Minh Ất chân nhân lắc đầu nói: “Hiện nay ta cũng không biết nên thế nào, ta đã cầu xin với Thiên đế, đặc xá tội phu thê các ngươi lén xuống trần gian, ngoài ra xin dùm các ngươi được xuống trần gian một năm, các ngươi ở đây làm bạn với Bạch Bạch, chỉ mong điều ta lo lắng chỉ là dư thừa.”
Vợ chồng Bạch Nguyên Tùng nghe được thì cảm thấy bất an, thế nhưng việc đã đến nước này, bọn họ không thể để Bạch Bạch ở bên cạnh Mặc Yểm chịu ủy khuất được, còn mấy tháng, bọn họ thực sự không nhẫn tâm như vậy, nhất là Bạch Nguyên Tùng, trong lòng biết cho dù Bạch Bạch có sống qua một năm cũng không có khả năng thành tiên, nhưng lại không muốn nữ nhi tiếp tục chịu ủy khuất nữa.
Hơn nữa có thể ở nhân gian làm bạn với nữ nhi một năm, thật sự là điều vui mừng bất ngờ, Vân Hạo Tuyết ôm Bạch Bạch, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười.
“Việc Bạch Bạch tu luyện uổng phí, đợi qua mấy tháng xác định bình an, sẽ bắt đầu lại một lần nữa. Cái lục lạc này các ngươi nhận đi, nếu có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, chỉ cần mang nó vứt vào trong nước, ta sẽ biết.” Minh Ât đưa qua một cái lục lạc màu vàng, phân phó một phen rồi rời khỏi động phủ, cưỡi mây bay lên trời.
Vân Hạo Tuyết thương yêu nữ nhi, lúc này mang lục lạc đeo lên cổ Bạch Bạch. Bạch Bạch chạy liên tục vài ngày, sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, lúc này trở lại bên người phụ mẫu, yên tâm ngủ ở trong ngực Vân Hạo Tuyết.
Ngủ một hồi, khi tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, trong mũi ngửi thấy được hương thơm gà nướng ngào ngạt, so với mọi thứ khác có tác dụng lớn hơn nhiều, Bạch Bạch trở mình ngồi dậy, chỉ thấy mẫu thân cầm hai con gà nướng đi vào.
Đặt con gà nướng lên trên bàn, Bạch Bạch đã nhảy qua, Vân Hạo Tuyết đưa tay sờ sờ cái bụng nhỏ của nàng rồi nói: “Nhanh ăn đi! Chắc là con đói bụng lắm rồi!”
Bạch Bạch láu lỉnh cọ cọ vào tay bà, làm nũng nói: “Mẫu thân là tốt nhất!” Nói xong liền hài lòng đè con gà nướng ra, a ô cắn một ngụm vào chân gà.
Thấy tâm trạng nữ nhi tốt lên, Vân Hạo Tuyết cũng cười rộ lên, chỉ là nụ cười vừa lóe lên đã hóa thành bi thương, bà đã nghe từ miệng trượng phu, biết Bạch Bạch đã trải qua những chuyện gì, nói không đau lòng đúng là gạt người.
Về việc đa tình trọng dục đối với hồ tiên mà nói, thất thân hoàn toàn không tính là chuyện gì to tát, thế nhưng nghĩ đến pháp lực căn cơ tu luyện năm trăm năm thanh thanh bạch bạch của nữ nhi lại bị một thằng đàn ông vô liêm sỉ hủy diệt trong chốc lát, thì không khỏi oán hận nghiến răng nghiến lợi.
Nếu như Bạch Bạch phải tu luyện một lần nữa, e rằng lại năm trăm năm nữa, sợ ngày phu thê bọn họ đợi được nữ nhi trở thành tiên phàm sẽ còn rất xa, đêm qua bọn họ đã thương lượng rồi, từ nay về sau không bao giờ ép nàng tu tiên nữa, phu thê bọn họ cũng không phải người ảnh hưởng lớn tới trời đất gì, liều mạng để tiên giới xoá tên, thà rằng một nhà ba người vui vẻ cùng nhau sống ở Ngọc Sơn.
Nếu như có thể, ngược lại không ngại kén cho Bạch Bạch một người con rể biết thương yêu quý trọng đứa con ngoan của bà… Để nàng quên đi người đàn ông ghê tởm vô liêm sỉ kia! Thấy nữ nhi trở nên như vậy, bởi do không hiểu chuyện tình yêu nam nữ, cho nên cũng không biết đau lòng, rốt cuộc là bất hạnh hay may mắn đây.
Dựa vào khuôn mặt khả ái, dễ thương của nữ nhi bảo bối của bà, có thể đoán được người tới cầu thân có thể xếp thành mấy vòng quanh Ngọc Sơn!
Đợi qua mấy ngày nữa, kiếp số Bạch Bạch qua đi, cũng sẽ hoàn toàn quên đi người đàn ông thối tha kia, đến lúc đó phu thê bọn họ sẽ đưa Bạch Bạch đi thăm người thân, chỉ sợ khi đó sẽ có một đám hồ ly đực quấn bên cạnh, cho dù đuổi cũng không đuổi đi được!
Nghĩ đến có thể chọn con rể, lông mày Vân Hạo Tuyết lại giãn ra lần nữa, nhìn nữ nhi mà cười híp mắt.
Bên trong cung Thanh Lương, Minh Ất chân nhân ngồi một mình dưới mái hiên, nhìn một gốc cây hoa hồng trước mặt suy nghĩ xuất thần, nhìn bốn phía, mơ hồ than thở: “Chẳng lẽ là do ta nhúng tay mạnh quá, mới có thể phá hủy đoạn nhân duyên này?”
“Sư phụ?” Vân Hư từ xa chỉ thấy sư phụ quay mặt về phía cây hoa hồng thì thào tự nói, chần chờ một chút mới tiến lên chào.
Minh Ất chân nhân có chút yêu quý đệ tử này, vẫy tay cho hắn ngồi vào bên cạnh.
Vân Hư lén nhìn vẻ mặt sư phụ một chút, lớn mật hỏi: “Sư phụ có tâm sự gì sao?”
Minh Ất chân nhân bình tĩnh nhìn cây hoa hồng nói: “Sư phụ tự cho bản thân là thông minh, mà lại làm sai mọi chuyện…”
“Sư phụ sao có thể làm sai chuyện gì?” Những lời này của Vân Hư là rất thật tâm, trong cảm nhận của hắn, địa vị của sư phụ thậm chí Như Lai Phật tổ so ra còn kém hơn, việc này không quan hệ tới thực lực, chỉ thuần tùy là vì từ nhỏ hắn đã theo bên cạnh sư phụ, hiểu rõ phẩm chất đối nhân xử thế của sư phụ, vì thế mà cảm phục sâu sắc.
Có thể nói là có chút mù quáng, hắn căn bản cảm thấy lời nói và việc làm của sư phụ đều là tuyệt đối chính xác. Cho nên trước đây sư phụ bảo hắn giấu diếm tin tức của Mặc Yểm và Bạch Bạch, mặc dù hắn thấy hơi kỳ lạ, thế nhưng vẫn giữ mồm giữ miệng không có đến nửa câu nghi vấn.
Minh Ât chân nhân đối với đồ đệ tín nhiệm mù quáng này, mỉm cười, cũng không biết trong nụ cười mang vui vẻ hay chua xót nhiều hơn: “Ngàn năm trước, Vi sư đã từng phải trả giá đại giới mà tự tổn hại tu vi của mình, nhìn trộm thiên cơ, tuy rằng chỉ là thấy một ít việc vụn vặt, nhưng cũng đã biết trước một chút tin tức, làm một việc, để Thiên đình và thế lực khắp nơi duy trì cân đối, có thể khiến thế gian được hưởng thái bình lâu hơn. Không nghĩ tới…”
Vân Hư trợn tròn hai mắt, trong lòng sợ hãi than, sư phụ thông thiên triệt địa, có pháp lực nhìn thấy trước tương lai, lại hiếu kỳ muốn chết, sư phụ cuối cùng không nghĩ tới điều gì đây?
Thế nhưng sư phụ không nói, hắn cũng không dám hỏi nhiều, muốn nói lại thôi đến mức rất là khổ sở
May là Minh Ất chân nhân tuy không nói rõ, nhưng lại nói ra vài câu bên dưới: “Không nghĩ tới thông minh bị thông minh hại, không chỉ tính toán không được, còn tự nhiên phá hủy một đoạn nhân duyên.”
Vân Hư nghe không hiểu, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở bên cạnh trở thành người nghe biết điều.
Minh Ất chân nhân cũng không cần ý kiến người bên ngoài, thầy trò ngồi đối diện nhau không nói gì một hồi, bỗng nhiên trên mái đại điện đối diện có một hồi chuông không có gió tự kêu, một tiếng đinh đinh đang đang vang lên.
Minh Ât chân nhân nhướng mày, đây chính là cái lục lạc mà mấy ngày trước hắn đưa cho nhà bạch hồ để báo nguy hiểm, hắn rời khỏi Ngọc Sơn không được mấy ngày, tiếng chuông vội vã như vậy không lẽ Bạch Bạch bên đó xảy ra chuyện gì sao?
Vội vã đứng dậy phất một ống tay áo, đi về phía Ngọc Sơn, một tay mới niệm pháp quyết, bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng… Có phải Mặc Yểm đã tìm thấy Bạch Bạch rồi hay không?
Vừa nghĩ như thế, động tác làm phép liền ngừng lại, nếu như loại khả năng này là thật, nếu lúc này chống lại Mặc Yểm, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện xấu…
Minh Ất nhìn sang đệ tử Vân Hư ở bên cạnh đang không biết lý do, hơi trầm ngâm, phân phó nói: “Vân Hư, Ngọc Sơn ở dưới nhân gian có bằng hữu của vi sư, có thể đang gặp phải phiền phức. Lúc này vi sư đi trước thì bất tiện, ngươi đi xuống xem xảy ra chuyện gì. Nếu như là Mặc Yểm muốn dẫn Bạch Bạch đi, ngươi chỉ cần lập tức phụ trách bảo vệ vợ chồng Bạch Nguyên Tùng an toàn, không cần cản trở gì hết! Nếu như là chuyện khác, ngươi có thể tự mình xử lý thì xử lý, không thể xử lý thì phá bỏ lục lạc vi sư để đó, vi sư sẽ hạ phàm giúp ngươi. Chuyện vi sư phân phó, không được nói với bất kì kẻ nào, ngươi đi nhanh đi! Đóa hoa hồng này sẽ mang ngươi đến trên Ngọc Sơn.”
Dứt lời tiện tay bẻ một đóa hoa hồng trắng ném vào không trung, đóa hoa hồng bay về hướng tây nam, Vân Hư không dám chậm trễ, đáp mây đi theo. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK