Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hồng tỷ” Ba người cùng nhau lên tiếng.

Mấy ngày không gặp, thân thể Từ Mộng Hồng dường như gầy hơn một chút, gió thổi làm áo hồng lay động, khiến cho người ta cảm thấy nàng như có thêm vài phần tiều tụy. Lụa trắng che mặt, khiến người khác không thể nhìn rõ dung nhan của nàng, trong lúc đi ra khỏi cửa động, dường như sống bên trong bóng tối quá lâu khiến cho ngay cả một chút ánh sáng âm trầm nàng cũng không thích ứng nổi, không thể không lấy tay che bớt ánh sáng.

Đám ba người Vương Tông Cảnh cũng chưa dám lập tức lại gần hỏi han lung tung, trong chốc lát cũng không biết nói gì cho phải, hiện tại ba đại nam nhân đều vậy quanh người thiếu nữ này, nhất thời không khí có chút trầm mặc. Ngược lại, Từ Mộng Hồng sau khi hai mắt chậm rãi thích ứng với ánh sáng bên ngoài động thì nhẹ nhàng thả tay xuống, ánh mắt nhìn lần lượt quét qua trên khuôn mặt ba người, sau đó mở miệng nói: “Chúng ta đi thôi.” Giọng nói có chút trầm thấp khàn khàn, nghe vào trong tai có một loại cảm giác chói tai, khiến trong lòng ba người Vương Tông Cảnh đều sinh ra một cảm xúc khác thường.

Chờ trong chốc lát, thấy Từ Mộng Hồng chậm rãi đi thẳng về phía trước, ba người cũng không dám có ý mở lời, Ngao Khuê cố lấy can đảm bước lên một bước, hỏi: “Hồng tỷ, chúng ta phải đi đâu đây?”

Cước bộ Từ Mộng Hồng chợt khựng lại, ngữ điệu âm thanh cũng không cao không thấp, thản nhiên nói: “Thành Lương Châu.”

Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ đang đi ở phía sau liếc mắt nhìn nhau, tiếp đó Tây Môn Anh Duệ ho khan một tiếng, nói: “Hồng tỷ, ngươi nói đi đâu, chúng ta đi đó. Chỉ là hiện tại bổn môn vừa mới chiếm được sơn môn không lâu, công việc còn bề bộn, mấy người chúng ta coi như không quá hợp với mọi người, nhưng nếu cứ như vậy mà tùy ý rời đi thì dường như cũng không được tốt cho lắm. Vạn nhất bị người ta nhìn thấy, nói ra nói vào thì chẳng phải chúng ta tự làm mất mặt…”

Từ Mộng Hồng không quay đầu lại, cả người nhìn có vẻ vẫn mỏng manh gầy yếu, nhưng không biết tại sao lại giống như có một loại kiên cường bên trong cơ thể, nói: “Không ngại, phó môn chủ đã an bài thỏa đáng, chuyển ở Quỷ Khốc Hạp này không cần chúng ta quan tâm nữa. Chúng ta có nhiệm vụ khác, vả lại cứ đến thành Lương Châu trước rồi nói sau.”

Lời này vừa thốt ra, đám người Vương Tông Cảnh tự nhiên không còn gì để dị nghị, chỉ là trong lòng bọn họ khó tránh khỏi nghĩ rằng vị phó môn chủ kia quả nhiên là thủ đoạn lợi hại, cũng không biết vị đó đã dùng biện pháp gì mà khiến cho Từ Mộng Hồng vốn dường như sắp sụp đổ lại có thể tỉnh tảo lại lần nữa, tinh thần lại còn mạnh mẽ hơn để nàng tiếp tục làm việc.

Cứ như vậy mà đi, đến khi cách ngọn núi này một đoạn khá xa, bốn người liền nhao nhao tế xuất pháp bảo, bay lên không trung. Lơ lửng trên bầu trời Quỷ Khốc Hạp nhìn quanh một lúc, lập tức quay người, bay về phía thành Lương Châu ở biên giới phía nam.

Ước chừng qua nửa canh giờ, tường thành hùng vĩ của thành Lương Châu kia đã thấy thấp thoáng ở phía xa. Từ Mộng Hồng vốn một mực im lặng trong suốt quãng đường bỗng nhiên trên không trung làm ra một dấu hiệu, ý bảo mọi người hạ xuống, sau đó nàng liền dẫn đầu xuyên qua đụn mây rồi phi thân hạ xuống bên một bờ sông trong một sơn cốc yên tĩnh. Đám ba người Vương Tông Cảnh cũng lần lượt dừng ở phía sau nàng, Tây Môn Anh Duệ lộ ra vài phần nghi hoặc, nói: “Hồng tỷ, làm sao thế?”

Từ Mộng Hồng cũng không mở miệng nói chuyện mà đưa tay ngoắc bọn hắn đứng xích lại gần nhau, sau đó trầm ngâm một lát, đôi mắt dấu bên dưới khăn lụa che mặt hiện lên một tia phức tạp khó hiểu, khiến cho ba thanh niên bên cạnh không tự chủ được mà nhớ đến khuôn mặt như hoa như ngọc bị hủy dung bên dưới tấm lụa này.

“Chúng ta lần này tới đây,” Từ Mộng hồng nhìn thoáng qua ba thanh niên trước mặt, nói: “là để tìm Bàn Cổ Đại Điện.”

“A!” Vẻ mặt của ba người Vương Tông Cảnh thoáng thay đổi mấy lần, có kinh ngạc, có nghi hoặc, có ngạc nhiên khi nhìn Từ Mộng Hồng. Hiện tại, tuy nói rằng Bàn Cổ Đại Điện chính là chuyện sốt dẻo nhất tại Lương Châu, thậm chí là cả thần châu hạo thổ, vốn dĩ với cảnh ngộ hiện nay của Từ Mộng Hồng, dường như không nên hứng thú với chuyện này mới phải.

Chẳng qua trước mắt xem ra Từ Mộng Hồng cũng không có ý kéo dài sự tò mò của mọi người, rất nhanh liền giải thích nguyên nhân cho bọn họ:

“Đây cũng là nhiệm vụ mà đêm qua phó môn chủ tới tìm ta giao phó, bất kể như thế nào, trước tiên phải tùy cơ tìm cho ra cửa vào Bàn Cổ Đại Điện trong truyền thuyết kia, sau đó mới nghĩ cách vào trong đó, tìm kiếm một món bảo vật quan trọng. Đến cùng đây là vật gì thì bây giờ ta vẫn chưa thể nói, đến lúc đó ta sẽ nói cho các ngươi biết, trước mắt chỉ có thể nói rằng vật đó rất quan trọng. Đến lúc đó, nếu có thể thì phó môn chủ sẽ tự mình ra tay, chẳng qua việc đó không phải là việc mà chúng ta có thể quản được.”

Nghe thấy muốn đi tìm bảo tàng Bàn Cổ Đại Điện thì ánh mắt Vương Tông Cảnh khẽ chuyển động, lại giống như lơ đãng liếc mắt nhìn Tây Môn Anh Duệ một cái, lập tức phát hiện người này vậy mà cũng đang nhìn mình. Ánh mắt của hai người thoáng tiếp xúc trên không trung, lập tức đều tự mình dời đi chỗ khác. Cũng chính là ở phía sau, ánh mắt của Từ Mộng Hồng bỗng nhiên dừng lại trên hai người bọn họ, nói: “Tây Môn, Tiểu Vương.”

Hai người ngẩng đầu đáp lại một tiếng, nói: “Có chuyện gì vậy, Hồng tỷ?”

Thanh âm của Từ Mộng Hồng trầm xuống, nói: “Trận loạn chiến ngày đó trong thành Lương Châu, lúc bí quyển Bàn Cổ Đại Điện xuất hiện, cũng là ngày mà ta bị ám toán hôn mê bất tỉnh kia, hai người các ngươi đều đã đến thành Lương Châu giúp ta tìm thuốc.”

Vương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ lại nhìn thoáng qua nhau lần nữa, nói: “Đúng vậy.”

Ánh mắt Từ Mộng Hồng đảo qua trên mặt hai người, nói: “Như vậy ngày đó các ngươi có mặt tại hiện trường, có thể thấy được bí quyển bảo tàng kia, hoặc có thể trong loạn chiến mà cướp được mảnh nhỏ hay không?”

Ánh mắt Vương Tông Cảnh lóe lên, còn chưa nói gì thì đã nghe Tây Môn Anh Duệ bên cạnh mở miệng nói: “Hồng tỷ, ngày hôm đó đích xác ta có mặt ở đó, chẳng qua cũng không cướp được mảnh vụn nào của bí quyển. Lúc đó rất là hỗn loạn, ta và Tiểu Vương tách nhau ra cho nên cũng không biết hắn…” Nói xong, ánh mắt gã nhìn về phía Vương Tông Cảnh bên này.

Khóe miệng Vương Tông Cảnh bỗng nhúc nhích, cười cười với Từ Mộng Hồng, nói: “Ta cũng không tìm được mảnh vụn nào.”

Từ Mộng Hồng liếc mắt nhìn hai người bọn họ, gật gật đầu, nói: “Tình hình ngày đó ta cũng có nghe người ta nói qua, loạn thành như thế thì quả thật hiếm thấy, các ngươi không tìm được cũng không có gì là lạ. Kế hoạch của môn phái hiện nay chính là phải tìm bằng được Bàn Cổ Đại Điện, đầu mối duy nhất ở đây dường như chính là địa điểm xuất hiện bí quyển kia, nếu tìm kiếm lung tung là không có khả năng, chúng ta trước hết cứ tìm hiểu tin tức trong thanh Lương Châu cái đã.”

Nói xong nàng liền xoay người muốn đi, Vương Tông Cảnh nhìn theo bóng lưng của nàng. Từ Quỷ Khốc Hạp cùng nhau tới đây, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được nghi hoặc trong lòng, mở miệng hỏi một câu: “Hồng tỷ, ngươi… ngươi thật sự không có việc gì chứ?”

Thân thể Từ Mộng Hồng thoáng dừng lại, nhưng cũng không lập tức xoay người. Tây Môn Anh Duệ nhíu nhíu mày, không nói gì, còn lại Ngao Khuê thì trên mặt lộ ra một tia lo lắng.

Sau một lúc lâu, thanh âm của Từ Mộng Hồng khàn khàn, sâu kín nói: “Khuôn mặt của ta, mấy người các ngươi đều đã thấy…”

Ba thanh niên cùng nhau trầm mặc.

Từ Mộng Hồng hơi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh thẳm trong suốt ở phương xa, nói: “Tối qua, phó môn chủ có nói với ta, Bàn Cổ Đại Điện lưu truyền trăm năm, bảo tàng trong đó đến tột cùng là như thế nào thì không ai có thể hiểu hết, nhưng ngàn năm qua cũng có một số chi tiết được truyền ra ngoài. Ngoại trừ trọng bảo mà lần này chúng ta nhất định phải tìm được ra thì nghe nói trong bảo tàng còn có một kiện dị vật thần kỳ, nhưng kiện thần vật này lại không có tác dụng gì đối với tu luyện đạo hạnh, mà chỉ dùng để khôi phục máu thịt xương cốt đã hư hao, điều hòa âm dương làm làn da sáng bóng, đủ để khiến cho nữ nhân giữ mãi tuổi xuân, đó chính là một bông hoa kỳ lạ. Phó môn chủ nói, nàng đã xem kỹ, thương thế trên khuôn mặt ta quá nặng, dược vật trên toàn bộ thiên hạ hiện nay chỉ sợ đều không có tác dụng, có lẽ chỉ có thần hoa dị vật trời sinh được lưu truyền ngàn năm này mới có thể khiến ta có vài phần hi vọng khôi phục.”

Đám ba người Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn nhau, trong chốc lát đều không thể nói nên lời, bọn họ cảm thấy hi vọng trong những lời này thật sự quá mức mơ hồ, nhưng nhìn bộ dáng của Từ Mộng Hồng thì bất kể thế nào bọn họ cũng không thể phản bác. Sau một lúc lâu, chỉ nghe Tây Môn Anh Duệ cười khan một tiếng, nói: “Nếu quả thực có thần vật như vậy thì chúng ta nhất định giúp Hồng tỷ ngươi tìm được, không biết tên gọi của loại thần hoa này là gì nhỉ?

Từ Mộng Hồng hít một hơi thật sâu, nói: “Minh Nhan Hoa.”

Minh Nhan, Minh Nhan, khuôn mặt như hoa, sau trăm năm, sau ngàn năm, liệu thực sự sẽ vẫn xinh đẹp như ngày xưa, như như lúc mắt sáng, miệng cười như hoa hay sao?

Vương Tông Cảnh không biết, cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy. Ở vào cái tuổi của hắn, mặc dù bản thân mang trọng trách tiềm nhập vào Ma Giáo, trải qua gió tanh mưa máu, đấu trí đấu lực, nhưng chỉ riêng chuyện ở trên thì lại không liên quan nhiều lắm, hắn cũng không có ý dây dưa, chỉ là lúc nghe thấy tên của loài hoa kia, trong lòng hắn vẫn xuất hiện cảm giác ngẩn ngơ đôi chút.

Bốn người sau khi thương nghị xong, lập tức lần thứ hai động thân, bay về phía thành Lương Châu.

Hiện tại, sau khi thành Lương Châu trải qua trận loạn chiến kia, mặc dù không nói là thay đổi hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng là thay đổi một nửa. Thành Tây cơ bản không có việc gì, nhưng thành Đông thì chỉ còn là một mớ hỗn độn. Mãi cho đến tận bây giờ vẫn chưa thể thu dọn xong, thậm chí ngay cả lúc đi trên đường cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng tản mát xung quanh.

Mặc dù vậy, số lượng người hiện tại trong thành Lương Châu này so với trước kia còn nhiều hơn không ít, vô số người tu đạo khắp trời nam đất bắc hội tụ ở đây, quả thật khiến cho thương gia trong thành mừng như điên, lợi ích kiếm được so với trước kia càng thêm nhiều hơn. Chẳng qua, mặc dù số lượng người đông đúc, nhưng cho đến nay vẫn không ai có thể chân chính tìm được cách tháo gỡ bí mật của Bàn Cổ Đại Điện. Ngày đó, bí quyển quan trọng kia không biết đã rơi vào tay bao nhiêu người, hiện giờ trong thành Lương Châu chính là hình thành một cái cục diện bế tắc như vậy.

Ai cũng biết trước tiên phải thu hồi đầy đủ bí quyển bảo đồ mới có thể đi tìm Bàn Cổ Đại Điện, nhưng một đám người nắm trong tay mạnh vụn của bí quyển lại có quỷ trong lòng, e sợ bị người khác cướp đoạt, cho nên mỗi người đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, trong lúc nhất thời không ai có thể tiến triển gì thêm. Trong một loại không khí và dư luận xôn xao từ những lời đồn như thế, một đoàn bốn người Từ Mộng Hồng tiến vào trong thành Lương Châu.

Vào trong thành, bọn họ tự nhận không thể ngay lập tức tìm ra phương pháp, cho dù là người mang tâm tình bức thiết nhất đối với Bàn Cổ Đại Điện kia trong bốn người, Từ Mộng Hồng cũng chỉ có thể dẫn theo bọn hắn đi tìm chỗ hẹn gặp trước, sau đó liền phái mọi người đi các nơi trong thành tìm hiểu một số tin tức mới nhất, xem xem có thể từ những thứ đó mà phát hiện ra manh mối gì hay không.

Sau khi rời khỏi ngôi miếu Thổ Địa được Từ Mộng Hồng chọn làm địa điểm tập kết, vẻ mặt Vương Tông Cảnh không chút thay đổi liền dung nhập vào đường phố trong thành Lương Châu, dường như hắn cứ đi lang thang không có mục đích. Đầu tiên, hắn đi dạo hết một vòng thành Tây, sau đó mới tiếp tục chậm rãi đi về phía thành Đông.

Chỗ ngã tư đường giống như đã được tẩy rửa qua nhiều lần, rất nhiều nơi dính máu đen đều đã biến mất, thế nhưng dấu vết huyết chiến ngày đó vẫn có thể tùy ý tìm được. Rải rác khắp các góc tường, ngõ hẻm, khe đá đều có những vệt máu lưu lại, dường như chúng vẫn còn đang kể lại câu chuyện thảm kịch bùng nổ chì vì sự tham lam của ngày hôm đó. Chẳng qua, phần lớn những người đi đường hiện cũng đã trở nên hờ hững, bước đi chưa từng có chút do dự, mỗi người đều vì những suy nghĩ, những tham lam trong lòng mà tiếp tục nỗ lực.

Thoạt nhìn bộ dạng của Vương Tông Cảnh, dường như cũng như vậy, sau khi đi một vòng, chú ý phía sau lưng, xác định đã an toàn, với vẻ mặt không hề thay đổi, hắn mới đi đến bên ngoài cửa quán rượu nằm trong một con hẻm nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK