Mục lục
Long tế chí tôn (full 836 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Cố Tiểu Tam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Dương không đến buổi lễ khai trương của bất động sản Đại Thuận, giao toàn quyền cho Lý Mật.

Anh lái xe thẳng tới Trân Bảo Các, sau khi xuống xe thì đi thẳng vào trong.

Cùng lúc đó, Từ Tiểu Nhu đã đợi Trần Dương ở lầu hai Trân Bảo Các từ lâu.

Nhìn thấy Trần Dương vào, Từ Tiểu Nhu vui vẻ: "Anh tới rồi!"

"Ừm."

Trần Dương gật đầu, hỏi: "Cô có mang quyển sách liên quan đến binh khí cổ đại kia tới không?"

"Mang đến rồi." Từ Tiểu Nhu đưa sách cho Trần Dương, hơi hiếu kì hỏi: "Anh cần sách này để làm gì?"

Trần Dương mỉm cười đáp: "Không làm gì, chỉ là bỗng nhiên có hứng thú với binh khí cổ đại nên muốn nghiên cứu một chút thôi."

Từ Tiểu Nhu cũng không hỏi nhiều, cô nghĩ tới lời bố mình nói hôm trước, mặt đỏ bừng, khẽ nói: "Trần Dương, lời bố tôi nói hôm đó, anh đừng để trong lòng, dù sao thì ông ấy cũng không biết chuyện."

"Không sao đâu, tôi biết." Trần Dương khoát tay tỏ ý không sao, suy nghĩ một lát, anh nói thêm: "Cô đã giải thích với bố cô chưa?"

Giải thích?

Giải thích thế nào?

Bố cô căn bản không thèm nghe cô giải thích luôn.


Trong mắt ông, Trần Dương đã cướp mất thân thể của con gái ông, nếu đã gạo nấu thành cơm rồi cũng đành phải chịu thôi.

Từ Tiểu Nhu nhớ tới những lời hôm đó bố cô nói với cô liền cảm thấy tim đập mạnh, thậm chí cô còn cảm thấy bố mình nói rất đúng.

Đêm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô tự hỏi mình có phải đã thích Trần Dương rồi không.

"Anh đừng lo, tôi... tôi đã giải thích với bố tôi rồi."

Kìm nén sự bối rối trong lòng, Từ Tiểu Nhu khẽ nói.

Nhìn Từ Tiểu Nhu như một cô vợ bé bị ức hiếp, Trần Dương đột nhiên cảm thấy rất thú vị, không ngờ tiểu thư nhà họ Từ lại có lúc đáng yêu như vậy.

Anh không nhịn được muốn trêu cô thêm mấy câu, nhưng nghĩ đến mấy người làm thuê ở trong cửa hàng, Trần Dương lập tức bỏ suy nghĩ trong đầu đi.

Bên cạnh, sắc mặt cửa hàng trưởng Dương Quân của Trân Bảo Các vô cùng kì lạ.

Tiểu thư nhà mình trước giờ cao ngạo lạnh lùng, chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt của cô gái nhỏ như vậy trước mặt nhân viên cả, thế mà giờ lại hết lần này đến lần khác bày ra bộ dạng chim nhỏ nép vào lòng người trước mặt Trần Dương, điều này khiến ông ta sợ đến ngây người.

Chẳng lẽ tiểu thư thích thằng nhóc này?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Dương Quân càng sợ hơn.

Không, tuyệt đối không được, có ai không biết thằng nhóc này là con rể nhà họ Tô chứ, sao tiểu thư lại coi trọng cậu ta được?

Dương Quân tự an ủi mình.

Cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, Trần Dương giơ quyển sách cổ trong tay lên, quay sang nói với Từ Tiểu Nhu: "Cảm ơn, không có chuyện gì thì tôi đi trước đây."

"Anh không thể đợi thêm một lát nữa sao?" Từ Tiểu Nhu cắn môi một cái, có chút xấu hổ nói.

"Không được, tôi còn có việc."



Nói xong, Trần Dương lại thêm một câu: "Nếu có chuyện gấp thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tới ngay."

Từ Tiểu Nhu gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Anh ấy vẫn để ý tới mình..."

"Được rồi, vậy anh đi đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện cho anh."

"Được."

Trần Dương gật đầu, xoay người rời khỏi Trân Bảo Các.

Vừa mới lên xe, chuông điện thoại của Trần Dương đã vang lên.

Là số lạ, Trần Dương nhíu mày, nghe điện thoại.

"Trần thiếu gia, tôi là Ân Trường Không." Vừa nghe điện, bên kia đã truyền tới giọng nói hưng phấn của Ân Trường Không: "Trần thiếu gia, tôi và các anh em hái được rất nhiều hoa Tịnh Đế, giờ anh đang ở đâu? Tôi đến tìm anh?"

Giọng điệu của hắn lộ ra sự khẩn trương lo lắng.

Trần Dương vỗ đầu một cái, thì ra là luyện chế thuốc giải, anh suýt thì quên mất chuyện này.

Hôm nay là ngày cuối cùng bọn họ phát độc, cho nên phải nắm chắc thời gian.

Anh suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh đến tập đoàn Huyễn Ngu tìm một người tên Mễ Tuyết trước đi, nói là bạn tôi là được."

Cúp điện thoại, Trần Dương có chút kích động, hoa Tịnh Đế này là đồ tốt, có rất nhiều đan dược cần dùng đến loại hoa này.

Trần Dương nhanh chóng quay về công ty, đến khi thấy một đống hoa Tịnh Đế trên bàn làm việc, anh không nhịn được bật cười.

Giỏi lắm, ở đây phải có đến hai ba mươi cây.

Xem ra Ân Trường Không không hề nói láo, thật sự có một nơi mọc đầy hoa Tịnh Đế này.

Theo như phương pháp và hiệu suất luyện chế đan dược của anh thì chắc chắn chỗ hoa Tịnh Đế này sẽ còn lại nhiều.

Trong sự phấn khích, Trần Dương bắt đầu lấy những dược liệu phụ ra, bắt đầu bận rộn.

Mấy canh giờ sau, Trần Dương dọn đồ, cất kỹ mười mấy viên thuốc giải mới luyện chế xong, trình độ luyện đan của anh rõ ràng tiến bộ hơn lúc trước nhiều.

Trần Dương lau mồ hôi trên trán, vui mừng nghĩ thầm.

"Trần thiếu gia... Thật sự cảm ơn anh, anh chính là bố mẹ tái sinh của chúng tôi." Nhận thuốc giải Trần Dương đưa tới, Ân Trường Không kích động rơi nước mắt, không nhịn được quỳ trên đất dập đầu ba cái.

Lúc này, Trần Dương không cản hắn mà nhận ba cái dập đầu này, vì anh chịu được.

Ân Trường Không đứng lên, lau nước mắt rồi lấy một lệnh bài bằng đồng xanh trên người ra: "Trần thiếu gia, đây là lệnh bài thân phận đường chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng tôi, lần trước đi gấp quá nên quên đưa cho anh. Anh nhất định phải cất kĩ lệnh bài này, nếu sau này gặp phải đệ tử thần giáo thì chỉ cần lấy nó ra, họ sẽ biết được thân phận của anh."

Trần Dương mỉm cười nhận lấy lệnh bài, nói: "Tôi biết rồi, mau đi cứu các anh em đi."

Ân Trường Không đi rồi, Trần Dương vội vàng mở Thiên Kim Dược Phương ra.

Bây giờ còn lại không ít hoa Tịnh Đế, anh muốn xem thử có loại đan dược nào mình có thể luyện không.

Xem một lúc lâu, trong đó có không ít đan dược anh có thể luyện chế ngay bây giờ. Trần Dương gấp sách lại, xoa đôi mắt hơi cay cay.

Giờ đã là chạng vạng tối, đến giờ tan tầm về nhà.



Về phần luyện đan, còn nhiều thời gian như thế, muốn luyện lúc nào chẳng được.

Thu dọn xong, Trần Dương rời khỏi công ty.

Cùng lúc đó tại nhà họ Tô.

Tô Diệu và Lý Mật ôm chân ngồi trên ghế sô pha, mỗi người cầm một cây kem Haagen-Dazs.

Tiết trời tháng tám thật sự quá nóng, mặc dù đã mở điều hòa nhưng cũng khó giảm bớt cái nóng mùa hè được.

Tô Diệu đưa cái lưỡi nhỏ liếm kem, nói: "Mật Mật, không ngờ cậu lại lợi hại như vậy, thoáng cái đã trở thành tổng giám đốc của bất động sản Đại Thuận rồi, cậu sắp phát tài rồi. Mau nói cho tôi biết, có phải là ông chủ lớn kia đầu tư cho cậu không?"

Là bạn thân của Lý Mật, Tô Diệu rất hiểu tình hình của cô.

Tuy chưa tới mức đại gia nhưng gia sản cũng tới mấy triệu, tuy không có danh tiếng gì lớn ở thành phố Tây Xuyên nhưng cũng có vài mối quan hệ.

Nhưng nếu nói nhà họ Lý thành lập một công ty địa ốc lớn như vậy trong vòng một đêm thì Tô Diệu không tin.

Dù sao Đại Thuận cũng có dự án mấy tỷ đã được duyệt, dù có bán cả nhà họ Lý đi cũng không có nhiều tiền như vậy.

Lý Mật nghe Tô Diệu nói vậy xong thì hơi mất tự nhiên, cô ta ấp úng nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là... một người bạn mới quen thôi."

Cô đương nhiên không thể nói người bạn đó là Trần Dương được, vì Trần Dương đã báo trước là không được để Tô Diệu biết thân phận của anh rồi.

"Bạn trai hả?" Tô Diệu sà lại gần Lý Mật, nhíu mày nói: "Hôm nào giới thiệu cho tôi xem nhé!"

"Hả? Bạn trai?" Lý Mật ngây ra, trong đầu hiện lên bóng dáng của Trần Dương, trái tim cô ta không nhịn được đập mạnh, mặt cũng ửng đỏ.

Thấy bộ dạng mơ mộng của Lý Mật, Tô Diệu càng thêm chắc chắn: "Đừng nhỏ mọn vậy chứ, đưa đến xem một chút thôi mà."

"Nhỏ ngốc này, 'bạn trai' mà cậu đang nói chính là chồng cậu đấy." Lý Mật hơi xấu hổ, nhưng vẫn cố cười: "Dạo này anh ấy rất bận, chờ qua thời gian này đã."

"Được, cứ quyết định vậy đi." Tô Diệu đáp.

"Hai đứa nói chuyện gì mà vui thế?" Lúc này, Đường Tĩnh mặc chiếc váy liền màu đen đi tới, trông rất quyến rũ, tuy nhiều tuổi hơn hai người nhưng lại có được sự trưởng thành mà hai người không có được: "Mật Mật, cô rửa hoa quả cho cháu rồi, cháu nếm thử xem ngọt không?"

Sau khi đặt hoa quả lên bàn trà, Đường Tĩnh cũng ngồi lên ghế sô pha, nhìn Lý Mật, không nhịn được tán thưởng: "Không ngờ mới mấy ngày không gặp, cháu đã trở thành tổng giám đốc của công ty bất động sản Đại Thuận rồi, đúng là lợi hại."

Nghe Đường Tĩnh khích lệ, Lý Mật khiêm tốn cười nói: "Cô cứ nói đùa, cháu chỉ là nhân viên cao cấp thôi, chủ tịch là một người hoàn toàn khác."

"Cũng vậy mà." Đường Tĩnh khoát khoát tay nói: "Diệu Diệu nhà cô cũng vậy, tuy nói là người quản lý xí nghiệp của nhà họ Tô, nhưng chẳng phải đang kiếm tiền giúp gia tộc hay sao?"

Lý Mật mỉm cười, hai người họ khác nhau ở bản chất, nếu tính ra thì cô ta còn đang làm công cho Diệu Diệu ấy chứ, nhưng đương nhiên cô ta sẽ không nói lời đó ra rồi.

Đúng lúc đó, Trần Dương đẩy cửa biệt thự đi vào.

Tô Diệu nhìn thấy Trần Dương thì vui vẻ nói: "Trần Dương, anh về rồi?"

Hôm qua anh lại không về, hại cô... nhớ anh một chút...


Trần Dương gật đầu, ngày hôm nay luyện chế đan dược tổn hại tâm thần quá. Anh hơi uể oải, liếc nhìn Lý Mật đang ngồi trên ghế sô pha, gật đầu nói: "Lý Mật tới à, mọi người nói chuyện đi nhé, anh lên lầu trước đây."


Nói xong, anh đi thẳng lên lầu.


Lý Mật nhanh chóng thả chân khỏi ghế sô pha, đợi anh đi rồi, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.


Lúc này, Đường Tĩnh không vui mở miệng nói: "Thằng Trần Dương này đúng là càng ngày càng không có phép tắc, không thấy Lý Mật ở đây à, thế mà không biết bưng trà rót nước, xem ra dạo này đối xử với nó tốt quá rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK