• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày mùng tám đầu tháng tám, trời trong xanh không gợn mây.

Đối với đại đa số người trong thế gian, những người sống bình thường hoặc ít ra là có đại đa số thời gian sống bình thường thì ngày ngày thức dậy làm việc khi mặt trời mọc rồi nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, vòng đi vòng lại, cứ như vậy từng năm tháng chậm chạp của cuộc đời lặng yên trôi đi sau một chớp mắt. Em bé lớn lên thành thiếu niên, thiếu niên lại trở thành thanh niên, sau đó sẽ gặp một người con trai hoặc con gái nào đó rồi nảy sinh tình yêu, rồi có thể lập gia đình hoặc không, tuổi thanh xuân cứ thế lặng lẽ rời đi, một khoảng khắc nào đó đứng nhìn lại, khi ánh chiều tà phủ bóng mờ xuống kết thúc một ngay làm việc, ngươi chỉ có thể phung phí thời gian ngồi nhớ lại. Tóc mây dài đã biến thành tóc trắng, ai còn nhớ rõ sắc đẹp khuynh thành?

Cho nên từ xưa đến nay có vô số người khao khát được trường sinh, tu sĩ hướng tới điều ấy nhiều vô số kể. Thực ra cuộc sống của tu sĩ tu sĩ không được sung sướng đẹp đẽ như trong tưởng tượng của người bình thường, thời gian tu luyện thật rất buồn tẻ, có lẽ chỉ những khi săn giết yêu thú hoặc đánh nhau sinh tử với người khác thì họ mới có cảm giác rung động hồi hộp, tạo ra những cảnh tượng kinh tâm động phách như mọi người vẫn tưởng tượng, chỉ có điều chuyện như vậy ít khi xảy ra vô cùng.

Cho nên ngày hôm nay thực ra đối với hầu hết những người ở trong Thiên Phong lầu, thậm chí là ở trong Huyền Thiên tông đều chỉ là những ngày rất bình thường. Mọi người đều im lặng làm việc của mình, tất cả đều giữ bổn phận tu luyện của mình và chờ mong vào tương lai sẽ có một ngày tu thành chính quả.

Lúc này, Tô Thanh Dung ở trong Luyện Đan đường, ngẫu nhiên nàng đang mệt mỏi, nàng đang làm điều nàng yêu thích đó là ngồi bên cửa sổ và ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt thanh tịnh nên chẳng có người nào có thể thấy được trong lòng nàng đang nghĩ đến điều gì; ở gần Tô Thanh Dung trong Luyện Đan đường là Lý Dục Tú đang tu luyện khắc khổ, nhân duyên của nàng cũng tốt, hầu như lúc nào nàng cũng có thể cùng những sư tỷ trong môn phái nô đùa nói giỡn, nhưng lúc mọi người không ai chú ý nàng thì nàng lại ngội ở một chỗ hẻo lánh liếc nhìn Tô Thanh Dung và khẽ cắn môi; trong Linh Thú đường, mấy vị nam đệ tử đều thích trêu chọc nữ đệ tử làm tạp vụ duy nhất ở chỗ này là Vương Yên Nhi, khiến cho nàng rất vui vẻ, cho dù là những phút giây nghỉ ngơi nhàn rỗi hiếm hoi thì bọn hắn cũng đều vây quanh bên người Vương Yến Nhi để trêu nàng, khiến nàng cười khúc khích không ngừng, mọi người cũng vì vậy mà thêm trêu đùa vui vẻ; ngược lại thì Đoan Mộc Hổ rất ít khi tham gia vào chuyện đó, tâm tư của hắn khác mọi người, cho dù là lúc đang làm việc hay khi được nghỉ ngơi thì trong lòng hắn đều chỉ vụng trộm nhớ đến gương mặt ôn nhu xinh xắn của Tô Thanh Dung, nhớ nụ cười, nhớ bờ môi, nhớ đến đôi mắt dịu dàng ôn nhu mỹ lệ, ướt nhượt như nước mùa thu. Chỉ cần vừa nghĩ đến nữ tử xinh đẹp ấy là Đoan Mộc Hổ đã cảm tháy trái tim tràn đầy hạnh phúc, làm việc hăng say hẳn lên.

Mỗi người đều có cuộc sống và những ý nghĩ của mình, tất cả mọi người đều phải trải qua những năm tháng của một kiếp người, có thể họ là những người bình thường hoặc cũng có thể là người không tầm thường trong những người bình thường.

Sau đó đến khi mặt trời xuống núi, một ngày đi qua.

Lúc chạng vạng tối thì các đệ tử ở trong Thiên Phong lầu đang lần lượt ra khỏi thành, mem theo đường lớn đi về dãy Thiên Thanh Sơn. Hai ba người thành một nhóm thì thầm to nhỏ, đó là cảnh tượng bình thường vẫn diễn ra hàng ngày, tất cả mọi người đều rất nhẹ nhàng, bận rộn vất vả cả một ngày cuối cùng đã có thể trở về núi nghỉ ngơi, bước chân của mọi người đều rất nhẹ nhàng nên không một ai chú ý tới, Thiệu Cảnh và Tiểu Trư đang đi chậm hơn mọi người rất nhiều, dần dần rơi lại phía xa sau đoàn người.

Tiểu Trư thảnh thơi chạy nhảy vui chơi trên đường, mặc dù thỉnh thoảng vẫn ngẩng đầu ngửi mùi hoa cỏ trong gió nhưng hình như không hề có ý định chiu vào bụi cỏ, xem ra linh thảo mọc dại trên cả cánh đồng bao la bát ngát này thật sự đã bị nó ăn sạch sẽ rồi. Khi mặt trời đã xuống núi và màn đêm bao phủ khắp nơi thì hai người bọn họ vẫn còn đang bước trên đường, Tiểu Trư lúc này mới phát hiện hình như có điều không đúng. Những đệ tử của Huyền Thiên Tông sớm đã đi xa khỏi tầm mắt, sau đó trong bóng đêm chỉ còn ánh sáng của vầng trăng mờ mờ trên trời, Tiểu Trư thấy một cảnh tượng khiến nó rất ngạc nhiên, Thiệu Cảnh ngắm nhìn bốn phía, sau khi xác định chắn chắn không còn người nào ở gần thì vẫy vẫy tay với Tiểu Trư rồi chui vào bụi cỏ ở ven đường.

Tiểu Trư thoáng cái liền trợn tròn mắt.

Như thế nào hôm nay chui vào bụi cỏ lại biến thành chủ nhân của nó chứ ? Chẳng lẽ vị chủ nhân của mình cũng chuẩn bị đổi khẩu vị thành cỏ dại rồi sau này ăn thảo để mà sống à...

Thiệu Cảnh bước nhanh vào trong bụi cỏ, ở phía sau là Tiểu Trư đang chạy đuổi theo không ngừng, Thiệu Cảnh liền quay lại nói với nó một câu:"Đi nhỏ tiếng xuống một chút." Tiểu Trư lúc này mới an tĩnh lại. Cứ như vậy, Thiệu Cảnh và Tiểu trư rời khỏi đường lớn, từng bước từng bước chạy vào trong đám cỏ dại và đồng ruộng ven đường.

Cảnh ban đêm dần thâm trầm, trên cánh đồng chỉ còn ánh trăng mờ mờ trên đỉnh đầu và những cơn gió thổi ù ù lướt nhẹ bên tai, lúc này hình như những động vật sinh sống trong đồng ruộng bắt đầu sống lại, những tiếng kêu dần dần vang lên trong cánh đồng yên tĩnh, đủ loại tiếng kêu của côn trùng vang liên liêp tiếp, rít rít xì xì như có con rắn bò đi qua, chít chít như tiếng của con chuột chạy ra khỏi hang, thậm chí xa xa còn có vài tiếng czéc czéc kì quái, không biết là do quạ đen hay là cú mèo kêu trong đêm khuya nữa, thỉnh thoảng còn có cảm giác có những bóng ma đang ngắm nhìn mọi thứ từ trong bóng tối.

Trước mặt vẫn chỉ là cỏ và cỏ, rậm rạp khôn cùng, gần như không có đường, may mắn là trên đồng ruộng không phải tất cả đều là vùng đất bằng phảng mà còn có mỏm đá, gò đất hay những bụi cây dại mọc trơ trọi nên dựa theo vài phần trí nhớ hắn vẫn có thể đi về nơi hắn muốn đến, ước chừng hơn nửa canh giờ sau thì rốt cuộc Thiệu Cảnh và Tiểu Trư đã đến được nơi hắn muốn đến.

Dưới ánh sao, một chiếc ao nhỏ trong veo sau đám cỏ dại màu xanh đậm nằm im lặng trong bóng đêm thâm trầm xuất hiện ở ngay trước mắt Thiệu Cảnh và Tiểu Trư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK