“Tôi muốn sống!”
Vương Tông Cảnh trừng trừng nhìn gã đàn ông, chậm rãi nói câu đó qua kẽ răng. Lời vừa nói ra liền phát hiện giọng nói của mình không biết từ lúc nào đã biến thành khản đặc, thành ra ba chữ đó phát âm rất trúc trắc. Cũng có thể vì liên tiếp mấy lần chịu giày vò do phải đối diện với tình huống sinh tử, hiện tại đối mặt với một nhân vật cường mạnh đáng sợ, tuy trong lòng vẫn sợ hãi nhưng biểu hiện trên mặt lại rất bình tĩnh. Có điều hai bàn tay nắm chặt và cặp mắt trợn tròn đã thể hiện rõ nó bất quá chỉ là một đứa trẻ yếu ớt.
Cố gắng bình tĩnh kiềm chế, ánh mắt tỏ ra phức tạp một cách dễ thấy đều lọt cả vào mắt gã đàn ông thần bí. Nhìn thấy khuôn mặt trẻ con đầy những vết máu, gã đàn ông vẫn coi như không, chỉ nhàn nhạt nói: “Được, nếu đã muốn sống, vậy đi theo ta.”
Gã đàn ông không hề có ý ở lại, xoay người lập tức đi về hướng rừng sâu, không quay đầu nhìn Vương Tông Cảnh lần nào. Vương Tông Cảnh ban đầu còn có hơi do dự, nhưng đưa mắt nhìn rừng cây rậm rạp âm u xung quanh, những khoảng tối u ám tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có yêu thú xông ra, cuối cùng đành nghiến răng bước theo.
Sương mù trong rừng dần tan đi, cây cối xung quanh trở nên rõ ràng, thế nhưng xa nữa cũng chỉ có toàn cây là cây, không thấy được giới hạn của khu rừng. Đường đi địa thế cũng không bằng phẳng, lúc thì cao thấp lồi lõm, lúc thì đá tảng gỗ rơi, thậm chí hai người bọn họ còn phải nhảy qua một con suối nhỏ giữa rừng. Suốt quãng đường, gã đàn ông thần bí kia đi ung dung nhẹ nhàng như trên đất bằng, ngược lại Vương Tông Cảnh ăn phải quả đắng to đùng.
Cơ thể nó còn chưa đủ lớn, lúc trước lại mấy phen gặp nguy hiểm thể lực thực ra đã tiêu hao rất nhiều. Con đường này lại lên cao xuống thấp, thực là khổ sở không sao kể xiết. Có điều đi cho tới lúc này, trong lòng nó dường như đã hiểu ra vài thứ. Biết rằng gã đàn ông phía trước kia tuyệt sẽ không thèm để ý tới thân thể hắn, thêm vào đó là một chút ương bướng trẻ con, cho nên không thèm cầu xin gã đàn ông thần bí kia một câu nào, cứ loạng quạng nghiến răng hổn hển đi qua khu rừng rậm nguyên thủy đó.
Tiếng chim kêu lích rích như phát ra từ một chỗ nào đó ngay trên đầu, những tia nắng dao động từ các kẽ lá chiếu xuống làm bóng nắng dưới chân Vương Tông Cảnh biến đổi, đan xen chao đảo. Cổ thụ dây leo, rêu xanh cỏ biếc tầng tầng lớp lớp như không có giới hạn, lá rơi xoay xoay, nhành cây rung rinh mà yên ắng, cả khu rừng giống như một bức tranh u nhã và tịch mịch.
Cứ đi như thế hồi lâu, Vương Tông Cảnh nhảy xuống từ một tảng đá lớn, cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, thế nhưng gã đàn ông thần bí phía trước vẫn không nhanh không chậm cất bước, chẳng hề có dấu hiệu dừng lại nghỉ ngơi. Dựa vào tảng đá thở phì phò giây lát, Vương Tông Cảnh lại cắn răng đứng lên, tiếp tục đi về phía trước. Vừa được mấy bước, ánh mắt nó loáng thoáng nhìn thấy một thứ. Nó nheo mày vẹt một cành cây um tùm ở phía bên, quả nhiên phát hiện ở đây cũng có một bức tượng đá khổng lồ cũ nát nằm trên mặt đất, vô luận là hình dáng bên ngoài hay là kiểu nát hỏng trên thân tượng trông đều không khác gì bức tượng mà nó đã thấy trong khoảng rừng kia.
Cũng dữ tợn hung ác như thế, cũng sống động như thế, chỉ bất quá dường như mức độ nát hỏng của bức tượng này còn hơn cả bức trước, một số phần chân tay đã bị rời ra khỏi thân tượng.
Mới sững ra như vậy một lúc, gã đàn ông thần bí phía trước hình như đã đi khá xa, bóng dáng gã sắp biến mất trong rừng. Vương Tông Cảnh giật mình vội vã đuổi theo. Cứ như vậy, hai người lầm lũi đi dưới khu rừng. Gã đàn ông thần bí luôn giữ tốc độ không nhanh không chậm, dường như cũng có chú ý tới tốc độ và thể lực của Vương Tông Cảnh, tuy vậy suốt quãng đường, gã cũng không có ý dừng lại nghỉ. Bởi thế đi thêm khoảng thời gian tàn một cây hương nữa thì Vương Tông cảnh thực sự cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.
Mồ hôi chày tràn như tắm, thậm chí cả những vết máu bám trên mắt cũng bị trôi hết phần lớn, nó bắt đầu cảm thấy trước mắt có mấy ông sao nhấp nháy bay lượn, hai chân cũng nặng trình trịch. Đúng lúc đó, kẻ thần bí trước mặt đột nhiên dừng bước, cuối cùng cũng đứng hẳn lại.
Vương Tông Cảnh gấp gáp tìm bừa một gốc đại thụ dựa người ngồi xuống, há miệng thở phì phò một lúc lâu mới cảm thấy khá hơn, lập tức sau đó nó cảm thấy cổ họng khô rát, ngẩng đàu nhìn lên chỉ thấy gã đàn ông thần bí đó lúc này đang đứng trước một bức tượng. Cũng chẳng có gì bất ngờ, đó cũng là thứ dọc đường nhìn thấy liên tục. Thực tế, trừ bức tượng hung dữ gặp đầu tiên trong khoảng rừng, dọc đường đi Vương Tông Cảnh còn nhìn thấy thêm ba bức nữa nằm rải rác, hình dạng đều tương tự, khiến nó dù rất mệt mỏi vẫn cảm thấy nghi hoặc. Rốt cục đây là nơi nào, sao lại có người từ xa xưa đã tạc ra nhiều tượng kỳ quái tại chỗ hoang vắng nguyên thủy như thế.
Bất quá hiện tại bức tượng mà kẻ thần bí kia đang đối diện, rõ ràng không giống với những bức tượng đổ trong rừng. Trước tiên, bức tượng đá này so với những bức tượng hung ác khác thì nhỏ hơn nhiều, sau nữa là bức tượng đá này vẫn còn đứng chứ không bị đổ. Bất qua nói nhỏ hơn cũng chỉ là tương đối, chứ kẻ thần bì cao lớn là thế đứng trước bức tượng trông cũng bị lùn đi không ít. Ngoài ra hình dáng bức tượng cũng giống hệt các bức trước, đều là bộ dạng dữ dằn hung tợn.
Ánh mắt Vương Tông Cảnh lướt qua khuôn mặt của kẻ thần bí, chợt giật mình. Chỉ thấy kẻ thần bí đó tuy nhìn chăm chú vào bức tượng, nhưng mắt gã không hề che giấu vẻ căm ghét. Tại phía bên phải bức tượng, nhìn kỹ liền thấy có một con đường mòn đi sâu vào trong rừng, thuận theo con đường mà nhìn, chỉ thấy phần rừng sâu thẳm yên ắng phía trước không biết vì sao lại có một chỗ khá xa thấp thoáng bốc lên một làn khí màu hồng, có hơi giống với sương mù trong rừng đã thấy lúc trước, nhưng trông thần bí hơn một chút.
Vương Tông Cảnh ngẩn người ra một lúc, mắt thấy làn sương màu hồng kia hình như không chuyển động liền biến sắc mặt, không phải biến thành vui mừng, mà là biến thành kinh hãi.
Làn sương đó nếu nó đoán không sai, e rằng chính là chướng khí kịch độc mà tất cả mọi người tại U châu chỉ nghe thôi đã hết hồn. Lời đồn nói trong Thập Vạn Đại Sơn chỗ nào cũng có loại chướng khí kịch độc này, vô luận là chim thú hay con người, thậm chí cả yêu thú hung hãn một khi gặp phải làn sương màu hồng này lập tức toàn thân sẽ rữa nát, đau đớn mà chết, gần như không có thuốc nào giải được.
Chẳng lẽ sẽ phải đi qua chỗ đó? Vương Tông Cảnh nghĩ ngợi mà méo cả miệng.
Kẻ thần bí đứng nhìn bức tượng chăm chú một lúc, cũng không ngoảnh đầu lại, chỉ buông ra một câu máu lạnh: “Đi thôi.” Nói đoạn cất bước đi liền, có điều hướng gã đi lại là phía bên trái bức tượng.
Vương Tông Cảnh thở phào, lắc lắc đầu cố gắng động viên tinh thần tàn tạ của mình tiếp tục đi theo.
Đoạn đường này trở đi, không hiểu vì sao lại không còn thấy thêm bức tượng nào đổ nằm trong rừng nữa, đồng thời đám yêu thú mà Vương Tông Cảnh kinh hồn táng đảm cũng không có xuất hiện. Nhưng ngược lại, con đường càng khó đi hơn. Cây cối cản đường càng lúc càng nhiều, có mấy chỗ cực kỳ khó qua, cũng may kẻ thần bí kia ở phía trước thần thông lại rất lợi hại, chỗ nào người thường không qua nổi, gã phẩy tay hai ba cái là mở được một lối đi khiến Vương Tông Cảnh giảm được không ít khổ cực. Bằng không, thiếu niên này e rằng đã mệt chết ngay giữa đường rồi.
Lại đi như thế thêm thời gian tàn nửa cây hương nữa, trước mắt hai người đột nhiên sáng bừng. Địa thế mở ra rộng rãi, xuất hiện một khoảng trống giữa rừng chừng mấy chục trượng, phía trước là một ngọn núi nhỏ, dưới chân núi có một cái sơn động mà cửa ít cũng phải rộng hơn năm trượng. Lấy cái động này làm trung tâm, chu vi xung quanh rộng tới bảy tám trượng vuông chỉ mọc cỏ rêu, không có một cái cây nào.
Dường như có một chút hơi tanh khẳm thoáng tản ra từ trong cái động lớn ấy.
Tinh thần Vương Tông Cảnh như có phản ứng, giống như nhớ tới điều gì, nhìn kẻ thần bí kia một cái rồi ngó đăm đăm vào trong sơn động.
“Chính là nơi này đây.” Kẻ thần bí chẳng có ý giả thần lộng quỷ gì hết, dứt khoát nói với Vương Tông Cảnh: “Trong động có một con yêu thú lợi hại, ta muốn giết nó, có điều nó rất ranh ma, sẽ không dễ dàng chui ra khỏi động, ta muốn ngươi giúp ta.”
Gã quay đầu lại, sắc mặt hờ hững nhìn Vương Tông Cảnh, lạnh lùng nói tiếp: “Nếu ngươi muốn sống, thì cứ làm theo lời ta.”
Vương Tông Cảnh hổn hển, ngó cái sơn động rồi cắn răng đáp: “Bên trong động là thứ gì?”
“Một con Kim Hoa Cổ Mãng”, kẻ thần bí thản nhiên tựa như nói tới một việc chẳng có gì quan trọng, “Con yêu thú này tu luyện nhiều năm, tuy tham ăn khát máu nhưng đã có nhân tính, gần đây nó tu hành đang tới mấu chốt, chỉ thêm một bước là có thể lột xác trùng sinh, đạo hạnh đại tiến, nên sẽ không dễ chui ra đâu. Cái động này chính là hang ổ của nó, con yêu này vảy rắn toàn thân cứng chắc vô cùng, nếu mình chui vào động thì nguy hiểm lắm, chỉ có dẫn dụ nó chui ra rồi đánh thương tim rắn nơi bảy tấc làm tan đạo hạnh của nó thì vảy trên người sẽ mất đi yêu lực trở thành như bình thường, lúc ấy mới giết được nó.”
Gã ngó Vương Tông Cảnh một cái, nói tiếp: “Ngươi, chính là mồi dụ.”
Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy trong tai đánh oành một tiếng, trái tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, phản ứng đầu tiên thật muốn điên dại gào toáng lên rồi liều mạng với gã đàn ông này. Thế nhưng sau cùng, rốt cục nó cũng đành nhìn y phẫn hận, miệng không thốt được lời nào.
Trước mặt gã này, nó cho dù có liều mạng thì cũng có khác gì con sâu cái kiến đâu?
Kẻ thần bí đối với ánh mắt cừu hận của tên thiếu niên căn bản chẳng để vào lòng, thò tay lấy ra một cái khay bằng đồng, bên trên có khảm vân bạc thành những phù văn kỳ dị quăng cho Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh ngơ ngác đón lấy, chỉ cảm thấy trong tay khá nặng, tai liền nghe thấy gã đàn ông nói: “Vật này ngươi cầm ở tay, đợi lúc yêu thú xông ra thì ngươi nâng nó lên trên đầu, tự nhiên sẽ có thể giữ con yêu lại được một lúc. Nhớ đấy, chỉ có thể đứng yên một chỗ không được bỏ chạy, nếu không động tác của Kim Hoa Cổ Mãng nhanh như điện chớp, nó mà thấy không ổn sẽ chui lại vào sào huyệt trong nháy mắt. Chỉ có thừa lúc nó nổi điên lên ngoạm ngươi, thân hình lộ ra khỏi sơn động ta mới có thể từ một bên đánh phát trúng ngay, đoạt được mạng nó. Ngươi đã rõ chưa?”
Vương Tông Cảnh khó nhọc gật đầu, gã đàn ông thần bí cười lạnh một tiếng nói tiếp: “Nếu ngươi dám bỏ chạy, làm hỏng đại sự của ta, ta sẽ quay lại tóm ngươi quẳng vào trong động nuôi rắn, biết chưa?”
Cơ thể Vương Tông Cảnh run lên một hồi, vẻ oán hận trong mắt càng thêm nặng, không kìm được gào tướng lên: “Nếu cần mồi dụ, vì sao ông không tùy tiện bắt một con yêu thú, lại cứ phải tôi?”
Gã đàn ông thần bí ngẩn ra một chút, tựa hồ không ngờ tên thiếu niên này đột nhiên lại mở miệng, bất giác ngó lại Vương Tông Cảnh mấy lượt, chỉ thấy thiếu niên này dựa lưng vào gốc cây, sắc mặt tỏ ra tuyệt vọng nhưng ánh mắt giận dữ hung hăng trông giống như một con thú nhỏ ở trong rừng sâu, cho dù bị truy đuổi tới lâm vào tuyệt cảnh vẫn có mấy phần kiệt ngạo hoang dã.
“Bởi vì, ngoại trừ vật được xưng tụng ngon nhất ở Nam Cương là cá chép xanh tại Long hồ ra”, kẻ thần bí nhìn gã thiếu niên đang giận dữ, khóe miệng nhếch lên nét cười tàn nhẫn, cùng với khuôn mặt âm dương đáng sợ của y càng khiến cho người ta kinh hồn, “Kim Hoa Cổ Mãng thích nhất là ăn thịt người, đặc biệt là thịt trẻ con khoảng hơn mười tuổi.”
Nét hồng cuối cùng trên mặt Vương Tông Cảnh, rốt cục cũng biến mất tăm tích.
Nắm chặt cái khay đồng trong tay, Vương Tông Cảnh bước từng bước chậm rãi đi về điểm chính giữa của khoảng rừng trống. Chiếu theo sự dặn dò của kẻ thần bí vốn đã ẩn thân ở phía sau, nó phải đến cách cửa động ước chừng khoảng bốn trượng, sau đó đứng bất động tại chỗ. Khi Kim Hoa Cổ Mãng xông ra ăn thịt hắn, thì lấy cái khay đồng nâng cao quá đầu, sẽ có thể tạm thời giữ được mình.
Nghĩ tới đó, Vương Tông Cảnh không kìm được nhìn khay đồng một lượt, chỉ thấy những phù văn trên mặt khay tuy được khắc họa khá tinh tế, nhưng cầm ở tay cũng thấy bình thường không có gì khác, không thấy bất cứ điểm thần kỳ nào hết, chứ đừng nói là có khả năng chống cự lại con Kim Hoa Cổ Mãng tuyệt đối cùng hung cực ác kia.
Có điều hiện tại như tên đã lên dây cung, cố gắng làm có khi còn có một hy vọng sống, quay đầu bỏ chạy thì tuyệt đối chỉ có chết không chỗ chôn, Vương Tông Cảnh chỉ có thể không ngừng chửi thầm mười tám đời tổ tông kẻ thần bí kia trong bụng, ngoài ra thì vẫn phải tiến lên trước mà chả có cách nào khác.
Chầm chậm tiến tới gần cửa động, cái mùi tanh tưởi trong không khí cũng dần đậm đặc, bước chân Vương Tông Cảnh càng lúc càng chậm, hơi thở cũng càng lúc càng gấp gáp. Nó hiện tại bất quá vẫn chỉ là một thiếu niên mười một tuổi mà thôi, cho dù xuất thân trong đại tộc Vương gia, cũng làm sao có thể liên tục trải qua hàng loạt sự dày vò giữa cái sống và cái chết, kinh tâm động phách liên tục trong mấy ngày liền?
Nó thậm chí còn cảm thấy lòng bàn tay mình thấm đẫm mồ hôi, ướt nhè cả mép cái khay đồng.
Cuối cùng, nó cũng đi tới chỗ trước cái cửa động kia khoảng bốn trượng rồi đứng lại, tự cổ vũ toàn bộ dũng khí bản thân nhìn về phía cửa động tối om.
“Uỳnh!” Một tiếng sét nổ vang như có như không ngay cạnh tai nó, Vương Tông Cảnh không tự chủ được lùi lại một bước, sắc mặt trắng nhợt. Từ khoảng đen ngòm sâu trong động chợt cháy lên hai con mắt khổng lồ xanh lè, tròng mắt như lưỡi đao mỏng dài và lạnh băng. Nhìn cặp mắt đó mà ước lượng thì áng chừng cao khoảng một nửa người bình thường.
Mùi tanh lợm trong không khí đột nhiên trở nên nồng nặc, một tiếng rít quỷ dị từ khoảng tối đen trong động phát ra.
Cả người Vương Tông Cảnh không nhịn được phát run lên, tay nắm chặt lấy cái khay đồng.
Có điều con yêu thú đáng sợ chiếm cứ cái động không hiểu vì sao lại không lập tức xông ra săn lấy miếng mồi ngon tự đưa tới cửa, hai con mắt rắn khổng lồ, lạnh lùng đáng sợ kia chỉ ở trong bóng tối giữa động mà nhìn chăm chú tên thiếu niên ngoài cửa.
Xung quanh im phăng phắc, không biết có phải là vì Kim Hoa Cổ Mãng ở nơi đây hay không, mà trừ chỗ rừng rậm tận bên ngoài, đừng nói tới yêu thú, ở đây ngay cả chim chóc cũng không có con nào. Bên ngoài sơn động, tình trạng giằng co một cách lặng lẽ dị thường cứ thế tiếp diễn.
Đứng như vậy mãi, chẳng biết phải đợi bao lâu nữa, có cảm giác đã trải qua một khoảng thời gian rất dài, mà cũng tựa hồ chỉ mới vừa qua trong giây lát. Vương Tông Cảnh mồ hôi túa ra đầm đìa, đầu liên tục tưởng tượng ra các cảnh tượng hoặc các hình ảnh đáng sợ, nó cảm thấy trong bộ não của mình hình như đang có một sợi dây căng cứng từ đầu tới cuối. Từ khi nó tỉnh dậy tới giờ, liên tục phải đối mặt với sự huy hiếp của tử vong, mà lần này, tuy không có trực tiếp thô bạo như những lần trước nhưng cặp mắt rắn vô tình tàn nhẫn trong bóng tối kia cùng mùi tanh tưởi càng lúc càng nồng khắp xung quanh còn tạo cho nó một áp lực lớn gấp mấy lần. Nó thực sự cảm thấy sợi dây trong não mình, trước sự giằng co tĩnh lặng khiến người ta phát điên này, sắp bất thình lình đứt tung.
Sau khi đã đứt tung rồi, mình sẽ có bộ dạng gì?
Trong khoảnh khắc đó, đầu nó lướt qua một ý nghĩ, có thể sẽ là không có cách nào khống chế, gào lên điên cuồng rồi cướp đường bỏ chạy, hoặc là sẽ hoàn toàn suy sụp mất đi lý trí biến thành một kẻ điên thực sự, đằng nào cũng phải điên sao?
Cơ thể nó từ từ run rẩy, khuôn mặt trắng bệch cũng bất giác co giật. Ở ngoài khoảng trống, kẻ thần bí ẩn mình dưới một bóng cây cổ thụ, nhanh chóng phát hiện ra thiếu niên đứng giữa khoảng trống kia tựa hồ có chút bất ổn, gã khe khẽ nhíu mày.
Đúng lúc đó, đột nhiên trong sơn động bùng phát hơi tanh, một tiếng rít khác hẳn lúc đầu phát ra, đồng thời một bóng rắn khổng lồ màu vàng trắng lẫn tạp lao bổ ra, xông thẳng về phía thiếu niên đang đứng cô độc bên ngoài động.
Bóng rắn cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã xông tới trước mặt Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh thậm chí còn chưa nhìn rõ hình dạng của con Kim Hoa Cổ Mãng, trong lúc điện quang hỏa thạch, nó chỉ có thể vô thức thực hiện duy nhất một động tác, đưa cái khay đồng lên cao quá đỉnh đầu. Bên ngoài mép rừng cách đó mấy trượng phát ra một tiếng quát khẽ:
“Mau!”
Cái khay đồng chấn động, ngay sau đó là một đạo hào quang từ giữa khay sáng bừng lên, nhanh chóng phình to biến thành một cái lồng ánh sáng màu trắng bao bọc Vương Tông Cảnh vào giữa. Giây lát sau, một cái đầu rắn khổng lồ ầm ầm ngoạm xuống, va thẳng vào bên trên cái lồng ánh sáng trắng đó.
Lồng sáng bảo hộ tựa hồ có một luồng hơi ấm nhàn nhạt truyền tới, có điều Vương Tông Cảnh thậm chí còn chưa kịp cảm thấy yên tâm được một chút thì một luồng sức mạnh khổng lồ như bài sơn đảo hải từ phía trên đỉnh đầu xộc xuống. Luồng sức mạnh này lớn tới mức khiến hai chân nó mềm oặt ra, không có cách nào chống đỡ thân thể nữa, ngồi phịch xuống đất. Sau đó là một loạt những tiếng lách cách khiến người ta thót tim xen lẫn những tiếng rạn vỡ trầm đục, Vương Tông Cảnh sợ hãi ngẩng đầu, chợt nhìn thấy cái lồng sáng trắng do khay đồng tạo ra lắc lư muốn sụp xuống, bản thân cái khay đồng đã nứt ra mấy vết nứt liền.
Cũng chính lúc đó, lần đầu tiên nó được nhìn rõ con yêu thú khổng lồ đáng sợ đang đối mặt với mình.
Đó là một con rắn trắng có thân hình khổng lồ, hơn một nửa thân thể vẫn còn ở trong sơn động, xông ra nuốt người chỉ mới là non nửa trước cơ thể mà thôi. Nhưng cho dù như vậy thì cái đầu còn to hơn cả thân của một người cũng đủ để dọa chết người ta rồi. Thân rắn dài và cường tráng có một lớp vảy màu trắng xanh phủ đều tăm tắp trông như một cái áo giáp to lớn, đồng thời trên vảy còn có hoa văn màu vàng, đặc biệt những hoa văn ở gần cái đầu to tướng lại càng dày đặc khiến cho con Kim Hoa Cổ Mãng này càng nhìn càng thấy quỷ dị.
Hiện tại, Kim Hoa Cổ Mãng há miệng ngoạm xuống thân thể Vương Tông Cảnh nhưng lại bị cái lồng ánh sáng do khay đồng trong tay nó phát ra ngăn cản, tuy bị con yêu thú khổng lồ này ép sắp vỡ tung và đè cho lung lay sắp sụp, nhưng ít nhất trước mắt vẫn cản được sức ngoạm kinh hồn của Kim Hoa Cổ Mãng.
Cặp mắt rắn lạnh lẽo vô tình thoáng hiện ra một tia giận dữ bởi vì con mồi dự định của nó đột nhiên phát sinh ra rắc rối bất ngờ. Kim Hoa Cổ Mãng phát ra một tiếng rít cổ quái, thân rắn đột nhiên nâng lên, cái miệng lớn há ngoác, hai cái nanh kinh khiếp từ trong miệng phô ra. Đối với Vương Tông Cảnh đang đứng bên dưới mà nói, cái miệng ngoác ra này không khác gì một cái động sâu hoắm đen ngòm, thực chính là vật hãi hùng nhất trên thế gian.
Nếu như có thể, nó tuyệt đối sẽ bỏ mặc mọi thứ vắt chân lên cổ chạy ngay chứ nào còn sợ gì sự uy hiếp của kẻ thần bí nữa? Có điều lúc này Kim Hoa Cổ Mãng đã xông tới ngay trước mặt, bản thân đã bị đánh dúi xuống đất, muốn chạy cũng chẳng được nữa rồi. Chẳng còn cách nào, giống như người chết đuối vớ được cọc, nó đành nắm chặt cái khay đồng đang nứt toác đó, bất chấp tất cả liều mạng giơ cao lên.
Cả khoảng rừng xung quanh im phăng phắc, kẻ thần bí kia cũng không biết đã trốn chỗ nào rồi, cho tới tận bây giờ cũng chưa động thủ.
Cái đầu rắn khổng lồ ầm ầm ngoạm xuống lần nữa, lồng sáng trắng liên tục run rẩy, tiếng rạn nứt lại vang lên khiến người ta ghê răng thót tim. Vương Tông Cảnh thoáng tuyệt vọng nhìn cái khay đồng bên trên yếu ớt như miếng đậu phụ run rẩy, sau đó phát ra một tiếng giòn tan vỡ thành bốn năm mảnh. Đầu rắn lướt qua, lồng sáng tan biến, cặp nanh ghê rợn chớp mắt đã đâm vào vai phải Vương Tông Cảnh, máu tươi trào ra như suối, cơn đau như nước lũ xông lên khiến tên thiếu niên toàn thân co giật. Thế nhưng lúc này, nó càng kinh hãi hơn khi phát hiện chỉ giây lát sau miệng vết thương to đùng trên vai mình nhanh chóng biến thành màu đen.
Cái sắc đen u ám tím bầm đó trong nháy mắt làm cả vai hắn tê dại. Vết thương lớn như thế, nhưng sau cơn đau đớn kịch liệt ban đầu, Vương Tông Cảnh hiện tại đã không còn cảm thấy bất cứ một cảm giác gì nữa. Nó thậm chí còn có thể thấy màu đen đáng sợ đó như nước nhanh chóng lan ra, từ miệng viết thương theo da thịt chảy tới các chỗ khác, tới chỗ nào chỗ đó liền lập tức tê dại không còn cảm giác.
Chất độc này đáng sợ thế nào mà khiến cả người nó cứng ngắc như một khúc gỗ lăn đùng ra, chỉ giây lát, màu đen bầm đã xâm chiếm hết nửa khuôn mặt nó. Vương Tông Cảnh thậm chí đã mất hẳn sự khống chế đối với cơ thể mình, ngay cả mí mắt cũng không thể chớp, đành trợn mắt cứng miệng ngã ra mà nhìn con rắn khổng lồ ngay bên trên mình lần nữa nâng cao đầu, há cái miệng khổng lồ ra nuốt người.
Lần này, cặp mắt Kim Hoa Cổ Mãng rốt cục cũng tỏ ra thần sắc tham lam đắc ý, rít dài một tiếng, nghểnh cao đầu chuẩn bị đem món ngon tới miệng này nuốt chửng.
Đúng lúc đó, thừa dịp trong mắt Kim Hoa Cổ Mãng chỉ có hình ảnh con mồi nằm trên mặt đất, từ một gốc đại thụ bên mép rừng vọt ra một luồng hào quang, nhanh như điện xẹt phá không xộc tới, trước khi Kim Hoa Cổ Mãng kịp phản ứng, một kiếm đó đã đâm thẳng vào nơi bảy tấc ngay dưới đầu rắn.
Kim Hoa Cổ Mãng đột nhiên phát ra một tiếng rít thảm thiết kinh thiên động địa, cả thân rắn khổng lồ cuộn tròn lại, trong tiếng rít ẩn chứa oán độc vô biên. Thế nhưng trong nháy mắt, hoa máu bắn tung tóe, chỗ bảy tấc hiểm yếu nhất bị khoét thủng thành một lỗ máu, bên trong kiếm khí tung hoành. Chỉ trong thời gian ngắn, bên trong cơ thể rắn đã bị thanh tiên kiếm đó chém đứt không biết bao nhiêu chỗ, máu văng đầy khắp nơi, bộ dạng cực kỳ thê thảm.
Cũng trong lúc ấy, một bóng đen từ không trung vọt tới, chính là kẻ thần bí sắc mặt lạnh lùng kia đang bổ xuống con rắn. Kim Hoa Cổ Mãng tựa như đã biết đại sự bất diệu, tất cả ý đồ đều nhằm co người chui vào trong động, thế nhưng vết thương nơi bảy tấc hiểm yếu nhất trên cơ thể đã bị đánh quá nặng, cả thân hình khổng lồ của cổ mãng đều chao đảo muốn sụp xuống. Con yêu thú uy phong lẫm liệt một đời, trước đây không lâu còn hung uy bừng bừng hiện tại so với Vương Tông Cảnh nằm trên mặt đất giống y như nhau, chỉ là liều mạng giãy dụa mà thôi.
Kẻ thần bí vọt tới, vẫy tay một cái, theo đó là tiếng rít dài đầy đau đớn của Kim Hoa Cổ Mãng, máu thịt bị phá bung ra, thanh tiên kiếm màu xanh chọc thủng lưng rắn bay trở về trong tay y. Kẻ thần bí cũng chẳng chừa cho con yêu thú một cơ hội lấy hơi nào, một tia sát ý thoáng hiện trên khuôn mặt âm dương của y, luồng sáng xanh đột nhiên phình to hóa thành thanh kiếm khổng lồ, phá không chém thẳng xuống.
“Vù” một tiếng, trời đất u ám, cả những làn gió ngang qua nơi này tựa hồ cũng bị đông cứng trong giây lát, thân hình khổng lồ của Kim Hoa Cổ Mãng đột nhiên cương cứng, sau đó chỉ thấy cái đầu rắn to đùng bị tách ra khỏi thân, rồi bay ra ngoài như một một tảng đá lớn.
Máu rắn đỏ lòm từ cổ phun ra như cơn đại hồng thủy vô cùng vô tận, nháy mắt đã nhuộm Vương Tông Cảnh đang nằm trên đất đỏ tươi từ đầu tới chân một lần nữa. Máu rắn tanh lợm nhớp nháp nuốt chửng cả thân hình nó, Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một vài chỗ vẫn còn chút ít cảm giác trên cơ thể vốn đã tê dại hoàn toàn thình lình đau đớn kinh khủng như bị lửa đốt. Chỉ lát sau, đầu Vương Tông Cảnh ngoẹo sang một bên, mất đi toàn bộ tri giác chìm vào hôn mê.
Kẻ thần bí lơ lửng giữa không trung nhìn xuống xác rắn vẫn còn co giật trên mặt đất như vẫn chưa chết vậy, lại nhìn tên thiếu niên bị máu rắn phun kín người, y cười lạnh rồi chẳng thèm để ý, lắc người đuổi theo hướng cái đầu rắn vừa bay ra.
Cái đầu khổng lồ của con rắn văng thẳng vào mảng rừng, dưới luồng lực cực lớn, liên tục húc gãy bốn năm cây đại thụ rồi mới lăn uỳnh xuống đất, giật giật vài cái rồi nằm im. Kẻ thần bí bay tới ngay sau đó, quát sát một lượt rồi tay cầm tiên kiếm chém thêm lần nữa. Bất quá lần này rõ ràng có vẻ là y quá cẩn thận, liên tục điều khiển lực đạo chém tiếp mấy lần nữa. Cái đầu của Kim Hoa Cổ Mãng bị chẻ làm năm sáu khối, có thể nói là chết không toàn thây.
Kẻ thần bí chăm chú nhìn cái đầu rắn vỡ toác, cũng mặc kệ máu me tanh tưởi văng đầy đất, ánh mắt lấp loáng tìm kiếm giữa đám máu thịt cùng xương trắng hếu. Một lúc sau, mặt y thoáng hiện vẻ vui mừng, lật tay một cái rồi lùi lại phía sau một bước, chỉ thấy trên tay y đã có thêm một viên xà châu trắng tinh to bằng nửa bàn tay, trông trơn láng và lấp lánh ánh sáng, cho dù ở giữa chỗ tanh tưởi mà vẫn tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Kẻ thần bí cẩn thận nhìn viên bảo châu trong tay, lòng vui như mở cờ, cũng chẳng thèm để ý tới cái đầu rắn trên mặt đất nữa, thân hình bay lên, đảo mắt một cái rồi trực tiếp tìm một cành cây to khỏe hạ xuống, dựa lưng vào thân cây vuốt ve viên xà châu hồi lâu. Một lúc sau lại lẩm bẩm tự nói: “Có Ngọc Xà Châu do Kim Hoa Cổ Mãng ngưng tụ ba ngàn năm đạo hạnh này, không chừng có thể áp chế sức mạnh Tu La rồi!”
Nói đoạn, y hít sâu một hơi, tay trái nâng viên xà châu trắng tinh lấp lánh, từ từ lăn lên da thịt đỏ bầm bên nửa khuôn mặt của mình.
“Xì…”
Một tiếng động nhỏ từ miệng kẻ thần bí phát ra như đang hít vào một hơi khí lạnh, cặp mắt y nhắm chặt, da thịt trên mặt bắt đầu co rút. Đồng thời với ánh sáng chầm chậm tỏa ra từ Ngọc xà châu, phần da thịt đỏ bầm đáng sợ trên mặt kẻ thần bí dường như có những tia đỏ mờ nhạt từ sâu bên trong bị hút ra, tiến vào trong Ngọc xà châu.
Thân hình kẻ thần bí khẽ run, trông bộ dạng có vẻ như đang đau đớn, thế nhưng y hiển nhiên cũng là một kẻ cá tính kiên cường, ngoại trừ có thế thì không biểu hiện gì hơn, cho dù gân xanh trên tay nổi vồng lên cũng không kêu thêm tiếng nào.
Kéo dài như thế khá lâu, kẻ thần bí đột nhiên phát ra một tiếng hừ nhẹ, đưa Ngọc xà châu ra khỏi mặt. Ánh sáng trên Ngọc xà châu thoáng nhấp nháy rồi tối dần, nhìn kỹ liền phát hiện bên trong viên châu vốn trắng tinh hiện tại dường như đã có thêm những tia đỏ mỏng manh. Nhìn lại kẻ thần bí, khí sắc đã khá hơn rất nhiều, không những như thế, các vết ban đỏ bầm trên khuôn mặt âm dương chỉ qua một màn vừa rồi đã biến đi một phần khá rõ.
Mồ hôi trên trán kẻ thần bí túa ra đầm đìa, nhưng thần sắc lại phi thường cao hứng, thở phào một hơi rồi bật cười thỏa mãn, cẩn thận cất viên Ngọc xa châu cực kỳ quý giá vào trong người. Sau đó liền vẫy tiên kiếm, ngự kiếm bay lên phóng thẳng về phương xa không hề nhìn lại một lần.
Rừng sâu từ từ khôi phục lại trạng thái yên tĩnh vốn có, có điều mùi máu tanh vẫn tản ra khắp không khí, đặc biệt tại khoảng trống giữa rừng hơi tanh càng nồng nặc, cái xác rắn khổng lồ nằm vật trên đất, máu chảy như suối rồi đọng lại thành một cái ao máu tại vùng đất trũng. Bên cạnh ao máu rắn, tên thiếu niên từ đầu tới chân máu me dầm dề nằm cô độc trên mặt đất, không có chút hơi thở nào.
※※※
Nó nằm mơ.
Là một giấc mơ kỳ quái. Trong mơ nó không biết đã phạm phải lỗi lầm gì bị đánh xuống tận âm phủ trong truyền thuyết, phải chịu loại đau khổ thảm liệt nhất là lửa đốt toàn thân. Nó kêu gào thảm thiết ở trong lửa đỏ, nhưng tất cả những người thân, bạn bè không ai đáp lời, tựa hồ trong trời đất chỉ còn lại nó cô độc một mình cùng với lửa cháy hừng hực đầy trời vô cùng đáng sợ.
Vì sao lại chưa chết?
Chẳng phải nói là chết rồi sẽ không phải chịu đau khổ nữa hay sao?
Lần đầu tiên trong đời, đầu tên thiếu niên mười một tuổi nổi lên ý nghĩ như vậy.
Sau đó, nó từ trong cơn ác mộng đáng sợ đó tỉnh lại.
Trời đã hoàng hôn.
Trong rừng sâu đã bắt đầu tối, bởi vì rừng sâu cây lá ken dày đặc nên bóng tối đến càng nhanh, hiện tại đã có rất nhiều chỗ biến thành tối om, chỉ có khoảng trống nho nhỏ nằm giữa rừng là còn sáng một chút.
Bởi vì vừa mới tỉnh lại, trong đầu vẫn còn hơi mơ hồ, Vương Tông Cảnh ngơ ngác nhìn khắp xung quanh rồi mới có phản ứng, bản thân vốn bị trúng nọc rắn độc cả người tê dại, nhưng bây giờ sao lại cử động được?
Bất giác nó cúi đầu nhìn xuống cơ thể, vừa nhìn đã giật mình, máu me đỏ lòm lòm bám khắp toàn thân, y phục vốn mặc trên người không biết vì sao phần lớn đều biến mất, chỉ sót lại vài mảnh ít ỏi đang méo mó dần trong đám máu tanh nồng nặc, trong đó có một mảnh nhỏ lúc hắn nhìn thấy thì đang co rút rồi rơi vào đám máu, sau đó tan ra một cách quỷ dị, cuối cùng biến mất tăm.
Cơ thể Vương Tông Cảnh đột nhiên run rẩy, giống như từ một điểm sâu thẳm trong tim thoáng nhảy lên một cái. Một ý nghĩ cực kỳ đáng sợ nổi lên trong đầu: Máu rắn này có thể làm nát vải bố may áo, vậy toàn thân nó bị ngập trong máu rắn, sẽ có kết cục thế nào đây?
Sắc mặt nó trắng bệch nhìn máu me văng đầy đất, trong đầu lại thoáng nhớ tới cảnh ngọn lửa hừng hực nơi âm phủ thiêu đốt cơ thể, cùng cái cảm giác đau đớn tới tận xương tủy ấy trong cơn ác mộng kinh hoàng.
Nó lắc đầu thở mạnh, thân thể bất giác như muốn bỏ chạy, chạy khỏi cái nơi đầy những máu rắn ghê gớm này, có điều nó vừa mới chống người dậy thì cánh tay yếu ớt lại xụi lơ, cả người lại nằm vật sang một bên.
Một tiếng “bõm” trầm đục đột nhiên vang lên giữa rừng.
Vương Tông Cảnh tựa như có chút mê muội, nó hình như đã bị rớt xuống một vũng nước, ngọ ngoạy cái đầu, xung quanh cơ thể là một khối dịch thể nhớp nháp, sau đó nhờ ánh sáng yếu ớt, nó đã nhìn thấy rõ tình thế bản thân.
Đó chính là một cái ao máu. Kim Hoa Cổ Mãng bị chặt đầu đã phun ra vô số máu tươi, hội tụ lại ở chỗ trũng này thành một cái ao nhỏ, toàn bộ người nó đang chìm ngập trong đó.
Toàn thân nó co giật mạnh một lượt.
Đúng lúc ấy, một cảm giác kỳ quái từ khắp nơi trên cơ thể nó truyền tới. Trước tiên là hơi nong nóng, sau đó thì như có ngọn lửa đốt leo lét, rồi thình lình bùng lên thành lửa đỏ hừng hực, thành biển lửa điên cuồng, che trời lấp đất, nuốt chửng toàn bộ thân hình tên thiếu niên. Ngọn lửa hừng hực đó thiêu đốt từng tấc da thịt, như vô số lưỡi đao sắc bén cắt gọt từng tấc, từng tấc, cắt đi cắt lại, hơn xa bất kỳ một hình phạt đau đớn đáng sợ nào trên đời.
“A!”
Một tiếng la thảm thiết phát ra như nát tim rách phổi từ giữa khu rừng âm u, Vương Tông Cảnh tựa hồ muốn rời khỏi cái ao máu này tới phát điên lên được, thế nhưng sức mạnh của ngọn lửa kỳ dị ở trong lớp máu tanh càng cháy bỏng tàn nhẫn, nháy mắt đã thiêu sạch mọi sức lực còn lại của tiên thiếu niên. Nó không thể đứng dậy, không thể tránh né, chỉ có thể run rẩy toàn thân trong lớp máu đáng sợ, mặc cho lớp máu như lửa cháy ấy thiêu đốt từng mảnh da thịt của mình.
Thiêu đốt, thiêu đốt, thiêu đốt!
Thiêu đốt toàn bộ da thịt, thiêu đốt tới tận lục phủ ngũ tạng, thiêu hết máu thịt trong người, thiêu sạch luôn toàn bộ ý thức. Mà không có cách nào chết được, chỉ có thể run rẩy từng chặp từng chặp trong vũng máu, kêu la, gào thét.
“A… A… A…”
Tiếng gào thảm thiết trong khu rừng dần dần chìm ngập vào trong bóng đêm, vang vọng rất lâu, rất lâu…
Chương 4: Con rắn tai họa (1)
Dịch giả :Qkamejoko
Nguồn:qkamejoko.wordpress.com
“Tôi muốn sống!”
Vương Tông Cảnh trừng trừng nhìn gã đàn ông, chậm rãi nói câu đó qua kẽ răng. Lời vừa nói ra liền phát hiện giọng nói của mình không biết từ lúc nào đã biến thành khản đặc, thành ra ba chữ đó phát âm rất trúc trắc. Cũng có thể vì liên tiếp mấy lần chịu giày vò do phải đối diện với tình huống sinh tử, hiện tại đối mặt với một nhân vật cường mạnh đáng sợ, tuy trong lòng vẫn sợ hãi nhưng biểu hiện trên mặt lại rất bình tĩnh. Có điều hai bàn tay nắm chặt và cặp mắt trợn tròn đã thể hiện rõ nó bất quá chỉ là một đứa trẻ yếu ớt.
Cố gắng bình tĩnh kiềm chế, ánh mắt tỏ ra phức tạp một cách dễ thấy đều lọt cả vào mắt gã đàn ông thần bí. Nhìn thấy khuôn mặt trẻ con đầy những vết máu, gã đàn ông vẫn coi như không, chỉ nhàn nhạt nói: “Được, nếu đã muốn sống, vậy đi theo ta.”
Gã đàn ông không hề có ý ở lại, xoay người lập tức đi về hướng rừng sâu, không quay đầu nhìn Vương Tông Cảnh lần nào. Vương Tông Cảnh ban đầu còn có hơi do dự, nhưng đưa mắt nhìn rừng cây rậm rạp âm u xung quanh, những khoảng tối u ám tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có yêu thú xông ra, cuối cùng đành nghiến răng bước theo.
Sương mù trong rừng dần tan đi, cây cối xung quanh trở nên rõ ràng, thế nhưng xa nữa cũng chỉ có toàn cây là cây, không thấy được giới hạn của khu rừng. Đường đi địa thế cũng không bằng phẳng, lúc thì cao thấp lồi lõm, lúc thì đá tảng gỗ rơi, thậm chí hai người bọn họ còn phải nhảy qua một con suối nhỏ giữa rừng. Suốt quãng đường, gã đàn ông thần bí kia đi ung dung nhẹ nhàng như trên đất bằng, ngược lại Vương Tông Cảnh ăn phải quả đắng to đùng.
Cơ thể nó còn chưa đủ lớn, lúc trước lại mấy phen gặp nguy hiểm thể lực thực ra đã tiêu hao rất nhiều. Con đường này lại lên cao xuống thấp, thực là khổ sở không sao kể xiết. Có điều đi cho tới lúc này, trong lòng nó dường như đã hiểu ra vài thứ. Biết rằng gã đàn ông phía trước kia tuyệt sẽ không thèm để ý tới thân thể hắn, thêm vào đó là một chút ương bướng trẻ con, cho nên không thèm cầu xin gã đàn ông thần bí kia một câu nào, cứ loạng quạng nghiến răng hổn hển đi qua khu rừng rậm nguyên thủy đó.
Tiếng chim kêu lích rích như phát ra từ một chỗ nào đó ngay trên đầu, những tia nắng dao động từ các kẽ lá chiếu xuống làm bóng nắng dưới chân Vương Tông Cảnh biến đổi, đan xen chao đảo. Cổ thụ dây leo, rêu xanh cỏ biếc tầng tầng lớp lớp như không có giới hạn, lá rơi xoay xoay, nhành cây rung rinh mà yên ắng, cả khu rừng giống như một bức tranh u nhã và tịch mịch.
Cứ đi như thế hồi lâu, Vương Tông Cảnh nhảy xuống từ một tảng đá lớn, cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, thế nhưng gã đàn ông thần bí phía trước vẫn không nhanh không chậm cất bước, chẳng hề có dấu hiệu dừng lại nghỉ ngơi. Dựa vào tảng đá thở phì phò giây lát, Vương Tông Cảnh lại cắn răng đứng lên, tiếp tục đi về phía trước. Vừa được mấy bước, ánh mắt nó loáng thoáng nhìn thấy một thứ. Nó nheo mày vẹt một cành cây um tùm ở phía bên, quả nhiên phát hiện ở đây cũng có một bức tượng đá khổng lồ cũ nát nằm trên mặt đất, vô luận là hình dáng bên ngoài hay là kiểu nát hỏng trên thân tượng trông đều không khác gì bức tượng mà nó đã thấy trong khoảng rừng kia.
Cũng dữ tợn hung ác như thế, cũng sống động như thế, chỉ bất quá dường như mức độ nát hỏng của bức tượng này còn hơn cả bức trước, một số phần chân tay đã bị rời ra khỏi thân tượng.
Mới sững ra như vậy một lúc, gã đàn ông thần bí phía trước hình như đã đi khá xa, bóng dáng gã sắp biến mất trong rừng. Vương Tông Cảnh giật mình vội vã đuổi theo. Cứ như vậy, hai người lầm lũi đi dưới khu rừng. Gã đàn ông thần bí luôn giữ tốc độ không nhanh không chậm, dường như cũng có chú ý tới tốc độ và thể lực của Vương Tông Cảnh, tuy vậy suốt quãng đường, gã cũng không có ý dừng lại nghỉ. Bởi thế đi thêm khoảng thời gian tàn một cây hương nữa thì Vương Tông cảnh thực sự cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.
Mồ hôi chày tràn như tắm, thậm chí cả những vết máu bám trên mắt cũng bị trôi hết phần lớn, nó bắt đầu cảm thấy trước mắt có mấy ông sao nhấp nháy bay lượn, hai chân cũng nặng trình trịch. Đúng lúc đó, kẻ thần bí trước mặt đột nhiên dừng bước, cuối cùng cũng đứng hẳn lại.
Vương Tông Cảnh gấp gáp tìm bừa một gốc đại thụ dựa người ngồi xuống, há miệng thở phì phò một lúc lâu mới cảm thấy khá hơn, lập tức sau đó nó cảm thấy cổ họng khô rát, ngẩng đàu nhìn lên chỉ thấy gã đàn ông thần bí đó lúc này đang đứng trước một bức tượng. Cũng chẳng có gì bất ngờ, đó cũng là thứ dọc đường nhìn thấy liên tục. Thực tế, trừ bức tượng hung dữ gặp đầu tiên trong khoảng rừng, dọc đường đi Vương Tông Cảnh còn nhìn thấy thêm ba bức nữa nằm rải rác, hình dạng đều tương tự, khiến nó dù rất mệt mỏi vẫn cảm thấy nghi hoặc. Rốt cục đây là nơi nào, sao lại có người từ xa xưa đã tạc ra nhiều tượng kỳ quái tại chỗ hoang vắng nguyên thủy như thế.
Bất quá hiện tại bức tượng mà kẻ thần bí kia đang đối diện, rõ ràng không giống với những bức tượng đổ trong rừng. Trước tiên, bức tượng đá này so với những bức tượng hung ác khác thì nhỏ hơn nhiều, sau nữa là bức tượng đá này vẫn còn đứng chứ không bị đổ. Bất qua nói nhỏ hơn cũng chỉ là tương đối, chứ kẻ thần bì cao lớn là thế đứng trước bức tượng trông cũng bị lùn đi không ít. Ngoài ra hình dáng bức tượng cũng giống hệt các bức trước, đều là bộ dạng dữ dằn hung tợn.
Ánh mắt Vương Tông Cảnh lướt qua khuôn mặt của kẻ thần bí, chợt giật mình. Chỉ thấy kẻ thần bí đó tuy nhìn chăm chú vào bức tượng, nhưng mắt gã không hề che giấu vẻ căm ghét. Tại phía bên phải bức tượng, nhìn kỹ liền thấy có một con đường mòn đi sâu vào trong rừng, thuận theo con đường mà nhìn, chỉ thấy phần rừng sâu thẳm yên ắng phía trước không biết vì sao lại có một chỗ khá xa thấp thoáng bốc lên một làn khí màu hồng, có hơi giống với sương mù trong rừng đã thấy lúc trước, nhưng trông thần bí hơn một chút.
Vương Tông Cảnh ngẩn người ra một lúc, mắt thấy làn sương màu hồng kia hình như không chuyển động liền biến sắc mặt, không phải biến thành vui mừng, mà là biến thành kinh hãi.
Làn sương đó nếu nó đoán không sai, e rằng chính là chướng khí kịch độc mà tất cả mọi người tại U châu chỉ nghe thôi đã hết hồn. Lời đồn nói trong Thập Vạn Đại Sơn chỗ nào cũng có loại chướng khí kịch độc này, vô luận là chim thú hay con người, thậm chí cả yêu thú hung hãn một khi gặp phải làn sương màu hồng này lập tức toàn thân sẽ rữa nát, đau đớn mà chết, gần như không có thuốc nào giải được.
Chẳng lẽ sẽ phải đi qua chỗ đó? Vương Tông Cảnh nghĩ ngợi mà méo cả miệng.
Kẻ thần bí đứng nhìn bức tượng chăm chú một lúc, cũng không ngoảnh đầu lại, chỉ buông ra một câu máu lạnh: “Đi thôi.” Nói đoạn cất bước đi liền, có điều hướng gã đi lại là phía bên trái bức tượng.
Vương Tông Cảnh thở phào, lắc lắc đầu cố gắng động viên tinh thần tàn tạ của mình tiếp tục đi theo.
Đoạn đường này trở đi, không hiểu vì sao lại không còn thấy thêm bức tượng nào đổ nằm trong rừng nữa, đồng thời đám yêu thú mà Vương Tông Cảnh kinh hồn táng đảm cũng không có xuất hiện. Nhưng ngược lại, con đường càng khó đi hơn. Cây cối cản đường càng lúc càng nhiều, có mấy chỗ cực kỳ khó qua, cũng may kẻ thần bí kia ở phía trước thần thông lại rất lợi hại, chỗ nào người thường không qua nổi, gã phẩy tay hai ba cái là mở được một lối đi khiến Vương Tông Cảnh giảm được không ít khổ cực. Bằng không, thiếu niên này e rằng đã mệt chết ngay giữa đường rồi.
Lại đi như thế thêm thời gian tàn nửa cây hương nữa, trước mắt hai người đột nhiên sáng bừng. Địa thế mở ra rộng rãi, xuất hiện một khoảng trống giữa rừng chừng mấy chục trượng, phía trước là một ngọn núi nhỏ, dưới chân núi có một cái sơn động mà cửa ít cũng phải rộng hơn năm trượng. Lấy cái động này làm trung tâm, chu vi xung quanh rộng tới bảy tám trượng vuông chỉ mọc cỏ rêu, không có một cái cây nào.
Dường như có một chút hơi tanh khẳm thoáng tản ra từ trong cái động lớn ấy.
Tinh thần Vương Tông Cảnh như có phản ứng, giống như nhớ tới điều gì, nhìn kẻ thần bí kia một cái rồi ngó đăm đăm vào trong sơn động.
“Chính là nơi này đây.” Kẻ thần bí chẳng có ý giả thần lộng quỷ gì hết, dứt khoát nói với Vương Tông Cảnh: “Trong động có một con yêu thú lợi hại, ta muốn giết nó, có điều nó rất ranh ma, sẽ không dễ dàng chui ra khỏi động, ta muốn ngươi giúp ta.”
Gã quay đầu lại, sắc mặt hờ hững nhìn Vương Tông Cảnh, lạnh lùng nói tiếp: “Nếu ngươi muốn sống, thì cứ làm theo lời ta.”
Vương Tông Cảnh hổn hển, ngó cái sơn động rồi cắn răng đáp: “Bên trong động là thứ gì?”
“Một con Kim Hoa Cổ Mãng”, kẻ thần bí thản nhiên tựa như nói tới một việc chẳng có gì quan trọng, “Con yêu thú này tu luyện nhiều năm, tuy tham ăn khát máu nhưng đã có nhân tính, gần đây nó tu hành đang tới mấu chốt, chỉ thêm một bước là có thể lột xác trùng sinh, đạo hạnh đại tiến, nên sẽ không dễ chui ra đâu. Cái động này chính là hang ổ của nó, con yêu này vảy rắn toàn thân cứng chắc vô cùng, nếu mình chui vào động thì nguy hiểm lắm, chỉ có dẫn dụ nó chui ra rồi đánh thương tim rắn nơi bảy tấc làm tan đạo hạnh của nó thì vảy trên người sẽ mất đi yêu lực trở thành như bình thường, lúc ấy mới giết được nó.”
Gã ngó Vương Tông Cảnh một cái, nói tiếp: “Ngươi, chính là mồi dụ.”
Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy trong tai đánh oành một tiếng, trái tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, phản ứng đầu tiên thật muốn điên dại gào toáng lên rồi liều mạng với gã đàn ông này. Thế nhưng sau cùng, rốt cục nó cũng đành nhìn y phẫn hận, miệng không thốt được lời nào.
Trước mặt gã này, nó cho dù có liều mạng thì cũng có khác gì con sâu cái kiến đâu?
Kẻ thần bí đối với ánh mắt cừu hận của tên thiếu niên căn bản chẳng để vào lòng, thò tay lấy ra một cái khay bằng đồng, bên trên có khảm vân bạc thành những phù văn kỳ dị quăng cho Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh ngơ ngác đón lấy, chỉ cảm thấy trong tay khá nặng, tai liền nghe thấy gã đàn ông nói: “Vật này ngươi cầm ở tay, đợi lúc yêu thú xông ra thì ngươi nâng nó lên trên đầu, tự nhiên sẽ có thể giữ con yêu lại được một lúc. Nhớ đấy, chỉ có thể đứng yên một chỗ không được bỏ chạy, nếu không động tác của Kim Hoa Cổ Mãng nhanh như điện chớp, nó mà thấy không ổn sẽ chui lại vào sào huyệt trong nháy mắt. Chỉ có thừa lúc nó nổi điên lên ngoạm ngươi, thân hình lộ ra khỏi sơn động ta mới có thể từ một bên đánh phát trúng ngay, đoạt được mạng nó. Ngươi đã rõ chưa?”
Vương Tông Cảnh khó nhọc gật đầu, gã đàn ông thần bí cười lạnh một tiếng nói tiếp: “Nếu ngươi dám bỏ chạy, làm hỏng đại sự của ta, ta sẽ quay lại tóm ngươi quẳng vào trong động nuôi rắn, biết chưa?”
Cơ thể Vương Tông Cảnh run lên một hồi, vẻ oán hận trong mắt càng thêm nặng, không kìm được gào tướng lên: “Nếu cần mồi dụ, vì sao ông không tùy tiện bắt một con yêu thú, lại cứ phải tôi?”
Gã đàn ông thần bí ngẩn ra một chút, tựa hồ không ngờ tên thiếu niên này đột nhiên lại mở miệng, bất giác ngó lại Vương Tông Cảnh mấy lượt, chỉ thấy thiếu niên này dựa lưng vào gốc cây, sắc mặt tỏ ra tuyệt vọng nhưng ánh mắt giận dữ hung hăng trông giống như một con thú nhỏ ở trong rừng sâu, cho dù bị truy đuổi tới lâm vào tuyệt cảnh vẫn có mấy phần kiệt ngạo hoang dã.
“Bởi vì, ngoại trừ vật được xưng tụng ngon nhất ở Nam Cương là cá chép xanh tại Long hồ ra”, kẻ thần bí nhìn gã thiếu niên đang giận dữ, khóe miệng nhếch lên nét cười tàn nhẫn, cùng với khuôn mặt âm dương đáng sợ của y càng khiến cho người ta kinh hồn, “Kim Hoa Cổ Mãng thích nhất là ăn thịt người, đặc biệt là thịt trẻ con khoảng hơn mười tuổi.”
Nét hồng cuối cùng trên mặt Vương Tông Cảnh, rốt cục cũng biến mất tăm tích.
Nguồn: http://4vn/forum/showthread.php?81408-Tien-Hiep-co-dien-Tru-Tien-II-Tac-Gia-T-Dinh-Chuong-25&page=3#ixzz1wdWMk4oM