Thương Sơn cao đến tận cùng, sóng biếc trong veo tựa biển, cổ thụ che bóng rợp trời, gió thổi hoa cốc ngát hương, ào ào nước đổ như bay - xa trông thác núi như treo giữa trời, suối nguồn cuồn cuộn chảy đi, nước từ khe tuôn róc rách, hồ xanh ngọc chiếu giữa trời, dưới nước chim chóc nô đùa, trong rừng ẩn dấu thú chạy.
Đứng ngắm cảnh ở trên đài cao trong cung điện nguy nga, quả thật là đứng trên đỉnh núi cao nhất nhìn thấy những núi khác đều nhỏ, xem đến hoa cốc kỳ bí tú lệ vô song, hồ nước êm ả, xanh biếc như một viên đá quý tuyệt đẹp được khảm giữa đất trời, thu hết vô số phong cảnh kiều diễm vào tầm mắt.
Đây là cảnh vật ở Trấn Nhâm điện, Thiên Nhi, Tuyết Nhi ngắm nhìn xung quanh với tâm trạng vui vẻ thoải mái, Miêu Nghị hỏi:
- Ở đây như thế nào?
Hai nữ lập tức mừng rỡ không thôi, gật đầu lia lịa mà nói:
- Đại nhân, cứ chọn ở đây đi, ở đây tốt hơn.
Tư Không Vô Úy gật đầu khen:
- Nơi tốt đó!
Triệu Phi đang đứng chắp tay sau lưng ở một bên thì nhìn quanh rồi nói:
- Quả thật là không tồi.
Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn lại.
- Hồng Liên tu sĩ của hai điện này không được thăng chức Điện chủ ở bên phía Nhật Hành cung thì cũng được Điện chủ cũ đem theo, có thể nói là bây giờ cũng không có đến một tên Hồng Liên tu sĩ ở bên này, nếu không thì ngươi tới đây để giúp ta một tay, trấn giữ bên phía Trấn Quý điện nhé?
Triệu Phi cười lắc đầu, y biết Miêu Nghị có ý tốt, thực ra là muốn chiếu cố y, nhưng y không có suy nghĩ sẽ phân chia phần thịt béo bở trên mâm của Miêu Nghị, nên nhắc nhở:
- Bên này không giống với bên phía Thủy Hành Cung, ở trong Mộc Hành cung có không ít đệ tử thuộc về Tam Đại Phái, nghe nói có một vị còn là Điện chủ của Mộc Hành cung, quan hệ giữa ngươi với Tam Đại Phái đã loạn thành như vậy, ngươi lại vừa mới đến đây, e rằng phải thận trọng một chút.
Miêu Nghị dĩ nhiên là biết tình trạng này, đệ tử của Tam Đại Phái hầu như là đã trải khắp Thần Lộ, duy chỉ có bên phía Thủy Hành Cung là ngoại lệ. Thực ra là do tình hình lúc đó ở Thủy Hành Cung tối tăm rối loạn quá mức, Tam Đại Phái cũng không muốn bồi dưỡng đệ tử của mình thành đám chỉ giỏi nịnh hót, huống chi Đào bà bà cũng không muốn có thế lực lớn nào đó ở bên ngoài thò tay vào địa bàn của mình, thế là tạo thành tình trạng không có đệ tử của Tam Đại Phái ở trong Thủy Hành Cung.
Vẻ mặt của Miêu Nghị hiện ra vẻ xem thường, nói:
- Bây giờ ta đã nắm quyền trong tay, quyết định được chuyện lên chức hay bổ nhiệm công việc của không ít đệ tử Tam Đại Phái, ta cần lo lắng sao? Kẻ phải lo lắng hẳn là bọn họ mới đúng. Nếu khiến ta mất hứng thì đá toàn bộ bọn họ ra. Bọn họ khỏi cần gây chuyện với ta, chốc nữa thì ta sẽ ra tay chỉnh bọn họ trước, đến khi Tam Đại Phái chịu cúi đầu mới dừng. Bằng không thì ta cần cái quyền lợi Điện chủ này để làm gì? Làm bài trí cho đẹp mắt sao?
Triệu Phi nghĩ lại cũng thấy đúng, quả thật là Miêu Nghị bây giờ đã nắm quyền trong tay, không nói đến một mình cai quản hai điện mà còn là Hành tẩu ngồi bên Trình Ngạo Phương. Tên này không nói xấu Tam Đại Phái trước mặt Trình Ngạo Phương cũng tốt rồi. Còn nếu dùng vũ lực, Miêu Nghị cần sợ sao? Một người chém giết nhiều Điện chủ của Nhật Hành cung như vậy thì nhất định có thực lực, không phải là hạng bài trí, có thực lực lại có quyền, quả thật là không có gì để sợ cả, Tam Đại Phái có nhiều cao thủ hơn nữa cũng không dám đối chọi với Miêu Nghị.
Tư Không Vô Úy cười ha ha rồi nói:
- Lời này nghe thật hả giận, chỉ là lão đệ à, nếu như ngươi thật sự làm như thế, sợ là bên phía Cổ Tam Chính bọn họ sẽ có chút khó xử.
Miêu Nghị trêu tức nói:
- Tam Đại Phái cũng không phải là của ba người bọn hắn, cũng sẽ không chạm đến ích lợi của bọn hắn. Huống chi đây cũng không phải là lần đầu tiên ta khiến bọn họ phải khó xử, bọn họ hẳn là quen rồi mới đúng.
Ba người nhìn nhau, nhớ tới tình cảnh ba người thuộc nhóm Cổ Tam Chính đang tránh trong đô thành giả vờ có thù, không khỏi đều bật cười ha ha.
Bên phía Miêu Nghị vừa mới đón nhận hai điện nên cần phải xử lý rất nhiều chuyện, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy cũng muốn làm phiền. Chuyến đi này coi như là nhận biết đường rồi, tu vi hiện tại của mọi người đều đột phá đến Hồng Liên cảnh giới, qua lại chỗ của nhau cũng thuận tiện, có rất nhiều cơ hội để gặp mặt nhau.
Tìm hiểu sơ qua về tình hình lúc này, chỗ trống trong vị trí nhân thủ của cả hai điện đạt tới hơn vạn người, quả thật là một nửa nhân mã đã bị đưa sang bên phía Nhật Hành cung rồi.
Nhưng mà không cần lo lắng về vấn đề này, trong tay Miêu Nghị nắm được quyền to cai quản hai điện. Số lượng tín đồ phải cai quản ở đây đã vượt qua hai triệu năm trăm ngàn người, đây là cơ hội mua bán lớn biết mấy. Vào lúc này, ai có thể nhân cơ hội này mà bố trí người của mình tiến vào hai điện, cũng tức là có cơ hội chia xẻ cơ hội mua bán lớn như vậy.
Quyền lợi được đặt đúng chỗ rồi, lại có chiếc bánh lớn như vậy đang bày ra ở trước mặt thì đương nhiên là sẽ có người tìm đến nhà. Hầu như là có thể kể tên các môn phái cấp cao thuộc khu vực Thần Lộ đã chen chúc mà đến bái kiến.
Các môn các phái đã nuôi nhiều đệ tử như vậy thì cần tiêu hao lượng lớn của cải, không có nguồn gốc chảy ra tiền bạc thì làm sao mà mở rộng thế lực trong đại môn phái được? Chuyện mua bán tín đồ lại bị khống chế bởi phía chính quyền, chỉ có cách đưa đệ tử vào phía chính quyền mới là đường tắt có lợi nhất.
Nếu như đệ tử trong môn phái có thể cất lên tiếng nói trong phạm vi thế lực của một động thì đồng nghĩa với việc người đó có thể chiếu cố chuyện mua bán của bổn môn giữa một động tín đồ.
Nếu tiếng nói có tiếng vang trong phạm vi thế lực của một núi thì tức là có thể chiếu cố chuyện mua bán của bổn môn giữa một núi tín đồ.
Nếu có thể cất lên tiếng nói ở một phủ hoặc là một điện thì càng tốt, nếu như ngươi không có chút tiếng nói nào thì nhất định sẽ bị bài xích ra ngoài, người khác sẽ không để ngươi nhúng chàm đâu.
Còn những Điện chủ khác của hai cung, nếu có sẵn quan hệ thì đã sớm xác định rồi, ngoại nhân cũng không nhúng tay vào được. Vào lúc này, Miêu Nghị là Điện chủ của hai điện nên đúng thật tân quý, quả thực chính là một khối béo bở, một nơi như thiếu nữ trinh nguyên đang chờ được khai phá, chưa bị thế lực ở nơi nào chạm đến.
Có thể hình dung kết quả ra sao, các môn các phái đó tranh đua nhau để tặng lễ đến nhà. Hơn nữa, đích thân chưởng môn đã đến để bái kiến. Người ta là chưởng môn mà còn đích thân mang theo quà để đến bái kiến thì đương nhiên không phải là rảnh rỗi không có việc gì để làm.
Ví như Bành Ngư - chưởng môn của Tam Tổ Môn, lúc này đang ngồi trên đài để ngắm cảnh uống trà cùng Miêu Nghị ở trong cung, lễ cũng đưa rồi, nói nhăng nói cuội để tăng cường tình bằng hữu một cái, xem đến cảnh trí xung quanh thì khen một hồi, sau đó thì nhịn không được mà hỏi:
- Miêu điện chủ, nghe nói vị trí thủ hạ của ngươi khuyết thiếu hơn vạn người, không biết ngươi có dự tính gì không?
Miêu Nghị vừa nâng chén vừa cười nói:
- Bành chưởng môn đã tự mình giá lâm, chẳng lẽ là muốn thuyết phục bổn tọa nhét toàn bộ người của Tam Tổ Môn các ngươi vào sao?
--------------------------
Thương Sơn là tên dãy núi, được ví như nơi ẩn cư.