• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày 13 tháng 3, trời trong xanh.

Mùa xuân dưới chân Thiên Thanh sơn, trừ những mảnh linh điền xanh mượt ra, mặt đất cũng đã mọc đầy cỏ xanh, thỉnh thoảng còn có vài đóa hoa dại lớn bằng đầu ngón tay nở rộ dưới ánh nắng xuân ấm áp, mùi thơm thoang thoảng dẫn đàn bướm tới bay múa, cảnh sắc vô cùng xinh đẹp.

Rất nhiều Tu hành giả đã đi ra linh điền của mình vất vả đổ mồ hôi canh tác. Mà trong mắt bọn họ, Thiệu Cảnh hiển nhiên là loại lười biếng điển hình, lúc này hắn lại đang lười biếng nằm trên gò đất nhỏ đã bị bạt mất một nửa bên sườn núi tắm mình trong ánh nắng xuân ấm áp, ừ, còn có một con heo nhỏ hiển nhiên cũng là loại lười biếng như hắn, cũng giống mọi ngày, nó đang híp mắt nằm gục trên bụng hắn, đôi tai một đen một trắng cụp xuống, thỉnh thoảng lại chép miệng tựa như vẫn còn nhớ đến bữa ăn sáng nay mới ăn xong.

Một phần điểm tâm, Tiểu Trư ăn bảy phần, Thiệu Cảnh ăn ba phần, hơn nữa tốc độ ăn của nó vẫn còn nhanh hơn cả Thiệu Cảnh.

Miệng ngậm một cọng cỏ khô tiện tay ngắt lấy ở bên cạnh, Thiệu Cảnh đưa lay lục lọi chiếc túi vải bên hông một lát rồi lại rút tay ra, trên tay hắn đã có thêm một cuốn sách cổ dày cộm được đóng buộc chỉ.

Song điều hơi kỳ lạ chính là, rõ ràng cuốn sách cổ được đóng buộc chỉ, dưới ánh sáng có thể thấy trên bìa có bốn chữ Thần Ma Chí Dị, lớn hơn chiếc túi chỉ lớn bằng cỡ bàn tay rất nhiều, đừng nói là lấy quyển sách từ đó ra, chỉ nhìn kích thước của quyển sách này thì đã biết chiếc túi căn bản không chứa nổi. Nhưng Thiệu Cảnh cứ tùy ý lục lọi như vậy liền lấy được quyển sách ra ngoài, sau đó mở cuốn sách ra xem, vẻ mặt không chút thay đổi.

Chiếc túi bị đảo lộn theo động tác của hắn, có thể thấy một mặt của chiếc túi có thêu hai đóa mây trắng nhỏ, chẳng qua nhìn cũng đã rất cũ nát. Chiếc túi nhìn có vẻ không có gì đặc biệt này chính là thứ duy nhất mà vị sư phụ tửu quỷ để lại cho hắn năm xưa, tên là túi Lưu Vân. Mặc dù ngày đó sư phụ tửu quỷ nói như chẳng đáng gì nhưng trên thực tế chiếc túi Lưu Vân này chính là bảo vật có không gian cất chứa tương đối hiếm thấy, một không gian chừng bốn thước vuông tựa như một cái rương bị cố định trong túi bằng đạo pháp thần kỳ.

Loại bảo vật tương tự thế này tại Tu chân giới không phải là không có, nhưng dù sao thì số lượng cũng khá ít ỏi, bởi vì muốn luyện thành một pháp bảo không gian trữ vật như vậy cũng không phải việc đơn giản, chuyện này liên quan đến rất nhiều đạo pháp, thần thông thần bí mà phiến phức, luyện chế rất khó khăn. Túi Lưu Vân này có giá trị không thấp, dùng trong sinh hoạt thường ngày cũng khá tốt, chẳng quá trừ nó ra vị sư phụ tửu quỷ kia đúng là không để lại thứ gì cho Thiệu Cảnh cả, trừ một đống sách lớn.

Đó thật sự là một đống sách lớn, chiếm toàn bộ nửa không gian của túi Lưu Vân, hơn nứa đúng như lời oán trách về tổ sư trước mặt mình trước khi lâm chung của sư phụ tửu quỷ, những quyển sách này đều là loại tầm thường, vô dụng, từ trời nam đất bắc, địa lý, tài nguyên, hoa cỏ cây cối, yêu thú, quỷ quái cho đến kỳ trân dị bảo, sách giới thiệu về những thứ này có không ít trong túi Lưu Vân. Chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi. Những năm gần đây, mỗi khi rảnh rỗi Thiệu Cảnh lại đọc những quyển tạp thư này, mặc dù không có chỗ tốt gì đối với tu hành nhưng tầm mắt cũng được mở rộng không ít, lại thêm vẫn luôn phải lưu lạc chân trời góc bể lúc thiếu niên, kiến thức và sự từng trải của hắn không phải người bình thường có thể bì kịp được.

Một lần đọc này rất lâu, cũng không có ai đến quấy rầy cả, cho dù có người tình cờ đi qua đây thì nhiều lắm cũng chỉ ngạc nhiên quay sang nhìn, sau đó quá nửa mọi người sẽ xem thường, coi khinh rồi nghênh ngang rời đi. Tu hành giả muốn nổi bật thì quan trọng nhất là phải gắng gượng chịu đựng qua năm năm đầu tiên, mà muốn làm được điều này thì phải hoàn thành đầy đủ nhiệm vụ hàng năm được Huyền Thiên tông giao cho, nộp lên đầy đủ linh đậu hoặc linh thạch. Người lười biếng nhất định không thành châu báu, điều này đã trở thành khuôn vàng thước ngọc của Tu hành giả.

Tắm mình dưới ánh nắng xuân sáng rỡ thật sự rất thoải mái, Tiểu Trư híp mắt, cụp tai xuống, lười biếng nằm gục trên bụng Thiệu Cảnh không nhúc nhích, chỉ có cái đuôi ở sau mông cuộn lại rồi lại duỗi ra hai lần, không biết là nó chơi đùa như vậy quen rồi hay chỉ là động tác vô thức trong lúc ngủ mê.

Tay trái Thiệu Cảnh cầm cuốn sách, tay phải duỗi ra đặt ở bên hông, say sưa đọc cuốn sách này. Không có ai phát hiện ra, khi bàn tay phải hắn nắm lại, thỉnh thoảng ở đầu ngón giữa lại xuất hiện một đốm lửa nhỏ yếu ớt trong chốc lát, sau đó lại tắt đi, qua thời gian chừng một hơi thở lại xuất hiện một lần nữa, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, tự nhiên mà thuần thục tựa như hô hấp vậy.

Không biết qua bao lâu, đang lúc Thiệu Cảnh cảm thấy nhức mắt vì đọc sách, muốn nghỉ ngơi một lát, thì đột nhiên nghe thấy tiếng hạc kêu thê lương kèm theo vài phần hoảng sợ từ nơi xa vọng lại. Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên bầu trời Thiên Thanh sơn mây trắng bao la, dưới tầng mây là mấy chục con tiên hạc do Huyền Thiên tông nuôi dưỡng đang hoảng loạn bay ra, tiếng kêu không dứt.

Đây là quái sự chưa từng gặp, Thiệu Cảnh hơi nghi ngờ đứng dậy, thuận tay nhét cuốn sách trên tay vào túi Lưu Vân. Đóa mây trắng nhỏ trên túi Lưu Vân lóe lên ánh sáng mờ nhạt, cuốn sách cổ còn lớn hơn túi Lưu Vân này biến mất tại miệng túi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK