Dịch: Mạc Tuyết Y
Biên: Mạc Tuyết Y.
Hương Minh Lâu chính là một thanh lâu nổi tiếng, bao nhiêu vương tôn quý tộc đến đây vung tiền như rác cũng chỉ vì muốn nhìn thấy hoa khôi Tiêu Tiêu.
Hoa khôi Tiêu Tiêu tuổi mới vừa đôi chín, hoa dung nguyệt mạo, đẹp như tiên nữ. Nghe nói mặc dù nàng lưu lạc chốn phong trần nhưng khí chất trên người lại không hề kém bất cứ thiên kim tiểu thư nào trong giới thượng lưu. Lai lịch của Tiêu Tiêu không có ai biết rõ chỉ thấy từ sau khi nàng xuất hiện không ít người trong kinh đô đều bị nàng làm cho mê muội, không tiếc vung tiền như rác cũng chỉ để thấy dung nhan của nàng. Nhưng Tiêu Tiêu cũng không thích gặp người ngoài, có thể nhìn thấy nàng cũng chẳng có mấy ai.
Một trong số đó là Túc vương Thế tử.
Nghe nói người Tiêu Tiêu thích chính là Túc vương Thế tử nên Túc Thế tử chỉ cần nói một câu hôm nay nàng liền chấp nhận so tài nghệ với nhị tiểu thư Sở phủ- Sở Lưu Nguyệt trước cửa Hương Minh lâu.
Tin tức này khiến cho không ít người vui sướng, trước cửa Hương Minh lâu đã bị người vây chặt như nêm cối từ sớm, ngay cả người của quan phủ cũng được huy động để duy trì trật tự. Nhưng biết rõ người chủ trì việc hôm nay là Thế tử Túc vương phủ- Túc Diệp nên những người đến duy trì trật tự kia tự động biến thành người bảo vệ cho đám người Túc Diệp.
Hôm nay không khí Hương Minh Lâu nóng lên hừng hực, náo nhiệt không thua gì lần đầu tiên Tiêu Tiêu xuất hiện.
Sở Lưu Nguyệt ngồi trong xe ngựa của Túc Vương phủ nghe tiếng nói chuyện huyên náo bên ngoài thì không khỏi nhăn đôi mày, những lời nói đứt quãng kia nàng nghe được rất rõ ràng.
Không ít người kích động vì có thể gặp được hoa khôi Tiêu Tiêu. Tuy Tiêu Tiêu không phải khuê tú danh môn* nhưng vẫn luôn giữ mình trong sạch, bán nghệ không bán thân. Hơn nữa so với những khuê tú danh môn kia thì một nữ tử thanh lâu càng dễ để người ta có hi vọng hơn nên mọi người mới có thể điên cuồng như vậy, rất nhiều người chỉ mong nhìn thấy gương mặt Tiêu Tiêu. Ngày xưa vung tiền như rác cũng khó gặp nay lại dễ dàng gặp được, có thể không háo hức được sao? Bởi vậy cũng xác nhận một việc, hoa khôi Tiêu Tiêu thích Túc vương Thế tử là việc không thể nghi ngờ.
*danh môn: gia đình danh giá.
Xe ngựa Túc Vương phủ hướng về Hương Minh lâu mà đi, những người đang chen lấy vừa thấy xe ngựa của Túc Vương phủ thì tự động dạt ra nhường đường.
Sở Lưu Nguyệt cũng hiểu rõ vì sao Túc Tùng đích thân đón nàng tới đây. Nếu không có xe ngựa Túc Vương phủ thì nàng muốn tới được đây sợ rằng cũng không thể.
Trước cửa Hương Minh lâu tạm thời dựng lên một đài cao, xung quanh có rất nhiều người vây kín, ai nấy đều kích động chuyện trò, thanh âm càng ngày càng lớn.
Đến tận lúc có người kêu lên: "Sở nhị tiểu thư đã tới? Mọi người mau tránh ra."
Một lời vừa nói xung quanh liền xôn xao, đám người tự động tách ra. Mặc dù lúc trước vừa chen chúc nhưng ngay lập tức mở ra một lối đi có thể cho xe ngựa đi qua.
Mọi người tự giác nhường đường như vậy thứ nhất là vì đây là xe ngựa của Túc Vương phủ, thứ hai là ai nấy đều nóng lòng muốn thấy hoa khôi Tiêu Tiêu biểu diễn.
Mặc dù Tiêu Tiêu còn chưa phải đệ nhất mỹ nhân kinh thành nhưng danh tiếng cũng không thua kém đệ nhất mỹ nhân Sở Lưu Liên nhiều. Hơn nữa sự chênh lệch này không phải vì nàng mà vì xuất thân của nàng.
Hôm nay Tiêu Tiêu so tài nghệ cùng Sở Lưu Nguyệt, tất cả mọi người đều nhận định Sở Lưu Nguyệt phải thua không nghi ngờ. Bất kể là dung mạo hay tài nghệ vị đích nữ Phủ Quốc Công này cũng không có khả năng so sánh với Tiêu Tiêu. Nhưng mà mọi người ai nấy đều cảm thấy kỳ lạ là vì sao Sở Lưu Nguyệt lại phải nghe lời Thế tử Túc vương đến Hương Minh lâu so tài cùng Tiêu Tiêu. Đây không phải việc khiến nàng phải mất mặt sao? Nhưng mọi người ngẫm lại liền không quan tâm nữa, Sở Lưu Nguyệt đã mất hết mặt mũi rồi, còn sợ lúc này mất mặt sao?
Khi mọi người đang xì xào bàn tán thì xe ngựa của Túc Vương phủ dừng lại. Túc Tùng nhảy xuống xe ngựa cung kính nhấc rèm xe lên mời Sở Lưu Nguyệt xuống xe.
Tiếng bàn tán bốn phía dừng lại, không ít người nhận ra vị Túc Tùng của Túc Vương phủ này. Hắn là người thân tín (thân cận, tin tưởng) của Thế tử Túc vương, sự xuất hiện của hắn thường đại biểu cho Túc Thế tử. Tuy rằng Túc Tùng công tử là người dưới nhưng so với những công tử ca tầm thường như đám bọn họ còn kiêu ngạo hơn. Nhưng bây giờ Túc Tùng công tử lại khách khí với Sở Lưu Nguyệt như thế, đây là xảy ra chuyện gì?
Phía dưới lặng im lại một lần nữa vang lên tiếng nghị luận.
Sở Lưu Nguyệt lạnh lùng trừng mắt Túc Tùng một cái, cũng không bởi vì Túc Tùng cung kính với mình mà tâm tình tốt lên.
Từ kiếp trước nàng đã không thích những nơi đông người mà chỉ thích yên tĩnh làm nghiên cứu. Nhưng không ngờ tới kiếp này lại phá vỡ dĩ vãng của nàng, nàng muốn yên tĩnh sống mà không được.
Trong xe ngựa, Sở Lưu Nguyệt dẫn Thạch Lựu đi ra.
Hôm nay nàng vẫn giống như thường ngày, mặc một bộ quần áo bình thường, khuôn mặt son phấn không thi*, trên đầu trâm cài, trang sức đều không có, dáng người thon dài, gầy nhỏ. Nhưng nếu tỉ mỉ nhìn kỹ thì lại có nhiều điểm không giống với lúc trước. Hiện tại mặc dù Sở Lưu Nguyệt vẫn vô cùng mềm yếu như trước nhưng khuôn mặt vàng vọt đã lộ ra một chút sắc hồng, đôi đồng tử đen láy, trong vắt giống như làn nước. Nhìn nàng giơ tay nhấc chân đều ưu nhã, dường nhưđã thay đổi thành con người khác.
son phấn không thi*: ý nói khuôn mặt mộc, không tô son điểm phấn.
Rất nhanh trong đám người đã có người bàn luận.
- Đây là Nhị tiểu thư Sở gia sao? Sao lại có cảm giác không giống lúc trước nhỉ?
- Đúng là không giống a, nghe nói từ khi Sở nhị tiểu thư đâm đầu vào tượng sư tử đá ở trước cửa Tĩnh Vương phủ đầu óc được thông suốt, bây giờ thông minh lắm.
- Hóa ra là vậy, ta còn không quá tin tưởng vào chuyện này nhưng xem ra tin đồn là sự thật a.
Lần này tiếng bàn luận vang lên Sở Lưu Nguyệt làm như không nghe thấy, sắc mặt nàng lạnh nhạt, khóe môi hơi nhếch rồi đi theo Túc Tùng đến đài cao trước Hương Minh lâu.
Nếu không phải tình huống bất đắc dĩ thì nàng còn lâu mới phải đến nơi hoa bướm như Hương Minh lâu. "Túc Diệp, ngươi chờ đó cho ta!" Trong lòng Sở Lưu Nguyệt hừ lạnh từ từ đi về phía đài cao.
Trong đám người không biết ai hô lên một câu:
- Tiêu Tiêu đi ra.
Một câu nói làm dậy lên ngàn tầng sóng, đám người mới vừa còn yên tĩnh thoáng cái đã trở nên náo nhiệt, cả đám thi nhau kiễng chân nhìn về phía cửa Hương Minh lâu.
Sở Lưu Nguyệt cũng tò mò muốn biết Tiêu Tiêu trong lời đồn rốt cục là nhân vật như thế nào nên theo tầm mắt của mọi người nhìn về cửa Hương Minh lâu. Chỉ thấy trước của Hương Minh lâu vài tỳ nữ bưng lẵng hoa mở đường, thỉnh thoảng vung cánh hoa thơm, muốn long trọng bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Sau khi mấy tỳ nữ đi ra liền thấy một bóng người thiên kiều bá mị đi ra. Người này có vóc người cao gầy, so với nữ tử bình thường thì cao hơn một chút, thân hình mảnh mai, mặc một bộ tơ lụa mỏng trắng như tuyết, dáng đi thướt tha yểu điệu trời sinh, cả thân mình uyển chuyển như không xương, cánh tay nhẹ nhàng khoác lên người một nha hoàn chậm rãi đi ra.
Nàng cũng không hề cố tình làm ra vẻ mà là trời sinh đã kiều mị, là một loại người khiến người ta nhìn thấy thôi đã có cảm giác kinh diễm*.
*kinh diễm: kinh- sợ, diễm- kiều diễm, diễm lệ (ý nói là vô cùng đẹp, đẹp ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã khiến người nhìn phải kinh ngạc).
Sở Lưu Nguyệt chỉ nhìn một cái đã có cảm giác mình không thể chán ghét nổi nữ tử này.
Tuy rằng Tiêu Tiêu xuất thân từ thanh lâu nhưng so với mấy người như Sở Lưu Liên thì khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Từ đôi mắt sáng ngời đến hơi thở trên người Tiêu Tiêu đều phát ra rất tự nhiên không hề cố ý làm ra vẻ. Mặc dù nàng có dáng vẻ thiên kiều bá mị khiến người ta khắc cốt ghi tâm nhưng đó là do trời sinh đã vậy. Sở Lưu Nguyệt nhịn không được cong môi cười, nhìn thấy hoa khôi trong lời đồn này nàng lại có chút chờ mong cuộc so tài sắp tới.
Tuy rằng nàng không có sở trường gì, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông.
Tiêu Tiêu vừa xuất hiện ngoài cửa Hương Minh lâu đã vang lên tiếng hoan hô, không ít người còn phát ra tiếng gào thét:
- Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu leo lên đài cao quét mắt nhìn đám người vây xem xung quanh sau đó đưa tay dùng khăn lụa mỏng che miệng nhẹ nhàng cười.
Nụ cười mỹ diễm* vô cùng lại càng khiến đám người dưới đài điên cuồng. Không ít người chen đến đài thi đấu hận không thể bổ nhào vào Tiêu Tiêu, cướp nàng mang về nhà.
*mỹ diễm: xinh đẹp, diễm lệ.
Tiêu Tiêu gật đầu với người phía dưới sau đó thu ánh mắt lại chậm rãi nhìn Sở Lưu Nguyệt đứng đối diện.
Sở Lưu Nguyệt cũng nhìn nàng, thoáng cái bốn phía yên tĩnh trở lại, tất cảđều chăm chú nhìn vào hai nữ tử trên đài cao.
Sở Lưu Nguyệt một bên quan sát nữ tử đối diện một bên thở dài. Thật là trời trêu người, nếu nữ tử này sinh ra trong gia đình phú quý thì chỉ sợ không thua kém gì Sở Lưu Liên.
- Xin chào, người chính là Sở nhị tiểu thư trong lời đồn sao?
Tiêu Tiêu mở miệng trước, giọng nói của nàng mềm mại ngọt ngào, có sự dịu dàng của nữ tử Giang Nam nhưng vẫn nhẹ nhàng khoan khoái mà thanh thúy, nghe thật êm tai. Sở Lưu Nguyệt muốn chán ghét giọng nói này cũng không chán ghét nổi. Nàng gật đầu, tuy rằng Tiêu Tiêu là đối thủ hôm nay của nàng, lúc trước nàng cũng không bằng lòng với việc so tài cùng một nữ tử thanh lâu nhưng bây giờ gặp được Tiêu Tiêu nàng đột nhiên nghĩ, thật ra Tiêu Tiêu cũng không là sai điều gì, nàng ấy chỉ sống nhầm chỗ nhưng cũng không hề kém người khác bao nhiêu. Người với người gặp mặt có lúc thật kỳ diệu.
Sở Lưu Nguyệt mở miệng nói:
- Đúng vậy, ta chính là Sở Lưu Nguyệt.
Hai nữ tử nhìn nhau sau đóđồng thời nở nụ cười.
Tiêu Tiêu lại nói:
- Chúng ta sẽ so tài với nhau một trận, cầm kỳ thư họa tùy ngươi chọn.
- Được.
Sở Lưu Nguyệt gật đầu, Tiêu Tiêu đi đến cạnh đài cao quét mắt nhìn mọi người, giọng nói mềm mại thanh thúy lại vang lên lần nữa:
- Ta và Sở nhị tiểu thư sẽ so tài một trận mong các vị chủ trì nhưng hi vọng mọi người công bằng phán xét không nên có chút thiên vị nào.
Tuy rằng Tiêu Tiêu là nữ tử thanh lâu nhưng lời nói có sức ảnh rất lớn, người bên dưới nghe được nàng nói vậy thì lập tức đồng ý: "Được."
Tiêu Tiêu nói xong liền đi tới trước mặt Sở Lưu Nguyệt cười nhìn nàng:
- Chúng ta bắt đầu đi, ngươi muốn thi gì? Cầm kỳ thư họa ngươi chọn gì?
Tuy rằng nàng biết Sở nhị tiểu thư không am hiểu những thứ này nhưng Túc Diệp Thế tử đã hạ lệnh xuống, nàng không thể không nghe theo.
Lúc trước Sở Lưu Nguyệt nhận được tin tức thì cảm thấy vô cùng tức giận nhưng bây giờ nàng đã trở nên lạnh nhạt. Hơn nữa lúc đến nàng đã quyết định biểu diễn gì rồi nên khi nghe Tiêu Tiêu hỏi nàng liền cười nói:
- Chúng ta thi vẽ đi.
Vẽ tranh căn bản không phải thứ Sở Lưu Nguyệt hiểu biết nhưng nàng nhớ tới trước kia từng đọc một quyển sách tên là: Bộ quần áo của Hoàng đế. Hôm nay nàng muốn lợi dụng chính là vẻ ngoài hoa lệ này để chứng minh tài năng của nàng cao hơn một bậc. Sở Lưu Nguyệt nghĩ vậy khóe mắt liền hiện lên ý cười, mặc kệ có thành công hay không tốt xấu gì nàng cũng thử một lần.
Nghĩ như vậy Sở Lưu Nguyệt đi tới trước mặt Tiêu Tiêu sau đó đứng song song cùng nàng rồi cúi đầu nhìn phía dưới, nhanh chóng nói:
- Hôm nay ta muốn vẽ cũng không phải cái mọi người vẫn hay thấy trước kia mà là một cách vẽ mới do ta nghĩ ra, cách vẽ này có tên là vẽ tranh trừu tượng. Loại tranh này không giống với tranh bình thường, nóđược xưng là tranh của linh hồn. Cái gọi là tranh của linh hồn chính là người lương thiện vẽ có thể nhìn ra hình ảnh lương thiện, người có lòng hảo tâm có thể nhìn thấy sự thanh thản, thoải mái trong tranh của ta. Cũng giống như vậy, nếu người không tốt sẽ thấy được những thứ dơ bẩn, người độc ác sẽ thấy ma quỷ bên trong tranh.
Sở Lưu Nguyệt nói xong người dưới đài đều quay sang nhìn nhau thật lâu không nói được tiếng nào, ai nấy đều ngây người cảm thấy quá mức kinh ngạc. Không phải chỉ là một bức tranh thôi sao? Làm sao có thể thần kỳ như vậy? Người lương thiện thì nhìn ra hình ảnh lương thiện, người không tốt sẽ thấy những vật dơ bẩn, kẻ ác sẽ thấy ma quỷ, thật sự linh vậy sao?
Trong đám đông có người kêu lên:
- Rốt cuộc là thật hay giả?
- Đúng vậy a, vẽ đi vẽ đi, chúng ta muốn nhìn xem bức tranh trừng tượng là như thế nào.
- Ta là người tốt nhất định sẽ nhìn thấy thứ đẹp đẽ.
- Đúng, ta là người thiện lương nhất định sẽ thấy hình ảnh lương thiện.
Không ít người nói theo, vốn là lực chú ý của mọi người đều dồn về phía Tiêu Tiêu nhưng vừa nghe Lưu Nguyệt nói liền chuyển hết lực chú ý đến tranh trừu tượng.
Đôi mắt hoa khôi Tiêu Tiêu của Hương Minh Lâu sáng ngời, nàng nhìn Sở Lưu Nguyệt đứng không xa hơi dâng khóe môi. Nha đầu này thật có ý tứ, khó trách Túc Diệp tìm cách gây khó dễ, chính hắn cũng không nhịn được muốn trêu chọc nàng phải không?
- Bắt đầu đi, bắt đầu đi.
Có người lên tiếng thúc giục, dưới đài bớt ồn ào rất nhiều, không ít người muốn nhìn xem tranh trừu tượng thần kỳ của Sở Lưu Nguyệt.
Trên đài cao, Tiêu sai người chuẩn bị hương án, sau đó sai người châm hương, ước định thời gian vẽ sẽ là một nén hương.
Trong lòng Sở Lưu Nguyệt đã chuẩn bị tốt, vừa thấy có người thúc giục liền bình tĩnh chìa tay lấy bút lông bắt đầu vẽ tranh.
Kỳ thật nàng đâu có biết vẽ tranh, chẳng qua là vẽ bừa vài nét mà thôi, cái gọi là tranh trừu tượng chính là vẽ tùy tâm tùy ý thôi. Đừng nói là người cổ đại, ngay cả chính người hiện đại cũng có rất nhiều người không thể hiểu được nghệ thuật vẽ tranh trừu tượng. Nhưng vì lời nói lúc trước của nàng nên chắc chắn sẽ không có người chất vấn nàng về bức tranh.
Sở Lưu Nguyệt vừa vẽ vừa để ý Tiêu Tiêu bên cạnh. Chỉ thấy thần thái ưu nhã vẽ từng nét cực kỳđẹp mắt. Hình ảnh hồ điệp đùa giỡn cánh hoa sống động hiện trên mặt giấy Tuyên Thành, chỉ liếc mắt nhìn qua khiến người ta cảm thấy cả bông hoa lẫn cánh bướm kia đều đang sống.
Sở Lưu Nguyệt quay lại nhìn giấy Tuyên Thành trước mặt mình chỉ thấy mực đen nguệch ngoạc mà chính nàng cũng không biết nàng đang vẽ cái gì. So sánh hai bức tranh với nhau quả thật thấy một đầu mồ hôi lạnh, sau đó nàng không dám nhìn Tiêu Tiêu vẽ nữa mà chỉ có thể thôi miên: không có việc gì, không có việc gì, cùng lắm thì thua một lần dù sao Túc Diệp cũng chỉ nói nàng đến so tài với Tiêu Tiêu mà cũng không nói muốn nàng thắng a. Nghĩ như thế trong lòng nàng cảm thấy dễ chịu một chút.
Một nén hương đã cháy hết, tỳ nữ của Hương Minh lâu đến thu tranh vẽ. Khi đến lấy tranh của Sở Lưu Nguyệt mấy người không nhịn được kinh ngạc nhìn nửa ngày không hiểu nàng đang vẽ cái gì. Sau đó mới nhớ ra lúc trước Sở Lưu Nguyệt nói vẽ tranh trừu tượng gì đó, nhưng sao các nàng đều nhìn không ra cái gì? Chẳng lẽ các nàng là người có tâm địa xấu? Nghĩ như thế mấy tỳ nữ nọ không khỏi kinh hãi, khi cầm lấy tranh vẽ của Sở Lưu Nguyệt thì sắc mặt trấn định hơn nhiều, một tỳ nữ trong đó thậm chí còn bày ra vẻ mặt bình thản và nói thêm một câu:
- Tranh này quả nhiên không giống bình thường, ta nhìn thấy trong tranh tràn đầy hoa tươi.
- Ta cũng nhìn thấy, ta thấy vườn trái cây trĩu quả.
- Ta nhìn thấy con sông nhỏ trước nhà ngoại tổ.
Trên đài cao mấy tỳ nữ thi nhau thảo luận, trên mặt mỗi người đều tỏ ra hưởng thụ.
Sở Lưu Nguyệt vốn đã chuẩn bị xong tinh thần nhận thua chợt nghe được các nàng ngươi một câu ta một câu thì khóe miệng không khỏi giật giật. Mấy nha đầu này quả nhiên mắc câu, không biết những người khác thế nào?
Người bên dưới nghe mấy nha hoàn nói thì nóng lòng muốn xem, vội thúc giục:
- Nhanh, cho chúng ta nhìn xem tranh trừu tượng là cái dạng gì. Nhanh lên!
- Đúng vậy a, nhanh lên nào.
Người bên dưới la hét ầm ĩ, chẳng những là họ mà Tiêu Tiêu cũng cảm thấy hiếu kỳ. Sở Lưu Nguyệt vẽ gì mà mấy tiểu nha hoàn của nàng khen không ngớt lời như vậy? Vậy nên cũng mở miệng thúc giục:
- Tốt rồi, để mọi người xem một chút đi.
Hai tiểu nha hoàn nhanh chóng mở bức tranh Sở Lưu Nguyệt vẽ ra sau đó trịnh trọng nhìn xuống mọi người. Muốn nhìn xem có người nào nhìn mãi vẫn không hiểu giống như các nàng hay không.
Bức tranh vừa mở ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, một lúc lâu sau vẫn không phản ứng kịp, ngốc nghếch nhìn bức tranh trước mắt. Cố gắng nhìn, dùng sức nhìn nhưng vẫn chỉ nhìn ra mấy vệt mực đen ngòm cùng mấy điểm hồng xen kẽ nhưng thật sự xem không hiểu. Trong đó có hình như con vịt, còn có như con mèo, nhưng mèo cũng không thành mèo, sao mắt lại lớn như vậy? Bên cạnh kia là chó sao, nhưng sao cổ lại dài như vậy? Mọi người cố nhìn xem.
Sở Lưu Nguyệt vốn đang lo lắng người khác không mắc mưu nhưng đã được mấy tiểu nha hoàn cổ vũ rồi nên thừa lúc chưa có ai mở miệng thì nàng mang vẻ mặt vui vẻ ngọt ngào đi lên giải thích.
- Mọi người đã nhìn rõ ràng chưa? Đây là tranh trừu tượng. Cái gọi là tranh trừu tượng chính là dùng tâm để cảm nhận, giống như đây, thấy được không? Nó là đóa hoa mỹ lệ, mọi người im lặng nhắm mắt sẽ cảm nhận được hương thơm của nó.
Sở Lưu Nguyệt nói đến đây thì cũng tự nhắm mắt ra vẻ cực kỳ hưởng thụ, nàng căn bản là đang thôi miên bản thân. Phía dưới có không ít người làm theo nàng sau đó có vẻ như thật sự cảm nhận được hương hoa.
Sở Lưu Nguyệt thấy kế hoạch gần thành công lại khích lệ:
- Mọi người nhìn thấy con mèo đen nhỏđáng yêu này đi, nó đang mỉm cười nhìn chúng ta đó.
Trong đám người mọi người nghe nàng nói có vẻ như thật sự thấy một con mèo đen nhỏ tủm tỉm nhìn bọn họ cười. Bỗng nhiên có người kêu lên:
- Ta nhìn thấy rồi, thật sự, hóa ra là con mèo nhỏ xinh đẹp, vẽ thật đẹp, thật sự là nhìn cái thấy ngay.
- Đúng vậy, ta cũng thấy, ta cũng thấy.
Không ít người kêu lên, có một số người mặc dù có lòng phản bác nhưng nghĩđến nếu nói ra sẽ bị những người khác cho rằng mình là người có tâm địa không tốt nên cuối cùng cũng không dám nói. Tình huống trở thành nghiêng về một bên.
Lúc này cũng không có ai để ý đến hoa khôi Tiêu Tiêu vẽ cái gì. Tiêu Tiêu cũng không quan tâm, nàng đang cật lực nhịn cười.
Nàng có thể khẳng định Sở Lưu Nguyệt căn bản là không biết vẽ tranh nên mới vẽ hoa không ra hoa, cây không ra cây. Nhưng nàng thật không người Sở Lưu Nguyệt lại thông minh như vậy, sự thông minh này so với cầm kỳ thư họa còn đặc sắc hơn.
Tiêu Tiêu nghĩ vậy cũng đi tới trước bức tranh của Sở Lưu Nguyệt phối hợp nói:
- Thật là một bức họa đặc biệt, Tiêu Tiêu cam bái hạ phong, Sở nhị tiểu thư Quốc công phủ thắng.
Vì câu nói của Tiêu Tiêu nên sự tình càng trở nên kỳ dị. Bên dưới mọi người thi nhau thảo luận, nói tranh của Sở Lưu Nguyệt tinh diệu cỡ nào, có thể thấy gì trong đó, tóm lại bầu không khí trở nên sôi trào.
Sở Lưu Nguyệt nhìn những người kia rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tiêu, gò má bất giác cảm thấy nóng bỏng. Nếu Tiêu Tiêu cố tình làm khó dễ thì nàng còn có thể lý sự một chút nhưng không ngờ tới Tiêu Tiêu không những không làm khó dễ mà còn trực tiếp tuyên bố nàng thắng, điều này khiến nàng ngượng ngùng.
Đám nha hoàn Hương Minh lâu cảm thấy choáng váng, chẳng lẽ bức tranh kia quả thật có càn khôn, ngay cả chủ nhân cũng khen nó đặc biệt? Vừa nghĩ vậy vừa nhanh chóng đi lên phía trước lớn tiếng tuyên bố:
- Hôm nay Sở tiểu thư và tiểu thư nhà chúng ta thi tài vẽ tranh, Sở tiểu thư thắng.
Đám người lại lần nữa phát ra tiếng huyên náo, trong đó có người khen kỹ năng vẽ của Sở Lưu Nguyệt cao siêu mới có thể trác tuyệt. Sở Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy quẫn bách, hận không thể lập tức rời khỏi chỗ này. Nàng nghĩ sao làm vậy, ngẩng đầu chào Tiêu Tiêu:
- Đa tạ Tiêu Tiêu.
- Không có gì- Tiêu Tiêu gật đầu nhìn cô gái này thấy gương mặt nàng đỏ bừng xem ra có chút chột dạ nhưng đúng thật là rất đáng yêu.
Sở Lưu Nguyệt sai Thạch Lựu mang bản vẽ lấy lại sau đó xuống đài, Tiêu Tiêu cũng theo sau nàng đi xuống.
Hôm nay vốn là thời khắc Tiêu Tiêu tỏa sáng nhưng không ngờ lại bị Sở Lưu Nguyệt chiếm thượng phong. Chẳng qua là Tiêu Tiêu không thèm để ý mà trái lại trên môi nàng vẫn hiện lên sự vui vẻ, trong mắt mang theo ánh sáng nhu hòa, nói cho cùng nàng nên cảm ơn tiểu nha đầu này mới phải.
Thạch Lựu đi sau lưng Sở Lưu Nguyệt ôm bức tranh trong tay cảm thấy mờ mịt, nàng mơ màng nghĩđến tiểu thư thắng, vậy mà tiểu thư thắng hoa khôi Tiêu Tiêu? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng than thở bên tai mà nàng chỉ càng thấy không chân thực, tiểu thư học vẽ lúc nào, hơn nữa còn vẽ trừu tượng gì đó. Nhưng vì sao nàng không nhìn ra tiểu thư vẽ cái gì, chẳng lẽ nàng là người tâm tư không tốt? Thạch Lựu nghĩ như thế xong thì không khỏi cảm thấy kinh hãi, thật muốn mở bức tranh trong tay ra nhìn cho kỹ.
Thấy nhóm người từ trên đài cao đi xuống những người vây xem bốn phía bỗng phục hồi lại tinh thần. Hôm nay bọn họ xuất hiện ở đây vốn là muốn nhìn hoa khôi Tiêu Tiêu nhưng sao bây giờ lại quên mất...
Có người phát ra tiếng hoan hô:
- Tiêu Tiêu, nàng mặc dù thua nhưng cũng rất tuyệt.
- Đúng vậy, cũng rất tuyệt.
Tiêu Tiêu gật đầu quay lại phất khăn lụa trong tay, phong tình vạn chủng, trời sinh mị thái khiến không ít nam nhân nuốt nước bọt thầm khen Tiêu Tiêu quả là báu vật trời sinh.
Đương nhiên trong đó cũng có không ít người ghen ghét trợn mắt nhìn Tiêu Tiêu thầm mắng nàng là d** phụ. Những người này phần lớn là nữ nhân trong kinh thành, thấy không ít người điên cuồng vì Tiêu Tiêu nên cảm thấy ghen ghét, đố kị.
Hôm nay Sở Lưu Nguyệt và Tiêu Tiêu tỷ thí tài nghệ, người đến xem ngoài nam nhân còn có không ít nữ nhân. Những nữ nhân này đều là tiểu thư khuê các, các nàng ngồi trong xe ngựa quan sát Sở Lưu Nguyệt và Tiêu Tiêu so tài nên không thể thấy rõ quá trình mà chỉ nghe thấy tiếng nói huyên náo của đám người bên ngoài rằng Sở Lưu Nguyệt thắng hoa khôi Tiêu Tiêu.
Không ít người cảm thấy kinh ngạc, người bất ngờ nhất không ai khác chính là đại tiểu thư của Sở phủ, Sở Lưu Liên. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến muội muội này của nàng có thể vẽ tranh, hơn nữa còn thắng cả hoa khôi Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu cầm kỳ thư họa không gì không tinh thông, nổi danh khắp kinh thành, bây giờ nhị muội của mình thắng Tiêu Tiêu, điều này không phải chứng minh kỹ thuật vẽ của Sở Lưu Nguyệt vô cùng lợi hại?
Trong xe ngựa, Thủy Tiên và Thược Dược nhịn không được kêu lên:
- Tiểu thư, nhị tiểu thư vẽ tranh thắng hoa khôi Tiêu Tiêu, điều này sao có thể?
Trong mắt Sở Lưu Liên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khóe môi hơi mím, sắc mặt vô cùng khó coi. Chỉ nghĩ đến Sở Lưu Nguyệt có kỹ thuật vẽ cao siêu nàng liền ghen ghét tức giận. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Sở Lưu Nguyệt lại biết vẽ tranh? Rốt cuộc là người phương nào dạy nàng ta?
Thủy Tiên và Thược Dược tất nhiên biết tâm tình chủ nhân nhà mình không tốt cho nên nhịn không được mở miệng thúc giục:
- Tiểu thư, chúng ta trở về đi.
Vốn là các nàng đến đây để xem Nhị tiểu thư thảm bại thế nào nhưng không ngờ Nhị tiểu thư lại thắng. Vậy nên giờ ở lại đây thì có ý nghĩa gì, không bằng trở về cho xong.
Thủy Tiên vừa nói, Sở Lưu Liên lại nghĩ đến một chuyện khác, nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía trước cửa Minh Hương lâu. Chỉ thấy Sở Lưu Nguyệt và hoa khôi Tiêu Tiêu trước cửa, không thấy bóng dáng của Thế tử Túc Diệp của Túc Vương phủ, lòng nàng không khỏi cảm thấy chán nản, cả người uể oải.
Hôm nay nàng đến đây chính là để trông thấy Túc Diệp nhưng lại không gặp.
Sở Lưu Liên đang thất vọng thì chợt nghe cách đó không xa có người kêu lên:
- Mau nhìn, Thế tử Túc Vương phủ đi ra.
- Đúng, thật là hắn, bên cạnh hắn còn có Tam hoàng tử và Thế tử của Cơ Vương phủ.
Sở Lưu Liên vừa nghe thấy tiếng nói trong đám người thì lập tức vui mừng, bao nhiêu phiền muộn bị quét sạch, mặt mày rạng rỡ hẳn lên.
Thần thái của nàng rơi vào mắt Thủy Tiên và Thược Dược, hai người cũng theo ánh mắt của chủ nhân mình nhìn qua. Vừa nhìn liền thấy trước của Minh Hương lâu có hai thân ảnh đứng thẳng, phong tư tiêu sái, hào quang vạn trượng.
Chính giữa là một người mặc bộ y phục màu đen, tay áo dùng tơ bạc thêu đường vân như sóng biển, hai cánh tay khoanh trước ngực, thần thái u tĩnh giống như cành mai trong tuyết, dưới đôi lông mày dài là đôi mắt phượng tràn đầy tà khí. Nhưng tà khí kia không hề ảnh hưởng đến sự hoàn mỹ của hắn, ngược lại còn khiến người ta mê đắm, làm cho người xem phải ngẩn người. Người này Thủy Tiên và Thược Dược tất nhiên nhận ra, đây chính là Thế tử Túc Vương phủ, Túc Diệp. Nam nhân cũng xuất sắc không kém đứng cạnh Tục Diệp chính là Thế tử Cơ Trần của Cơ Vương phủ.
Ngũ quan của Cơ Trần sáng sủa, da hắn giống như tuyết trên Thiên Sơn, không một chút tỳ vết. Khuôn mặt hơi gầy nhưng không làm tổn hại đến vẻ ngoài xuất sắc của hắn. Đôi đồng tử của hắn trong suốt như hồ nước mùa thu, cả người tỏa ra khí chất ôn nhu dịu dàng. Vị Cơ Vương Thế tử này từ nhỏ đã có tật trong người, quanh năm sống bên ấm sắc thuốc nên rất ít xuất hiện ở nơi đông người, là một nhân vật thần bí khó lường, như tiên nhân không nhiễm bụi trần.
Tuy rằng hắn có bệnh nhưng vẫn có rất nhiều nữ tử mê luyến, thứ nhất bởi vì bản thân hắn tài giỏi, hai là vì thân thế hiển hách của hắn. Không ngờ hôm nay hắn lại xuất hiện ở trong Minh Hương lâu.
Hai người này đứng trước của Hương Minh lâu, một ma, một tiên, hai phong cách hoàn toàn đối lập nhau. Bốn phía vang lên tiếng nghị luận còn kèm theo tiếng kêu kinh ngạc của những nữ tử ái mộ. Mà nhân vật tạo nên sự xáo trộn này lại dường như không có chuyện gì xảy ra, làm như không biết xung quanh ầm ĩ.
Trước cửa Hương Minh lâu, ngoại trừ hai nhân vật xuất sắc này còn có một nhân vật khác, đó là Tam hoàng tử, Ninh Vương, Phượng Trinh. Ngũ quan Phượng Trinh cương nghị, so với Túc Diệp và Cơ Trần thì kém hơn rất nhiều, nhưng thân là Hoàng tử Hoàng thất nên quanh thân luôn có một tầng ngạo khí, đây cũng là nhân vật không thể khinh thường.
Ninh Vương Phượng Trinh cũng ít khi xuất hiện, bình thường cũng hiếm khi khiến người ngoài chú ý, không ngờ lần này lại xuất hiện cùng Túc Diệp ở Hương Minh lâu.
Thủy Tiên và Thược Dược đánh giá nam nhân xuất sắc trước cửa, nhớ lại ánh mắt sáng ngời của tiểu thư nhà mình thì không khỏi kinh hãi quay đầu lại, tiểu thư không phải là...?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, trên mặt toát ra vẻ kinh hãi, tiểu thư sẽ không thích Thế tử Túc Diệp của Túc Vương phủ đi? Nghĩ đến khả năng này hai nha hoàn toát mồ hôi lạnh, phải biết rằng vị Thế tử này cũng không phải người dễ trêu chọc, tiểu thư rõ ràng là tự làm khổ mình a.
Sở Lưu Nguyệt vốn muốn rời đi nhưng không ngờ vừa mới quay người không lâu đã nghe thấy tiếng bước chân sau vang lên sau lưng. Sau đó có người kêu lên, Thế tử Túc Vương đi ra.
Sở Lưu Nguyệt nghĩ đến việc mình phải đến đây do chính nam nhân này ban tặng. Tên gia hỏa khiến người ta chán ghét kia, nàng thật sự không muốn nhìn thấy hắn nên làm như không nghe thấy rời đi, dù sao mình đã làm theo ý hắn rồi.
Nhưng bước chân Sở Lưu Nguyệt còn chưa bước ra thì đã nghe thấy âm thanh lành lạnh vang lên phía sau:
- Nghe nói kỹ thuật vẽ của Sở nhị tiểu thư kinh người, không ngờ đánh bại cả Tiêu Tiêu, bản Thế tử kinh ngạc vô cùng nên muốn nhìn xem rốt cuộc Sở nhị tiểu thư vẽ tinh diệu đến mức nào.
Vừa nói Túc Diệp đã cất bước đi đến, hắn thật sự ngạc nhiên, nếu kỹ thuật vẽ của Sở Lưu Nguyệt cao siêu như vậy vì sao ngày đó ở Cảnh Ninh Cung của Thái Hậu lại nói là không biết cầm kỳ thi họa? Hai thủ hạ của Túc Diệp ngăn cản Sở Lưu Nguyệt khiến nàng muốn rời đi cũng không được, chỉ đành quay lại đối mặt với tên nam nhân cuồng vọng hung hăng càn quấy đến cực điểm này.
Sở Lưu Nguyệt ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đối diện, một người cuồng vọng, tự cao, lãnh huyết, tàn nhẫn, hung ác, không có chút nhân tình nào. Nhưng hết lần này đến lần khác, một tên đáng ghét như vậy chẳng những có thân phận cao quý mà còn có năng lực phi phàm, như này còn thiên lý nữa sao?
Hai người cũng không nói gì, Túc Diệp khoánh hai tay trước ngực, ánh mắt thăm thẳm, lãnh ngạo.
Trong đầu Sở Lưu Nguyệt xoay chuyển, sau đó đối mắt liền ẩm ướt, giọng nói bất giác trở nên nghẹn ngào:
- Túc Vương Thế tử, tuy rằng Lưu Nguyệt vì cứu tỷ tỷ mà cầu Tuyết Sơn Xích Long Quả của ngươi nhưng ngươi bắt Lưu Nguyệt so tài nghệ cùng người khác trên đường quả thật không thỏa đáng. Tuy rằng Lưu Nguyệt không được yêu thích nhưng cũng là đích nữ của Sở Quốc Công phủ, ngươi làm như vậy chẳng khác nào đánh vào mặt Sở Quốc Công phủ a.
Trước của Hương Minh lâu lặng ngắt như tờ.
Mọi người nghe xong rốt cuộc cũng hiểu ra tại sao tiểu thư Sở gia lại phải nghe lời Thế tử gia đến Hương Minh lâu so tài cùng hoa khôi Tiêu Tiêu. Hóa ra Sở nhị tiểu thư vì cứu tỷ tỷ của mình mà cầu Tuyết Sơn Xích Long Quả trong tay Thế tử Túc vương.
Nhất thời không ít người cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Mỗi người đều cảm thấy Sở Lưu Nguyệt tình thâm ý trọng, rõ ràng mẹ kế đối với nàng không tốt nhưng nàng vẫn rộng lượng bỏ qua hiềm khích lúc trước, vì cứu tỷ tỷ mà khiến mình rơi vào ma chưởng.
Giờ phút này hình tượng Sở Lưu Nguyệt trong lòng mỗi người đã làm thay đổi hình tượng không tốt của nàng trong quá khứ. Ai nấy đều cho rằng Sở nhị tiểu thư là một nữ tử mẫu mực, tuy rằng dung mạo không phải xuất chúng nhưng tâm hồn nàng lại vô cùng đẹp đẽ.
Trong đám người vang lên tiếng than thở đồng thời còn kèm theo những tiếng nói nhỏ mơ hồ. Sở Lưu Nguyệt đại khái có thể suy đoán ra những người kia đang bàn tán hành vi của Túc Diệp, đây rõ ràng là ức hiếp nữ tử yếu đuối.
Sở Lưu Nguyệt mắt lạnh nhìn Túc Diệp đối diện, trong lòng hừ lạnh, ngươi khiến ta khó chịu thì ta cũng không ngại cho tiếng xấu của ngươi tăng thêm một chút.
Túc Diệp híp đôi mắt phượng, đôi đồng tử âm u giống như màn đêm tối tăm mà âm trầm, khóe môi ngoéo một cái. Đối với hành vi cố ý của Sở Lưu Nguyệt hắn cũng không tức giận bởi vì thanh danh của hắn vốn đã tồi tệ rồi, nhiều thêm một chút cũng không hề gì. Nhưng tiểu nha đầu này vậy mà dám can đảm lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích hắn, đúng là vượt ra ngoài dự kiến của hắn.
Nàng nhiều lần lặp lại hành vi lại càng khiến cho hắn chú ý đến nàng. Nếu nàng giống như những nữ tử bình thường khác, mỗi khi bị ức hiếp sẽ khóc sướt mướt thì có lẽ hắn đã sớm dừng lại, buông tha cho nàng, thậm chí rất nhanh sẽ quên mất nàng là ai. Nhưng bây giờ lại vì mỗi lần nàng đều chống đối hắn, khiến hắn thấy sự khác biệt của nàng, khiến hắn càng khắc sâu ý nghĩ hàng phục tính tình bướng bỉnh của nàng. Hơn nữa nàng rất thông minh, cho tới nay hắn chưa từng gặp nữ nhân nào thông minh như vậy. Rõ ràng chỉ là hành vi gây khó dễ của hắn mà hết lần này đến lần khác đặt trong miệng nàng lại thành cố ý làm khó Sở Quốc Công phủ.
Túc Diệp vừa nghĩ vừa lạnh nhạt nói:
- Ngươi lấy Tuyết Sơn Xích Long Quả của bản Thế tử tất nhiên phải trả giá thật nhiều, Tuyết Sơn Xích Long Quả kia không phải ai cũng có thể có được, thiên kim khó cầu. Nếu không phải bản Thế tử thấy ngươi thú vị thì ngươi làm sao cứu được tỷ tỷ đây? Đã cứu tỷ tỷ thì cần gì phải cảm thấy tủi thân như vậy?
Túc Diệp lý luận khiến Sở Lưu Nguyệt thật muốn vung tay đánh lên mặt hắn, in dấu ấn năm ngón tay lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Là nàng muốn cứu tỷ tỷ sao? Không phải khi đó tình thế bắt buộc nàng sao? Sở Lưu Liên sống hay chết liên quan gì đến nàng, hơn nữa nữ nhân kia rõ ràng là giả bộ.
Ngẫm lại Sở Lưu Liên ăn Tuyết Sơn Xích Long Quả, Sở Lưu Nguyệt liền muốn bới vật kia từ trong bụng nàng ta ra rồi ném vào mặt tên nam nhân này, để hắn biết thế nào là uy hiếp, bức ép nàng.
Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt đen kịt nhưng rất nhanh để phục hồi như thường, đang muốn mở miệng thì Túc Diệp đã đoạt trước, một câu khiến tức giận của nàng bùng lên lần nữa.
Túc Diệp thản nhiên nói:
- Nếu Sở nhị tiểu thư cảm thấy tủi thân thì có thể trả lại Tuyết Sơn Xích Long Quả cho ta, hai người chúng ta coi như huề nhau, hoặc là trả lại cho ta một ít Tuyết Sơn Xích Long Quả cũng được.
Ý của hắn là dù dùng một chút còn lại trả hắn cũng được, hắn không so đo.