• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, quản gia Tiêu phủ đến tiếp thu cửa hàng, cũng dẫn Lý Tư Nghiệp đi gặp chủ nhân mới.

"Ta mua cửa hàng của Lưu Nhị kỳ thật chính là vì ngươi, ngươi ắt cũng biết?" Tiêu Tây Viêm có vẻ đắc ý nói.

"Tôi không biết!"

"Việc này không cần nói cũng được. Từ hôm nay trở đi ngươi sẽ khôi phục tên cũ Lý Tư Nghiệp, ta nghe nói ngươi cũng từng đọc sách, vậy cứ làm tùy tùng trong thương đội của ta đi!"

"Gia Luật Tín!"

"Có thuộc hạ!" Một người nam tử hơn 30 tuổi bên cạnh đi tới thi lễ, biểu lộ của y có vẻ nghiêm túc, dáng người cao gầy, nhìn rất khôn khéo tài giỏi.

"Ngươi dẫn hắn đi đi, giao hắn cho ngươi."

"Vâng! Ngươi đi theo ta!" Gia Luật Tín khẽ nói với Lý Tư Nghiệp.

"Lão gia chúng ta chủ yếu buôn rượu giữa 2 nước Tống Kim, là nhà buôn rượu lớn nhất phía tây Kinh Triệu. Ta là thủ lĩnh đội buôn của ông, lớn hơn ngươi mười mấy tuổi, ngươi cứ gọi ta Gia Luật đại ca đi!"

"Gia Luật đại ca!"

"Tốt! Lý lão đệ!" Gia Luật Tín vỗ vai hắn, cười ha hả.

"Đây là lần đầu tiên lão gia chúng ta vì một hạ nhân mà đi mua cả một cửa hàng, có thể thấy lão gia rất coi trọng ngươi. Đi theo ta cố gắng làm tốt nhé!"

Lúc này một người đàn ông bề ngoài vô cùng hèn hạ đâm đầu đi tới. Đặc biệt đôi mắt trắng dã lộ ra ngoài, có vẻ vô cùng ác độc. Gia Luật Tín vừa nhìn thấy gã thì vẻ mặt không khỏi lộ ra sự chán ghét. Y kéo Lý Tư Nghiệp đứng sang một bên.

Người đàn ông kia đi tới nhìn Lý Tư Nghiệp, rồi nói với giọng quái gở: "Ngươi chính là người tỷ phu đặc biệt dùng 500 quan mua được sao? Sao thấy ta không quỳ?"

"Vương gia, hắn mới đến không hiểu quy củ trong phủ. Sau này ta sẽ dạy hắn!"

"Hừ! Một tên người Tống đê tiện cũng đáng giá 500 quan? Bất quá ta còn phải cám ơn ngươi, nếu không nhờ ngươi ta sao lại được thêm một cái tiệm sắt."

Nói xong cười lạnh vài tiếng, quay người đi.

"Gia Luật đại ca, hắn là ai?" Đợi người kia đi rồi, Lý Tư Nghiệp bèn hỏi Gia Luật Tín.

"Hắn là em vợ của lão gia, họ Vương, rất ghê tởm! Chúng ta đều gọi hắn là Vương Bạch Ngư, ngươi nhìn con mắt hắn có giống một con cá trắng hay không."

Nghe thấy hình tượng ví von như thế, Lý Tư Nghiệp cũng nhịn không được bật cười.

Hắn theo Gia Luật Tín đi qua mấy cái hành lang, đi vào một tòa nhà độc lập, dọc theo tường xây một dãy nhà trệt, ở giữa là một khoảng đất trống cỡ 5 mẫu.

"Ở đây có khoảng năm mươi mấy người tùy tùng giống như ngươi, ngươi cố bớt nói, quan hệ trong này hết sức phức tạp, sau này ta sẽ từ từ nói cho ngươi. Đây là phòng của ngươi."

Gia Luật Tín mở cửa một gian phòng, chỉ thấy bên trong có 2 người đang nói chuyện, thấy Gia Luật Tín vào bèn đứng dậy. Gia Luật Tín nói với một trong 2 người trong phòng: "Đây là huynh đệ mới tới Lý Tư Nghiệp. Vị huynh đệ này vào trước ngươi 1 năm, họ Kim. Từ nay về sau mọi người ở chung vui vẻ." Sau đó lại chỉ một người hán tử da đen nói: "Đây là Vương đại ca!"

"Vương đại ca, Kim đại ca!"

"Thật cao lớn! Ngươi có biết võ?"

"Vương đại ca, trước kia ta là một thợ rèn, không biết võ."

"Không biết võ? Ngươi chính là tên thợ rèn lão gia mua về làm trang sức à!" Hán tử họ Vương kia đoán được lai lịch Lý Tư Nghiệp, vẻ mặt lập tức lộ ra thần sắc khinh miệt.

"Lý lão đệ, đợi lát nữa sẽ có ngươi đưa đồ dùng đến. Giờ Dậu ăn cơm, lúc đó ngươi theo mọi người là được. Ngoài ra, mỗi ngày giờ Mão phải rời giường theo giáo đầu luyện võ. Ta ở phòng đầu phía đông, có chuyện gì không rõ cứ đến hỏi ta. Tiểu Ất, ngươi phải chiếu cố Lý lão đệ thật tốt." Nói xong quay sang hán tử họ Vương hừ mạnh một tiếng rồi đi.

Đợi Gia Luật Tín đi rồi, hán tử họ Vương "xí" xuống đất một tiếng: "Cũng chỉ là một tên nô tài, có gì mà đắc ý"

Nói xong không để ý tới Lý Tư Nghiệp, quay người đóng sập cửa lại.

"Ta họ Kim, mọi người đều gọi ta là Kim Tiểu Ất, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Ất ca đi! Từ hôm nay trở đi, ta với ngươi ở chung cái phòng này."

"Vương đại ca kia không ở đây sao?"

"Hắn là cháu ngoại của phu nhân, cũng là phó thống lĩnh của chúng ta, đương nhiên không ở đây. Vừa rồi hắn đến đòi ta chia tiền."

"Chia tiền gì?"

Kim Tiểu Ất kinh ngạc nhìn hắn: "Thì ra ngươi không biết, tiền hàng tháng của chúng ta phải rút ra một phần đưa cho thống lĩnh. Ngươi mới đến dĩ nhiên không cần đưa, vì ngươi chưa có tiền tháng. Xem ra ngươi là người của Gia Luật đại ca à! Tốt số, hắn sẽ không đòi tiền, không giống ta rơi vào tay Vương Hắc Ngư."

Lý Tư Nghiệp khẽ giật mình, nghĩ đến Vương Bạch Ngư vừa nhìn thấy lúc nãy. Dường như Kim Tiểu Ất đoán ra ý nghĩ của hắn, căm hận nói: "Hai chú cháu bọn chúng đều không phải người tốt, một tên bạch nhãn lang, một tên hắc tâm lang."

Vài ngày sau Lý Tư Nghiệp đã thích ứng được cuộc sống ở đây. Lúc này hắn mới hiểu được, tùy tùng giống như hắn tất cả có 55 người, chia làm 3 đội. Địa vị cao nhất là võ sư, khoảng 20 người, chủ yếu phụ trách an toàn của thương đội. Tiếp đến là thương tòng, chính là người giao hàng theo đơn, tất cả 10 người. Địa vị thấp nhất như hắn thì làm việc vặt, phụ trách vận chuyển hàng hóa, chăm sóc súc vật, sửa chữa xe cộ v.v... do Gia Luật Tín quản lý trực tiếp. Kim Tiểu Ất là thương tòng, thủ lĩnh là cháu của Vương Bạch Ngư, Vương Hắc Ngư. Thủ lĩnh võ sư họ Thái, người U Châu, dáng người cao lớn thô kệch, vô cùng hào sảng nhưng Kim Tiểu Ất nói cho hắn biết đó chỉ là bề ngoài, thật ra tâm tư Thái thống lĩnh rất thâm hiểm.

Hai tháng sau đó, Mông Cổ bắt đầu khai chiến với nước Kim ở một dãy phủ Thái Nguyên. Lý Tư Nghiệp cũng bắt đầu chuyến đi thương lữ đầu tiên, mục tiêu là phủ Tương Dương triều Tống.

Hôm nay rốt cuộc cũng đến lúc xuất phát. Hơn 50 tên tùy tùng nhao nhao chuẩn bị xuất phát trước phủ, Lý Tư Nghiệp cũng nằm trong số đó. Hắn phụ trách duy trì tình trạng hoàn hảo của cỗ xe. Hai tháng nay hắn luyện một ít kỹ thuật kỵ xạ, nên sau lưng đeo một cây cung, thắt lưng đeo cây đao hắn rèn trước lúc Lưu Nhị đi. Lưu Nhị đưa đao cho hắn, nhưng Lôi Hắc Tử phụ trách làm vỏ đao đã bỏ đi nên Lý Tư Nghiệp đành phải tìm một tấm da trâu chế thành một cái vỏ đao vô cùng đơn sơ. Chính bởi vì cái vỏ đao đơn sơ như vậy nên Lý Tư Nghiệp bị mọi người giễu cợt.

Cửa lớn Tiêu phủ đột nhiên mở ra, một cỗ xe ngựa có 4 ngựa kéo vọt ra, bên cạnh có mấy tên võ sĩ, chính là chủ nhân Tiêu phủ Tiêu Tây Viêm. Gia Luật Tín xông lên trước, hắn thấy thủ hạ đều cười toe toét không còn hàng ngũ, bèn gầm lên: "Xếp hàng, đứng nghiêm!" Mọi người cuống quýt về hàng đứng nghiêm. Lúc này Tiêu Tây Viêm ở trên xe ngựa hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Vương Hắc Ngư vội vàng tiến lại nói: "Thủ hạ Gia Luật thống lĩnh không tuân thủ kỷ luật, vô cùng lộn xộn, thuộc hạ kêu mấy lần đều không ổn định lại."

"Ngươi!" Gia Luật Tín hằm hằm nhìn Vương Hắc Ngư một cái, quay đầu lại hỏi: "Vừa rồi là người nào gây huyên náo?"

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lý Tư Nghiệp. Lý Tư Nghiệp bất đắc dĩ, giục ngựa tiến lên cúi người nói: "Đao của thuộc hạ vô cùng thô bỉ, mọi người thấy lạ nên đã quấy rầy chủ nhân."

"Kéo xuống, quất 20 roi!"

Hai tên võ sĩ lập tức tiến lên muốn bắt Lý Tư Nghiệp. Đúng lúc này trong xe ngựa truyền đến giọng lười biếng của Tiêu Tây Viêm: "Thô bỉ thế nào, đưa thanh đao cho ta xem một chút!" Gia Luật Tín ra hiệu dừng lại, hai tên võ sĩ lui xuống.

Lý Tư Nghiệp nhảy xuống ngựa, 2 tay nâng thanh đao đưa cho Tiêu Tây Viêm. Tiêu Tây Viêm nhận đao, khóe miệng không khỏi mỉm cười, thế này sao lại là vỏ đao được, chỉ là một tấm da trâu thô ráp bọc lấy đao, quả nhiên vô cùng đơn sơ. Lão nhẹ nhàng rút đao ra, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh dày đặc đập vào mặt. Sắc mặt Tiêu Tây Viêm lập tức thay đổi, trong mắt bắn ra thần thái khác thường.

"Đao tốt!" Lão vung đao một cái, chỉ nghe "Xùy! Xùy!" hai tiếng, mấy tầng da trâu thật dày bao quanh xe ngựa bị rạch ra 2 vết thật dài, dọa hồ cơ đi theo hoảng hồn.

"Thật là đao tốt!" Tiêu Tây Viêm lại kìm không được khen một tiếng. Lão thấy mũi đao có khắc chữ "Lâm Thao Lưu Nhị", bèn cười hỏi: "Nếu ta không nhìn lầm, đây ắt là một thanh "bàn cương đao" cực kỳ hiếm thấy, có thể chém sắt như chém bùn. Ta nghe nói chỉ có Nam triều mới có một số ít người biết rèn, nghĩ không ra sư phụ ngươi vậy mà cũng biết, không đơn giản nha! Ngươi có học được chút gì không?"

Lý Tư Nghiệp lạnh nhạt nói: "Thưa chủ nhân, thật ra thanh đao này là do ta rèn."

Tiêu Tây Viêm kinh ngạc nhìn Lý Tư Nghiệp, chỉ thấy hắn mặc một bộ áo vải vô cùng thô kệch, tóc cột bằng một sợi dây gai, chân mang một đôi giày cỏ, đứng cùng các võ sĩ khác y giáp sáng choang có vẻ vô cùng giản dị, nhưng rốt cuộc ăn mặc đơn sơ như vậy mà hắn lại không kiêu ngạo không tự ti, đôi mắt trầm tĩnh điềm nhiên, trên người lộ ra khí chất mà người thường khó đạt đến.

Tiêu Tây Viêm gật gật đầu trả đao lại cho hắn: "Quả nhiên người cũng như đao! Từ giờ trở đi ngươi phụ trách trông giữ rương tiền. Xuất phát!"

Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Lý Tư Nghiệp không thay đổi sắc mặt trở lại đội xe, thương đội từ từ khởi động, cuồn cuộn đi về phía đông.

Từ Lâm Thao nước Kim đến phủ Tương Dương nước Tống khoảng 2000 dặm. Thương đội bình thường cần khoảng 1 tháng đi đường. Thương đội Tiêu Tây Viêm không có nhiều người, chỉ hơn 50 người, nhưng sẽ có người tiếp ứng ở Đặng Châu, Tiêu Tây Viêm thuê một cái tiêu cục bảo vệ hàng hóa ở đó. Vì gấp rút lên đường nên sau khi ra Đồng Quan thương đội cũng không đi quan đạo mà đi tắt một con đường khác. Đến ngày hôm nay còn cách Đặng Chau khoảng 50 dặm, thương đội bèn dừng lại ở một cánh rừng liễu để nghỉ ngơi.

Từ khi Lý Tư Nghiệp bị điều đi áp vận rương tiền, người trong thương đội cũng bắt đầu dùng ánh mắt khác nhìn hắn, lời nói thân mật cũng nhiều hơn. Võ sư Thái thống lĩnh còn tỏ ra ân cần, lúc thì dạy hắn dùng cung, lúc thì cùng hắn nói chuyện triều Tống, nhưng Lý Tư Nghiệp mẫn cảm ý thức được: phía sau nụ cười của Thái thống lĩnh dường như đang cất giấu một ý đồ không thể cho người khác biết.

Lý Tư Nghiệp cật lực dỡ 2 rương tiền xuống, những người khác cũng tự nghỉ ngơi uống nước. Đột nhiên phía trước bụi đất trên đường bốc lên như có cả trăm kỵ chạy về phía này. Mọi người lập tức đứng dậy, hồi hộp nhìn người sắp đến.

"Là người Mông Cổ!"

Người canh chừng ngoài rừng lảo đảo xông tới la lớn: "Là kỵ binh Mông Cổ!"

Trong rừng lập tức tán loạn, mọi người nhao nhao lên ngựa, nhưng lại khiếp sợ uy thế của thiết kỵ Mông Cổ nên nhất thời không biết phải làm gì cho phải.

"Đừng hốt hoảng, những người khác hộ tống chủ nhân rời đi trước, các võ sĩ theo ta chặn đánh!" Gia Luật Tín khống chế ngựa xong bèn hướng về mọi người lớn tiếng ra lệnh.

Dù sao cũng không phải lần đầu gặp tình huống này, sau một trận hốt hoảng, mọi người nhao nhao hòa nhập vào vai trò của mình. Lý Tư Nghiệp lập tức đem 2 rương tiền để lên ngựa, chính mình cưỡi lên con ngựa chở rương tiền, theo xe ngựa Tiêu Tây Viêm chạy về hướng nam.

Vừa đến là một đội kỵ binh trinh sát Mông Cổ, có khoảng trăm kỵ. Bọn chúng từ phủ Thái Nguyên xuôi nam xuyên qua phòng ngự của quân đội nước Kim, đến một dãy Dự Tây quan sát bố trí của binh Kim. Hai mươi mấy tên võ sĩ do Gia Luật Tín suất lĩnh nấp trong rừng cây chờ địch nhân đến gần. Gia Luật Tín bỗng phát hiện Thái thống lĩnh lại không có ở trong đội ngũ, trong lòng không khỏi nao nao. Một linh cảm không lành bỗng dâng lên. Lúc này kỵ binh Mông Cổ cũng phát hiện trong rừng có phục binh, nhao nhao ghìm ngựa dừng lại, bách phu trưởng cầm đầu hô to vài tiếng, suất lĩnh trăm kỵ vòng qua mà đi.

Đường núi gập ghềnh, ngựa Lý Tư Nghiệp dần dần rơi lại phía sau. Xe ngựa Tiêu Tây Viêm rẽ ngang một cái chạy đi, Lý Tư Nghiệp vừa tính đuổi theo bỗng ngựa hí dài một tiếng, chở Lý Tư Nghiệp chạy như điên. Lý Tư Nghiệp quay đầu lại, thấy trên mông ngựa cắm một mũi tên ngắn, xa xa có một ngựa đuổi theo, lúc đến gần hắn thấy một người đang nhe răng cười, chính là người mấy ngày qua thân thiện với mình - Thái thống lĩnh. Lý Tư Nghiệp lập tức minh bạch tất cả, dưới sự hốt hoảng hắn giục ngựa ra sức bỏ chạy về phía trước, nhưng không đến 3 dặm rốt cuộc Lý Tư Nghiệp bị Thái thống lĩnh đuổi kịp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK