• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này xung quanh Thiệu Cảnh đã sớm không còn một ai khác, hắn một thân một mình bước đi trong đêm tối. Đêm đen gió lạnh, vùng hoang dã ở bên ngoài thành trở nên âm u tịch mịch hơn trong bóng đêm, tiếng lá cây xào xạc vang lên từ rừng cây xung quanh, bóng cây đung đưa chập chờn ở ven đường càng làm tăng thêm vẻ âm trầm.

Mắt thấy Mã Lão Thất sắp đến gần Thiệu Cảnh, đang hăng hái tượng tượng một đao giết chết tiểu tử tu hành thấp kém, không gây cho hắn chút sợ hãi nào này để đoạt tinh thạch, sau đó trở về thành ngủ mà thần không biết quỷ không hay, nào ngờ đúng lúc đó, Thiệu Cảnh ở đằng trước lại đột nhiên xoay người lại, trực tiếp rời khỏi con đường, quẹo vào rừng cây.

Mã Lão Thất kinh hãi, lập tức dừng bước nhìn chằm chằm vào nơi đó một lúc, tiếng vạch bụi gai trong rừng cây, bước chân đạp lên cành lá khô của Thiệu Cảnh vang lên rất rõ ràng trong bóng đêm, chỉ là cánh rừng kia bị bóng tối mịt mùng bủa vây, tình huống bên trong cũng không thấy được rõ ràng lắm.

Mã Lão Thất hơi do dự, tình huống có vẻ không đúng lắm, làm gì có ai không có việc gì làm rồi chạy đến một nơi âm u mà nguy hiểm giữa ban đêm thế này? Nhưng cũng rất có thể Thiệu Cảnh đã phát hiện mình theo đuôi ở đằng sau, chỉ có thể bất đắc dĩ trốn vào trong rừng. Do dự một lát, rốt cuộc lòng tham và sát ý đã chiến thắng, Mã Lão Thất cười dữ tợn rồi đuổi theo vào trong rừng.

Gió đêm thổi qua, ngọn cây lay động, rừng cây rậm rạp tựa như mặt biển âm u, không chút tiếng động nuốt hai bóng người nhỏ bé vào rồi không có thêm chút động tĩnh nào nữa. Hết thảy cũng giống như ban ngày, chỉ có sương mù màu xanh nhạt trên Âm Hổ sơn gần Nam Sơn thành có vẻ như dày đặc hơn một chút, chậm rãi bốc lên, ngoài ra không còn thứ gì khác thường, bóng đêm vẫn lành lạnh, tịch mịch như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK