• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Lưu Nguyệt vẫn giữ im lặng, tâm tư của Sở Lưu Liên như thế nào không phải nàng không biết nhưng đối với chuyện ai nắm giữ quyền quản gia này nàng không hề có chút hứng thú nào. Ngược lại, nàng thà làm một người thanh nhàn còn hơn.

Loại việc đấu đá, nịnh nọt, thổi phồng nhau như vậy ai muốn làm thì đi mà làm, chỉ cần nhớ một việc là tốt nhất đừng trêu chọc nàng là được. Bở vì nếu ai dám trêu chọc nàng thì nàng sẽ không để cho người đó không được toàn thân trở về đâu.

Khóe môi Sở Lưu Nguyệt kéo lên nụ cười kỳ dị, nàng nhìn Sở Lưu Liên khiến Sở Lưu Liên nhịn không được rùng mình một cái.

"Không ngờ chỉ một ánh nhìn đơn giản như vậy Sở Lưu Nguyệt đã khiến mình lạnh người, xem ra mình phải cẩn thận một chút mới được, ngàn vạn lần không thể giống như mẫu thân của mình bị nàng ta đánh cho tơi bời, bị phạt ra từ đường sám hối."

Sở Lưu Nguyệt cầm ngược lấy tay của Sở Lưu Liên, cười còn ngọt hơn Sở Lưu Liên, dịu dàng nhỏ nhẹ nói:

- Đại tỷ quản gia tất nhiên Lưu Nguyệt rất vui vẻ nha! Trước kia tuy có tỷ tỷ che chở Lưu Nguyệt nhưng những nô tài gian xảo kia vẫn ức hiếp Lưu Nguyệt, rõ ràng là không để tỷ tỷ trong mắt. Hôm nay đại tỷ quản gia rồi thì nhất định phải trừng phạt những nô tài kia, xả giận thay muội muội nha. Hơn nữa, sau khi đại tỷ quản gia nhất định Lưu Nguyệt sẽ có quần áo mới để mặc, đồ ăn ngon để ăn nha.

Sở Lưu Nguyệt nói một mạch, Sở Lưu Liên có thể giả bộ nàng lại không thể sao? Ngược lại nàng muốn nhìn xem ai giả bộ giỏi hơn ai.

Sở Lưu Liên nghe xong lời nói của Sở Lưu Nguyệt thì cắn chặt răng như muốn đem răng nghiền nát, móng tay bấm sâu vào da thịt của mình, trên mặt lại kéo lên nụ cười.

- Đúng thế, ta và nhị muội tình cảm sâu đậm, tỷ tỷ quản gia, có chuyện gì nhất định sẽ giúp muội muội trước tiên.

- Vậy cảm ơn tỷ tỷ trước rồi.

Giữa phòng nghị sự, tỷ muội một nhà thể hiện tình cảm thân thiết làm những người mà biết rõ tình huống bên trong nhìn xem mà muốn nôn ọe.

Tưởng thị, phu nhân nhị phòng suýt chút nữa nôn ra, trong lòng vô cùng không thích Sở Lưu Liên. Trước kia bà còn thích nàng ta một chút nhưng không ngờ nàng ta cũng luôn thích giả bộ giống như mẫu thân của mình. Nếu nàng ta thật sự yêu quý muội muội này của mình thì đồ của Lưu Nguyệt có thể bị những thứ muội kia chiếm hết hay không? Những nô tài trong phủ có có dám ức hiếp Lưu Nguyệt hay không? Rõ ràng là giả vờ để lấy cái danh tốt đẹp, xem ra Sở Lưu Liên này cũng không phải người tốt lành gì.

Nhưng cho dù là Sở Lưu Liên không phải người tốt đẹp gì nhưng Tưởng thị và Tần thị đều biết, đối với người có thể mang lại phúc khí cho Sở gia thì hai người cũng không dám trêu chọc. Nếu ngày sau người ta trở thành Tĩnh Vương Phi thật thì hai người xui xẻo rồi.

Lão Quốc Công ở phía trên nhìn hết thảy những gì đang xảy ra, không phải ông không hiểu những gì ẩn sau những cử chỉ thân thiết kia nhưng ông muốn cho Lưu Liên một cơ hội. Cho dù sau này cả Sở gia có không dựa vào một mình Sở Lưu Liên thì nàng vẫn là người sẽ đem phúc khí về cho Sở gia. Bây giờ lão Quốc Công phát hiện ra Sở Lưu Nguyệt rất thông minh, sau này rất có thể nàng sẽ mang lại tin mừng cho Sở gia, vậy nên ông không hi vọng hai tỷ muội sẽ đấu đá nhau.

Lão Quốc Công vừa nghĩ vậy liền mở miệng:

- Lưu Liên, nhất định phải quản gia cho tốt, đừng để xảy ra chuyện gì không hay.

- Vâng, ông nội, người yên tâm đi ạ.

Sở Lưu Liên nắm tay Sở Lưu Nguyệt, giọng nói vô cùng dịu dàng, chỉ có Sở Lưu Nguyệt đứng gần nàng nhất mới có thể cảm nhận được nàng đang tức giận, đôi đồng tử kia mặc dù đã được che đậy rất tốt nhưng vẫn không khó nhìn ra sự căm thù, tàn nhẫn lóe lên trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Sở Lưu Nguyệt nắm lại tay Sở Lưu Liên, "thật tâm" nói:

- Tỷ tỷ tốt với muội tất nhiên muội cũng sẽ đối với tỷ tỷ thật tốt, hơn nữa còn tốt hơn gấp bội phần.

Mấy từ "tốt hơn gấp bội phần" của Sở Lưu Nguyệt khiến cho trong lòng Sở Lưu Liên hiểu rằng nhị muội của ngày hôm nay đã không còn là nha đầu mà các nàng ức hiếp lúc trước rồi. Những chuyện xảy ra gần đây chỉ sợ thật sự là do nó làm ra rồi.

Nhưng dù vậy bây giờ nàng vẫn không sao giải thích được vì cái gì mà một người lại có thể thay đổi đến vậy? Đối với Sở Lưu Nguyệt nàng đã xác định lại lần nữa rồi, Sở Lưu Nguyệt không phải bị ma quỷ nào ám mà là do bản thân nàng thay đổi.

Trong phòng nghị sự, Diệp thị thấy quyền quản gia rơi vào tay con gái thì cuối cùng cũng thở ra một hơi. Chỉ cần quyền quản gia không rơi vào tay kẻ khác thì sau này khi bà ra ngoài vẫn có thể làm phu nhân tam phòng danh chính ngôn thuận như trước. Hơn nữa bà tin tưởng con gái mình nhất định sẽ có cách làm cho bà nhanh chóng rời khỏi từ đường. Bà vẫn luôn tin rằng Lưu Liên rất thông minh.

Sở Lưu Liên thả tay Sở Lưu Nguyệt ra rồi đi đến trước mặt Diệp thị, trên mặt tràn đầy đau lòng nói:

- Mẫu thân, người ở trong từ đường hãy an tâm suy nghĩ lại những chuyện mình đã làm, chuyện trong phủ con sẽ lo liệu chu đáo, sẽ đối với nhị muội thật tốt, người yên tâm đi.

Diệp thị cùng Sở Lưu Liên chính là hai mẹ con, làm sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của con gái. Trong lòng Diệp thị tràn đầy ấm áp, cuối cùng cũng không hề khúc mắc việc đi vào từ đường tự hối cải, suy nghĩ những chuyện đã qua.

- Được, mẫu thân biết rồi.

Sở Lưu Liên đứng lên liếc nhìn một lượt những người trong phòng nghị sự rồi hơi nhún chân:

- Ông nội, Lưu Liên xin lui trước.

Lão Quốc Công gật đầu hài lòng với cử chỉ đúng mực của Sở Lưu Liên:

- Về đi, vết thương trên mặt con vẫn chưa tốt, nên nghỉ ngơi nhiều hơn, chuyện trong phủ cũng không cần gấp gáp, cứ từ từ là được.

- Cảm ơn ông nội, Liên Nhi biết rồi ạ.

Sở Lưu Liên cảm ơn lão Quốc Công rồi chào Đại bá phụ, Đại bá mẫu, Nhị bá phụ, Nhị bá mẫu cùng với phụ thân một tiếng rồi nhẹ nhàng mang nha hoàn Thủy Tiên cùng Thược Dược rời đi.

Sở Lưu Liên đi rồi, Sở Lưu Nguyệt cũng không muốn ở lại, nàng chào từ biệt lão Quốc Công cùng các vị trưởng bối rồi sau đó cũng dẫn Thạch Lựu lui ra ngoài, trở về Đào Viện.

Trong phòng nghị, Sở Thiên Hạ nghĩ đến chuyện phụ thân gọi Lưu Nguyệt vào phía trong thì quan tâm hỏi thăm:

- Phụ thân, người gọi Lưu Nguyệt vào trong làm gì?

Nhưng người khác nghe Sở thiên Hạ hỏi thì đều quay ra lại nhìn lão Quốc Công.

Ánh mắt lão Quốc Công thoắt cái trở nên giận giữ, ông lạnh lùng liếc mắt nhìn một lượt những người có mặt trong phòng nghị sự, cuối cùng ánh mắt rơi vào Sở Thiên Hạo và Diệp thị, ý tứ trong lời nói lại hướng về Sở Thiên Hạo:

- Tốt nhất ngươi nên dặn dò Liên Nhi cẩn thận, chớ có đi trêu chọc Lưu Nguyệt bằng không người chịu thiệt sẽ là nó đấy.

Lão Quốc Công nói xong không thèm nói thêm lời nào nữa mà đứng dậy đi thẳng ra ngoài, Ngiêm Tử vội vàng theo sát sau ông, hầu hạ ông tiến về nơi ở.

Trong phòng nghị sự, Tần thị cùng Tưởng thị nhịn không được thì thầm:

- Ý của phụ thân là gì?

Những người khác cũng lâm vào trầm tư, nhưng dựa vào lòng tin với lão Quốc Công trong lòng mọi người đều nổi lên một suy nghĩ: "Sau này nhất định phải để ý Sở Lưu Nguyệt, tuy rằng không biết nha đầu này có gì khiến người ta phải cảnh giác nhưng lão phụ thân đã cảnh cáo rồi thì bọn họ cũng nên cẩn thận một chút thì hơn."

Diệp thị thấy trên mặt mọi người tràn đầy nghi ngờ thì vội vàng mở miệng:

- Nhất định là phụ thân phát hiện ra nữ nhân kia có điểm kỳ lạ, không chừng phát hiện ra nàng thật sự có quỷ bám trên người rồi nên mới nói mọi người không được trêu chọc nàng ta.

Lời nói của Diệp thị vừa rơi xuống sắc mặt Sở Thiên Hạo ngay lập tức đen lại, vốn là ông đang có chút thương hại Diệp thị nhưng không ngờ rằng đến lúc này rồi mà bà ta vẫn mê muội không chịu tỉnh.

- Người đâu? Lập tức đưa phu nhân đến từ đường sám hối.

Bên ngoài cửa có người hầu vâng lệnh đi tới mời Diệp thị đi đến từ đường của Sở phủ. Diệp thị nghe thấy Sở Thiên Hạo tự mình hạ lệnh thì hốc mắt không khỏi đỏ lên nhưng thật không may là chẳng ai thèm để ý đến bà ta. Cuối cùng Diệp thị chật vật đi theo người hầu đến từ đường sám hối.

Đợi đến lúc Diệp thị đi rồi, Quốc Công Sở Thiên Hạ vẫn nhịn không được nhắc nhở Sở Thiên Hạo:

- Gần đây chỗ đệ xảy ra nhiều chuyện, đệ vẫn nên để ý một chút, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.

- Vâng, đệ biết rồi.

Sở Thiên Hạo gật đầu, xem ra ông phải nói chuyện cùng Lưu Nguyệt mới được. Ông rất hiếu kỳ, tại sao phụ thân lại nói như vậy? Cho tới nay tất cả mọi người đều tin rằng Lưu Liên rất thông minh nhưng phụ thân lại nói nếu Lưu Liên trêu chọc Lưu Nguyệt thì người chịu thiệt nhất định là Lưu Liên. Như vậy không phải đang nói Lưu Nguyệt thông minh hơn Lưu Liên sao? Điều này sao có thể? Chẳng lẽ lại đúng như Diệp thị nói, Lưu Nguyệt là...?

Nhưng rất nhanh sau đó Sở Thiên Hạo đã chối bỏ suy nghĩ của mình, ông không phải người tin vào chuyện ma quỷ.

Trong phòng nghị sự, mọi người bắt đầu rời đi, mỗi người đều quay về phủ của mình.

Ban đêm, ánh trắng sáng như những dải lụa rơi xuống từng phủ đệ.

Sở phủ có diện tích rất lớn, mỗi nơi cảnh trí lại khác, Sở Lưu Nguyệt cùng Thạch Lựu vui vẻ nhàn nhã quay trở về Đào Viện nhưng vừa đi qua đường vòng thì bắt gặp bóng người đi ra từ trong bóng tối khiến hai người giật mình.

Dưới bóng đêm, một người mặc váy trắng, trên mặt đeo khăn lụa trắng, quanh thân tràn ra hơi thở u ám, nhìn thế nào cũng khiến người ta thấy kỳ dị. Nhưng đợi khi nhìn rõ người đến là ai thì Sở Lưu Nguyệt liền biết nữ nhân này đang cố ý đợi nàng rồi:

- Hóa ra là đại tỷ, không phải tỷ quay về nghỉ ngơi rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK