• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi biết chiếc nhẫn này?" Oa Khoát Đài thấy Lý Tư Nghiệp nhìn chằm chằm chiếc nhẫn mà sắc mặt lại thay đổi, trong lòng khẽ động, bèn hỏi hắn.

"Vâng! Ta nghe phụ thân nói qua, nhẫn này vốn có một cặp." Lý Tư Nghiệp chợt tỉnh ngộ đáp.

"Phụ thân ngươi có chút kiến thức, bất quá nói không đầy đủ. Chiếc nhẫn này gọi là "vương giả chi giới", vốn do người Đại Thực dùng mảnh vỡ của quốc tỷ Ba Tư chế tạo, sau đó quốc sư Ba Tư lại đêm 6 viên kim cương trên quyền trượng quốc vương khảm lên rồi dùng máu của mình hạ huyết chú, cho nên nhẫn này không chỉ 2 cái mà là 6 cái, lần lượt gọi là Quang, Minh, Linh, Thánh, Vương, Bá, Nhất vẫn luôn được Ma Ni giáo quốc giáo của Ba Tư coi là thánh vật. Thời Đường Đại Tông, 1 trong 3 tên Quang Minh sứ giả của Ma Ni giáo là Duệ Tức mang "Vương" giả giới chỉ cùng "Bá" giả giới chỉ đến đông thổ, hiến tặng cho Ngô vương lúc đó đang chưởng khống Giang Nam. Sau đó Ngô vương lại chia cho 2 đứa con trai. Sau "sự kiện Giang Ninh" thì không rõ tung tích Vương giả giới chỉ. Bá giả giới chỉ truyền đến Nam Đường, cuối cùng bị hoàng đế triều Tống đoạt được, hiện tại ở trong hoàng cung nhà Tống. 8 năm trước, chúng ta công phá Trung Đô nước Kim, đoạt được nhẫn này từ tay một vương gia nước Kim. Lúc đó ta rất kinh ngạc, Vương giả giới chỉ của người Hán sao lại lạc đến phủ của vương gia nước Kim? Sau đó ta truy vấn mới biết, chiếc nhẫn này đến từ một đôi mẹ con người Hán bị bắt. Ta lại tìm đến 2 mẹ con kia, đáng tiếc họ cũng không biết lai lịch chiếc nhẫn này. Chính là nhờ đoạt được chiếc nhẫn này ta mới rốt cuộc đoạt được đại vị. Không, là rốt cuộc mới đi đến được ngày hôm nay. Được rồi, không nói chuyện này, lời vừa rồi của ta, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?"

"Vậy... vậy còn 2 mẹ con kia?"

"Đã không hỏi được gì, ta bèn được họ đi ủy lạo quân đội, chỉ sợ đã sớm tan thành tro bụi." Oa Khoát Đài thản nhiên nói.

Lập tức Lý Tư Nghiệp cảm thấy như sét đánh ngang mày, trong lòng như rỉ máu. Oa Khoát Đài kêu vài tiếng không thấy Lý Tư Nghiệp trả lời, liền cười nói với Gia Luật Sở Tài: "Người Hán này hơi si ngốc! Người đâu, dẫn hắn lui xuống."

"Chậm đã!" Lý Tư Nghiệp vội hô. Kiếp sống nô lệ nhiều năm đã nuôi dưỡng tính cách kiên nhẫn, hắn thấy kẻ thù giết mẹ muốn dẫn hắn lui xuống, vội vàng ngăn lại mệnh lệnh của y, đồng thời trong đầu tự hỏi đối sách thật nhanh.

"Thế nào? Tỉnh ngủ rồi à?" Oa Khoát Đài trêu chọc nói.

"Vị quý nhân này, rượu ngài uống nồng thì có nồng, nhưng chưa phải mạnh nhất. Tửu lượng người Nam triều chúng ta kém, cho nên rượu ta hiến cũng là rượu đã qua pha chế. Ta thấy người Mông Cổ các ngươi uống rượu rất khá, không biết ngài có dám uống rượu cái do ta mang đến hay không?"

"Ngươi còn có rượu mạnh hơn sao không nói sớm? Người Mông Cổ chúng ta tung hoành thảo nguyên, khi nào sợ rượu? Rượu cái của ngươi ở đâu? Nhanh lấy cho ta."

"Rượu ở ngay trong lều của ta, người khác không biết, ta đi lấy lại."

Đợi Lý Tư Nghiệp đi rồi, Gia Luật Sở Tài nói với Oa Khoát Đài: "Ta thấy tên người Hán này ánh mắt lấp lóe không yên, đại hãn không nên uống rượu của hắn là hơn."

"Không sao! Thằng hề Nam triều nhát gan nào dám hại ta, ta đã thưởng thức vị ngon của rượu này, giờ còn có ngon hơn, sao ta lại không uống?"

Lý Tư Nghiệp trở lại lều, nước mắt tuôn xuống như trân châu đứt dây.

"Mẹ! Tỷ tỷ!" Hắn buồn bã kêu lên, trong lòng bỗng xoay ngang một cái, lau sạch nước mắt. Vừa rồi hắn đột nhiên nhớ đến năm đó Giang lão tiêu chủ từng tặng hắn một chiếc nhẫn có chứa kịch độc, cũng nói rằng độc này không màu không vị, ngân châm bình thường không dò ra được, vô cùng trân quý. Chiếc nhẫn này nằm ngay trong hành lý tùy thân của hắn, cho nên hắn mượn cớ trở lại lều.

Lý Tư Nghiệp lấy chiếc nhẫn ra, đây là một một chiếc nhẫn bằng vàng, trên mặt nạm một viên ngọc lục bảo lớn, Lý Tư Nghiệp cẩn thận tìm cơ quan trên mặt nhẫn. Đột nhiên hắn phát hiện trên mặt ngọc lục bảo có một vết nứt nhỏ, mỏng manh như tơ, không chú ý thì không nhìn ra. Hắn lần theo vết nứt này nhẹ nhàng gẩy ra, đá quý tách ra một khe nhỏ, thì ra viên ngọc lục bảo này đúng là rỗng, bên trong chứa một ít bột màu trắng. Giang lão tiêu chủ nói chỉ cần một nửa bỏ vào nước hoặc rượu thì sau 5 canh giờ ắt sẽ chết không nghi ngờ. Lý Tư Nghiệp đột nhiên trút toàn bộ bột thuốc vào trong bình rượu. Hắn đã quyết tâm ngọc đá cùng vỡ với người Mông Cổ kia.

"Xong chưa?" Quan quân dẫn Lý Tư Nghiệp đến đứng bên ngoài nhịn không được kêu lên.

"Cũng xong rồi!" Lý Tư Nghiệp lắc đều thuốc bột, theo quan quân kia quay lại lều lớn lần nữa.

"Quý nhân, đây chính là rượu cái Kim Tư Ẩm. Nếu ngươi muốn thống khoái, có thể đổ vào tô uống một hơi cạn sạch."

"Được! Đưa bát đến! Ta thích uống rượu như thế."

"Khoan đã!" Gia Luật Sở Tài quát ngăn Oa Khoát Đài lại, liếc mắt ra hiệu cho Tốc Bất Đài đứng sau lưng y.

Tốc Bất Đài lấy từ trong ngực ra một cây ngân châm, chậm rãi khuấy vào trong rượu. Tim Lý Tư Nghiệp khẩn trương đến mức muốn nhảy ra ngoài.

"Không có vấn đề!"

Gia Luật Sở Tài nhìn Lý Tư Nghiệp một chút, vẫn có chút nửa tin nửa ngờ. Đột nhiên đổ trong bình rượu ra một chén nhỏ đưa cho quan quân dẫn Lý Tư Nghiệp vào: "Ngươi uống đi!"

Quan quân kia không cau mày chút nào nhận rượu uống một hơi cạn sạch. Gia Luật Sở Tài nhìn kỹ phản ứng của y rồi hỏi: "Vừa rồi ngươi đi theo hắn, hắn có cho ngươi ăn hay uống thứ gì không?"

"Không có!"

Lại một lúc lâu sau, Gia Luật Sở Tài mới nói với Oa Khoát Đài: "Không sao rồi, có thể uống."

Oa Khoát Đài bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, lớn tiếng khen: "Rượu ngon, đây mới là rượu để cho hán tử uống, chỉ tiếc quá ít. Người Nam triều, ngươi còn nữa không?"

Lý Tư Nghiệp trơ mắt nhìn Oa Khoát Đài uống rượu xong, lúc này trái tim mới thả lỏng xuống. Rốt cuộc đại thù đã báo, bỗng nghe Oa Khoát Đài hỏi, khiến Lý Tư Nghiệp lập tức nhìn thấy hy vọng sống sót.

"Ta không biết quý nhân thích loại rượu này cho nên chỉ mang 1 bình. Có điều ở chi nhánh Kiến Khang còn 1 bình, ta có thể mang đến."

"Được!" Oa Khoát Đài chỉ quan quân kia nói: "Ngươi đi theo hắn mang về, đi nhanh về nhanh!"

"Vâng!"

Hơn nửa canh giờ sau, Lý Tư Nghiệp bị tên quan quân kia cùng hơn 10 người binh sĩ Mông Cổ vây quanh lao vùn vụt vào thành Kiến Khang. Đến cửa chi nhánh, hắn gõ cửa. Chưởng quỹ chi nhánh trông thấy đông chủ đến, vội mở cửa đón tiếp.

Lý Tư Nghiệp để quan quân đợi ở đại sảnh, sai người mang rượu đến chiêu đãi, đích thân một mình hắn tiến vào hầm rượu. Lúc đầu khi xây dựng Kim Tư lâu, Lý Tư Nghiệp đặc biệt lưu lại đường lui, đào một đường hầm. Sau đó xây lại chi nhánh Kiến Khang cũng dùng lại bản vẽ cũ, cho nên Lý Tư Nghiệp biết, trong hầm rượu này nhất định cũng có đường hầm. Quả nhiên, khi Lý Tư Nghiệp mở ra một cái thùng lớn dựa vào tường thì thấy bên trong trống không. Hắn dứt khoát nhảy vào, trên vách thùng tìm được cửa vào đường hầm. Lúc này hắn đã nghe được trên mặt đất truyền lại tiếng kêu gào thống khổ cùng tiếng kêu rên lúc bị giết. Hắn biết nhất định là rượu độc quan quân kia lúc nãy đã phát tác, mà những tên quân Mông Cổ khác không biết tiếng Hán, lại không biết tầm quan trọng của Lý Tư Nghiệp, dĩ nhiên đã giết chưởng quỹ tiệm rượu cho hả giận. Lý Tư Nghiệp vội vàng đi theo đường hầm leo ra khỏi khách sạn, bên ngoài là đường phố. Hắn nhìn phương hướng một chút, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Đúng lúc này, Oa Khoát Đài ở trong quân doanh đã đến thời khắc hấp hối. Y dựa vào thân thể cường tráng, miễn cưỡng kéo dài thêm chốc lát, ngay trong thời gian này, y giao phó 3 việc hậu sự cho Gia Luật Sở Tài.

Một là lập tức lui binh về đại mạc, lập Quý Do làm hãn, ổn định chỗ đứng trước rồi mới tiến đánh nước Kim cùng Đại Tống.

Hai là phong tỏa tin tức, cố gắng trì hoãn thời gian Đà Lôi bắc thượng.

Ba, tương lai diệt được Tống triều phải đem hoàng đế Tống triều cùng Lý Tư Nghiệp cho chết theo y.

Nhưng đến lúc chết y vẫn cho rằng hoàng đế Tống triều tuyệt đối không có can đảm giết y, đây là hành vi cá nhân của Lý Tư Nghiệp. Oa Khoát Đài nói xong liền đột ngột mất. Màn đêm buông xuống, Gia Luật Sở Tài cùng Tốc Bất Đài lặng lẽ nhổ trại đi về phía tây, từ Đặng Châu quay về Phượng Tường, sau đó suất đại quân bảo vệ Quý Do rút về đại mạc. Việc này tiến hành vô cùng bí ẩn, chỉ đến khi Quý Do lên ngôi Đà Lôi mới biết chân tướng sự việc. Y không thừa nhận hãn vị của Quý Do, nhưng bởi vì một mình khó chống, Đà Lôi bèn từ Đặng Châu lui về Đồng Quan, lấy một dãy Quan Trung, Lũng Hữu làm cơ sở, xưng địa vị ngang với Quý Do. Tháng 6 năm thứ 7 Kim Ai Tông, Mông Cổ Thuật Xích cùng phe cánh của Đà Lôi khoảng 50 vạn người xuôi nam ủng lập Đà Lôi làm hãn. Mông Cổ dần dần chia thành 2 phái nam bắc. Cứ như thế, mùa hè năm thứ 7 Kim Ai Tông ở phía bắc Trường Giang tạo thành cục diện 3 nước Kim, Nam Mông, Bắc Mông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK