…
Nếu lúc nãy Hạ lão gia bị bức không thể không đánh, nhưng Dương Thiên Sở đã hồi đầu chuyển ý, thì tình thế ngược lại, roi này mà đánh xuống, có lẽ con gái mình cùng Dương Thiên Sở khó hàn gắn lại được nữa, dù bề ngoài có chịu nghe lời ông, thì cuộc sống không thể hạnh phúc.
- Lão phu , sao có thể sinh đưa đứa con gái ngỗ nghịch tới mức này.
Hạ lão gia ném roi xuống đất, nhìn Hạ Phượng Nghi:
- Ta niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, Sở Nhi lại cầu xin giúp ngươi, ta mới bỏ qua cho ngươi. Lần sau dám có việc làm gì vi phạm cương thường, thì không ai xin cho ngươi được đâu, đã hiểu chưa?
Hạ Phượng Nghi ngã ngồi trên mặt đất, cố kìm nước mắt, gật gật đầu:
- Con… con hiểu…
Hạ Hồng chỉ mặt Phi Yến nói:
- Con tiện tì này, dám bất kính với chủ như thế, lão phu cho ngươi nợ lần này, sau này còn bất kính với chủ lời nào, lão phu liền lột da ngươi! Nghe rõ chưa?
Phi Yến run run nói:
- Hồi bẩm lão gia, Phi Yến…Phi Yến nghe rõ…
Hạ lão gia nhìn Dương Thiên Sở, thầm nhủ chuyện này cuối cùng cũng không phải hoàn toàn là xấu, thằng nhỏ này còn chưa hỏng hắn, thấy nương tử bị chịu khổ cũng biết thương tiếc, chịu thiệt cầu xin. Mong Nghi Nhi nhìn ra, sau này hai đứa chung sống hòa thuận. Chậm rãi thở ra một hơi nói:
- Đứng quên ta mới tạm tha thôi, hai đứa tự biết phải làm gì, đêm khuya rồi chuyện gì nên làm thì làm đi, ta phải về nghỉ đây.
Hạ lão gia đứng dậy ra khỏi phòng, tới cửa dứng lại dặn:
- Sở Nhi, ngày mai tới thư phòng tìm ta, ta có chuyện muốn bàn với con.
Hạ phu nhân đỡ con gái lên an ủi vài câu, sau đó gật đầu với Dương Thiên Sở rồi đi theo Hạ lão gia, đám gia nhân cũng biết điều rút lui hết. Trong phòng chỉ còn lại ba người.
Phi Yến chạy tới đỡ Hạ Phượng Nghi dậy không quên trợn mắt nhìn hắn một cái, Hạ Phượng Nghi vẫn coi hắn như không khí, chỉ tới khi hai nàng đi ngang qua hắn mới lạnh lùng buông lại một câu:
- Về phòng rồi chúng ta nói chuyện.
Dương Thiên Sở biết hai cô nàng này chỉ sợ ăn roi chứ chẳng ăn năn gì cả, dù vừa rồi Hạ lão gia có ý cảnh cáo hai người đêm nay phải động phòng, nhưng hắn chẳng ngờ nghệch tới mức nghĩ rằng có gì tốt đẹp đang chờ đợi hắn ở đó, mà lúc này hắn cũng chẳng có tâm trạng nào mà trêu hoa ghẹo nguyệt.
Mọi người đi cả lão Hà mới vào, dè dặt thăm dò ý của hắn:
- Thiếu gia, chúng ta vẫn ở lại đây chứ ….
- Tạm thời vậy đã, lão cũng nghỉ đi, ta qua chỗ thiếu phu nhân …
Lão Hà mừng rỡ vội vàng vâng dạ chạy vào phòng gỡ bỏ hành lý.
Dương Thiên Sở lại trở về tân phòng, cha mẹ hắn đã lớn tuổi rồi, họ mong mỏi nhất là anh em hắn sớm thành lập gia thất để có cháu bế, nhưng có ai ngờ ngày đó lại tới như thế này, khẽ vuốt lên chữ hỉ đỏ chót mà hắn suýt không kìm được nước mắt.
Cửa phòng bật mở, Phi Yến trừng trừng nhìn hắn:
- Còn không mau vào đi, chờ ta phải mời nữa hay sao?
Vừa rồi Hạ lão gia đã cảnh cáo Phi Yến nghiêm khắc như vậy mà cô nàng này vẫn dám ăn nói như thế, là gan xem ra cũng không nhỏ, đồng thời có thể thấy càng nàng khinh bỉ tên Dương Thiên Sở kia ra làm sao.
Dương Thiên Sở ngầm hít sâu một hơi ổn định lại tâm tình, hắn không muốn tỏ ra yếu đuối trước những người xa lạ, đặc biệt đó lại những cô gái.
Hạ Phượng Nghi ngồi ở chiếc ghế kê cạnh giường ngủ, đẹp như thiên tiên, song cũng lạnh như băng tuyết, lần đầu tiên nàng nhìn thằng vào hắn:
- Ngươi làm ta bất ngờ đấy, không ngờ nghĩ ra được thủ đoạn đó để kinh động đến cha ta. Coi như ta xem nhẹ ngươi rồi.
Thật không hiểu tên Dương Thiên Sở kia trước đây làm những gì, để mà bất kỳ hành vi nào của hắn lọt vào mắt các nàng đều trở thành tồi tệ hết sức. Hắn chẳng thèm giải thích:
- Chút đó sao đáng gọi là thủ đoạn gì chứ…
Hạ Phượng Nghi lạnh lùng:
- Đúng, với người khác nghĩ ra cách đó chẳng là gì. Với kẻ vô dụng như ngươi, nghĩ ra bấy nhiêu đó cũng là khá lắm rồi. Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn gì? Điều kiện đưa ra còn chưa đủ? Ngươi muốn thêm tiền ư?
Dù sao đó là vấn đề của các ngươi, với Dương Thiên Sở lúc này căn bản nàng đang nói về người khác, hắn cũng có vấn đề của riêng mình, tình cảnh của hắn còn thê thảm hơn nàng cả ngàn lần. Sắc mặt xám xịt nặng nề, Dương Thiên Sở không nói chỉ từng bước tiến tới.
Hạ Phượng Nghi thấy thế lòng hơi sợ, nhưng cố nói cứng:
- Ngươi muốn gì? Dương Thiên Sở, nói cho ngươi hay, nếu không nghĩ cho thể diện của cha ta, của Hạ gia ngươi đừng mong bước được vào căn phòng này, ta thà chết không để ngươi đụng một ngón tay vào ta.. ngươi, rốt cuộc muốn cái gì?
Lần này tới lượt Dương Thiên Sở ngó lơ nàng, tới ngồi xuống chiếc giường hỉ, trên giường có rắc một chút táo đỏ, lạc, mang ý nghĩa cầu mong sớm sinh quý tử, con cháu đề huề. Nhặt lấy một hạt lạc cầm trong tay, ánh mắt nhìn hạt lạc lại như chẳng nhìn cái gì:
- Chẳng muốn gì cả, mọi việc theo ý cô mà làm, tiền ta không cần, song điều kiện một năm kia ta chấp nhận. Vừa rồi ông già hay lo kia có ý gì thì cô cũng hiểu rồi đó, vậy nên hợp tác một chút đi, nếu không chuyện vỡ lở ra thì không chỉ có hai ta gặp phải rắc rối đâu.
Hạ Phượng Nghi không ngờ hắn lại nói ra những lời như thế, Phi Yến cũng đang trợn tròn mắt nhìn hắn.
Hạ Phượng Nghi bực bội:
- Điều đó ta tự biết phải làm thế nào, không cần ngươi dạy bảo.
- Tốt!
Dương Thiên Sở ném hạt lạc đi, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài không một lời giải thích.
Hạ Phượng Nghi giật mình lên tiếng gọi:
- Ngươi định đi đâu? Nên nhớ ngươi không được ra ngoài, nếu cha ta biết được…
- Đi ngủ!
Dương Thiên Sở đáp gọn, dừng lại một chút nói mà không quay đầu lại:
- Hay hai cô muốn ngủ chung chiếc giường nhỏ ngoài kia hơn thì ta nhường đấy!
Lúc nãy Dương Thiên Sở thấy gian ngoài có một chiếc giường nhỏ, hắn đoán ngay ra đó hẳn là giường của Phi Yến, sắp xếp ở đó để nàng tiện nghe chủ nhân sai khiển.
Phi Yến bối rối:
- Ơ không… ngươi cứ ra đó mà nằm!
Nói xong đi thằng ra ngoài bỏ mặc hai cô gái đang tròn mắt nhìn nhau không hiểu ra sao. Lúc đầu còn tưởng hắn bày trò để lão gia ra mặt thành công, chắc chắn sẽ nhân cơ hội giờ trò hèn hạ gây sức ép với hai nàng hòng chiếm tiện nghi. Nào ngờ thái độ của hắn hoàn toàn dưng dưng xa lạ, lại lên giọng dạy dỗ cứ như người hai nàng còn là người gây phiền toái cho hắn vậy.
Dương Thiên Sở vén rèm ra gian ngoài, hắn chẳng buồn thay quân áo, cứ thế nằm phịch xuống giường. Lòng thầm nghĩ, ta muốn gì ư? Nếu có một mong muốn, ta chỉ muốn ngủ một giấc thật say, mong sao khi tỉnh dậy tất cả chỉ là một cơn ác mộng mà thôi!
Phải, hắn ước gì đây chỉ là một giấc mơ, ước gì khi mở mắt ra hắn nhìn thấy một cô y tá xinh đẹp mặc áo trắng mỉm cười hiền dịu với hắn nói: “ May quá anh tỉnh rồi, anh bị thương đã hôn mê một ngày rồi đấy!” rồi tiếp đó hắn sẽ nhìn thấy khuôn mặt những người thân rạng ngời trong niềm vui sướng…