Mục lục
[Dịch] Thần Mộ I
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần Nam mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một bầu trời trong xanh vô cùng, lấp lánh trong suốt giống như một mảnh tuyệt thế lam ngọc. Nhìn ra xung quanh hắn thấy một thảm hoa tươi thơm ngát, cỏ xanh mềm mại, hương thơm ngào ngạt.

Cũng trong lúc này, hai tai ù ì của hắn dần dần hồi phục lại được thính giác nghe rõ tiếng chim lánh lót như tiếng nhạc vang lên, phía xa truyền tới âm thanh nước chảy, tiếng nước róc rách vang lên hay như một khúc nhạc.

Thần Nam từ từ ngồi dậy, cẩn thận quan sát thế giới tràn ngập hoa thơm và tiếng chim hót này. Nơi này đúng là một biển hoa, chỗ nào cũng thấy hoa tươi, bất quá những bông hoa ở đây trông thật kỳ lạ hắn chưa từng thấy bao giờ.

Ở xung quanh còn có thỏ trắng đang nhởn nhơ, những con hươu con đang nhảy nhót. Thấp thoáng còn có tiên hạc bay lượn, khiến cho người ta ngỡ rằng đây là tiên cảnh.

Thần Nam có thể khẳng định rằng nơi này tuyệt đối không phải là vùng đất trong Phong Đô Sơn quỷ khí lạnh lẽo đó. Cảnh sắc nơi đây quá đẹp, trăm hoa đua nở, cỏ mọc khắp nơi, khiến người ta ngỡ như đang mơ.

Hắn biết rằng mình không phải đang nằm mơ, thế giới lạ lẫm này là hoàn toàn thật.

Thần Nam đứng dậy, hắn quan sát cẩn thận cái thế giới kỳ lạ này. Nơi đây là một dải đồi gò, mỗi một gò nhỏ đều chỉ cao một hai trăm mét, mỗi một ngọn đồi đều phủ kín hoa tươi và cỏ mượt.

Thế giới trước mắt thật tươi đẹp, khiến Thần Nam vốn đang tư tưởng nặng nề buồn bã đã cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Phía xa một màu xanh rậm rạp đã thu hút sự chú ý của hắn. Trong một sơn cốc có một cây cổ thụ cao ngút trời chừng hai trăm mét, đã vượt qua tất cả ngọn đồi, tán lá của cây đại thụ xum xuê trải rộng tới vài dặm.

Phía dưới tán lá rộng phản chiếu một đạo ánh sáng, Thần Nam kinh ngạc, đưa mắt liếc nhìn, chỉ thấy trên ngọn tiểu sơn có một bàn ngọc thủ khổng lồ dựng đứng.

“Tay trái của thần?” Hắn thất thanh kêu lên kinh ngạc, hai mắt nheo lại quan sát tỉ mỉ.

Trước kia tay trái của Thần và Hậu Nghệ Cung đã biến mất cùng với Đại Ma rồi, chưa từng tái hiện. Hắn không thể ngờ được hôm nay lại có thể nhìn thấy ngọc chưởng thủ uy lực mạnh mẽ ở nơi đây.

Thần nam mở rộng linh thức, quan sát bên ngoài một lượt, nhưng không phát hiện ra điều gì dị thường. Hắn bước về phía ngọn tiểu sơn.

Đây đúng là một thế giới kì dị, thế giới này không hề có mãnh thú, tất cả những con vật nhỏ đều vô cùng ôn thuận. Gặp người không sợ con hươu con đang vui vẻ nhảy nhót chạy đi chạy lại bên cạnh hắn, tiên hạc đang bay lượn bay lượn vòng trên đỉnh đầu hắn, một con thỏ trắng đáng yêu thậm chí còn lao thẳng vào trong lòng hắn không chút e dè.

Trên đỉnh ngọn tiểu sơn gió thổi nhè nhẹ, hương hoa ngào ngạt, ngọc chưởng thủ khổng lồ đứng sừng sững trên đỉnh ngọn núi, phát ra ánh sáng lấp lánh. Thần Nam đi vòng quanh bàn tay trái của thần một vòng, không phát hiện ra điều gì bất thường. Hắn không thể hiểu nổi ai đã đặt nó ở nơi đây.

Trong lúc hô hấp hắn cảm nhận được nơi đây có linh khí dày đặc. Quan sát thật kĩ, hắn phát hiện ra linh khí phát ra từ cây cổ thụ cao ngút trời kia. Tiểu sơn cốc mà cây cổ thụ bắt rễ, cao hơn hẳn ngọn tiểu sơn ở bên cạnh, thật khiến cho người ta kinh ngạc Không biết nó rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi rồi.

Chính trong lúc này, trên không trung đột nhiên ngân lên tiếng nhạc tình tính tang, những âm thanh kì diệu giống như tiếng tiêu trên trời vọng xuống. Lập tức khiến Thần Nam mê đắm, tuy nhiên hắn lập tức tỉnh táo trở lại vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trời, một đám mây trắng bay tới, trên đám mây đó ẩn hiện một tòa Quỳnh Lâu Ngọc Vũ.

Thần Nam lập tức đờ người, đây là đâu ? Chẳng lẽ hắn đã tới Thần Tiên giới? Có thể sở hữu tòa Quỳnh Lâu Ngọc Vũ trên đám mây này, chủ nhân của nó hẳn phải là một tôn chủ của tiên giới.

“Trải qua ngàn vạn kiếp nạn, cho dù hồn bay phách lạc, nhưng linh thức của ta thì vẫn còn, chiến bách thế luân hồi, cho dù lục đạo vô thường, ta vẫn vĩnh sinh…”

Giọng hát của một người con gái vang lên cùng với tiếng đàn vọng từ trên Quỳnh Lâu Ngọc Vũ xuống, mặc dù là giọng của một người nữ tử, nhưng lại phát ra bá khí bi lương.

Thần Nam trong lòng giật mình, người con gái này rốt cuộc là ai ? Mà lại giống với một nhân vật chí cao hùng mạnh vậy. Khiến cho người ta có cảm giác muốn cúi người hành lễ.

“Ngươi cuối cùng cũng đã đến rồi!” Giọng nói của người con gái giống như diệu âm của thiên địa, từ trên đám mây vọng xuống

Thần Nam không hiểu, hỏi:

“Ngươi biết ta sao? Người và ta đã từng gặp mặt sao?”

“Không quen, hôm nay là lần đầu tien gặp mặt, chỉ biết cơ thể ngươi rất thích hợp cho ta nương nhờ ! - Giọng người con gái vang lên khắp thiên địa, chỉ có điều nàng ta vẫn không lộ diện.”

“Đây là nơi nào? Ta sao lại xuất hiện ở nơi này? Thần Nam trong lòng đầy nghi hoặc, đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì, giật mình hỏi.”

“Ngươi là người con gái trong ngọc như ý sao?”

Từ đầu tới giờ, hắn vẫn cảm thấy giọng của người con gái này nghe rất quen, bây giờ cuối cùng đã nghĩ ra. Chỉ là, hắn lập tức sững sờ, thất thanh nói:

“Chẳng lẽ ta đã vào trong ngọc như ý sao?”

“Cũng đúng, mà cũng không đúng. Đây là một thế giới!”

Thần Nam toàn thân đờ đẫn, theo như lời nàng ta nói, ngọc như ý là một thế giới. Vậy thì… Hắn trước đến giờ vẫn đeo theo cả một thế giới .

“Trời đất! Thần Nam không phải chưa từng nghe qua truyền thuyết về Tu Di Nạp Vu Giới Tử. Nhưng bây giờ hắn đã thật sự tới một thế giới như vậy, đúng là có một cảm giác giống như đang nằm mơ.”

Hắn không hề biết gì về người con gái trước mắt, Hắn ngập ngừng hỏi:

“Người…rốt cuộc là một người như thế nào?”

“Ta ? Ha Ha Ha….”

Trong Quỳnh Lâu Ngọc Vũ vọng ra tiếng cười của người con gái, phát ra vẻ lạnh lùng, phải rất lâu sau, nàng ta mới nói:

“Ta là một người bách chiến bất tử, thiên khó diệt! Địa khó vùi! Cho dù hồn bay phách lạc, linh thức vĩnh viễn không bị hủy diệt, tới nay ta đã tập trung được hồn phách, đang tạo lại thân xác, ta cuối cùng đã trở lại rồi!”

“Ta cuối cùng đã trở lại rồi !”

“Ta cuối cùng đã trở lại rồi !”

Trong khắp thế giới này không ngừng vang lên câu nói: “Ta cuối cùng đã trở lại rồi !” giống như tiếng sấm vang rền.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Không biết tại sao, khi đối diện với người con gái có sức mạnh thông thiên này, trong lòng Thần nam không hề cảm thấy một hút sợ hãi nào, chỉ thấy hiếu kì, rất muốn biết nàng ta là một người như thế nào.

“Ta là ai ? Ha ha ha… ! Trong thiên địa này rốt cuộc có ai biết được mình rốt cuộc là ai chứ? Cho dù những thái cổ đệ nhất cấm kị Thần Ma Độc Cô Bại Thiên trong truyền thuyết chắc rằng cũng khó mà biết được rằng mình rốt cuộc là ai…”

Một tiếng thở dài vang lên, người con gái nói:

“Cho tới tận hôm nay chỉ biết ta là ta !”

Thần Nam trầm mặc, rất lâu sau mới nói:

“Người nhất định là thần tiên thời kì viễn cổ. Người có thể nói cho ta biết vạn năm trước đã xảy ra chuyện gì không?”

Người con gái trên đám mây trầm ngâm một lúc. Rất lâu sau mới nói:

“Có một số sự việc không thể để ngươi biết được ! Những người biết được chân tướng sớm muộn gì đều đã yên nghỉ tại Thần ma lăng viên.”

Sau khi nói xong câu nói này, người con gái trong Quỳnh Lâu Ngọc Vũ không nói gì nữa.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK