Sau một tháng, tình hình trong Thanh Vân Biệt Viện dần phát sinh biến hóa, ban đầu ai cũng tập trung tĩnh lặng tu hành, nhưng tới hiện tại thì đã đã có sinh khí hơn rồi, sớm tối đều có không ít người đi ra đi vào, suy cho cùng con đường tu đạo vốn không phải là chuyện một sớm một chiều. Cũng vì lúc đầu khi vừa lấy được Thanh phong quyết, đương nhiên ai cũng phải tĩnh tâm nghiên cứu, chứ bây giờ đại đa số đã đi vào quỹ đạo, mà tu luyện thì không thể quá sức, tuyệt đối không phải cứ tu luyện suốt mười hai canh giờ mỗi ngày đã là tốt mà ngược lại còn có hại cho cơ thể, cố quá sẽ thành quá cố, câu cảnh cáo này bất kể là môn nào phái nào cũng đều nhắc nhở rõ ràng.
Giao tiếp qua lại lâu ngày, hầu hết các đệ tử tham gia Hội Thi Thanh Vân trong khoảng thời gian này đã dần quen nhau, gặp nhau nói cười liên thiên cũng nhiều hơn, cũng có thể coi là một cách giải trí trong những lúc không tu luyện. Hơn nữa trong Thanh Vân Biệt Viện, con cháu thế gia ở khắp chín châu trong thiên hạ rất đông, anh em họ hàng với nhau cũng là chuyện thường, đối đầu thù địch cũng có luôn, tuy không ai dám đánh đấm náo loạn trong này, nhưng tình thế so với lúc Hội Thi Thanh Vân mới bắt đầu thì đã náo nhiệt hơn nhiều rồi.
Nếu xét một cách cặn kẽ, Vương Tông Cảnh ở Long Hồ Vương gia với Tô Văn Thanh của Lư Dương Danh Kiếm Lâu Tô gia ở phòng đối diện với nó , chính là một địch thủ minh tranh ám đấu. Nhiều năm qua ở U châu, Lư Dương Tô gia luôn áp đảo thế lực của Long Hồ Vương gia, có điều mấy năm gần đây Long Hồ Vương gia được Thanh Vân Môn ngầm tương trợ, thế lực tăng mạnh, tuy còn chưa sánh ngang được với Lư Dương Tô gia, nhưng đã theo rất sát và có đà thế chống đối, bởi vậy hai nhà chắc chắn là chẳng thể giao hảo được.
Lần này Lư Dương Tô gia rõ ràng nghi ngờ Thanh Vân Môn ngầm trợ giúp cho Long Hồ Vương gia, nhưng vẫn thưa dịp năm nay có Hội Thi Thanh Vân để đem hai con cháu xuất sắc trong nhà là Tô Văn Khang và Tô Văn Thanh tới Thanh Vân Sơn. Hành động này thể hiện ý đồ rất sâu xa, và dài hơi. Bất quá những chuyện minh tranh ám đấu tựa hồ chẳng ảnh hường gì tới hai người Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh. Tại sân số hai mươi ba đường Ất, sau một tháng, giao tình của hai người có thể coi như yên ổn, so với lúc mới gặp ngày trước thì quen thân hơn nhiều, hiện tại gặp nhau trong sân, hai người đều chào hỏi và nói mấy câu cười đùa. Trong lòng Vương Tông Cảnh cũng không có gì vướng mắc, mà xem ra Tô Văn Thanh có vẻ cũng chẳng nghĩ tới chuyện phân tranh của gia tộc.
Nhưng giao tình của hai người bọn họ đại khái cũng nhàn nhạt vậy thôi.
Ngày mồng năm tháng tám, trời tạnh ráo.
Hôm nay dậy rất sớm, Vương Tông Cảnh mở cửa phòng đi ra sân, vận động cơ thể một chút ở chỗ hai gốc liễu. Cũng vì mấy năm qua vốn tự do, nên Vương Tông Cảnh cảm thấy không quen với việc ở lâu trong phòng, tuy lúc tu hành nó có thể rất tĩnh tâm nhưng thời gian rảnh nó vẫn thích ra ngoài đi lại, hoạt động cơ thể, so ra thì đa số mọi người đều chịu khó ở trong phòng hơn nó nhiều.
Ở đâu không tính chứ ở trong sân hai mươi ba, Tô Văn Thanh tình tình xem ra cũng rất điềm đạm yên tĩnh, hầu hết thời gian đều ở trong phòng và rất thích tựa cửa sổ đọc sách. Mà Cừu Điêu Tứ ở trong phòng còn yên tĩnh hơn Tô Văn Thanh gấp bội, suốt thời gian dài như thế mà chẳng thấy hắn ra khỏi cửa được mấy lần, cửa sổ cũng gần như bị đóng vĩnh viễn, cách tuyệt với thế giới bên ngoài, và cũng chỉ có kẻ ngây thơ đáng yêu, lại thích thăm hỏi không cố kỵ điều gì như Tiểu Đỉnh, thỉnh thoảng chạy qua quấy quả hắn mới khiến mặt mày cái tên đầu gỗ này có thêm một chút sinh khí, bất quá cũng chỉ bô lô ba la qua quýt mấy câu, xem ra có vẻ giống như hận không thể dành hết toàn bộ thời gian vào việc tu hành mới được vậy.
Trong những người còn lại, chỉ có tên béo Ba Hùng là nhiệt tình và quan hệ tốt, vậy mà tính kiên trì còn hơn cả Vương Tông Cảnh. Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Tông Cảnh cũng đành thầm cười khổ, có vẻ mình với Tiểu Đỉnh cũng chẳn khác gì nhau, ngày nào cũng thích ra ngoài chạy nhảy.
Bẻ cổ, vươn vai rồi nhảy nhót mấy cái, cơ thể từ từ vận động, Vương Tông Cảnh cũng thấy thoải mái hơn nhiều, đồng thời mắt nó nhìn quanh sân, trừ căn phòng chữ Mộc mà Tiểu Đỉnh ở vẫn mở toang cửa sổ như mọi ngày, cửa sổ ba căn phòng còn lại đều đóng chặt. Khi ánh mắt của nó lướt qua phòng chữ Thủy, bất giác thoáng động lòng, trong đầu liền liên tưởng tới Tô Tiểu Liên đang ở một chỗ khác trong Thanh Vân Biệt Viện.
Từ buổi chia tay ba hôm trước, mấy ngày liền Tô Tiểu Liên vẫn không tới tìm nó, cũng không rõ miếng ngọc quyết hình rồng liệu có áp chế được quái bệnh của cô ta thật hay không. Nhớ tới khuôn mặt trắng nhợt của Tô Tiểu Liên hôm ấy, lòng Vương Tông Cảnh không khỏi lo lắng và hơi do dự, không biết có nên kiếm lúc nào qua thăm cô bé hay không.
Đang lúc nó nghĩ tới xuất thần thì có người chợt từ bên ngoài đi vào sân hai mươi ba. Vương Tông Cảnh ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng thấy hơi kỳ quái, lúc này còn sớm mà đã có ai tới đây nhỉ? Có điều vừa nhìn thấy thì nó đã ngẩn người ra, có tới hai người đứng ở ngoài cổng, một lớn một nhỏ. Một vị thiếu phụ phong tư dung mạo cực kỳ đẹp, người mặc một bộ quần áo lụa màu hồng, thắt lưng bằng dây lụa đỏ màu hổ phách, tóc búi cao, mặt tựa hoa đào, miệng cười nhẹ, ánh mắt như nước khiến trái tim người ta phải đập mạnh.
Tay phải cô ta có dắt một bé gái trông khuôn mặt xinh xắn như tạc bằng bạch ngọc và hơi giống cô, tuổi tuy còn rất nhỏ nhưng có thể dễ dàng nhận thấy đây chính là một mầm mĩ nhân rồi. Hiện tại, nó đang hiếu kỳ nhìn đông nhìn tây khắp sân như đang tìm kiếm gì đó.
Lúc Vương Tông Cảnh nhìn thấy đứa bé, tức thì nhận ngay ra đó chính là con bé Tề Tiểu Huyên mà lần trước khi Vương Tế Vũ dẫn mình lên Thúy Bình tại Thông Thiên Phong chơi có gặp nó chơi đùa cùng Tiểu Đỉnh. Nghe tỷ tỷ khi ấy giới thiệu thì cô bé này thân thế không nhỏ, phụ thân nó chính là nhân vật số hai của Thanh Vân Môn hiện tại, Tề Hạo trưởng lão, còn mẫu thân tên gọi là Điều Linh Nhi, cũng là một cao thủ nổi danh trong Thanh Vân.
Ánh mắt Vương Tông Cảnh lại nhìn về phía vị thiếu phụ mỹ lệ bên cạnh Tề Tiểu Huyên, thấy ánh mắt cô ta cũng đang nhìn mình, giây lát sau thì gật đầu mỉm cười hỏi nó: “Tiểu huynh đệ, chung tôi tới tìm người, xin hỏi ở đây có đứa bé nào tên là Trương Tiểu Đỉnh không?”
Tề Tiểu Huyên ở bên cạnh liền xoay đầu nhìn qua, thấy Vương Tông Cảnh thì “úy” lên một tiếng, đôi mày thanh bé xíu trên khuôn mặt nhỏ xinh xắn hơi nhíu lại, hình như cảm thấy vị đại ca ca này như gặp ở đâu rồi. Vương Tông Cảnh chần chừ một chút rồi chỉ căn phòng chữ Mộc đáp: “Nó ở bên đó.”
Tề Tiểu Huyên hoan hô một tiếng, thoát khỏi tay thiếu phụ rồi thuận theo hành lang bên cạnh chạy tới chỗ phòng chữ Mộc. Thiếu phụ đó cũng đành bật cười đi theo sau, thốt: “Chạy chậm thôi, Tiểu Huyên, đừng có gấp.”
Tề Tiểu Huyên chạy một mạch tới chỗ phòng chữ Mộc rồi đẩy cửa, cửa phòng được đóng bằng then cài bên trong, không đẩy ra được, gõ cửa hai tiếng bên trong cũng không có động tĩnh gì, Tề Tiểu Huyên bắt đầu gấp, xoay đầu nhìn thấy cửa sổ bên cạnh đang mở liền chạy tới tính nhìn vào trong phòng. Có điều vì nó còn quá nhỏ, người còn chưa cao tới bục cửa sổ, cho dù kiễng đầu ngón chân lên cũng chỉ nhìn thấy có tí xíu. Cô bé gấp quá quay người vẫy tay với thiếu phụ đang đi theo:
“Mẹ, mẹ, mau qua đây bế con.”
Vương Tông Cảnh cũng đi từ sân tới, nghe cô bé gọi thì biết được vị thiếu vụ xinh đẹp này chắc là Điền Linh Nhi mà tỷ tỷ kể đây. Người ta đều nói trong tu đạo có thuật giữ nhan sắc, người có đạo hạnh cao thâm thường đều có khả năng giữ vẻ đẹp thanh xuân cả trăm mấy chục năm. Trông ngoại hình của Điền Linh Nhi đẹp đẽ như vậy, so với thế tục, bằng mắt thường mà nhìn bất quá chỉ như con gái hai mươi mấy tuổi là cùng. Quả nhiên đạo thuật của tiên gia ảo diệu vô cùng.
Bên kia Điền Linh Nhi cười nhẹ bước tới, trước tiên từ cửa sổ nhìn vào bên trong một lượt, lắc lắc đầu sau đó cúi người bế Tiểu Huyên lên. Đầu Tề Tiểu Huyên vừa vượt qua bục cửa sổ, nhìn rõ tình hình bên trong căn phòng tức thì bật cười hi hi:
“Tiểu Đỉnh ca ca, Tiểu Đỉnh ca ca…”
Vương Tông Cảnh đứng một bên cũng nhìn vào, chỉ thấy trong phòng có hơi lộn xộn, bàn ghế đều đổ ngang đổ ngửa, Tiểu Đỉnh với Đại Hoàng cùng nằm trên giường gỗ, vẫn đang ngủ khì khì, thỉnh thoảng còn chóp chẹp miệng không biết là trong mơ ăn được thứ gì ngon, ngoài ra thì không thấy con khỉ lông xám đâu hết.
Vương Tông Cảnh trong lòng cảm thấy kỳ quái, con khỉ Tiểu Hôi này trước giờ vẫn theo sát Tiểu Đỉnh với Đại Hoàng rất ít khi tách lẻ ra, sao lúc này lại không thấy nhỉ? Ánh mắt nó quét qua các chỗ khác trong phòng, nhưng chỉ thấy trống rỗng, tuyệt không thấy bóng dáng con khỉ xám đó đâu.
Đúng lúc ấy, bên dưới thân hình to vật của Đại Hoàng bên cạnh Tiểu Đỉnh đang nằm ngủ vẻ đầy khoa trương, da thịt đột nhiên động đậy, một cái đầu nhỏ từ dưới bụng chó chui ra, chính là Tiểu Hôi. Ba người đứng ngoài cửa sổ đều ngẩn ra. Chỉ thấy Tiểu Hôi không biết tại sao lại bị Đại Hoàng đè lên trên, thân hình ngọ ngoạy khó khăn lắm mới chui ra được, ngồi trên giường liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ có hơi nghi hoặc về việc tại sao hôm nay lại đột nhiên có nhiều người đến chỗ cửa sổ nhìn ngó đến thế, sau đó gãi gãi đầu, rồi xích lại gần bụng Đại Hoàng ngoác miệng ngáp một cú rõ dài.
Tề Tiểu Huyên ở trên bục cửa sổ liên tiếp gọi: “Tiểu Hôi, Tiểu Hôi, ngoan, mau giúp ta gọi Tiểu Đỉnh ca ca đi.”
Con khỉ lông xám lại nhìn về phía cửa sổ thêm lần nữa, nhưng ngoẹo đầu chẳng lý gì tới cô bé cả.
Tề Tiểu Huyên nổi giận, khuôn mặt nhỏ đỏ lựng lên, giơ nắm đấm nói: “Con khỉ chết tiệt, sau này không cho mày đồ ăn nữa!”
Ở bên ngoài cửa sổ, Điền Linh Nhi mỉm cười lắc đầu, nhanh nhẹn đưa hai tay vào trong, nhét Tề Tiểu Huyên qua cửa sổ vào thẳng trong phòng. Tề Tiểu Huyên hoan hô một tiếng, vừa đứng vững là chạy ngay tới chỗ cửa phòng mở toang cửa ra, sau đó lại chạy tới bên giường trừng mắt nhìn Tiểu Hôi đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nói giận:
“Tránh ra.”
“Chi chi chi chi…” Tiểu Hôi kêu lên mấy tiếng nhỏ, xem ra có vẻ không phục, bất quá cô bé này rất lợi hại, nhanh nhẹn dứt khoát đẩy luôn con khỉ lông xám sang một bên, sau đó nắm lấy cánh tay Tiểu Đỉnh vẫn đang ngủ khò, dùng sức lắc lắc, cười nói: “Tiểu Đỉnh ca ca, mau dậy thôi, em tới chơi với ca ca này.”
Cái đầu của Tiểu Đỉnh ặt qua ặt lại, còn chưa có bao nhiêu phản ứng thì Đại Hoàng ở bên cạnh đã giật mình dậy, ngước đầu chó to tướng lên nhìn lại, rồi lập tức cao hứng sủa “Uâu Uâu Uâu” mấy tiếng liền, tiếp đó nhảy khỏi giường chạy vụt tới bên cửa, đưa đầu cọ cọ vào chân Điền Linh Nhi vừa mới bước vào vẻ rất thân thiết.
Điền Linh Nhi mỉm cười cúi xuống vỗ vỗ vào đầu Đại Hoàng, bàn tay trắng nõn dịu dàng xoa lớp lông trên đầu con chó mấy lần, nói nhẹ: “Đại Hoàng, lâu rồi không gặp nhỉ.”
“Ư ư…” Miệng Đại Hoàng phát ra những tiếng nho nhỏ, cái đuôi vẫy liên hồi.
Trên giường, dưới sự lay gọi của Tề Tiểu huyên, Tiểu Đỉnh rốt cục cũng tỉnh, ngồi dậy mắt mũi tèm lem, trước tiên há miệng ngáp một cú giống y như Tiểu Hôi, sau đó mới ngẩn ra nói: “Tiểu Huyên, em sao lại tới dây?”
Tề Tiểu Huyên sung sướng đáp: “Em đến chơi với ca ca, Tiểu Đỉnh ca ca. Thời gian vừa rồi ca ca chạy xuống chân núi, chẳng ai chơi với em cả, hay là ca ca về trên núi ở đi, không thì em chẳng gặp ca ca được.”
Tiểu Đỉnh xua tay, khuôn mặt mũm mĩm làm ra cái bộ dạng giàu sang cũng chẳng lay được lòng son, nói lớn: “Không được, ca ca đã hứa với mẹ rồi, nhất định phải ở đây nguyên một năm mới xong.”.
“Xì”. Một tiếng bật cười từ phía Điền Linh Nhi phát ra ở bên cửa, Tiểu Đỉnh ngó qua bên đó, hình như lúc này mới phát hiện Điền Linh Nhi cũng ở đây, trông nó có vẻ hơi xấu hổ, đưa tay xoa xoa cái đầu tròn của mình cười hi hi: “Dì Linh, sao dì cũng tới thế?”
Điền Linh Nhi trừng mắt với nó, nhưng trong mắt vẫn đầy vẻ yêu thương, đi tới đưa tay ra nhéo tai Tiểu Đỉnh, cười mắng: “Còn không phải tại Tiểu Huyên ngày nào cũng muốn tới chỗ con chơi hay sao, con cho rằng ta tới thăm thằng nhóc hư đốn như con à?”
Tiểu Đỉnh rụt đầu lại, cười xòa nói: “Con biết rồi, dì Linh tốt với con nhất mà…”
“Phì” Điền Linh Nhi nạt nó, quay đầu nhìn căn phòng, tuy chưa tới mức mọi chỗ đều ngập rác, nhưng cũng loạn xà ngầu cả, không khỏi lắc đầu, nói: “Không hiểu mẹ con nghĩ gì, mà lại để một đứa nhóc như con một mình xuống chân núi ở nữa.”
Tiểu Đỉnh trông có vẻ rất có nghĩa khí, đứng dậy nói giọng đắc ý: “Chuyện này không trách mẹ con được, là con đi xin cha con, nói nịnh cả nửa ngày cha con mới đành phải đồng ý, sau đó thì cha lại đi nói với mẹ. Chính vì thế mẹ con mới lập ước định với con, nếu đã đi thì nhất định phải ở đây học nguyên một năm.”
Điền Linh Nhi bĩu môi, nói vẻ không vui: “Cha của con, nó là vô dụng nhất đấy.”
Tiểu Đỉnh không tán thành, nhìn Điền Linh Nhi vẻ khinh khỉnh nói: “Dì Linh, sao dì lại nói cha con thế?”
Điền Linh Nhi giơ tay ra gõ vào đầu Tiểu Đỉnh, cười mắng: “Thẳng quỷ con, làm cái bộ dạng gì thế. Nói cho con hay, lúc nhỏ cha của con nghe lời dì nhất đấy có biết không, dì bắt nó làm cái gì là nó đều làm ngay, trước giờ không cần hai lời.”
Tiểu Đỉnh mặt đầy hoài nghi, nhìn Điền Linh Nhi hỏi: “Thật chứ?”
Điền Linh Nhi trừng mắt với nó, đáp: “Tiểu tử thối, lời của ta mà cũng không tin ư?”
Tiểu Đỉnh ngoảnh sang bên nhìn trời, làu bà làu bàu: “Dì nói cha nghe lời mẹ đương nhiên con tin ngay, chứ nói cha con nghe lời dì ấy à, hừ hừ hừ…”
“Tiểu tử thối!” Điền Linh Nhi nhấc bổng Tiểu Đỉnh đặt lên đùi mình, sau đó dùng sức tét hai tét vào cái mông mũm mĩm của nó, “ngươi muốn tạo phản hả!”
“Ái cha! Ái cha!”
“Hi hi hi hi…”
Hai tiếng kêu la xen lẫn với tiếng Tiểu Huyên cười trên đau khổ kẻ khác phát ra, Tiểu Đỉnh mặt mày nhăn nhó, tránh né nhảy ra ngoài ôm mông kêu: “Con sai rồi, dì Linh, cha con nghe lời dì nhất đấy.”
Điền Linh Nhi ngẩn ra một chút, sau đó gượng cười, lắc đầu nói: “Xú tiểu tử, ngươi, ngươi cũng gió chiều nào che chiều đấy quá đi. Thật là chẳng giống cha ngươi gì hết, từ nhỏ tính tình đã ngây ngô cố chấp, sao lại sinh ra một tên tiểu quỷ tinh nghịch như ngươi chứ.”
Tiểu Đỉnh cười hi hi đáp: “Dì Linh, dì khen con thông minh đó ư, cái đó đương nhiên rồi, cha mẹ con đều nói con thông minh từ nhỏ mà, cha còn nói trí thông minh này nhất định là từ mẹ con đấy.”
“Thôi thôi thôi, mấy lời này thì nói ít thôi,” Điền Linh Nhi bực bội nói giận, “Ai mà chẳng biết cha ngươi thương nhất là đứa con trai, yêu nhất là bà mẹ xinh đẹp cực kỳ kia của ngươi chứ.”
Nói đoạn cô ta đứng dậy, quay đầu nói với Tề Tiểu Huyên: “Tiểu Huyên, con ở đây chơi với Tiểu Đỉnh ca ca, muộn thì ra cổng tìm Vân tỷ tỷ, nhờ tỷ ấy đưa về nhà, biết chưa nào?”
Tề Tiểu Huyên cười hi hi gật đầu, trông vô cùng đáng yêu, so với đứa bé trong tranh vẽ còn đẹp hơn mấy phần, đáp: “Biết rồi ạ, thưa mẹ.”
Điền Linh Nhi lại dặn dò Tiểu Đỉnh: “Tiểu Đỉnh, trông em cẩn thận, không được bắt nạt em.”
Tiểu Đỉnh “A” lên một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Dì Linh cứ yên tâm, con đó giờ đều không có bắt nạt Tiểu Huyên mà.”
Điền Linh Nhi hài lòng gật đầu, xoay người đi một mạch ra bên ngoài, nghe tiếng bước chân trên đường thì đã ra khỏi sân rồi.
Thấy Điền Linh Nhi đã đi xa, Vương Tông Cảnh đứng mãi bên ngoài lúc này mới đi vào phòng, trong năm người tại sân này, thời gian qua thì Vương Tông Cảnh với Tiểu Đỉnh là có giao tình tốt nhất, tuy tuổi tác chênh lệch nhưng Tiểu Đỉnh tinh nghịch cổ quái, hoạt bát hiếu động lại chính hợp với tính Vương Tông Cảnh, hai đứa khá là hợp cạ, ngoài những lúc tu luyện thì thường hay tiếp Tiểu Đỉnh đùa nghịch một phen.
Thấy Vương Tông Cảnh đi vào, Tiểu Đỉnh liền bật cười nói: “Vương đại ca, đại ca tới rồi.”
Vương Tông Cảnh gật đầu, đưa mắt nhìn xung quanh rồi cười nói: “Tiểu Đỉnh, lúc nào cậu cũng phải dọn phòng đi chứ, trông chỗ cậu loạn quá.”
Tiểu Đỉnh gật gật, nói vẻ không quan tâm: “Được rồi, em đợi lúc nữa rồi dọn.” Nói xong thì đi tới bên giường, đến chỗ cái gối lật qua lật lại mấy lần, lôi ra một cái bình ngọc, mở nút bình dốc xuống tay, từ trong bình lăn ra một viên thuốc màu vàng óng, nó quẳng ngay vào miệng nhằn nhằn mấy cái rồi nuốt luôn. Đồng thời quay người nói với Vương Tông Cảnh: “Vương đại ca, đại ca muốn ăn một viên không?”
“A, Đại hoàng đan.”
Một tiếng kêu vang lên, thì ra là Tề Tiểu Huyên từ bên kia chạy lại giơ tay ra: “Em muốn ăn một viên.”
Tiểu Đỉnh lại rụt tay, giấu cái bình ngọc về lắc đầu đáp: “Không được, không thể cho em ăn được, với lại loại thuốc này ở chỗ mẹ em còn nhiều hơn, sao không đi xin mẹ em ấy?”
Tề Tiểu Huyên trề môi, nói: “Mẹ em nói rằng tuổi em còn nhỏ gì gì đó, rồi là sức thuốc của Đại hoàng đan quá mạnh, đại loại thế, không cho em ăn.”
Tiểu Đỉnh khinh khỉnh nói: “Vậy càng không được, mẹ em cũng nói như vậy, ca ca mà cho em ăn không chừng bị mẹ em biết, cái mông ca ca lại phải chịu khổ.”
Tề Tiểu Huyên không nghe, cứ bám riết đòi, Tiểu Đỉnh vẫn không cho, tới sau cùng Tiểu Huyên giận trề môi hừ một tiếng, chạy sang bên tự kỷ dỗi một mình. Tiểu Đỉnh cũng chẳng quản tới cô bé, chỉ cười hi hi quay sang nói với Vương Tông Cảnh: “Vương đại ca, đại ca có muốn ăn một viên không?”
Vương Tông Cảnh đoán viên Đại hoàng đan này chắc quá nửa là linh đan do cha mẹ hai đứa bé này luyện chế ra, liền lắc đầu, ngẫm nghĩ lại một chút rồi nói: “Phải rồi, Tiểu Đỉnh, nói tới chuyện này, bình thường đại ca đâu thấy cậu ăn Tích cốc đan nhỉ? Đợt trước không phải mỗi người đều được phát một hồ lô hay sao?”
Tiểu Đỉnh nghĩ một chút rồi trả lời: “Em không cần mà.”
Vương Tông Cảnh hỏi vẻ kỳ lạ: “Vì sao? Loại thuốc đó rất tốt đấy, ăn một viên không những cả ngày không thấy đói bụng, mà đối với tu hành cũng có ích lợi nữa.”
Tiểu Đỉnh thành thực đáp: “Lúc em xuống núi, mẹ em có nói với em, đám Tích cốc đan này đều là hàng loại hai do Tăng sư thúc xuất ra, công hiệu tầm tầm thôi, chỉ tốt hơn chút xíu với các loại thuốc thông thường, nếu có thể không ăn thì đừng.”
Vương Tông Cảnh đang cầm lại một cái ghế chuẩn bị ngồi xuống, nghe thấy vậy suýt đánh rơi cái ghế xuống đất, hồi lâu sau mới nhìn Tiểu Đỉnh đang cười ha ha mà mặt buồn tượi. Tiểu Đỉnh chạy tới chớp chớp mắt, giơ cái bình ngọc ra cười: “Vương đại ca, không ăn à?”
Vương Tông Cảnh nói vẻ coi thường: “Thì làm một viên!”
Tiểu Đỉnh cười kha kha, từ trong bình ngọc dốc ra một viên Đại hoàng đan đưa cho Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh đưa tay đón lấy, giơ lên trước mắt quan sát, chỉ thấy cả viên Đại hoàng đan này có màu vàng cam, so với Tích cốc đan cũng không khác mấy, để xa đã ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ, hít vào mũi liền cảm thấy đầu óc chấn động, tinh thần có vẻ khá lên một chút, quả nhiên là linh đan diệu dược khác hẳn bình thường.
Vương Tông Cảnh vừa định nuốt vào, thì chợt nhớ ra lúc sớm mình đã ăn một viên Tích cốc đan rồi, chần chừ giây lát rồi đem viên Đại hoàng đan cất vào trong ngực, thầm nghĩ chẳng dễ gì có được một viên linh đan, không nên lãng phí mới phải.
Cất xong quay đầu lại, nó vừa định cảm ơn Tiểu Đỉnh thì thấy Tiểu Đỉnh đã chạy tới đầu bên kia của căn phòng, đứng ở chỗ Tiểu Huyên đang dỗi. Tề Tiểu Huyên quay lưng lại, quay mặt vào bức tường trề môi nắm tay, xem ra quả là giận thật rồi. Bất quá Tiểu Đỉnh đã chạy qua, cười hi hi bên tai cô bé nói mấy câu, ban đầu Tiểu Huyên còn không thèm đáp lời, nhưng nói một lúc thì Tiểu Huyên chịu quay lại, nói thêm mấy câu nữa thì cô bé phì cười. Hai đứa nhóc lại đùa nghịch, chuyện không vui vừa rồi đã quẳng lên tít chín tầng mây luôn, cứ đuổi nhau loạn xạ ở trong phòng. Đằng sau và bên cạnh chúng nó còn có Đại Hoàng với Tiểu Hôi thỉnh thoảng cũng xen vào đùa nghịch, nhất thời trong phòng vô cùng náo nhiệt.
Vương Tông Cảnh nhìn chúng cũng chẳng biết làm thế nào, nhưng cũng rất yêu thích hai đứa nhỏ ngây thơ hoạt bát này, nó lắc đầu, vừa vặn nhìn thấy trên bàn bên cạnh bày đủ thứ linh tinh liền thuận tay sắp xếp lại. Có điều không đợi nó thu dọn được đàng hoàng thì Tề Tiểu Huyên đã đuổi theo Tiểu Đỉnh chạy qua bên cạnh nó, Tiểu Đỉnh vung tay nhảy nhót đầy vẻ khoa trương, hét lên be be, thuận tay gạt luôn mấy bộ quần áo trên bàn xuống đất.
Vương Tông Cảnh lộn mắt đứng thẳng người dậy, cũng lười thu dọn thêm lần nữa, ở bên cạnh, con khỉ Tiểu Hôi đột nhiên từ một chỗ khác nhảy vù lên mặt bàn, quay đầu lại ngó Vương Tông Cảnh.
Vương Tông Cảnh cũng đưa mắt ngó lại, chỉ thấy trong ánh mắt con khỉ này có vẻ khôi hài mà lại khá thâm thúy, cũng không biết trong đầu con khỉ này đang nghĩ gì, hơn nữa con khỉ cũng chỉ nhìn vậy một lần rồi lại nhảy đi. Vương Tông Cảnh cau mày nhìn đám Tiểu Đỉnh đùa nghịch một hồi mà vẫn không có dấu hiệu dừng lại nghỉ, liền nghĩ thôi ra ngoài trước cho xong. Khi nó vừa đứng dậy định chào qua Tiểu Đỉnh một câu rồi về thị ánh mắt vô tình chợt dừng lại ngay trên mặt bàn.
Vừa rồi sau khi mấy bộ quần áo bị gạt xuống, trên bàn liền lộ ra một góc bìa quyển sách màu vàng nhạt, trông có hơi bị quăn nhàu. Trái tim Vương Tông Cảnh chợt đập mạnh, khoảnh khắc đó trong lòng nó thậm chí ngay bản thân mình cũng không hiểu đang nghĩ tới điều gì, bất giác cứ thế ngồi xuống, ánh mắt chăm chăm nhìn vào góc quyển sách này. Giây lát sau, nó hít vào một hơi, đưa tay lôi quyển sách đó ra.
Thanh phong quyết.
Trên tấm bìa màu vàng của quyển sách viết ngay ngắn ba chữ mà nó cực kỳ quen mắt, ba chữ đó suốt thời gian qua nó đã nhìn vô số lần, thế nhưng lúc này, ánh mắt nó lại có vẻ mù mịt, nhìn góc giấy bị quăn không nói không rằng, ngơ ngẩn tới xuất thần…