Vào lúc này, Thần Nam vẫn không ngừng tránh né, nhưng trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một tia sáng, hắn đang nghĩ đến một khả năng, một phương pháp có thể giết được Đọa Lạc Thiên Sứ.
“Thần huyết phá thi sát!”
Ngày Sở quốc hoàng cung bùn nổ kinh thế đại chiến, lúc diệt ba quỷ vật chui ra từ cổ mộ, lão yêu quái đã từng nói nói hắn như vậy.
Ngày đó mũi tên sau khi nhuốm đầy huyết dịch của hắn uy lực bội tăng, hủy diệt hoàn toàn thi sát, hôm nay Đọa Lạc Thiên Sứ cũng đồng dạng là tử vật, nếu như dùng “thần huyết” đối phó với nó, có khi lại có hiệu quả?
Nghĩ đến đây, huyết dịch của Thần Nam sôi lên, hắn có một thứ cảm giác, thần huyết rất có khả năng tiêu diệt được Đọa Lạc Thiên Sứ!
Cuối cùng cũng đã tìm được phương pháp giết chết Thượng Cổ Kì Thi, hàn quang trong mắt Thần Nam lóe sáng, hắn vẫn không ngừng thi triển Thiên Ma Bát Bộ, liên tục thay đổi vị trí, tránh sự truy sát của Cổ Hi.
Hắn nắm chặt Phương Thiên Họa Kích bằng hai tay, làm một động tác nhỏ, rạch một vết trên tay cánh tay phải , hắn sớm đã vận lực, huyết dịch chảy ra giống như tiểu xà có linh tính, thuận theo thân kích chảy đến mũi kích, một dòng máu nhỏ liên tục chảy xuống đầu mũi kích sắc nhọn. Tình huống chỉ xảy ra trong một chớp mắt nên không một ai chú ý, đầu mũi kích đã bị nhiễm thành màu đỏ tươi.
Cổ Hi trên không trung cuồng vọng cười lớn:
“Thần Nam ta xem ngươi duy trì được bao lâu, hôm nay ngươi nhất định phải chết! Ha ha ha……”
Thần Nam sau khi tránh khỏi một phen công kích hung mãnh đột nhiên dừng lại, hắn bay lên cao không, lạnh lùng nói với Cổ Hi:
“Nói ra thì khó nghe, nhưng nếu như không phải ngươi có Thượng Cổ Kì Thi, ta đã giết mười mạng nhà ngươi rồi!”
Cổ Hi giận điên lên, tu vi của bản thân hắn cũng đạ đạt đến cảnh giới tuyệt thế cao thủ, bản lĩnh đủ sức xếp cùng với mười thanh niên mạnh nhất Đông đại lục, hắn hận nhất là người khác nói hắn tu vi kém cỏi, chỉ dựa vào cổ thi để giao đấu.
Tà khí trên mặt hắn càng lúc thịnh, tàn nhẫn cười nói:
“Trong mắt ta ngươi là kẻ đã chết, ta sẽ không trúng kế của kẻ đã chết. Được rồi, du hí đã kết thúc. Ngươi có thể chết được rồi!”
“Boong boong boong”
Đoạt Mệnh Thi Hoàn không ngừng va vào nhau, Đọa Lạc Thiên Sứ đột nhiên trở nên điên cuồng, tốc độ so với lúc trước không biết nhanh hơn bao nhiêu lần, hung hăng lao đến tấn công Thần Nam.
Lúc này, ngoài dự liệu của mọi người, Thần Nam yên lặng đứng giữa trường đấu. Không vận dụng Thiên Ma Bát Bộ tránh né, mà nắm chặt Phương Thiên Họa Kích hướng thẳng trời nghênh tiếp.
“W..ào..o…… bỏ xừ rồi! Tiểu tử ngươi bị điên rồi, còn không tránh mau!” Tử Kim Thần Long hốt hoảng kêu gào loạn lên.
Một đạo tử mang nóng bỏng bắn thẳng lên không, bất quá khó có thể ngăn trở được thân thể cường hãn của Đọa Lạc Thiên Sứ, kích mang tấn công trên người nó đều vô hiệu!
Cánh tay độc nhất của Đọa Lạc Thiên Sứ hạ xuống, nhanh chóng chộp về hướng Thần Nam.
Thần Nam không nhanh không chậm, nắm chặt thần kích, đâm mạnh vào ngực của Đọa Lạc Thiên Sứ.
Vào lúc này, trong mắt của mọi người, Thần Nam rõ ràng là đang tự sát. Mọi công kích vật lí đều vô hiệu với Đọa Lạc Thiên Sứ, thần kích cho dù là sắc nhọn đến thế nào, cũng khó mà làm gì được ngực của nó, ngược lại quỷ trảo của nó sẽ lập tức xé nát Thần Nam.
Tuy nhiên, cảnh tượng kinh ngạc đã phát sinh, những cơn gió mãnh liệt thổi tung mái tóc của Thần Nam.
Quỷ trảo đáng sợ chỉ còn cách hắn độ một cánh tay thì dừng lại, thần kích trong tay Thần Nam không ngờ đã xuyên qua ngực của Đọa Lạc Thiên Sứ, treo nó giữa không trung!
Kích mang từ lưng của Đọa Lạc Thiên Sứ xuyên thấu lên trên, xuyên vào bàn chân phải của Cổ Hi, làm cho hắn cũng bị treo giữa không trung, cảnh tượng này làm chấn kinh tất cả mọi người.
“A……”
“ách a……”
Cổ Hi phát ra một tiếng rú chói tai, nét mặt vốn anh tuấn biến thành thống khổ vô cùng. Đọa Lạc Thiên Sứ cũng phát ra những tiếng hú thê lương, phảng phất như nó cũng có tri giác, cũng đang biết đau.
Thần Nam như thần tựa ma, giơ cao Đọa Lạc Thiên Sứ gánh lên trên không trung, ánh mắt lạnh lẽo khiếp người.
Tiếp theo, hắn quay Đọa Lạc Thiên Sứ cùng Cổ Hi mấy vòng, sau đó giơ lên cao, ném mạnh xuống dưới đất.
“Ầm”
Cát bụi bay lên, Đọa Lạc Thiên Sứ và Cổ Hi rơi phịch xuống, làm cho cát bụi mịt mù đầy trời.
Bên ngoài tràng một trận xôn xao, mọi người tựa hồ không dám tin vào mắt mình nữa, miễn dịch với công kích vật lí, Đọa Lạc Thiên Sứ gần như là vô địch này không ngờ lại bị Thần Nam dùng thần kích đâm chết, điều này thật làm người khác khó mà tin nổi! Ngoài trường đấu sôi sục lên.
Mấy vị truyền nhân của chính tà lưỡng đạo thánh địa đều kinh ngạc nhìn Thần Nam, bọn họ đều đã từng cùng Đọa Lạc Thiên Sứ giao thủ, đều biết rất rõ chỗ đáng sợ của nó, thần sắc của họ lúc này vô cùng phức tạp.
Đọa Lạc Thiên Sứ sau khi rơi xuống mặt đất thân thể co quắp lại, khó mà đứng dậy nổi, Cổ Hi thần sắc thống khổ ngồi trên mặt đất, lúc hắn bị Thần Nam treo trên cao không, hắn không phải là không muốn tránh thoát, nhưng một cỗ sức mạnh lực lượng kì dị đã trói chặt chân phải hắn, trừ phi hắn có thể hạ quyết tâm chịu đau mà bỏ đi chân phải, nhưng cuối cùng hắn không dám phản kháng.
Không chỉ vậy, Thần Nam còn thông qua thần kích, truyền vào chân hắn một cỗ lực lượng, hắn biết là chân phải mình có khả năng đã bị phế, có thể hồi phục lại được hay không thì chỉ có trời mới biết được.
Thần Nam nắm chặt Phương Thiên Họa Kích, không hề lý đến Cổ Hi, bước nhanh đến gần Đọa Lạc Thiên Sứ, giơ kích lên, “phốc” một tiếng đâm vào ngực của nó, bất quá giống như là đâm vào gỗ, tịnh không hề có một chút huyết dịch nào tuôn ra.
“Dừng tay!” một tiếng quát lớn từ ngoài trường truyền lại, một lão nhân mặc áo màu xám tóc bạc trắng nhanh chóng đến nơi này, động tác thật sự nhanh đến cực điểm, như phù quang lược ảnh.
Thần Nam lạnh lùng liếc về phía đó, hắn vẫn không dừng lại, không cần nghĩ cũng biết người mới đến này muốn bảo hộ cho Cổ Hi và Đọa Lạc Thiên Sứ.
Sớm không đến muộn cũng không đến?Lúc Đọa Lạc Thiên Sứ còn hung hăng giương uy thì sao không thấy ngươi ngăn lại? Thần Nam dùng kích hất Đọa Lạc Thiên Sứ lên, khi lên đến nửa chừng, liền nâng thần kích, hung ác chém xuống.
“phốc”
Phương Thiên Họa Kích bị nhiễm “thần huyết” lạnh lẽo rợn người, bạo phát ra quang mang sáng rực chói mắt, chém Đọa Lạc Thiên Sứ đứt thành hai đoạn!
Mấy vạn người quan chiến sôi sục lên, Đọa Lạc Thiên Sứ hùng mạnh gần như là vô địch không ngờ lại bị chém đứt thành như vậy, điều này thật quá sức kinh nhân. Mọi thứ đều chỉ phát sinh trong một chớp mắt, mọi người mới vừa tỉnh lại từ lúc Thần Nam đánh bại Cổ Hi, nay lại thấy cử động như vậy của Thần Nam, ngoài trường lại huyên náo không ngừng.
Trận chiến hôm nay, Thần Nam không muốn vang danh thiên hạ cũng không được, Càn Thi phái trở lại đỉnh cao, không ngờ đã thành toàn cho uy danh của hắn!
Càn Thi phái biến mất đã gần ngàn năm, sau một thời gian dài như vậy, chuẩn bị đông sơn tái khởi, môn chủ đặc biệt phái Cổ Hi, một thanh niên đệ tử tu vi cao cường nhất trong môn phái đến giới tu luyện lập uy, giao cho hắn mang theo Đọa Lạc Thiên Sứ , để hắn có thể tung hoành trong đám thanh niên cường giả, không ngờ đến việc Đọa Lạc Thiên Sứ cường đại như vậy lại bị chém đứt đoạn trong tay Thần Nam.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK