Lam Ngọc lạnh lùng nhìn Bạch Bạch mê man nằm trên mặt đất, hắn nói khe khẽ vừa đủ cho bản thân nghe: “Ta mà giết ngươi thì chắc chắn Mặc Yểm sẽ liều chết mà giết Thiên đế và hủy diệt Thiên đình cho hả giận…”
Tiểu Hắc đã phát hiện ra sự việc, Lam Ngọc không được phép do dự. Ánh mắt hắn lộ vẻ khó xử, Lam Ngọc phẩy tay, một luồng sáng màu lam nhạt bắn về phía mi tâm của Bạch Bạch.
Khi luồng sáng chạm vào người Bạch Bạch bỗng trước ngực Bạch Bạch xuất hiện một vầng sáng màu hồng, vầng sáng ấy tựa như một bùa chú. Lam Ngọc vừa nhìn thấy thì giật mình, nhanh chóng thu hồi luồng sáng lam nhạt.
Bùa chú trên người Bạch Bạch và trên người hắn sao lại có nét tương đồng thế kia? Rõ ràng đó là loại bí thuật của tiên nhân hoặc ma nhân có pháp lực cao cường dùng pháp chú thu thập yêu ma, tinh thú và tiểu tiên. Nói thẳng ra đây là một loại bùa chú để kiểm soát, khống chế của con người dành cho vật nuôi của họ. Khi thi triển bùa chú này, thì người thi triển không những hoàn toàn điều khiển được người bị thi triển mà còn do thám được hành tung và suy nghĩ của người bị thi triển.
Loại bí thuật này đã thất truyền từ rất lâu, trong tam giới, người biết được loại bùa chú này không quá ba người. Theo phản ứng của bùa chú thì người thi triển bùa chú lên Bạch Bạch không ai khác là Mặc Yểm.
Lam Ngọc hiểu rõ nếu mình hút hồn phách của Bạch Bạch ra khỏi cơ thể, để chiếm lấy thể xác của nàng thì Mặc Yểm sẽ để ý và kế họach sẽ khó thành công…
Đột nhiên nhớ ra trên người Bạch Bạch có cất gương đồng của Tô Chi và Tô Vi Vi, Lam Ngọc hai mắt sáng ngời, miệng niệm thần chú, chiếc gương đồng từ tay áo Bạch Bạch tự động bay ra, mặt gương xuất hiện luồng ánh sáng màu vàng kim, Bạch Bạch nhanh chóng hóa thành một đám khói rồi bị hút vào trong gương, biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lam Ngọc cất kỹ chiếc gương đồng, loáng thoáng nghe tiếng tiểu Hắc cách đó không xa, chuyện Bạch Bạch mất tích sẽ nhanh chóng bị truyền ra ngoài, không thể ở lại Thanh Lương quan được nữa.
Lam Ngọc đành phải giương cánh ra, bay thẳng lên trời không quay đầu lại, trong nháy mắt đã biến mất trong mây mù.
Tiểu Hắc nhận thấy vị trí quan sát không tốt, muốn đổi chỗ khác, nhưng lại bị mấy cây hoa cản đường, nếu là trước đây thì hắn đã mặc kệ không quan tâm, hắn sẽ dẫm lên cây hoa mà đi. Nhưng bây giờ thảo viên do Bạch Bạch trông nom, nếu cây thuốc nào bị héo úa, nàng sẽ tự trách bản thân, Bạch Bạch nhất định sẽ không mắng hắn nhưng cũng sẽ khó xử, cho nên tiểu Hắc không thể không đi vòng một đoạn đường xa để tới chỗ Bạch Bạch.
Hắn không giấu diếm việc mình giám thị Lam Ngọc nên căn bản không cần sợ đối phương phát hiện, nhưng bây giờ Lam Ngọc đang ở cùng Bạch Bạch, nên hắn phải giám sát khéo léo, hắn và tất cả mọi người trong Thanh Lương quan đều nghĩ Lam Ngọc sẽ không hại được Bạch Bạch.
Thứ nhất, pháp lực của Bạch Bạch rất mạnh, Lam Ngọc không thể so bì được. Thứ hai, muốn mang vật nguy hiểm vào Thanh Lương quan là không thể vì tất cả các loại pháp bảo trước khi muốn vào Thanh Lương quan đều được kiểm tra rất gắt gao. Thứ ba, nếu sử dụng loại pháp thuật hơi nguy hiểm một chút thì sẽ bị người trong Thanh Lương quan phát hiện ra ngay, như vậy làm sao Lam Ngọc tác oai tác quái được?
Cho nên khi tiểu Hắc đến chỗ Bạch Bạch tưới cây, chỉ thấy trên mặt đất lưu lại bình nước, Bạch Bạch một giây trước còn nói chuyện với Lam Ngọc, bây giờ đã không còn thấy bóng dáng của cả hai, thì hắn vô cùng kinh ngạc.
Vân Sơ và Vân Khởi vừa nhận được tin liền vội vã tìm khắp Thanh Lương quan, kết quả không cần nói nhiều, Bạch Bạch và Lam Ngọc biến mất, chỉ tìm được trong phòng Bạch Bạch một phần thủ dụ của Thiên đế, trên thủ dụ viết mấy chữ đơn giản: Đệ tử Thanh Lương quan, hồ tiên Bạch Bạch cấu kết cùng yêu ma.
Vân Sơ mặt tái nhợt nhìn thủ dụ, trên thủ dụ còn có ngự ấn của Thiên đế, tuyệt đối không thể giả, chẳng nhẽ Lam Ngọc là do Thiên đế phái đến để truy sát Bạch Bạch? Hắn động thủ như thế nào? Vì sao lại không lưu lại dấu vết gì?
Thiên đế cố tình giết Bạch Bạch thì không kỳ quái, nhưng qua việc đuổi giết cha mẹ Bạch Bạch đã làm liên lụy đến sáu gã thượng tiên thì Thiên đế cũng nên hiểu là Mặc Yểm bảo vệ Bạch Bạch rất chặt chẽ. Địa phủ thì vẫn đang hỗn loạn, lúc này mà sát hại Bạch Bạch thì đồng thời cũng đắc tội với Thanh Lương quan và với Mặc Yểm, Thiên đế chẳng khác nào tìm đường chết!
Hiện tại sinh tử của Bạch Bạch không biết thế nào, sư phụ mới nhập quan không lâu, đến Tiểu sư muội mà bọn họ bảo vệ cũng không được, bản thân Vân Sơ và các vị sư huynh đều cảm thấy lo lắng và xấu hổ. Vân Ngưng tính tình nóng nảy, một quyền đánh nát cái bàn, nổi giận nói: “ Ta đánh tới Thiên cung đây, liều cái mạng của ta cũng phải giết chết tên Thiên đế kia!”
Vân Cảnh và Vân Hư cũng muốn trả thù, hai hàm răng nghiến ken két, phụ họa nói: “ Chúng ta đi cùng ngươi!”
Vân Khởi so ra vẫn còn tình táo hơn, ngăn họ lại nói: “ Dựa vào một thủ dụ này thì nhiều lắm chỉ kết tội Thiên đế có ý đồ giết người mà thôi. Bây giờ Bạch Bạch sống không thấy người, chết không thấy xác, có rất nhiều điều đáng ngờ, chúng ta không suy nghĩ mà tấn công Thiến đế, chỉ sợ trúng kế của kẻ khác. Sư phụ còn đang bế quan, chúng ta rời khỏi Thanh Lương quan, chẳng may có người thừa dịp xong vào thì phải làm sao bây giờ?”
Vân Ngưng nén nỏng nảy, đi tới đi lui nói: “ Chẳng nhẽ cứ ngồi chờ? Bạch Bạch thì phải tính như thế nào?” Bọn họ đều tin rằng Bạch Bạch chưa bị sát hại và thầm mong nàng gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn nên mất tích mà thôi.
Vân Khởi cười khổ nói: “ Tại ta sơ suất quá, ta cứ cho rằng bên trong Thanh Lương quan thì không cần phải lo lắng, chỉ cần đề phòng người bên ngoài mà thôi.”
Giờ phút này mọi người đều lo lắng, không ai còn truy cứu là lỗi của ai, không ai trách ai, chỉ muốn Bạch Bạch an toàn trở về.
Vân Khởi bình tĩnh nói: “ Hiện tại chắc Bạch Bạch không có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng. Dựa theo những gì tiểu Hắc kể lại, thời gian Bạch Bạch không ở trong tầm mắt của tiểu Hắc chỉ có một chén trà nhỏ, trên Thiên đình không có ai có khả năng chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà ra tay với Bạch Bạch không để lại dấu vết. Chúng ta tuy bất tài nhưng không đến mức có kẻ muốn giết người trong Thanh Lương quan mà lại không biết. Có nhiều khả năng Bạch Bạch bị bắt cóc bởi một thủ pháp đặc biệt. Vậy nên hiện tại quan trọng nhất là do thám tin tức của Bạch Bạch… Vân Hư, ngươi hãy đến Mặc đầm thông báo cho Mặc Yểm biết việc này, nhưng nhớ không được nhắc đến thủ dụ của Thiên đế.”
Vân Ngưng cả giận nói: “ Đến lúc này mà ngươi vẫn còn bao che cho Thiên đế sao?”
Vân Khởi nói: “ Từ trước đến nay Mặc Yểm hận Thiên đế thấu xương, một khi hắn biết chuyện này chỉ sợ hắn sẽ ngay lập tức lên Thiên đình đại náo một phen, đến lúc đó hậu quả khó có thể đoán trước được! Phần thủ dụ này mặc dù là thật, nhưng nó xuất hiện vào đúng thời điểm này thì chắc chắn có ý dẫn dụ chúng ta đấu đá với Thiên đế đến một sống một còn. Thiên đế chết chúng ta không tiếc, nhưng nếu chúng ta vì đánh nhau với Thiên đế mà chậm cứu Bạch Bạch thì mới là hối tiếc không kịp.”
Vân Cảnh oán hận nói: “ Chuyện lần này dù không phải do Thiến đế cầm đầu nhưng hắn cũng không thoát khỏi có liên quan. Bạch Bạch ôn nhu thiện lương như vậy, nàng chỉ có oán thù với mỗi Thiên đế và tên Long Vương hỗn đản kia mà thôi!”
Vân Khởi nói với Vân Hư: “ Ngươi để cho Mặc Yểm bắt tay vào điều tra, không cần phải kích hắn, khiến cho hắn làm ra những chuyện điên rồ.”
Vân Hư gật đầu, nhanh chóng rời khỏi Thanh Lương quan đi đến Mặc đầm.
Vân Khởi nhìn khắp phòng Bạch Bạch một lượt, bỗng hỏi: “ Trước đây Bạch Bạch có một chiếc gương đồng, các ngươi có nhìn thấy không?”
Vân Cảnh có chút chú ý đến những vật dụng của nữ tử, nên lập tức đáp: “ Có, sau khi Tô Chi và Tô Vi Vi đi khỏi, Bạch Bạch mang gương đồng theo người… A! Bạch Bạch bị Lam Ngọc giấu trong gương đồng đưa đi?”
Mấy người còn lại cũng hiểu ra vấn đề, Vân Sơ cau mày nói: “ Nhưng ta không rõ, Lam Ngọc dùng phương pháp gì khiến cho Bạch Bạch không thể phản kháng mà bị hút vào gương đồng.”
“ Bạch Bạch mất tích ở vườn thảo dược… Trong vườn thảo dược có loại tiên thảo nào khiến người ta vô lực hôn mê không?” Vân Khởi từ từ nói. Tiểu Hắc từ nãy vẫn im lặng bỗng nhiên nói: “ Không có, hàng ngày ta đều chạy khắp vườn, nhưng không gặp loại thảo dược nào khiến người ta hôn mê cả.”
Các sư huynh đệ lo tiểu Hắc bỏ sót chi tiết gì, mọi người cẩn thân kiểm tra dược viên một lần, nhất hoa cỏ gần nơi Bạch Bạch mất tích, nhưng vẫn không có kết quả gì.
Những loại tiên thảo này đều do Minh Ất chân nhân tự tay chọn lựa, chắc chắn không có một loại cây nào vừa chậm phải đã khiến người ta sinh ra phản ứng nghiêm trọng cả.
Hiện tại người trong Thanh Lương quan không nhiều, bọn họ không thể phải trợ thủ đắc lự đi tìm kiếm Bạch Bạch được, chỉ có thể một mặt đề cao phòng thủ, một mặt chờ tin tức của Mặc Yểm.
“ Những tiên thảo kia quả thật không có vấn đề gì, kể cả trộn lẫn với nhau cũng không có vấn đề gì, chỉ là ta dùng phương pháp đặc biệt, từng loại một kích phát theo trình tự tới khí vị của họ, ngửi phải nhiều lần hơn nữa cuối cùng còn thêm vị linh mục lan như vừa rồi là xong……” Lam Ngọc nói nhỏ với sự tự đắc.
Hắn vô cùng kiêu ngạo, trong tam giới, có thể cao minh thực hiện được phương pháp này chỉ có một mình hắn, những người khác chỉ sợ nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra. Cho nên hắn không cần nhọc sức, mà chỉ càn lợi dùng thảo viên bên cạnh mình khiến cho Bạch Bạch hôn mê, cũng may mắn là hắn dùng phương pháp này nên người của Thanh Lương quan không thể phát hiện và Mặc Yểm cũng thế!
Hắn không ngờ Mặc Yểm lại thi triển bí thuật trên người tân nương của mình, chỉ cần trong quá trình hắn động thủ với Bạch Bạch có sự cố gì hoặc tinh thần của Bạch Bạch kích động thì Mặc Yểm sẽ phát hiện ra ngay và cũng sẽ nhanh chóng tìm đến, đến lúc đó thì kế hoạch của hắn không thể thực hiện được.
Hắn vốn muốn mượn thân xác của Bạch Bạch để làm không ít chuyện, như vậy hắn phải nhập hồn vào cơ thể nàng, nhưng khi phát hiện Mặc Yểm yếm bùa, nếu hắn vẫn cứng nhắc chiếm dụng thân thể Bạch Bạch, nhất định sẽ phải yểm bùa chú chiếm đoạt, dây dưa với hồn phách của Bạch Bạch cùng một chỗ, hắn đương nhiên không dám mạo hiểm như vậy. Nếu vội vàng hút hồn phách Bạch Bạch, sẽ gây ra phản ứng, Mặc Yểm sẽ biết Bạch Bạch xảy ra chuyện.
Hắn cũng không nắm chắc trong thời gian ngắn có thể giải quyết bùa chú, chỉ có thể tạm thời thay đổi kế hoạch, tuy nhiên không cần sát hại Bạch Bạch, trong lòng hắn cũng mơ hồ thấy nhẹ nhõm hơn.
Bạch Bạch rất giống người trong lòng hắn, nêu như có thể hắn không muốn làm thương tổn đến nàng.
Cách hắn không xa, Bạch Bạch đang nằm trên giường đá, bỗng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, mí mắt giật giật, mở mắt ra phát hiện chung quanh cực kỳ xa lạ, nàng nhớ lại mọi chuyện, nhưng người mềm nhũn, muốn nhúc nhích ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Nàng hiểu rằng mình đã gặp chuyện không hay.
Nàng nhìn thấy cách đó không xa là thân ảnh quen thuộc, lớn tiếng chất vấn: “ Ngươi đưa ta đến chỗ này đúng không? Nơi này là nơi nào? Ngươi muốn làm gì?”
Lam Ngọc nghiêng đầu đáng giá nàng, hai cánh vung lên biến thành một thiếu niên áo lam thanh tú tái nhợt gầy yếu, hắn nhìn Bạch Bạch lạnh lùng nói: “ Ta định giết ngươi, nhưng thấy ngươi đáng thương nên lưu lại cho ngươi một mạng.”
“ Ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại muốn giết ta? Là Thiên đế phái ngươi tới à?” Bạch Bạch cũng biết nàng đối đầu với hai nhà là Thiên đế và Long cung.
“ Ngươi chết thì Mặc Yểm mới giết sạch bọn tiên nhân dối trá, âm hiểm, vô sỉ trên Thiên đình được.” Lam Ngọc biết Bạch Bạch không thể thoát khỏi bàn tay mình nên cũng không ngại ngần nói cho nàng chân tướng sự việc.
“ Bọn họ hãm hại ngươi sao?” Bạch Bạch đối với tiên nhân cũng không có hảo cảm, nhưng mà không thống hận như Lam Ngọc với tiên nhân. Dù sao trên Thiên đình cũng có không ít tiên nhân tốt. Sư phụ và các sư huynh trong Thanh Lương quan thì không nói, Lôi công điện mẫu, Cự uy tinh quân và Thái Bạch tinh quân đều đối xử với nàng rất ôn hòa, bằng hữu của các sư huynh cũng rất tốt.
“ Hại ta? Bọn họ đâu chỉ hại ta! Những ngày chúng ta trên Thiên đình, trong mắt bọn tiên nhân, chúng ta là heo, chó, là kiến hôi, tùy ý bọn chúng nô dịch ăn hiếp, nói cho cùng bọn ta tu luyện thành tiên là để trở thành người hầu nô bộc cho bọn chúng, bọn chúng không hề coi chúng ta là một phần trên Thiên đình.” Lam Ngọc nói những lời này thì cực kỳ bình tĩnh, tựa như đang bàn luận về chuyện hoa cỏ vậy.
Bạch Bạch tán thành lời hắn nói nhưng cũng không quên kháng nghị hành vi của hắn: “ Bọn họ không tốt, chúng ta sẽ có biện pháp thay đổi, ngươi bắt ta đến chỗ này làm gì?”
“ Pháp lực của ta quá yếu, không thể làm gì được bọn chúng. Không phải Mặc Yểm rất để ý đến ngươi sao? Nếu như ngươi chết thảm trong tay Thiên đế, hắn nhất định sẽ lên Thiên đình, cho dù trên Thiên đình có rất nhiêu tiên nhân, nhưng chắc chắn hắn hoàn toàn có thể giết được Thiên đế. Hơn một nghìn năm trước, hắn đã từng làm như vậy, đáng tiếc Minh Ất cản trở, nếu không Thiên đế đã chết từ sớm rồi!” Kế hoạch mượn đao giết người của Lam Ngọc là như vậy.
“ Cho nên ngươi muốn giết ta giá họa cho Thiên đế? Nhưng tại sao lại đưa ta đến đây?” Bạch Bạch cảm thấy lời Lam Ngọc rất hung ác nhưng lại không có ác ý với nàng, sợ hãi trong lòng cũng giảm đi chút ít, nhưng vẫn lo lắng, sợ Mặc Yểm sẽ lên Thiên đình, tiên nhân có nhiều người tốt, sợ Mặc Yểm bị thương, cũng sợ liên lụy tới những người vô tội không biết gì.
“ Ta không giết ngươi vì phát hiện ngươi thật sự rất đáng thương!” Lam Ngọc bỗng nở nụ cười tràn đầy bi thương.
Bạch Bạch khó hiểu nhìn hắn, hắn nói tiếp: “ Ngươi cho rằng Mặc Yểm thật sự thích ngươi? Trong suy nghĩ của hắn, ngươi cùng lắm chỉ là đồ chơi mà thôi!”
“ Ngươi nói bậy!” Bạch Bạch lớn tiếng phản bác. Tâm ý của Mặc Yểm đối với những người thân của nàng, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng, hơn thế nữa thế gian có người nào sống chết muốn kết hôn với đồ chơi của mình? Mặc Yểm đã dùng hành động biểu đạt thành ý lớn nhất của hắn, không có gì có thể hoài nghi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK