Giây phút ấy, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Trần Dương.
Nhật Nguyệt Nhị Sứ, Thương Long Tinh Quân, Chu Tước Tinh Quân đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Sao...... sao cậu lại không bị gì cả?, Chu Tước Tinh Quân nói với Trần Dương: “Lẽ nào cậu cũng là
gián điệp do người khác phái tới?”.
Trần Dương quay người lại, Chu Tước Tinh Quân này trông thì rõ là xinh đẹp nhưng đầu óc hơi có vấn đề.
“Thánh Tử, mau...... mau bắn chết ba người bọn chúng đi!”, Thương Long Tinh Quân thông minh hơn hẳn Chu Tước Tinh Quân, vội vã hét về phía Trần Dương.
“Đúng thế, Thánh Tử giết chết đám tay sai của Thần Long Giáo này đi!”, gương mặt Tôn Giả gầy lộ vẻ sung sướng, nói thật, hắn vốn nghĩ hôm nay anh chết chắc rồi, không ngờ Trần Dương lại bình an vô sự.
Mặc dù không biết vì sao anh trúng phải Bi Dậu Thanh Phong mà không bị sao hết, nhưng chỉ cần giết chết ba người này, bọn họ sẽ được an toàn.
“Trần Dương, cậu giết chết con chó già Uông Thần Thông kia đi rồi gia nhập Thần Long Giáo với tôi!”, Huyền Võ Tinh Quân, Triệu Uy Vũ ở bên cạnh đang nôn ra máu, nói một cách khó nhọc.
“Không sai, cậu thật sự tưởng rằng con chó Uông Thần Thông này đối tốt với cậu sao? Cậu có biết vừa nãy ông ta thưởng cho cậu thuốc gì không?”, Bạch Hổ Tinh Quân nói.
“Thuốc Giáo chủ thưởng đương nhiên là thuốc bổ rồi”.
“Ha ha ha...... chết cười...... ha ha”, Bạch Hổ Tinh Quân không nhịn được mà cười ra thành tiếng: “Cậu biết gì không, thứ thuốc ông ta cho cậu uống là ‘Âm Dương Sinh Tử Đan’, là Đan có chứa độc do Nhật Nguyệt Thần Giáo bí mật tạo ra”.
Cái gì cơ?
Âm Dương Sinh Tử Đan.
Trần Dương cố ý làm ra vẻ kinh hãi.
“Chắc cậu chưa biết Âm Dương Sinh Tử Đan này lợi hại thế nào đâu nhỉ”, Bạch Hổ Tinh Quân tiếp tục nói: “Cậu nhìn Nhật Nguyệt Nhị Sứ mà xem, Tôn Giả gầy vừa lùn vừa béo, Tôn Giả béo lại vừa cao vừa gầy, cậu có biết tại sao không?”.
Nghe thấy lời này của Bạch Hổ Tinh Quân, Trần Dương cũng vô cùng tò mò, hai người này một cao một thấp, một gầy một béo, nhưng tên gọi với tướng mạo lại không giống nhau
“Cậu nhìn Tôn Giả gầy, hắn vốn là một mỹ nam có tiếng ở Băng Hoả Đảo, vóc dáng cao to, xưng là Mạnh Thường Quân mặt ngọc. Nhưng do uống phải Âm Dương Sinh Tử Đan lại không kịp thời uống thuốc giải, kết quả biến thành bộ dạng vừa xấu vừa béo như bây giờ”.
“Còn Tôn Giả béo cũng là một lực sĩ nổi tiếng ở Băng Hoả Đảo, vô cùng khoẻ mạnh. Cũng vì không kịp uống thuốc giải mà có bộ dạng như ma quỷ thế này”, dứt lời, Bạch Hổ Tinh Quân tức giận nhìn Uông Thần Thông, nói: “Cậu có biết con chó này đang làm gì không? Ông ta đang bế quan! Ông ta coi tính mạng của những đệ tử trong giáo chỉ như cỏ rác, vậy tại sao chúng ta không lật đổ ông ta đi?”.
“Thảo nào!”, Trần Dương nhìn sang phía Nhật Nguyệt Nhị Sứ bên kia, phát hiện bọn họ trầm mặc không lên tiếng, có lẽ đang ngầm thừa nhận lời nói của Bạch Hổ Tinh Quân.
“Thánh...... Thánh Tử giết hết bọn họ đi, tôi...... tôi sẽ phong cậu làm ứng cử viên cho chức Giáo chủ”, lúc này, Uông Thần Thông mới lên tiếng sau một hồi im lặng
Xì xào!
Vừa dứt lời, toàn bộ mọi người đều không nhịn được mà hít khí lạnh.
Ứng cử viên cho chức Giáo chủ?
Đây không phải là trò đùa đâu!
Đợi đến khi Uông Thần Thông chết đi, Trần Dương chính là Giáo chủ tiếp theo.
“Ha ha...... Trần Dương, cậu đừng nghe lời ông ta dụ dỗ”, Triệu Uy Vũ ở bên cạnh vội vàng nói: “Trần Dương, Uông Thần Thông vô cùng ghê gớm, ông ta đã làm Giáo chủ ít nhất hai, ba mươi năm rồi, chỉ sợ không sớm thì muộn ông ta cũng sẽ ra tay với cậu”.
Vừa nói, hắn vừa đưa mắt ra hiệu với Bạch Hổ Tinh Quân.
“Đúng thế, bằng không bây giờ cậu ép tên chó này giao thuốc giải của Sinh Tử Âm Dương Đan ra, sau đó giết hết đám người này, hai người chúng tôi sẽ tôn cậu làm Giáo chủ!”, Bạch Hổ Tinh Quân dẫn dắt từng bước: “Cậu nhìn Giáo chủ phu nhân xinh đẹp tới nhường nào chứ, chỉ cần cậu có thể lên làm Giáo chủ, cô ta sẽ thuộc về cậu”.
Trần Dương ngẩn người, dường như đang suy xét lời nói của Bạch Hổ Tinh Quân.
Đúng lúc này, từ xa có một bóng người bay đến, trong tay hắn ta cầm một thanh dao găm sắc lẹm, hướng thẳng về phía tim của Trần Dương
“Thánh Tử, cẩn thận!”.
“Cẩn thận!”.
Nhưng tốc độ của người đó quá nhanh, gần như trong chớp mắt đã đứng trước mặt Trần Dương.
“Trần Dương......”, Mộc Thuyên vội vàng hét lên, nhưng vì trúng phải Bi Dậu Thanh Phong, giọng của cô ta không được lớn lắm.
“Chết đi!”, gương mặt Lạc Bân lộ vẻ điên cuồng.
Thằng cha này trúng phải Bi Dậu Thanh Phong mà chẳng bị sao cả, hắn nhất định phải chết! Nhất là bên chân vừa nãy đã khiến hắn bị thương không hề nhẹ, nên ban nãy hắn mới nằm ở một bên giả chết, chỉ đợi đến thời khắc này.
Khi dao găm sắp đâm vào lồng ngực Trần Dương.
“Cái gì cơ!”, Lạc Bân trợn trừng mắt, Trần Dương trước mặt hắn đã biến mất.
“Này, bên đây mà!”, Trần Dương vừa nãy đã dùng sức mạnh cao nhất của Phù Du Công, dễ dàng trốn thoát khỏi đòn đánh lén của Lạc Bân.
Lạc Bân lập tức quay người, còn chưa kịp vung dao găm, nắm đấm của Trần Dương đã ghim thẳng vào mặt hắn.
“Bịch!”, mặt hắn đã hứng trọn nắm đấm của Trần Dương, khiến hắn bay ra xa.
A!
Lạc Bân ngã ra đất nôn ra bãi máu lớn, hắn đảo mắt, hoảng sợ nhìn Trần Dương: “Cậu đừng giết tôi, cậu không được giết tôi, mười phút nữa thôi, đệ tử của Thần Long Giáo sẽ tới đây, đến lúc đến cậu cũng sẽ phải chết thôi!”.
Cái gì cơ?
Nghe thấy lời này của Lạc bân, mọi người đều bị sợ hãi.
“Cậu tha cho tôi đi, đến lúc tôi về Thần Long Giáo, tôi nhất định sẽ giúp cậu mời......”
“Bịch!”.
Hắn còn chưa nói xong, Trần Dương đã đập vào đỉnh đầu Lạc Bân, ngay lập tức máu ở đầu hắn chảy ra xối xả.
Cảnh máu me tanh tưởi này đã làm mọi người sợ chết khiếp, nhất là lúc Chu Tước Tinh Quân bị máu của Lưu Bân bắn lên người, đôi mắt xinh đẹp của cô ta nhìn sang Trần Dương, mang một biểu cảm khó hiểu.
Hai người Bạch Hổ Tinh Quân và Huyền Quan Tinh Quân đều sợ mất mật, bọn họ không thể ngờ rằng Trần Dương lại giết chết Lưạc Bân ngay tại chỗ, hơn nữa còn dùng cách thức tanh tưởi như thế.
“Cứu tôi với, Thánh Tử...... xin đừng giết hai người chúng tôi...... xin cậu đấy......”, Bạch Hổ Tinh Quân sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu trước Trần Dương.
“Thánh Tử, tôi biết trước kia lúc phu nhân đã phong cậu làm Thánh Tử, tôi đã lên tiếng ngăn cản, nhưng tôi không cố ý nhằm vào cậu đâu, cậu tha lỗi cho tôi , từ nay về sau tôi...... tôi không dám nữa đâu......”, Triệu Uy Vũ thấy bọn họ quỳ trước Trần Dương, hắn sợ đến nỗi sắp đái ra quần đến nơi rồi.
“Mau đưa thuốc giải ra đây”, Trần Dương nhìn hai người họ: “Giao ra đây, tôi sẽ tha mạng cho hai người!”.
“Không...... không được giao ra, nếu giao thuốc giải ra chắc chắn chúng tôi sẽ chết!”, Bạch Hổ Tinh Quân lắc đầu quầy quậy: “Đến khi Uông Thần Thông đưa thuốc giải chắc chắn ông ta sẽ tự tay giết chết chúng tôit”.
“Không sai, bây giờ người của Thần Long Giáo sắp đến đây rồi, Thánh Tử, chỉ cần cậu giết chết tên chó già họ Uông......”
“Bịch!”.
Triệu Uy Vũ còn chưa nói xong, Trần Dương đã tức giận vả hắn một cái, chỉ thấy gương mặt anh tràn đầy sát khí, nói: “Không đưa thì tôi sẽ giết chết mấy người ngay lập tức!”.
Đùa gì thế không biết, đợi đến lúc người của Thần Long Giáo đến, hắn phải làm sao chứ? Lại còn Mộc Thuyên, hắn chỉ có thể để cô ta rơi vào tay địch.
“Thánh Tử, cậu dừng tay đã!”, Mộc Thuyên yếu ớt nói: “Tôi có thể thề, chỉ cần Bạch Hổ Tinh Quân và Huyền Võ Tinh Quân đưa thuốc giải, tôi tuyệt đối không nhắc lại chuyện cũ nữa.......”
“Đúng, tôi cũng xin thề, từ nay về sau không nhắc lại chuyện cũ”, lúc này Uông Thần Thông cũng chậm rãi mở miệng nói: “Chỉ cần bọn họ lấy thuốc giải ra, bọn họ đúng là có tội nhưng niệm tình công lao, tôi xin đảm bảo sẽ không ra tay với bọn họ!”.
Thấy Giáo chủ và phu nhân nói thế, Bạch Hổ Tinh Quân nhìn Triệu Uy Vũ, nói thật, hắn ta rất sợ, nếu đưa thuốc giải có khi còn giữ được mạng sống.
“Đưa cho cậu ta......”, Triệu Uy Vũ bưng một bên mặt sưng tấy, ậm ờ nói.
Hắn thực sự sợ lắm rồi, hắn không muốn giống như Lưu Bân, phọt cả não mà chết.
“Được thôi, hy vọng các người có thể giữ lời thề!”, nói dứt lời, Bạch Hổ Tinh Quân lấy ra một miếng Đàn Hương từ trên người: “Đốt miếng Đàn Hương này lên có thể giải được Bi Dậu Thanh Phong”.
Năm phút sau, người trong đại điện dần khôi phục khí lực.
Lúc này Uông Thần Thông đã hồi phục bình thường, ông ta đứng dậy nhìn đám người Nhật Nguyệt thần giáo: “Mọi người đứng dậy hết đi, đi theo thôi giết chúng!”.
Vừa dứt lời, Nhật Nguyệt Nhị Sứ, Thương Long Tinh Quân, Chu Tước Tinh Quân toàn bộ đều quỳ xuống: “Vâng, xin nghe theo ý chỉ của Giáo chủ”.
Nói xong, bọn họ liền đem theo thuộc hạ của mình, hừng hực khí thế đi ra ngoài đại điện.
“Thánh Tử, cậu đừng đi, hãy ở lại bảo vệ phu nhân!”, Uông Thần Thông thi triển thân pháp xông ra ngoài đại điện.
Nhưng trước khi rời đi, ông ta đã đánh ngất Bạch Hổ Tinh Quân và Huyền Vũ Tinh Quân.
Lúc này, trong đại điện trống huơ trống hoắc, trừ hai kẻ ngu ngốc đang hôn mê, những người còn lại đều đã đi theo Uông Thần Thông để giết địch.
Mộc Thuyên trừng mắt nhìn Trần Dương, vừa nãy lúc Lưu Bân làm loạn, cô ta thực sự sợ chết đi được.
Nhưng cô ta vẫn hơi tò mò, tại sao Trần Dương trúng Bi Dậu Thanh Phong nhưng lại chả bị sao cả?
Phải biết rằng Bi Dậu Thanh Phong này không mùi không vị, là một trong mười mê hương mạnh nhất trong thiên hạ, đến cả Giáo chủ cũng không kịp tránh mà trúng chiêu, nhưng anh lại hoàn toàn bình thường.
Nghĩ đến đây, Mộc Thuyên tò mò nhìn Trần Dương, cô ta hỏi: “Tại sao anh trúng Bi Dậu Thanh Phong nhưng vẫn không bị sao cả?”.
Trần Dương mỉm cười nhưng không nói gì cả, thực ra không phải anh không sao cả mà do anh đã dùng thuốc giải.
May là có “Tẩy Cận Diên Hoa Đan”, bằng không hôm nay anh cũng phải chết.
“Tôi cũng không rõ, nói không chừng trời sinh tôi trúng độc không sao”, Trần Dương cười nói.
“Hừ, cái đồ láu cá”, thấy Trần Dương không muốn nói sự thật, cô ta cũng không ép, ai mà chẳng có bí mật chứ.
Nhưng cô ta đã đại khái đoán ra được vì sao rồi.
Lần trước khi đan độc của cô ta phát ra, Trần Dương đã luyện ra thuốc giải nên cô ta đoán Trần Dương chắc chắn là uống thuốc giải.
“Đúng rồi, tôi còn tò mò một chuyện nữa”, Mộc Thuyên đứng dậy, đi tới trước mặt Trần Dương nói: “Lúc nãy đề nghị của đám Bạch Hổ Tinh Quân hấp dẫn như thế, tại sao anh không suy nghĩ mà đã từ chối?”.
Trần Dương mỉm cười, trả lời: “Cô muốn tôi nói thật nhay nói dối?”.
“Vậy thì nghe nói dối trước đi!”.
“Tôi một mực trung thành với Nhật Nguyệt Thần giáo, tuyệt đối không hai lòng!”.
Nghe thấy lời nói đĩnh đạc của Trần Dương, Mộc Thuyên phì cười.
Nụ cười thơm ngát ấy khiến Trần Dương kinh ngạc.
“Thế còn lời thật lòng!”, đôi mắt xinh đẹp của Mộc Thuyên nhìn Trần Dương nói.
“Tôi không mong cô xảy ra chuyện gì!”.
Trời!
Nghe Trần Dương nói vậy, tâm hồn thiếu nữ của Mộc Thuyên khẽ dao động, cô ta không kìm được mà trở nên run rẩy.
Anh ta...... vậy là anh ta vì mình sao!