Bỗng dưng bị Mặc Yểm mang về phòng, Mặc Yểm vừa mới buông tay, Bạch Bạch bỏ chạy như một luồng ánh sáng trắng vào trong gầm giường. Nàng sợ Mặc Yểm. Mặc dù chưa hề chứng kiến xà yêu xấu xa bị giết như thế nào, nhưng mà luồng máu hôi tanh kia xộc vào mũi là lần đầu tiên nàng ngửi được trong đời, so với lúc con mèo cắn nuốt con chuột đồng ở trên núi cao còn kinh hơn.
Nàng không có can đảm nhìn kỹ lưỡng xác của Kim Hoàn Nhi và Thanh Nhi, chỉ có máu khắp nơi trên mặt đất trong viện cũng đủ làm cho nàng mấy tháng gặp ác mộng.
Mặc Yểm hắn... hắn thật là đáng sợ. Mặc dù xà yêu xấu xa không tốt, nhưng mà dẫu sao cũng quen biết hắn từ trước, vậy mà hắn đã tùy ý xuống tay giết chết các nàng. Đều là yêu quái chứng kiến đồng loại bị giết hại, cũng khó tránh khỏi cảm giác nổi da gà sợ hãi, cho dù các nàng kia tu luyện ma đạo, không giống với mình tu luyện tiên đạo.
Nỗi buồn này cũng có thể nói là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, chỉ có điều kẻ chết lúc này là xà...
Mặc Yểm thấy không vui, lúc hoàng hôn vừa mới tắm sạch sẽ cho con vật cưng, vậy mà nó lại chạy xuống đất làm bẩn cả người.
Tồi tệ nhất chính là, con vật cưng của hắn vậy mà lại có gan dám từ chối gần gũi hắn. Lẽ nào hắn lại không được phép ăn nàng sao?! Ấy mà nhớ lại, rõ ràng là nàng xin mình bảo vệ Lăng Thanh Ba, hiện giờ lại một lần nữa biến tai họa ngầm thành an toàn, nàng còn có cái gì không hài lòng đây?
Chẳng qua là ăn nàng... chủ ý này quả là không tồi.
Mặc Yểm nghĩ đến dùng mạo tuyệt mỹ khi hóa thân thành người của nàng, dịu dàng, lung linh, cùng cơ thể ngọt ngào nhiệt tình trời sinh, trên người hắn không kiểm soát được nóng lên, chút không hài lòng cũng tạm thời vứt bỏ khỏi đầu.
Trước mắt lừa nàng đi ra, gây xích mích bình thường một chút, sau đó... nuốt hết cả thịt và xương cốt của nàng, nhất định rất ngon.
Chậm rãi đi tới giường ngồi xuống, hắn gõ gõ vào dát giường nói: "Đi ra!"
"KHông muốn! Hu hu.. hu hu!" Bất mãn mới mở miệng, đã bị bụi dưới sàn làm cho hắt hơi mạnh.
Tưởng tượng thấy có kẻ bất mãn, dáng vẻ đáng thương, miệng Mặc Yểm thản nhiên nhếch lên một tia cười, vẻ mặt ôn hòa và dáng vẻ không hề giống ma vương vừa mới hạ sát đối thủ tàn nhẫn chút nào.
"Ta sẽ không đánh chửi nàng, nàng trốn ta làm gì? Nàng muốn bảo vệ tính mạng Lăng Thanh Ba, ta cũng thay nàng làm được, cam lộ dương liễu cũng tặng không cho nàng, còn giúp nàng cứu đạo sĩ thúi và Hồng hồ ly, ta đối xử với nàng tốt như vậy mà nàng báo đáp ta như vậy sao?"
Không chút do dự, nhớ tới vừa rồi trên nóc nhà Mặc Yểm làm chuyện xấu, nàng trở nên không chịu khuất phục: "Ngươi chọc ghẹo ta, bắt nạt ta, kéo đuôi ta, ta không muốn để ý đến ngươi!" Tiếng nói yếu ớt ủy khuất trong giọng nói nghẹn ngào, có thể là vì ngăn ngừa tiếp tục hắt hơi, nên bóp mũi nói chuyện.
Mặc Yểm vốn cũng không nhiều kiên nhẫn, hiện giờ cả người đang nóng như lửa, tính tóm lấy nàng làm món ăn khuya. Thấy nàng dựa vào nơi hiểm yếu khágn cự lại, hắn chậm rãi cởi đai lưng muốn, hơi khom lưng, khẽ xoay người, một tay cầm một đầu đai lưng khua đến dưới giường đảo qua, lập tức quấn lấy nàng dịch chuyển kéo ra.
Nàng liều mạng dãy dụa muốn thoát ra, nhưng mà cũng thất bại, từ lưng đến cổ căng ra, cả người đều đã bị xách lên, mặt hướng về khuôn mặt Mặc Yểm đang cười lạnh kia.
Cái đồ cực kỳ bại hoại muốn giết nàng. Ngay lập tức nghĩ đến cái chết thảm của xà yêu, nàng sợ tới mức khóc một tiếng oa oa gào lên: "Cứu mạng a! Ô ô... phụ thân, mẫu thân, thần tiên sư phụ... cứu mạng!"
Mặc Yểm nghe được, cau mày quát: "Câm miệng. Thần tiên sư phục ái gì?" Nàng không khóc được đành phải rên i ỉ, hoàn toàn không trả lời.
Nếu con hồ ly ngu ngốc này chỉ là muốn phản đối lòng ham muốn của hắn. Được, nàng làm được lắm.
Mặc Yểm nhìn trên người nàng dính mấy đám mạng nhện, trên bộ lông hồ ly dính đầy một lớp tro bụi, còn khuôn mặt khóc tới rối tinh rối mù, chỉ cảm thấy tức giận trong lòng tiêu tan hết, còn lại tràn ngập ý cười. Thật sự là con hồ ly đáng yêu mà ngu ngốc!
Đem nàng xách tới thùng nước tắm bên cạnh, nước lúc chập tối tắm rửa là nước ấm, giờ đã sớm trở thành nước lạnh, Mặc Yểm lấy khăn ướt ra, vừa thay nàng lau gương mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt kia, lại vừa lau mạng nhện dính trên người nàng.
Thật kiên nhẫn lau con vật cưng của mình tới khi trở lại hình dáng trắng như tuyết, sau đó ôm tiểu bạch hồ ly trở về bên giường thả xuống, nhìn nàng cảnh cáo nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi! Không được ầm ĩ, nếu không ta ăn ngươi!”
Chưa kip hồi phục nỗi kinh hoàng, lại lần thứ hai bị Mặc Yểm khơi mào bằng một câu nói, đôi mắt tràn ngập nước mắt. Cặp mắt hồ ly mở to nhìn trừng trừng, bùng nổ giận dữ đi từng bước về phía giường, lui vào trong, giọng nói mềm mại sợ hãi nói: “Ta… Ta rất gầy, ăn không ngon.”
Mặc Yểm duỗi tay vuốt ve thân hình bé nhỏ của nàng, nửa là tiếc rẻ, nửa là cười trêu nói: “Ta cảm thấy, ngươi nhất định thích hợp khẩu vị của ta … Hồ ly ngu ngốc, không phải là loại ăn như ngươi nghĩ … Ngươi được mấy lạng thịt, không đủ nhét đầy kẽ răng của ta!”
Ăn cũng có rất nhiều loại sao? Nhưng cho dù là loại nào, xui xẻo vẫn nhất định là về mình! Nhìn Mặc Yển lại lần nữa nghênh ngang nằm bên cạnh mình ngủ say, vội vàng nắm chặt thời cơ muốn chạy trốn. Đáng tiếc đã thử đi thử lại rất nhiều lần, nàng vẫn không có biện pháp đi ra khỏi phòng này như trước. Mỗi lần đi đến cửa sổ phía trước một chút, sẽ cảm thấy một áp lực vô hình đập vào mặt mà quay lại, cố hết sức đều không thể tiến về phía trước nhiều hơn một bước — phòng này đã bị Mặc Yểm làm phép thuật, không có hắn cho phép, cơ bản không có khả năng đi ra.
Di chuyển nửa ngày không hề có kết quả, nàng mệt mỏi ghé vào bên bàn thở hồng hộc, còn Mặc Yểm trên giường vẫn ngủ thật thản nhiên như trước, giống như không có cảm giác gì. Nàng buồn bực không nguôi, thầm nghĩ cách xa hắn một chút, vì thế chọn giường nhỏ xa nhất, cuộn tròn lại ngủ.
Sau tiếng vận động dồn dập hỗn loạn là tiếng hít thở chậm rãi có quy luật, nàng nằm vững chắc trên chiếc giường nhỏ để ngủ mà tâm tư bất an. Mặc Yểm mở hai mắt, tay phải vẫy vẫy hướng về phía nàng, nàng liền bay đến bên cạnh gối của hắn.
Thuận tay sửa sang bộ lông mềm mại bông xù bên ngoài, đột nhiên cảm thấy không cam lòng, mình vất vả nửa đêm, không ngờ một chút ngon ngọt cũng chưa được ăn đến, quả thực buồn cười! Tâm niệm vừa động, đưa đốt ngón trỏ âm thầm làm phép ở ấn đường (*điểm giữa hai đầu lông mày), một luồng sáng bạc hiện lên, con cáo trắng biến thành tiểu mỹ nhân sống động thơm mát.
Một tay đem tiểu mỹ nhân ôm vào lòng, Mặc Yểm thoải mái mà hít một ngụm hương thơm trong lành trên người nàng, trong lòng thấy tốt hơn, yên tâm ngủ.
Không hề có cảm giác trong giấc mộng, đậu hũ non nớt lại bị đại sắc lang (*con sói già háo sắc) suồng sã mà ăn vài miếng.
Trong phòng rất yên tĩnh và an bình, bên ngoài đã sớm là ban ngày!
* * *
Lăng Thanh Giám bị đầu rắn xanh cắn một miếng, lúc này toàn thân biến thành màu đen, liền ngã về phía sau. Hồng Hồng vàVân Hư quá sợ hãi, vội vàng chạy tới đỡ hắn, hơi thở hắn đã trở nên mong manh.
May mà Hồng Hồng đột nhiên nhớ tới lúc trước khi xuất môn sư phụ tặng cho hắn Kim Đan cứu mạng người, cũng không biết có thể thật sự cứu được người được hay không, lấy ra nhét vào trong miệng hắn, Kim Đan vào miệng lập tức có tác dụng, Lăng Thanh Giám mở mắt, khuôn mặt đen ngay lập tức có vài phần sinh khí.
Vân Hư đưa tay ra xem mạch của hắn, lắc đầu khổ sở nói: “Đan dược của ngươi quả thực là vật phẩm hiếm có, đáng tiếc chỉ có thể giữ hồn vía hắn ở lại, khiến cho hắn không bị quỷ sai câu đi. Nọc độc của xà yêu quá mức lợi hại. Hiện tại thân thể này của hắn sẽ suy yếu, cơ bản không thể khống chế được nọc độc, e rằng nửa đời sau sẽ luôn hôn mê bất tỉnh như vậy… So với người chết cũng không khác biệt mấy…” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK