• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nha hoàn của hai người ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng phải nói là đến để thu thập* Nhị tiểu thư sao? Sao bây giờ hai chủ tử lại đánh nhau vậy?

*thu thập: trừng phạt, dạy dỗ.

Một tiểu nha hoàn nóng vội kêu lên:

- Tiểu thư, hai người mau dừng tay, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.

- Đều là người của mình, chúng ta đến để thăm Nhị tiểu thư đó.

Trên giường, Lưu Nguyệt cười tủm tỉm xem náo nhiệt, sau đó lạnh giọng lên tiếng nói với những nha hoàn kia:

- Các ngươi còn không mau tới giúp Tiểu thư nhà mình, nếu các nàng phải chịu thiệt thòi thì nhất định sau này sẽ không tha cho các ngươi.

Lưu Nguyệt vừa nói xong mấy nha hoàn kia liền giật mình tỉnh táo lại, đúng vậy nha, nếu Tiểu thư bị thương mà các nàng lại không bị làm sao thì sau khi trở về nhất định sẽ trừng phạt các nàng, vừa nghĩ xong mấy nha hoàn lập tức lao tới đánh người bên kia.

Nhất thời cả gian phòng trở nên hỗn loạn, Lưu Nguyệt và Thạch Lựu xem một lát sau đó mặc quần áo rời giường. Đợi đến khi Lưu Nguyệt mặc quần áo xong, đầu tóc chỉnh tề thì những người kia đều đã nằm trên mặt đất, trên người mỗi người đều có vết máu, nếu không phải bị cào trên mặt thì tóc cũng bị bứt đi cả một đám, quần áo cũng bị xé rách hết. Hai người bị nặng nhất chính là Sở Thêu Nghiên và Sở Thêu Ngọc, mặt mũi bầm dập, tóc tai tán loạn, y phục trên người đều bị xé rách, nhìn qua cũng biết được hai người chật vật tới cỡ nào. Lúc này các nàng đã tỉnh táo lại. hai người trợn tròn mắt nhìn đối phương rồi ngây người không nói được câu nào, đã xảy ra chuyện gì vậy? Khi trên mặt và người đều truyền đến sự đau đớn, hai người mới không kìm nén nổi khóc rống lên.

Lưu Nguyệt đi đến trước mặt hai người ngồi xổm xuống, trên mặt đầy vẻ đau lòng nói:

- Tam muội, Tứ muội thì ra hai muội lại ghét nhau như vậy, ra tay rất độc ác còn nói rất nhiều lời khó nghe nữa. Sau này đừng như vậy nữa, chúng ta là tỷ muội nhất định phải hòa thuận, có biết không?

Nàng nói xong thì quay người hướng ra phía ngoài gọi lớn:

- Người đâu.

Rất nhanh bên ngoài đã có người chạy vội tới, là Tiểu Hà và Tiểu Cúc đang làm việc gần đó, nghe thấy tiếng gọi của Lưu Nguyệt thì nhanh chóng chạy lại, khi đi vào nhìn thấy cảnh tượng trong phòng hai người không khỏi kinh ngạc vô cùng, ngây người không hiểu là đã xảy ra chuyện gì.

Lưu Nguyệt thấy vậy nhàn nhạt ra lệnh:

- Tam muội và Tứ Muội cãi nhau, nhất định đòi đánh chết đối phương mới thôi, ngươi mau đi thông báo với Phu Nhân, phái người tới đem các nàng trở về.

- Vâng, nô tài lập tức đi ngay.

Tiểu Hà nhanh chóng đến tiểu viện của Phu Nhân, sau khi báo cáo với Phu Nhân xong dẫn theo nha hoàn và bà vú đến đưa hai người Sở Thêu Ngọc và Sở Thêu Nghiên về tiểu viện của Phu Nhân.

Đào Viện, trong phòng cuối cùng cũng đã yên tĩnh trở lại.

Thạch Lựu nghĩ lại tình huống khi nãy trong lòng cực kì vui vẻ, ha ha cười lên nhưng ngay sau đó lại cảm thấy lo lắng.

- Tiểu thư, khi nãy người hạ dược hai tiểu thư kia liệu có bị đại phu tra* ra không?

*trả: kiểm tra, điều tra.

Lưu Nguyệt lắc đầu:

- Không cần lo lắng, sẽ không điều tra ra được, tác dụng của thuốc đã hết sẽ không tra ra được bất cứ cái gì.

Sở Lưu Nguyệt nàng sẽ không để ai có thể nắm được điểm yếu của mình, nàng chợt nhớ ra chuyện gì nhìn về hai cái chén kia, lệnh cho Thạch Lựu:

- Đi, đem hai chén trà kia rửa đi.

- Vâng, em đi làm ngay.

Thạch Lựu lập tức cầm hai chén trà đi rửa, trên đường đi nàng gặp được Đổng mụ mụ liền vui vẻ kể lại chuyện khi nãy, Đổng mụ mụ nghe kể cũng vui mừng nở nụ cười.

Tiểu viện của Diệp Thị tên là Tường Viện, bởi vì tên của Diệp Thị là Tường Viện nên bà ta liền lấy tên mình đặt cho tiểu viện mình ở.

Lúc này bên trong chính phòng ở Tường Viện, người đứng chật cả căn phòng, ngồi ngăn ngắn ở vị trí chủ vị là Diệp Thị, bên cạnh là nữ nhi Sở Lưu Liên. Sở Lưu Liên mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, chiếc cổ nhỏ tinh tế trắng mịn như nhung càng làm nàng trở nên kiều mị, lúc này nàng đang ưu nhã nghiêng mình dựa vào ghế nhìn qua một vòng tất cả mọi người trong phòng, cuối cùng nhìn về phía mẫu thân của mình.

Chỉ thấy sắc mặt Diệp Thị cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm vào những người vừa đưa Sở Thêu Nghiên và Sở Thêu Ngọc về, sau đó lại nhìn mẫu thân của các nàng là Bạch di nương và Mai di nương.

- Đây chính là con gái ngoan mà các ngươi dạy dỗ đây sao? Đến Đào Viện nổi điên, cũng không sợ mất mặt sao?

Mai di nương và Bạch di nương cúi người vâng vâng dạ dạ đáp, không hề có một câu phản kháng, thủ đoạn của Diệp Thị lợi hại thế nào hai người cũng đã biết nên cũng không có gan làm trái lời bà ta. Hiện tại hai người chỉ có thể một mực làm theo yêu cầu của bà ta mong có lợi cho việc hôn nhân của nữ nhi sau này, nếu không có Diệp Thị đứng ra làm chủ chỉ sợ nữ nhi của bọn họ sẽ phải lấy người không tốt, cho nên hai người luôn phải nhìn sắc mặt của Diệp Thị mà làm việc.

Diệp Thị lại trừng mắt nhìn hai người, sau đó nhìn về phía Sở Thêu Nghiên và Sở Thêu Ngọc đang ở trên giường, tuy không thích hai nha đầu này nhưng trước đến nay hai người vẫn luôn nghe lời, giữ các nàng lại vẫn còn chút tác dụng cho việc tạo mối quan hệ cho Sở Gia sau này, hơn nữa có lẽ việc này là chủ ý của nữ nhi mình.

Diệp Thị dời ánh mắt về nữ nhi ngồi bên cạnh, thấy trong mắt nàng ánh lên một tia âm nhu thì biết được phỏng đoán của mình không sai, quay lại nhìn về phía hai người Sở Thêu Nghiên và Sở Thêu Ngọc:

- Hai người các ngươi đã xảy ra chuyện gì, đến Đào Viện đã làm những gì, còn có những nô tài ngu ngốc kia, tất cả đều phải bị trừng phạt, không những không ngăn chủ tử của mình lại còn hùa theo tham gia đánh lộn.

Hạ mụ mụ nghe Phu Nhân nói xong, lập tức hung hăng nói:

- Nô tài lập tức đi trừng phạt những nô tài này.

Diệp Thị phất tay, Hạ mụ mụ dẫn thêm mấy bà vú nữa đi ra ngoài.

Bà ta cũng không cho Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư một chút thể diện, vốn Sở Thêu Nghiên và Sở Thêu Ngọc đã bị thương, máu trên đầu còn đang chảy, khắp người vẫn còn đau nhức, nhưng không ngờ Diệp Thị lại không nể mặt như vậy, cho người đến trừng phạt nha hoàn của các nàng, tuy đánh nha hoàn không phải chuyện lớn gì nhưng lại chẳng khác gì cho các nàng một cái tát. Hai người ấm ức khóc nấc lên.

Diệp Thị nghe thấy phiền, hừ lạnh nói:

- Khóc, còn có mặt mũi khóc sao?

Mai di nương và Bạch di nương lập tức đi tới bên cạnh nữ nhi của mình, thúc giục các nàng:

- Mau nói cho Phu Nhân biết là đã xảy ra chuyện gì?

Sở Thêu Nghiên nức nở nói:

- Bọn con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vốn hôm nay chúng con muốn đến thăm Nhị tỷ, khuyên tỷ ấy nên nghĩ thoáng một chút đừng vì chuyện từ hôn mà buồn phiền nữa.

- Đúng vậy, nhưng mới khuyên được vài câu, chúng con cũng không biết làm sao lại đánh nhau, đến khi tỉnh táo lại đã trở thành như thế này rồi.

Bây giờ hai người cũng không hiểu được nguyên nhân, chỉ có thể nói được như thế.

Diệp Thị và Sở Lưu Liên vốn là người thông minh, nghe xong liền khẳng định bên trong Đào Viện đã xảy ra chuyện gì đó.

Sở Lưu Liên nhàn nhạt hỏi:

- Sau khi các ngươi đi vào Đào Viện có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?

- Không có, bọn muội chỉ cùng Nhị tỷ nói chút chuyện, sau đó uống một ly trà cũng không làm gì nữa nhưng sau đó tự dưng lại đánh nhau.

Sở Thêu Ngọc đem những chuyện xảy ra ở Đào Viện kể lại một lần, ánh mắt Sở Lưu Liên lập tức trở nên lạnh lùng, hướng tới Thủy Tiên phía sau ra lệnh:

- Lập tức đi mời Lâm đại phu đến kiểm tra cho Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư.

- Vâng, nô tỳ đi ngay.

Thủy Tiên lĩnh mệnh đi mời đại phu, trong phòng, Diệp Thị nhìn nữ nhi của mình nói:

- Liên Nhi, con nghi ngờ nước trà kia?

Trong nước trà có vấn đề sao? Diệp Thị nghĩ đến đây ánh mắt xoay chuyển, nếu như trong nước trà thực có thứ gì đó thì bà ta tuyệt đối sẽ không tha cho tiểu tiện nhân Sở Lưu Nguyệt kia.

- Ngoại trừ lý do này con thật sự không nghĩ ra vấn đề nằm ở chỗ nào.

Sở Lưu Liên nghĩ tới những chuyện gần đây, từ khi Sở Lưu Nguyệt tự tử không thành trước phủ Tĩnh Vương trở về, trong phủ liên tiếp xảy ra những chuyện không may.

Trong phòng, Mai di nương ngập ngừng nói:

- Có phải Nhị tiểu thư trúng tà rồi không?

Bạch di nương nghe xong cũng cho là đúng, nếu nói Sở Lưu Nguyệt hạ dược Ngọc nhi và Thêu Nghiên thì rất khó tin.

Bạch di nương cũng cẩn trọng nói:

- Trước nay Nhị tiểu thư đều ở trong phủ không hề đi ra ngoài, nàng không thể có được những thứ kia, nếu nàng thực sự hạ dược thì tại sao từ trước tới giờ không làm? Vì vậy thiếp thân nghĩ có lẽ nàng bị trúng tà rồi thật rồi.

Hai mẹ con Diệp Thị nhìn nhau, trước đây hai người cũng không quá tin tưởng chuyện này nhưng những chuyện xảy ra liên tiếp đều liên quan đến Sở Lưu Nguyệt, nếu như đại phu không tra ra được vấn đề nằm ở đâu thì nhất định Sở Lưu Nguyệt đã bị trúng tà rồi, cho nên những người chọc đến nàng ta mới không có được kết quả tốt.

Trong phòng, không gian nhất thời trở nên im lặng, cho đến khi Thủy Tiên mời được đại phu đến thì mọi người mới tỉnh táo lại, Diệp Thị bảo Lâm đại phu khám cho Sở Thêu Nghiên và Sở Thêu Ngọc xem các nàng có phải bị hạ dược không.

Lâm đại phu nghe xong lập tức đi qua khám cho hai người, rồi rất nhanh đứng dậy bẩm báo:

- Bẩm Phu Nhân, hai vị tiểu thư không hề bị người khác hạ dược.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK