• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian thấm thoát thoi đưa, nửa tháng lại trôi qua trong yên bình. Bá Thông nằm trên giường trong căn phòng của hắn tự hỏi:

-Sao dạo này tên nhóc Leaka im ỉm vậy nhỉ?

Đã gần nửa tháng rồi dù cho hắn làm gì gọi gì thì Leaka cũng không trả lời. Albert thì cứ bảo nó ngủ rồi, nó mệt nên không muốn nói chuyện gì gì đó.

-Cả Lidia cũng kì lạ. Con bé tuy vẫn nấu đồ ăn rất ngon nhưng cứ lập đi lập lại mấy món mình chẳng thích lắm...

Hắn nằm gác tay sau đầu thở dài.

Hiện tại đang là chín giờ tối, Bá Thông dùng khoảng thời gian mười lăm phút ngắn ngủi nghỉ ngơi trước khi vừa luyện siêu năng lực vừa chạy bộ. Cách đây mười ngày hắn đã bắt đầu tìm đến ngọn núi gần nhà để leo lên. Bản thân hắn đã rất kinh ngạc khi thấy trên đó có cái nhà nhỏ trông như cái miếu thờ, ở đó có năm bài vị với năm cái lư hương đầy chân nhang được đặt trên cái bàn đen dài tuy cũ kỹ nhưng luôn luôn sạch sẽ và không bị tàn nhang bám.

-Tiểu tử, ngươi nghỉ đủ rồi, mau luyện tập đi.

Albert ở bên trong nghiêm khắc nhắc nhở.

-Rồi rồi.

Bá Thông thở dài, uể oải ngồi dậy bắt đầu buổi luyện đêm của hắn. Dạo gần đây hắn không bị Lidia quản thúc như trước nên ban ngày rảnh rỗi hắn cũng lao đi tập luyện luôn.

Giống như mọi ngày, Bá Thông lại tiến đến ngọn núi cách nhà chừng sáu bảy kilomet để leo lên. Hắn không chỉ vì luyện tập mà còn là ngắm cảnh, cảnh đêm ở Virex thật đẹp khi đứng từ trên núi nhìn xuống. Ánh đèn rực rỡ, màu hồng tím của không khí như quang phổ dập dờn, người tới lui như những chú kiến chăm chỉ đi tìm mồi, những con đường thủy tinh trên cao mà chỉ những chiếc xe chuyên biệt mới có thể bay lượn, trăng thanh gió mát, một bên yên tĩnh một bên ồn ào khiến tâm trạng hắn như con sóng lúc lên lúc xuống vì phấn khích vì nhàn nhã và hưng phấn.

-A...mau mau tới ngọn núi nào.

Bá Thông không thể chờ thêm liền dùng Ngự Vân Bộ lướt đi như gió.

Đường đến ngọn núi còn phải đi bộ qua một đường cái lớn, tại đây có khá nhiều tai nạn xảy ra do đua xe, lạng lách. Vì thói quen qua đường ở kiếp trước, Bá Thông chẳng thèm đi cầu thang bộ mà qua cứ thế băng băng lao thẳng bởi cầu thang bộ cách chỗ hắn hai trăm mét.

Sau khi băng qua con đường lớn, Bá Thông lại chạy tiếp đến một con đường nhỏ, chính con đường này dẫn đến chỗ ngọn núi có miếu thờ.

-Một đám côn đồ tụ tập?

Bá Thông nhìn phía trước có sáu, bảy thiếu niên đầu tóc nhuộm đủ màu cầm đủ loại vũ khí đang đứng chầu trực như chờ đợi ai.

-Hôm nay tao sẽ cho nó biết tay vì dám phá hỏng chiếc xe mới của tao.

Thiếu niên có mái tóc như bờm ngựa hai bên đầu cạo trọc, nhuộm đỏ tím xanh, mắt thâm, tai mũi đeo khuyên, nghiến răng nghiến lợi nói với mấy tên khác.

-Bữa trước nó còn phá hỏng chuyện tốt của tao. Khó lắm mới tìm được một em xinh tươi.

Thiếu niên đầu đinh màu vàng, hai bên viền mắt xăm vài đốm đen, cầm dao phay trên tay hậm hực nói.

-Tao cũng bị nó phá.

-Tao bị nó đánh gãy tay.

-Tao bị nó đánh bầm hai mắt.

Ba thiếu niên khác cũng đồng loạt bắt tội ai đó.

-Sao lâu quá không thấy nó tới? Thôi, ngày mai tao còn đi làm nữa, tao về trước.

-Tao cũng có việc vào ngày mai, tụi bây cứ chờ đi.

Hai thiếu niên khác trong độ tuổi mười lăm, mười sáu đồng loạt xem đồng hồ trên tay, có vẻ gấp rút nói.

-Ê, hai đứa mày nỡ lòng nào bỏ mặt anh em?

Năm thiếu niên kia ai oán chất vấn.

-Anh em mặc kệ tụi mày, tụi tao không muốn bị tống ra ngoại vực đâu. Chào!

Hai thiếu niên gấp rút vô cùng dứt khoát nói một câu rồi rời đi.

Năm thiếu niên kia vừa nghe tới ngoại vực liền run người, bọn hắn chỉ là người mới thực tập năm thứ ba chưa nhận được công việc nào. Rảnh rỗi lại lấy tiền cha mẹ đi mua xe rồi tụ tập đàn đúm đua xe cá cược lấy tiền, tối tối lại đi kiếm vài băng nhóm khác đi đánh nhau và lấy tiền của mấy đứa thua trận.

Đúng lúc này Bá Thông chạy ngang qua, hai mắt nhìn thẳng không thèm liếc một cái. Hắn biết cái thứ côn đồ này nếu mà lỡ nhìn nó một cái thì nó liền kiếm chuyện.

Năm thiếu niên vốn là những kẻ thất bại chưa có nghề ngỗng đàng hoàng, lại thêm những chuyện xấu xa của chúng bị người ta phá bĩnh dạo gần đây khiến cho tâm trạng chả mấy dễ chịu. Bây giờ, bị hai "đồng chí" bỏ mặc, chúng càng thấy hụt hẫng. Nhân lúc đường vắng người, ở đâu lại xuất hiện tên nhóc gầy nhom chạy ngang qua, mang tâm tư giận cá chém thớt thế là chúng quyết định túm tên nhóc đó lại để đánh một trận hả dạ.

-Mẹ kiếp, nó nhỏ mà sao nó nặng vậy!!!?

Thiếu niên tóc bờm ngựa, túm áo Bá Thông kéo lại nhưng lại cảm giác như kéo cái bao gạo hơn cả trăm ký.

-Bà nội chúng nó, mình đã làm lơ thế mà vẫn gây sự được!!?

Bá Thông cảm giác như bị sao quả tạ chiếu vào, rõ ràng hắn đã làm lơ rồi thế mà đám du côn này vẫn muốn kiếm chuyện là sao?

-Sao mày nặng quá vậy!!?

Thiếu niên tóc bờm ngựa túm cổ áo Bá Thông lên quát.

-Vậy mày kéo tao lại làm gì!!!?

Bá Thông cũng không vừa trừng mắt hỏi tội.

-Kéo lại để đánh mày chứ làm gì!

Thiếu niên tóc bờm ngựa đẩy ngã Bá Thông nói, sau đó cả năm tên xúm lại chuẩn bị sử dụng nắm đấm.

Bá Thông thầm kêu không ổn, hắn mới thay tạ có vài ngày à.

-Ỷ nhiều đánh ít, ỷ mạnh hiếp yếu. Thật là năm cái hèn hạ, bỉ ổi.

Bất chợt ở đâu lù lù xuất hiện một đại hán đầu trọc, da ngăm ngăm mặc võ phục trắng trườn mặt vào nói.

-Ối mẹ ơi! Ông là ai!!?

Năm thiếu niên côn đồ bị đại hán đầu trọc dọa cho nhảy dựng.

-Người bảo vệ công lý!

Đại hán trọc đầu thân người vạm vỡ, đôi mắt luôn khép, vẻ mặt ôn hòa nhưng lại uy mãnh, khoanh hai tay đầy cơ bắp trước ngực nói.

-Bảo vệ công lý thì kệ ông. Đây là chuyện của bọn tôi và tên nhóc này, không muốn chết thì cút.

Thiếu niên tóc bờm ngựa lăm lăm dao phay trên tay chỉ mặt đại hán trọc quát.

-Thật là một đám vô giáo dục. Các ngươi hẳn là muốn được ta dạy dỗ một chút.

Đại hán trọc nhíu nhíu mày kiếm, thân người vạm vỡ to cao thủ thế như người học võ đàng hoàng nói.

-Đừng tưởng to con là có thể áp chế người khác. Lên coi, tụi bây!

Thiếu niên bờm ngựa thuộc dạng điếc không sợ súng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nên rất tự mãn với sức mạnh và lực lượng đang có.

Năm thiếu niên đồng loạt chạy đến huơ huơ vũ khí trông như mấy tên thổ dân rượt mồi, vừa chạy vừa hú.

Binh bốp bốp bốp binh

Ắc ắc ắc ắc ắc

Bịch bịch bịch bịch bịch

Năm thiếu niên chạy tới chưa kịp làm gì đã bị đại hán trọc cho mỗi tên một đấm bay mấy mét, thân người chúng lần lượt bay rồi rớt xuống đường phát ra âm thanh thất bại nặng nề.

Bá Thông nhìn đại hán ra tay gọn gàng dứt khoát, hai mắt long lanh lấp lánh hô to:

-NGẦU QUÁ!!!

-Ha hả, tiểu tử này trông cháu có vẻ là người thích đi đêm?

Đại hán có vẻ dày dạng kinh nghiệm nhìn người nói.

-Thích đi đêm? Không ạ, đó là cháu đang luyện tập, ông xem cháu có đeo tạ đấy!

Bá Thông trong lòng mang hưng phấn, xoăn ống áo quần lên cho đại hán xem mấy cái vòng tạ.

-Chậc, tiểu tử. Cháu tuy nhỏ con nhưng mang những bốn khối tạ mười lăm Pg...có muốn gia nhập môn phái của ta không?

Đại hán kinh ngạc và có chút thích thú nhìn Bá Thông hoạt bát lanh lợi hỏi.

-M-Môn phái!? Ông có môn phái!!!?

Bá Thông hai mắt sáng rỡ hỏi.

-Phái Luyện Thể a. Chỉ cần cháu gia nhập đảm bảo sau một năm liền trở nên mạnh hơn cả khối người ở nơi này rồi. Nhưng có một điều kiện.

Đại hán xem Bá Thông có vẻ hứng thú với môn phái của hắn nên không ngại quảng cáo và ra điều kiện.

Bá Thông hồ hởi hỏi:

-Điều kiện gì ạ?

-Phải có lòng can đảm, không sợ chết, sẵn sàng cùng ta đi săn quái thú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK