Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, trong thời gian này ngoài việc Thần Nam ra sức chăm sóc vết bầm dập trên mặt, thì hắn tranh thủ lựa chọn một lượng lớn vũ khí, một cây ngạnh cung, ba mươi cây lang nha tiễn, ba mươi cây tụ tiễn, ba mươi ngọn phi đao, ba mươi viên đạn sắt... ...toàn thân trên dưới đều là ám khí, để có thể đối phó với đám ma pháp sư kia, có thể thấy hắn đã rất lao tâm khổ trí.
Khi đến Thần Phong học viện hắn liền kêu lên một tiếng kinh sợ, chỉ thấy vài chục ma pháp sư đứng chờ ở trước đại môn, mỗi người đều nhìn hắn với ánh mắt giận dữ. Tuy trong lòng hơi sợ nhưng thiết nghĩ đám ma pháp sư đó cũng không dám làm bậy ở học viện, liền thủng thỉnh theo sau đám người đó, trên đường đi lại được vô số cặp mắt nhìn theo, nhiều người nhỏ to nghị luận không rõ là ngưỡng mộ hay trù ẻo hắn nữa.
“Các người biết gì không, lần này ma pháp hệ muốn cùng tên bại hoại quyết đấu.”
“Vậy à, có nghe qua, nghe nói tại Tam Hào Diễn Vũ trường, nơi đó đã tụ tập trên nghìn người.”
“Tên này mật cũng to thật, không ngờ dám hí lộng ngông cuồng khiến cả đại mỹ nhân của Học viện chúng ta nổi giận, xem ra lần này hắn chết chắc.”
“Đi thôi, chúng ta cũng đến xem xem.”
o0o
Khi Thần Nam theo đám ma pháp sư đến Tam Hào Diễn Vũ trường thì người đã đông như kiến, tại hiện trường vô cùng huyên náo.
Một ma pháp sư nói với Thần Nam: “Những đại biểu do chúng ta lựa chọn vẫn chưa đến, ngươi trước hết hãy ở đây chờ một chút, nhưng không được chạy loạn, nếu không, xảy ra chuyện gì thì đừng trách bọn ta .”
Thần Nam hừ lạnh một tiếng, bất quá hắn thật sự không dám chạy về phía đám đông mà chỉ dám đứng ở xa xa bên ngoài, hắn sợ đám hộ hoa sứ giả cuồng nhiệt kia chỉ vì tức giận thay cho Đông Phương Phượng Hoàng bất kể liêm sĩ mà vây lại đập cho hắn một trận.
Chợt có tiếng cười nhẹ từ phía sau cất lên, Thần Nam quay mặt lại xem, chỉ thấy một người trẻ tuổi tiêu sái phiêu dật, nho nhã thanh tú bước tới. Người vừa đến tuấn tú vô bỉ, có thể nói là đẹp đến cực điểm, gọi là tuyệt thế mỹ nam tử cũng không quá, nhưng khi nhìn kỹ đã làm hắn giật mình, thật không ngờ gã kia lại là một nữ tử cải nam trang.
Nữ tử này thân hình rất tú lệ, mái tóc đen tuyền cắt ngắn gần che cả hai mắt, nhãn thần trong sáng, thanh khiết, mềm mại như thu thuỷ, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hồng nhuận, kết hợp với nhau cấu thành nên một gương mặt tuyệt mỹ.
Nữ tử tóc ngắn không mặc quần dài, mà mặc một bộ nam phục hiện đang thịnh hành, trông giản dị thanh khiết, nhẹ nhàng, mềm mại, lộ ra ngoài một vẻ đẹp trung tính, phát ra một dạng khí tức đặc biệt, khiến cho người khác mới nhìn lần đầu, khó lòng kháng cự.
Thần Nam không ngờ được trên đời này lại có một nữ tử có khí chất đẹp đẽ như vậy, mắt nhìn dáng dấp thần tiên bay lượn phô diễn, phong thái tự tin của nữ tử tóc ngắn, hắn ta nhất thời thất thần.
“Ê, quả dưa hấu đần độn kia làm gì mà thần người ra vậy?” Thanh âm của nữ từ tóc ngắn tràn đầy lực hút.
“E hèm... ...” Thần Nam lúng túng một lúc, liền giả bộ ho khan, bất quá hắn trấn tĩnh lại rất nhanh, cười nói: “Huynh đệ, có chuyện gì a?”
Nữ tử tóc ngắn nhíu đôi mi thanh tú, xong lại giãn ra, cười nhẹ nói: “Tên bại hoại to gan kia, ngươi đã đắc tội với Đông Phương Phượng Hoàng, mà vẫn còn dám cười nhạo ta, ngươi không sợ càng rước lấy nhiều người truy sát sao?”
Thần Nam thót tim , nữ tử trước mắt tuyệt đối là một mĩ nữ tuyệt sắc không thua kém gì Đông Phương Phượng Hoàng và tiểu bảo chủ, đặc biệt là vẻ đẹp lung linh dị thường càng tạo nên mị lực đặc biệt chỉ sợ còn nhiều người ngưỡng mộ hơn cả Đông Phương Phượng Hoàng, lời cô ta vừa nói quyết không phải dọa suông.
Mỹ nữ liền mỉm cười, trên mặt giống như lấp lánh sắc màu (ánh sáng màu) làm mê hoặc lòng người, nói: “Sợ rồi hả? À, kỳ thực mọi người đều nói ta giống như một tên tiểu tử, nếu như ngươi cũng nghĩ như vậy thì gọi ta một tiếng ca ca đi.”
“Hắc hắc, xin hỏi phương danh của đệ đệ?”
“Nhìn kỹ bại hại nhà ngươi đúng thật là tên vô lại, bổn tiểu thư tên là Long Vũ, hôm nay có chuyện đến tìm ngươi đây.”
“Tiểu Ngũ, chẳng lẽ cô nương còn có bốn bà chị nữa sao?” Thần Nam hai mắt phóng quang.
“Hứ, tên bại hoại nhà ngươi thật đúng là danh bất hư truyền.” Long Vũ tuy đang trong hình dạng nam tử, dung nhan tuyệt mỹ cũng rất trung tính hoá, nhưng ngôn ngữ cử chỉ thực sự là rất u nhã, cộng thêm phong thái tự tin của nàng ta, vung tay đá chân đều phát tán mị lực kinh nhân.
“Bại hoại, ta nghe nói ngươi mấy ngày trước có thi triển một loại tuyệt học, tựa như là Cầm Long Thủ đã thất truyền trong Đông phương vũ học, có phải là thật không?”
“Cái này... ...” Thần Nam không ngờ nàng ta đột nhiên lại đề cập đến chuyện này.
Long Vũ cười khúc khích nói: “Xem ra đúng là thật rồi, có cơ hội chúng ta thảo luận về chuyện này thế nào?”
Thần Nam thất kinh nói: “Cô cũng biết Cầm Long thủ sao?”
“Không biết, nếu biết còn kiếm ngươi thảo luận làm gì?”
Thần Nam thấy lạ liền nói: “Cô không biết sao còn muốn cùng ta thảo luận?”
“Ngươi chỉ ta cách tu luyện ra sao, ta không phải sẽ biết sao, sau đó lại tìm ngươi thảo luận .”
Thần Nam: “... ...”
Long Vũ hỏi: “Sao không nói gì nữa?”
Thần Nam không ngờ Long Vũ có ý trộm đạo lại dùng lời lẽ đường hoàng, hắn cười nói: “Không tệ, đệ đệ, muốn học trộm Cầm Long Thủ của ta thì cứ nói thẳng, hà tất phải đạo đức giả như vậy.”
“Vậy coi như là ngươi đáp ứng rồi nhé.”
“Tuyệt học như vậy sao có thể tuỳ ý truyền cho người khác được.”
Long Vũ liền cả cười, nói: “A ha, sợ rằng ngươi có muốn không truyền thụ cũng không được.”
Thần Nam nói: “Tức cười, ta không muốn truyền thụ thì ai cường bách được ta?”
Thanh âm của Long Vũ tràn đầy hấp dẫn, nàng ta nho giọng cười nói: “Ngươi còn nhớ cách đây không lâu có một đêm, ngươi nửa đêm lẻn vào khu ký túc xá nữ sinh với mưu đồ bất chính, kết quả bị một nữ sinh phát hiện... ...”
Thần Nam cả kinh, lần đầu tiên hắn dạ thám Thần Phong học viện đúng là đã đi nhầm vào khu ký túc xá nữ, kết quả bị một nữ sinh mở cửa đi ra phát giác.
“Nói càn, làm gì có chuyện đó.”
“Lại còn giảo biện, nữ sinh đó là bạn cùng phòng với ta, sau khi cô ta kêu lớn thì ta là người đầu tiên chạy ra, vừa hay là đã nhìn thấy sau lưng ngươi lúc ngươi chuyển thân bỏ chạy. Ta chỉ cần nhìn qua nhân ảnh của một người là lần sau tuyệt đối có thể nhận ra, ha ha, không thể ngờ bại hoại đỉnh đỉnh đại danh lại là một tên dâm tặc háo sắc đêm đó. Hừm nếu tin tức này phát tán ra ngoài, e là sẽ tạo thành một cơn chấn động. Để xem ngươi còn đường nào mà đào thoát?”
Thần Nam nghe xong mồ hôi lạnh toát ra, tuyệt sắc mỹ nữ trước mắt thật là khó đối phó.
Long Vũ sắc mặt đầy vẻ bỡn cợt, nói: “Có muốn ta dẫn nữ sinh kia lại, để cô ta nhận ra ngươi không?”
Thần Nam tức thì toàn thân cảm thấy vô lực, hắn nhìn về dung nhan tuyệt mỹ trước mặt, nói: “Đệ đệ ngươi không phải hạng người quá tàn nhẫn thế chứ?”
“Xì xì xì, ngươi còn muốn làm lớn nữa à? Dành thời gian mà viết ra bí pháp đó cho ca ca, bằng không hẳn ngươi cũng đoán được hậu quả chứ.”
Long Vũ thanh tú tuyệt luân, hơn nữa lại phát tán một dạng khí chất đặc biệt khó nói thành lời, có muốn không hấp dẫn người khác cũng không được, chúng nhân ở gần đó đã chú ý đến nơi này.
Nàng ta cười nhẹ nói: “Ta hiện tại vẫn chưa cần học Cầm Long thủ, sau này có thời gian ngươi cũng có thể truyền lại cho ta. Tập trung tỷ thí cho tốt, tranh thủ đánh bại đại biểu do ma pháp hệ tuyển chọn ra, đại diện cho Đông Phương vũ giả chúng ta tranh lấy khẩu khí, thuận tiện thì bẻ gãy luôn nhuệ khí của ả Phượng Hoàng háo thắng đó.” Nói xong Long Vũ chuyển thân ly khai.
Học sinh phía đằng xa đối với Thần Nam tràn đầy địch ý, đột nhiên có một người trưởng thành lọt vào tầm mắt hắn, là Tất Hạo với thân hình khôi ngô xuyên qua đám đông đi về phía hắn.
Tất Hạo đến gần hắn, nói: “Thần huynh đệ ngươi... ...thật không ngờ mật của ngươi lại lớn như vậy, dám đùa bỡn với đại mỹ nữ của ma pháp hệ, hơn nữa lại còn nghênh ngang bày cả trò đả lôi đài.”
Thần Nam một lần nữa lại cảm thấy bất lực, không muốn giải thích đi giải thích lại, đành ra vẻ không biết làm sao hơn: “Thôi đi, tên đần độn ngươi xem ta có giống loại người lông bông vậy không?”
Tất Hạo mắt nhìn hắn ta, thành thật nói: “Giống, khi đào tẩu đến Tội Ác chi thành mà ngươi cũng không quên dụ dỗ theo một tiểu mỹ nữ tuyệt sắc, hiện tại khi đã ổn định rồi thì khó nói được ngươi lại không thể làm chuyện như vậy. Không thể ngờ mới mười mấy ngày không gặp lại ngươi đã trở thành tên bại hoại đỉnh đỉnh đại danh, thật là khiến người khác khó mà tin được.”
“Ngươi tên đần độn đáng chết, không ngờ lại không tin ta!”
“Mắt nhìn là thật, những gì nghe thấy là giả, vốn ta cũng không tin ngươi lại làm ra chuyện đó. Nhưng lúc trước chính mắt ta trông thấy ngươi đã ngăn cản mỹ nữ Đông phương vũ hệ đó không để người ta đi qua, cũng chỉ trong thời gian ngắn ngươi đã chọc giận hai trong số lục đại tuyệt sắc mỹ nữ của Thần Phong học viện, ái dà... ...” Tất Hạo lắc đầu nói ra vẻ cảm thán.
“Tên đần độn ngươi mắt mũi sao vậy, nhìn thấy cái chết tiệt gì vậy, phải chăng đúng là cặp mắt chuột tầm nhìn hạn chế?” Thần Nam mắt nhìn gã ta cố tình khiêu khích, không tính đến chuyện thanh minh.
“Hừ, nhỏ giọng chút đi, ta hiện tại bất chấp nguy hiểm đến sinh mệnh để nói chuyện cùng ngươi đấy, ngươi gần như là công địch của đám học sinh Thần Phong học viện rồi, có thể nói đã đạt đến tình cảnh nhân thần công phẫn, nếu để bọn chúng nghe được ta và ngươi nói gì, thì sẽ được “nhìn bằng con mắt khác” đấy.”
“Ngươi cái tên đần độn xấu xí chỉ biết tham sống sợ chết, không giảng nghĩa khí, nói chuyện thì làm sao, “nhân thần công phẫn” cái quái gì, có quá khoa trương không vậy?”
Tất Hạo nhìn trái nhìn phải nói: “Thần huynh đệ ta khuyên ngươi lập tức rời khỏi nơi đây, đại biểu do ma pháp hệ tuyển chọn ra lần này lợi hại phi thường, nghe nói là ma pháp sư tam giai, là một trong số vài cao thủ của ma pháp hệ, hơn nữa lại yêu thầm Đông
Phương Phượng Hoàng, ngươi nếu như đánh với hắn sẽ chết chắc đó.”
“Đi đi đi, ngươi chỉ được cái mỏ quạ đen, bắt đầu từ bây giờ đừng nói lời nào nữa, ngươi muốn làm gì thì đi mà làm đi.”
Lúc này có mười mấy ma pháp sư đi tới, nói: “Tên bại hoại ngươi chuẩn bị xong chưa, trận quyết đấu sẽ bắt đầu bây giờ.”
“Xong rồi, các ngươi hãy dẫn đường đi.” Thần Nam đi theo đám ma pháp sư đó li khai Tất Hạo.
Lúc này nam nữ học sinh trong Diễn Vũ trường không dưới nghìn người, hơn nữa một số lượng lớn học sinh không ngừng đi đến nơi đó. Trong đó có một nửa là người của Ma pháp hệ, nửa còn lại là những học sinh của Tu đạo hệ, Đông phương vũ hệ, Tây phương vũ hệ đến xem nhiệt náo.
Đám người này nhìn sau lưng Thần Nam nghị luận ầm ĩ, hướng về hắn chỉ chỉ điểm điểm.
“Nhìn kìa! Kia là tên bại hoại phải không.”
“Không sai, nghe nói hắn ta với tiểu ma phiền là quan hệ huynh muội.”
“Nhìn kỹ không thấy giống một gã tay chơi.”
“Lúc nãy các người không nhìn thấy sao, hắn ta dám chặn đường tiểu thư Long Vũ... ...”
“Tên hạ cấp này đúng là kẻ mười phần vô sỉ.”
... ...
Thần Nam nghe thấy một loạt bảy tám câu nghị luận oang oang vọng đến, một loạt tội danh lớn bị gán ghép lên đầu hắn, hắn phải rất khó khăn mới có thể đi xuyên qua đám đông đến khoảng đất trống bên trong.
Một thanh niên tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi đứng giữa tràng, mái tóc dài màu vàng tuỳ ý tung bay trên đầu vai, khuôn anh tuấn, như ánh dương, thật sáng lạn, khiến cho mỗi người đều có cảm giác thân thiết. Gã ta thân mặc trường bào ma pháp lam sắc, trên ống tay áo ẩn hiện có ba sợi chỉ màu vàng, tiêu chí chứng tỏ gã ta là một ma pháp sư đã đạt đến tam giai cảnh giới (cấp ba).
“Xin chào, bại hoại huynh.”
“Ta xxx... ...”Thần Nam khẽ nói một lời, sau đó lớn giọng: “Không dám, ta họ Thần.”
Thanh niên tóc vàng nói rất lễ mạo: “Thần huynh khoẻ chứ, ta tên là Khải Văn .”
Thần Nam thở dài một tiếng, nói: “Nếu như đám nam sinh Ma pháp hệ các ngươi từ giờ trở đi không làm phiền ta nữa, ta nghĩ là sẽ rất khoẻ.”
Khải Văn bật cười, nói: “Nếu không phải là huynh vô lễ với Đông Phương tiểu thư trước, ta nghĩ sẽ không rước lấy phiền não nhiều như vậy.”
Lúc đó ở bên ngoài vọng lại một trận huyên náo:
“Khải Văn hãy giáo huấn hắn ta thật tàn nhẫn vào.”
“Khải Văn phải dương uy cho Ma pháp hệ chúng ta.
Thậm chí cũng có một vài nữ sinh lớn mật rú ầm lên:
“Khải Văn huynh thật đẹp trai.”
“Ta thích nhất là ánh dương quang của Khải Văn.”
... ...
Đột nhiên một tiếng chim điêu kêu lên từ không trung, Đông Phương Phượng Hoàng cưỡi trên Kim sắc cự điêu từ xa bay tới, Tiểu bảo chủ cùng ngồi trước mặt. Cự điêu vỗ cánh tạo ra một cổ cuồng phong giáng xuống vũ trường, hai cô nương trên lưng điêu cùng nhau nhảy xuống đất.
Đông Phương Phượng Hoàng nói: “Khải Văn học trưởng, sao ngươi lại ở đây?”
Khải Văn trên gương mặt xán lạn lộ chút tiếu ý, nói: “Phượng Hoàng muội đến rồi, ở đây có rất nhiều bạn đồng học muốn ta ra mặt thay muội mà trút giận.”
Đông Phương Phượng Hoàng tay cầm Tử Ngọc ma trượng, thân mặc ma pháp trường bào màu trắng tinh khiết, trên thân thể lộ ra một cổ khí tức đoan trang, thánh khiết. Nhưng sau khi nàng ta nhìn thấy Thần Nam, dung nhan tuyệt mỹ tức thì đầy như phủ một lớp sương lạnh, nàng ta căm hận nhìn Thần Nam trừng trừng không chớp mắt, sau đó quay sang nói với Khải Văn: “Việc này để tự ta xử lý, không cần bất cứ ai ra tay.”
Khải Văn cười nói: “Đây là ý của đại đa số bạn đồng học, không phải là ta tự tác chủ trương, bọn họ nói không chỉ muốn giúp nàng tranh chút khẩu khí, mà còn muốn nhân cơ hội này dương uy của Ma pháp hệ ta.”
Đông Phương Phượng Hoàng nói: “Đa tạ hảo ý của các bạn đồng môn, nhưng đây là việc của cá nhân ta, ta phải tự mình xử lý, học trưởng mời ngươi hãy lui ra sau cho.”
Đông Phương Phương Hoàng được thiên phú hơn người, mới mười bảy tuổi đã là một ma pháp sư nhị giai cảnh giới, hiện tại hai mươi tuổi cũng đã tiến vào tam giai cảnh giới. Khải Văn biết nàng ta tâm cao khí ngạo, quyết không nghe lời khuyên ngăn của hắn, hắn mặc dù hết lòng vì nàng, nhưng cũng chỉ biết lùi sang một bên.
Tiểu bảo chúa thân mặc tử y, trong lòng ôm Tiểu Ngọc trông như một tiểu ái miêu, nàng ta cười hì hì chạy đến gần Thần Nam thấp giọng nói: “Tên tử bại hoại! Xem lần này ngươi làm sao thoát khỏi Thần Phong học viện!”
Thần Nam cách không đạn chỉ búng thẳng lên đầu nàng, khiến Tiểu bảo chúa oán hận khôn cùng, nàng rú lên: “Bại hoại ngươi chết chắc rồi, hừm!”
Thần Nam không muốn so đo nhiều với nàng, nhớ lại “lời nhắc nhở” của lão yêu quái, nói: “Tiểu ác ma ngày mai hãy đến Phúc Thăng khách sạn, ta sẽ giải khai cấm chế trên người ngươi, không được chậm trễ, không được dẫn người đến tính toán với ta, nếu không tất cả hậu quả tự chịu.”
Tiểu bảo chủ trên mặt có chút kinh nghi cùng lúc đó Đông Phương Phượng Hoàng nói: “Tiểu ma phiền ngươi hãy lui ra nhanh, hôm nay ta phải tính đủ với tên bại hoại này.”
Tiểu bảo chủ vừa lui ra sau Đông Phương Phượng Hoàng liền bước lại, nàng căm hạn nhìn về phía Thần Nam, lạnh lùng nói: “Bại hoại hôm nay nhất định ta phải đánh ngươi thành tám mảnh để rửa nhục.”
Lúc này trong đầu nàng ta đúng là vô cùng uất hận, gần đây tại Thần Phong học viện, “Phượng Hoàng sự kiện” đã sôi sục khắp nơi, như hiện tại tạo nên một trận quyết đấu lớn như vậy, khiến nàng ta rơi vào hoàn cảnh lúng túng khó xử như vậy, thật hận Thần Nam đến chết được.
Thần Nam trên mặt có chút tiếu ý, nói: “Lúc đầu ta nghe nói Ma pháp hệ tuyển ra một đại biểu cùng ta quyết chiến, hiện tại cô tự mình xuất thủ, ước định lúc trước có tính hay không đây? Nếu như ta thắng, ân oán giữa hai chúng ta có phải là sẽ tiêu tan đi không?”
Đông Phương Phượng Hoàng thanh âm oán hận nói: “Đương nhiên tính rồi, bản thân ta chính là đại biểu, nếu giả như ngươi thắng được ta, sẽ không có ai truy sát ngươi nữa. Bất quá ngươi chết chắc rồi, bởi lần này ta quyết không bỏ qua cho ngươi.”
Thần Nam bật cười, nói: “Cái đêm hôm ấy... ...hắc hắc... ...” Hắn ta cố ý kích động Đông Phương Phượng Hoàng, khiến nàng ta mất đi sự bình tĩnh, với tình trạng nóng nảy như vậy mà quyết chiến thì hắn tất sẽ có cơ hội.
Câu nói ấy khiến Đông Phương Phượng Hoàng triệt để cuồng bạo, hai mắt nàng như phun ra lửa. “Hừ... ...Tên rác rưởi bại hoại chết bầm, hạ lưu, vô sỉ, ti tiện, vô đức kia, hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi.” Nàng ta nhanh chóng phi lên không trung, một đạo thiểm điện từ ma trượng trong tay nàng phóng về hướng Thần Nam, ngoài ra tiểu hỏa cầu với uy lực cực đại liên tục oanh tạc xung quanh Thần Nam, trong trường năng lượng ma pháp bắn ra khắp nơi.
Ngoài trường trở nên huyên náo, chúng nhân vì Đông Phương Phượng Hoàng bạo nộ mà tức khí, một tràng những tiếng thoá mạ rào rào truyền tới chỗ Thần Nam. Bên trong kim xà múa loạn, liệt diễm bừng bừng, Thần Nam thân hình như điện, tránh khỏi từng cơn sóng ma pháp cuồng bạo công kích một. Sau cùng hắn tìm đúng cơ hội liền hạ cây ngạnh cung ở sau lưng xuống, từ trong ống tên rút ra một cây lang nha tiễn lắp lên dây cung chĩa thẳng vào Đông Phương Phượng Hoàng ở trên không.
Khải Văn hét lớn: “Phượng Hoàng cẩn thận.”
Ở bên ngoài cũng truyền lại rất nhiều tiếng hô kinh hãi:
“Cẩn thận cung tiễn.”
“Hãy chú ý.”
... ...
Đông Phương Phượng Hoàng mặc dù đang trong trạng thái bị kích nộ, nhưng cũng nhất mực chú ý đến Thần Nam, trước đây nàng đã có lần nghe nói Thần Nam từng thi triển qua Cầm Long thủ, do vậy từ đầu đến cuối nàng không hề xuống sát mặt đất. Bất quá nàng so với tên ma pháp sư ba ngày trước còn cao minh hơn nhiều, thậm chí với khoảng cách thật xa, uy lực của ma pháp cũng không giảm đi bao nhiêu.
Nàng nhanh chóng xây nên một bức tường ma pháp để chống đỡ, lang nha tiễn đang bay như thiểm điện tấn công đến trước mặt liền bị ngăn trở bên ngoài, sau đó rơi xuống đất.
“Bại hoại ngươi có chỉ chút bản lĩnh thế thôi sao? Băng mâu!”
Một ngọn băng mâu hàn quang chớp sáng từ không trung hướng vọt thẳng về phía Thần Nam, hàn quang tuy đẹp mắt nhưng khiến người xem sinh ra lạnh lẽo. Thần Nam song thủ vội vã huy động, phát xuất vài chục đạo kim sắc kiếm khí, đem phiến băng mâu đang rít lên bay tới đó chấn vỡ thành năm mảnh.
Nhưng cô ta vốn không cho hắn kịp thở, một mũi tên gió phát ra thanh âm phá không buốt tai bay đến, đằng sau lại là cuồng vũ thiểm điện, hắn ta bị bức tới tay chân luống cuống, một bên ngăn cản phong nhận một bên tránh né thiểm điện.
Tránh khỏi vòng ma pháp công kích này, Thần Nam vung tay xuất ra ba ngọn phi đao, thân đao được hắn trút vào một lượng lớn nội lực tinh thuần, đao phong quang mang sáng chói như ngọc, hàn quang khiếp người, phát ra tiếng rít đinh tai buốt óc phá không bay đi.
Bức tường ma pháp Đông Phương Phượng Hoàng dựng lên trong lúc vội vàng trong chớp mắt như muốn vỡ ra, nàng ta vội vã thu lại bức tường màu lam nhạt, nhanh chóng phát xuất vài đạo thiểm điện nghênh tiếp, cường đại điện hồ khiến cho ba ngọn phi đạo chệch hướng rơi xuống đất. Sau khi trải qua hiểm cảnh nàng lập tức bình tĩnh trở lại, trở nên vô cùng cẩn thận.
Ma pháp cuồn cuộn, kiếm khí tung hoành, cường đại năng lượng ở giữa hai người không ngớt khuấy động.
Kỹ xảo thực chiến của Đông Phương Phượng Hoàng cao minh phi thường, nàng ở trên không trung khoái tốc di động, lợi dụng Phong Tường thuật chốc bên phải chốc lại bên trái, không ngừng thay đổi phương vị tiến hành ma pháp công kích cuồng bạo đối với Thần Nam, đến cả mặt đất cũng bị tiểu hoả cầu khủng bố đập vào tạo thành vài hố đất sâu, thiểm điện mãnh liệt khiến cho võ trường bị cháy đen một khoảng.
Kiếm khí khủng bố do Thần Nam phát xuất làm hư không muốn tê liệt, phong mang sáng chói như ngọc tại không trung tung hoành khắp nơi, ngăn từng cơn sóng ma pháp bên ngoài, đồng thời ám khí từ trên thân hắn không ngừng phóng lên cao không, không ngừng khiến đối phương lâm vào hiểm cảnh.
Bất quá hắn không dám khinh suất thi triển Cầm Long thủ, một là cự ly quá xa, Cầm Long thủ không nhất định có khả năng chạm đến Đông Phương Phượng Hoàng, hai là Đông Phương Phượng Hoàng không ngừng khoái tốc di động, hắn sợ một kích không trúng ngược lại bị đối phương lợi dụng cơ hội.
Đám học sinh quan chiến ở ngoài tràng đã ngừng bàn tán, mỗi cá nhân đều tập trung tinh thần theo dõi đại chiến phía trong tràng, trận chiến hùng tráng giữa hai người vô cùng hấp dẫn chúng nhân, một số giáo sư đứng bên ngoài cũng không ngừng gật đầu.
Đông Phương Phượng Hoàng sau khi tại không trung khoái tốc di động tới vài phương vị, đột nhiên dừng lại trên không, nàng yêu kiều hét lớn: “Tên bại hoại đi chết đi, cuồng điện loạn vũ!”
Ma pháp nguyên tố trong không trung từ nàng điên cuồng phóng ra, Tử Ngọc ma trượng trong tay nàng liên tục huy động, vài chục đạo thiểm điện từ không trung phóng thẳng xuống dưới, thiểm điện điên cuồng vũ động bao trùm lên cả địa trường, mỗi một tấc không gian đều là điện mang, thiểm điện tương giao với nhau che trời trùm đất.
Thần Nam đến tránh né cũng không có khả năng, bởi vì khắp nơi đều là điện mang, hắn vội đem ra vài ngọn phi đao trên người, tụ tiễn cùng thiết khí vứt hết xuống đất, sau đó khoái tốc dùng trường đao cắm lên mặt đất.
Từng đạo thiểm điện ầm ầm đánh xuống, có một nửa số điện hồ bị thiết khí trên mặt đất hút lấy, điện mang mãnh liệt kích trúng vào đám vũ khí bằng thép đó xuất ra từng khối tia lửa điện.
Thần Nam nằm ngửa trên mặt đất vận chuyển huyền công, khiến cho kim sắc hộ thể chân khí tràn ngập bên ngoài thân thể, đồng thời không ngừng phát xuất kiếm khí lăng lệ chống đám năng lượng tai ác này.
Đông Phương Phượng Hoàng không ngừng huy vũ ma trượng, thiểm điện ầm ầm không dứt, khiến đám học sinh quan chiến, tinh thần rúng động, liên tục có người kinh hô:
“Chấn động quá!”
“Trời ơi, Đông Phương tiểu thư không phải đã bước vào tam giai cảnh giới rồi chứ?”
... ...
Kỳ thực lúc đó Đông Phương Phượng Hoàng cũng cật lực phi thường, thi triển dạng ma pháp uy lực cường đại này hao phí ma lực phi thường, một thân ma lực của nàng đã hao tổn đến tám, chín thành, mắt thấy nếu muốn chi trì cũng không còn được lâu.
Thần Nam lúc đó cũng khốn khổ phi thường, hắn phải vận công không ngừng để chống lại cường đại điện lưu tai ác kia, may là không có cự đại thiểm điện trực tiếp từ trên không đánh thẳng xuống hắn. Giương cặp mắt phẫn nộ nhìn lên không trung, thấy Đông Phương Phượng Hoàng liên tục phát động thiểm điện công kích, hắn liền phất hữu thủ lên, một đạo kim sắc thủ chưởng cự đại phóng thẳng lên không, xuyên qua thiểm điện điên cuồng trên không trung, từ từ bay lên.
Bên ngoài tràng nổi lên một loạt tiếng kinh hô:
“Cầm Long thủ!”
“Trời ơi, đây chính là Cầm Long thủ trong truyền thuyết!”
... ...
Long Vũ đã đi giờ lại quay lại, mỹ mục loé lên một tia sáng, thấp giọng nói: “Rốt cuộc cũng được thấy ngươi xuất thủ rồi, Cầm Long thủ thất truyền đã lâu quả nhiên phi phàm!”
Đông Phương Phượng Hoàng tái mặt chấn kinh, không ngờ được Cầm Long thủ lại đột nhiên xuyên qua màn thiểm điện dầy đặc phi thẳng tới, nàng ta vội vàng đình chỉ thiểm điện công kích, khoái tốc tránh sang một bên, đồng thời dựng ngày một bức tường ma pháp đạm lam sắc bảo hộ bên ngoài thân thể.
Chiêu Cầm Long thủ này do Thần Nam thi triển thật là phi thường, phạm vi công kích xa hơn bình thường rất nhiều, kim sắc thủ chưởng cự đại ấn lên trên bức tường ma pháp một cái, bức tường ma pháp lam sắc trong nháy mắt đã bị phá vỡ.
Đông Phương Phượng Hoàng sắc mặt đại biến, nàng vội vã cải biến phương hướng, nhanh chóng di chuyển sang nganh cách xa một trượng. Mắt nhìn kim sắc thủ chưởng kia nhạt dần, sau cùng tiêu thất tại không trung, nàng liền thở hắt một hơi dài, nhưng lúc đó trên mặt đất tức thì phát sinh kinh biến.
Thần Nam thấy một kích không trúng, hắn rất muốn phát xuất ám khí tập kích Đông Phương Phượng Hoàng, tuy nhiên lúc đó bên cạnh hắn không có lấy nửa kiện thiết khí. Hắn không muốn bỏ qua cơ hội trước mắt, liền dùng tả thủ ấn xuống đất một cái, một đạo kim sắc thủ chưởng cự đại đánh thẳng xuống mặt đất, phản lực cự đại sản sinh ra một cổ toàn phong cuồng mãnh, đồng thời song cước dưới đất của hắn cũng nhún một cái, hắn liền bay vọt lên không.
Bên ngoài tràng có tiếng kêu kinh hãi:
“Bại hoại bay lên không kìa!”
“Cẩn thận... ...”
... ...
Lúc này Đông Phương Phượng Hoàng chú ý đến Thần Nam thì đã muộn, Thần Nam nhảy lên cao không đến tám trượng, thân ở phía dưới tay nắm lấy mắt cá chân phải của nàng, Đông Phương Phượng Hoàng thất thanh kêu lên: “A... ...Bại hoại đáng chết, mau thả ta ra... ...”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK