• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta đã chết sao? Không đúng! Đây là đâu?"

Lý Tư Nghiệp từ từ mở mắt, nhìn thấy một nóc màn cũ màu xám trắng, đã loang lổ vì ẩm mốc.

"Tướng quân tỉnh rồi à?"

Bên cạnh có một giọng nam tử nhẹ nhàng vang lên. Lý Tư Nghiệp nghiêng đầu, thấy cửa phòng đã mở, một nam tử chừng 30 tuổi bước vào, đang bưng một chén thuốc, quần áo trên người đã phai màu đến bạc thếch, trong ánh mắt thân thiết luôn hàm chứa nét cười, khiến người ta phải sinh lòng hảo cảm.

"Là ngươi cứu ta về đây?"

"Là ta!"

Một người đạo cô già bước theo sau, đạo phục phai màu bạc thếch nhưng không dính một hạt bụi, tóc bạc mắt hiền, vẻ quý phái lộ ra trong nét mặt nói cho người ta biết bà ắt có một tuổi trẻ bất phàm.

Nam tử đặt chén thuốc xuống, đứng sang một bên.

"Tân Giác, ngươi đi trước đi!"

"Vâng!" Nam tử tên Tân Giác lên tiếng rồi ra khỏi cửa.

Lê Sơn lão mẫu đưa mắt nhìn Lý Tư Nghiệp hồi lâu, bỗng nói: "Đại tướng quân, ta là Lê Sơn lão mẫu thầy của Vãn Nguyệt. Liệt đồ vô lễ, xin đại tướng quân tha thứ cho nàng."

Lý Tư Nghiệp không đáp, hắn đổi chủ đề hỏi: "Xin hỏi hiện tại ta đang ở nơi nào?"

Lê Sơn lão mẫu thấy đối phương né tránh, bà biết trải qua sinh tử lần này, hận ý của Lý Tư Nghiệp đối với Thời Vãn Nguyệt đã sâu, nhưng không phải là học trò cưng của mình cũng như thế sao?

Khi mình cứu được Lý Tư Nghiệp, nàng bèn lưu lại một lá thư: "Thù cha không đội trời chung!" rồi ra đi không lời từ giã, biệt tăm biệt tích.

Trong lòng Lê Sơn lão mẫu thầm thở dài, chỉ có thể đáp:

"Nơi này là Tín Sơn!"

"Tín Sơn!" Lý Tư Nghiệp khẽ hô, vậy là đã cách Sơn Đông gần ngàn dặm.

"Lão mẫu cứu ta từ phủ Đông Bình đến đây như thế nào?"

"Ta vốn nghe nói chuyện ở Sơn Đông, không yên tâm về tiểu đồ nên mới đi theo, tình cờ đúng lúc cứu được ngươi."

"Thì ra là thế! Đa tạ ân cứu mạng của lão mẫu, không biết lão mẫu có thể giúp ta gửi một phong thư đến Sơn Đông?"

"Không việc gì!"

Lúc này Lý Tư Nghiệp viết một lá thư cho Lãnh Thiên Đạc cùng Chu Hàn Hải, trong thư không đề cập chuyện Thời Vãn Nguyệt, chỉ nói qua loa mình bị quân Kim phát hiện rồi bị thương, cũng nói bọn họ nhất định phải dùng tù binh quân Kim đổi lại Tần Tiểu Ất.

Mấy ngày sau, Lý Tư Nghiệp đã từ từ hồi phục, có thể thỉnh thoảng đi ra ngoài một chút, chiêm ngưỡng cảnh vật núi rừng trùng điệp. Tín Sơn hiện nay là Kê Công sơn ở Tín Dương, chu vi khoảng 300 dặm, thế núi hiểm trở, khe rãnh sâu thẳm, có không dưới trăm tòa miếu thờ đạo am. Triêu Thiên cung của Lê Sơn lão mẫu là một trong số đó.

Ngày hôm nay Lý Tư Nghiệp đứng ở đỉnh núi trông về nơi xa, mấy ngày nay hắn từ từ ổn định lại tinh thần, cân nhắc sách lược "dựa cây mà đứng" của Triệu Bỉnh Văn. Đúng là hắn phải lựa chọn, mặc dù Hoàn Nhan A Hổ bại nhưng đó là vì mục tiêu của nước Kim không nhắm vào hắn, nếu nước Kim thật sực đem toàn lực tấn công, không chắc hắn có thể ngăn cản được.

Lý Tư Nghiệp bẻ một nhánh cây, trong lòng có chút phiền muộn. Trên phương diện tình cảm hắn cùng mọi người đều hướng về Tống triều, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết chọn Tống triều không hẳn là một quyết định đúng đắn.

Một chuỗi tiếng bước chân từ phía sau truyền đến. Lý Tư Nghiệp quay đầu lại, thấy Lê Sơn lão mẫu dẫn một người đến. Người này đội nón lá vành trúc che khuất khuôn mặt, cách ăn mặc như một văn nhân.

"Lý tướng quân, ta mang một người cố nhân đến cho ngươi!"

"Cố nhân?" Lý Tư Nghiệp ngẩng người, bèn nhìn về văn nhân phía sau Lê Sơn lão mẫu.

"Lâu rồi không gặp tướng quân có khỏe hay không?" Văn nhân kia gỡ nón xuống, lộ ra khuôn mặt gầy gò, chính là người từng gặp mặt một lần ở Nội Hương - Nguyên Hiếu Vấn.

"A! Là Nguyên tiên sinh, sao ngài lại ở đây?"

"Bây giờ ta chỉ là một giới bình dân, muốn tìm một nơi đọc sách. Vốn là cố nhân của Tiêu tiểu thư nên mới đến Tín Sơn."

Lý Tư Nghiệp nhìn Lê Sơn lão mẫu, thầm nghĩ: "Thì ra họ tục gia của bà là Tiêu."

Lê Sơn lão mẫu cười nhạt một tiếng: "Ta có việc, các ngươi cứ đàm luận trước. Có điều nơi này gió lớn, Lý tướng quân không tiện ở lâu, tốt nhất là vào nhà đàm luận."

2 người đi vào nhà, Lý Tư Nghiệp rót một chén trà cho Nguyên Hiếu Vấn rồi hỏi: "Vì sao Nguyên tiên sinh bị cách chức thành dân?"

"Còn không phải vì Sơn Đông của các ngươi! Năm ngoái triều đình muốn thu phục Sơn Đông, ta thấy tài chính trong triều trống rỗng, không muốn đại động chiến tranh, bèn hiến kế đợi đến khi song Toàn sống mái với nhau gần kết thúc thì ra tay thu thập tàn cuộc, không ngờ ngài lại xông ra, thêm một Bành Nghĩa Bân giết đến, cuối cùng vô cớ làm lợi cho Tống triều. Hoàng thượng tức giận bèn bắt ta gánh trách nhiệm, nếu không nhờ ta còn chút thanh danh, chỉ sợ đã thành quỷ dưới suối vàng. Chuyện tướng quân ta cũng nghe nói. Giờ thế nào? Chuẩn bị khi nào về Sơn Đông?"

"Vài ngày nữa thôi."

Lý Tư Nghiệp bỗng nghĩ đến phiền não mấy ngày nay, bèn đem phân vân của mình nói cho Nguyên Hiếu Vấn, nhờ ông cho ý kiến.

Nguyên Hiếu Vấn suy nghĩ một hồi, mới nói với Lý Tư Nghiệp:

"Tướng quân muốn hỏi chuyện đại sự, Nguyên mỗ không dám khoác lác, chỉ nói với tướng quân một chút ngu kiến trong lòng để tướng quân tham khảo. Triệu các lão nói không sai, sau khi nước Kim giải quyết xong một dãy Hà Đông nhất định sẽ ra tay lấy lại Sơn Đông, đó là điều không thể nghi ngờ. Nhưng tướng quân muốn dựa vào Tống thì ta không tán thành. Dù nước Tống có vật tư phong phú, có thể vận chuyển đến Sơn Đông theo đường biển. Theo góc độ kinh tế mà nói là có thể được, nhưng theo khía cạnh quân sự, tướng quân có nghĩ ra làm thế nào để ngăn cản nước Kim tấn công? Tuy có chút cơ sở, nhưng so với nước Kim có lịch sử trăm năm thì vẫn còn kém xa. Có lẽ tướng quan có thể giỏi dùng kỳ binh để bảo vệ châu huyện, nhưng những thứ này không phải là điều quan trọng, quan trọng nhất là tướng quân đã phá sản về mặt chính trị. Một khi bị triều đình nhận định là phỉ, thử hỏi có người đọc sách nào sẵn lòng dấn thân làm phỉ? Khi đó có gì khác với Lý Toàn? Văn sĩ không có thành kiến như Triệu các lão thì trong thiên hạ liệu có mấy người? Tướng quân cũng đừng trông cậy vào Tống triều, tấm gương Giả Thiệp, Diêu Thũng không lẽ còn chưa đủ (Tống muốn khống chế Lý Toàn bèn sai đại thần bắc thượng, cuối cùng lại bức ngược Lý Toàn)? Dựa vào đám gian thần Sử Di Đạo, Đinh Đại Toàn cùng Triệu Quân ngu ngốc, ta tuyệt không nhìn thấy bọn họ sẽ có ánh mắt chính trị gì! Còn văn nhân dân gian Tống triều, không phải ta cố ý dèm pha, tài tử phong lưu thì nhiều, nhưng hùng tài đại lược ít, tư tưởng an phận đã ăn sâu tận xương tủy, tướng quân lại càng không trông cậy được."

"Nhưng ta là người Tống, có thù giết cha với nước Kim, có mối hận dân tộc! Ngài nói ta làm sao có thể hàng Kim!"

Nguyên Hiếu Vấn nhìn Lý Tư Nghiệp, lắc đầu.

"Tướng quân sai rồi, nếu ngài muốn phát triển trên đất của nước Kim, trước tiên phải vứt bỏ ân oán cá nhân của ngài với 2 nước Tống, Kim, ngài không thể lại coi chính mình là người Tống. Nếu ngài không bỏ được suy nghĩ này thì tương lai nó sẽ hại chết ngài. Ngài chỉ cần nhớ kỹ, ngài là người Hán!"

"Người Hán!" Nguyên Hiếu Vấn nói ra 2 chữ giống như một tia chớp xẹt qua trong lòng Lý Tư Nghiệp, khiến hắn giống như đang rối rắm trong bóng tối vô tận bỗng nhìn thấy ánh sáng, chấn kinh cũng không thể dùng để hình dung tâm trạng của hắn lúc này.

Lý Tư Nghiệp đã ngồi không yên, hắn đứng dậy, mở cửa sổ nhìn về phương xa. Giang sơn 8000 dặm đập vào mí mắt. Giang sơn đẹp đẽ, chỉ người có đức có thể ở. Cần gì phải để ý nó họ Kim hay họ Tống, quan trọng chính là nó là giang sơn người Hán.

Thật lâu sau, tâm trạng kích động của Lý Tư Nghiệp cũng bình tĩnh trở lại. Hắn hướng về phía Nguyên Hiếu Vấn khom người sát đất:

"Mặc dù chưa hiểu hết tình hình cố quốc, nhưng ta đã nhìn ra một con đường mới. Ngày sau nếu ta thành công, toàn là nhờ hôm nay tiên sinh ban tặng! Tiên sinh đã thôi chức, có thể theo Tư Nghiệp đi Sơn Đông để dạy bảo sớm tối được chăng?"

"Tướng quân khách khí, có điều ta đã chán ghét chuyện đời, muốn thanh tĩnh đọc sách mấy năm. Thấy ta với ngài có duyên, ta xin đề cử cho ngài một người, là một học sinh của ta, hiện tại 20 tuổi nhưng trong lòng có chí lớn, ta thường so sánh với Hán tướng Tiêu Hà. Hắn họ Hách tên Kinh tự là Bá Thường, nhà ở Bá Châu Tín An, có điều bản thân bây giờ đọc sách ở Nam Kinh. Nếu sau này tướng quân đi Nam Kinh, có thể thu phục hắn để dùng."

"Một lời hôm nay hơn 10 năm đọc sách. Tư Nghiệp may mắn gặp được tiên sinh, không biết phải cảm tạ tiên sinh như thế nào?"

Nguyên Hiếu Vấn cười ha hả, nói với vẻ trêu chọc: "Sau này nếu ngài thành công, thì mang Tín Sơn này phong cho ta được không?"

Không ngờ Lý Tư Nghiệp vẫn ghi nhớ câu nói kia trong lòng. Sau khi Bắc Đường kiến quốc, quả thật hắn đem Tín Sơn phong cho Nguyên Hiếu Vấn làm nơi tĩnh tu. Đó là chuyện sau này giờ không nói tới.

5 ngày sau, Lý Tư Nghiệp được đồ đệ của Lê Sơn lão mẫu Biện Tân Giác hộ tống về Sơn Đông. Trước khi đi, vì biết hắn vẫn chưa hoàn toàn giải tỏa tình cảm đối với cố quốc, Nguyên Hiếu Vấn bèn khuyên hắn tốt nhất đích thân đi một chuyến đến nước Tống để thảo luận với triều đình một chút, nhìn xem lời nói của mình có đúng không, cũng liên tục khuyên hắn không nên bại lộ thân phận khi chưa biết rõ ý đồ thật sự của triều đình nước Tống, nếu không rất có thể sẽ gặp họa sát thân.

Lý Tư Nghiệp trở về khiến mọi người hoan nghênh nhiệt liệt. Bấy giờ Tần Tiểu Ất đã được Chu Hàn Hải dùng 1000 tên quân Kim đổi về, đang nằm chữa thương trên giường. Lý Tư Nghiệp lập tức tở chức hội nghị cấp cao của Chấn Uy quân, cũng nói cho bọn họ quyết định cuối cùng. Tất cả mọi người đều không dị nghị việc đổi Tống thành Hán, nhưng lựa chọn giữa Tống, Kim vẫn có khác biệt rất lớn. Trong hội nghị mọi người nhất trí đến Tống triều thám thính hư thực, do Sài Hoán thương lượng ngoài sáng, Lý Tư Nghiệp quan sát trong bí mật, đồng thời Chấn Uy quân cũng cấp tốc đến Tống triều thu mua lương thực cùng quân giới, chuẩn bị cứu tế dân chúng cùng tăng cường quân bị.

Khi tháng 3 đến, bắc quốc hồi xuân, thanh minh sắp đến, Lý Tư Nghiệp tưởng niệm song thân bèn quyết định đi huyện Dân cúng mộ. Sài Hoán đi trước, 2 người tụ họp ở Lâm An. Cứ như vậy, mùa xuân năm thứ 4 Thiệu Định Tống Lý Tông, một lần nữa Lý Tư Nghiệp trở lại cố quốc đã từ biệt 3 năm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK