Lấy ra xem thì là điện thoại của mẹ anh gọi tới.
Hỏng rồi, hai ngày nay chỉ lo chơi quên không tới bệnh viện thăm bố mẹ, người làm con như anh cũng tự cảm thấy xấu hổ.
Anh vội vàng nhận điện thoại: "Mẹ. . ."
Điện thoại vừa tiếp tiếng khóc của mẹ anh liền truyền đến: "Tiểu Dương, con mau tới đây, có chuyện lớn rồi!"
Lời mẹ nói khiến trái tim Trần Dương thắt lại, anh vội nói: "Mẹ, có chuyện gì vậy, bệnh tình của bố chuyển biến xấu ạ. . ."
"Không phải, bố mẹ đang ở nhà họ Trần, con mau tới đây, nếu còn không đến bố con liền. . ."
Bà còn chưa kịp nói hết thì điện thoại đã ngắt.
Đầu óc Trần Dương trở nên trống rỗng. . .
Cùng lúc đó, trong đại sảnh trang viên nhà họ Trần.
Ông cụ Trần nghiêm mặt ngồi trên ghế thái sư nhìn đứa con cả của mình bị ấn quỳ trên đất, ông ta nói với gã cầm roi bên cạnh: "Hết cách dạy con, đánh thứ nghiệp chướng này cho ta!"
"Vâng thưa ông!"
Gã kia hơi khom người, đi đến phía sau Trần Thiên Diệu. Soạt một tiếng, tiếng roi vang lên.
Sau đó roi quất mạnh lên người Trần Thiên Diệu.
"A!" Trần Thiên Diệu hét thảm, nơi bị roi quất nhanh chóng chảy ra máu tươi.
"Bố, bố đừng làm vậy. . ." Cố Phương quỳ trên mặt đất liều mạng cầu xin ông cụ Trần tha thứ nhưng ông ta kiên quyết phải trừng phạt Trần Thiên Diệu trước mặt người nhà họ Trần, hoàn toàn không để ý tới bà.
"Bộp, bộp, bộp!"
Hơn mười roi liên tiếp, lưng Trần Thiệu Diệu đã chảy máu đầm đìa. Vết thương trên ngực ông còn chưa lành, hiện giờ bị kích thích như vậy miệng vết thương đã sắp nứt ra.
"Đồ bất hiếu, trước khi ta bế quan đã giao gia tộc cho con, con đã nói với ta thế nào?" Ông cụ Trần vô cùng đau đớn nhìn con cả: "Con không chỉ đánh mất vị trí tộc trưởng, còn nuôi dạy ra một thằng súc sinh đến cả em dâu cũng không buông tha. Nề nếp trăm năm của nhà họ Trần đều bị hai bố con các người làm mất hết rồi."
Trần Thiên Diệu đau khổ nói: "Bố, bố là người nuôi lớn Tiểu Dương mà, sao nó có thể làm ra chuyện như vậy được. Không thể nào!"
"Đồ bất hiếu, bây giờ mà con còn nói đỡ cho thứ nghiệp chướng kia sao. Nói mau, Trần Dương đang ở đâu?"
Chính vì ông cụ Trần là người nuôi lớn Trần Dương cho nên ông ta mới tức giận như thế này. Trần Dương là cháu đích tôn nhà họ Trần, là người thừa kế hoàn mỹ nhất trong gia tộc.
Ông ta vẫn luôn kỳ vọng vào đứa cháu này. Không ngờ ông ta vừa xuất quan, thứ nghiệp chướng này không những đi ở rể mà còn làm vấy bẩn em dâu của chính mình. Danh tiếng nhà họ Trần xây dựng cả trăm năm đều bị nó phá hỏng không còn lấy một chút.
Lúc này Lương Khiết còn muốn thừa cơ nói vài câu nhưng trước đó ông cụ Trần đã mắng cô ta, bây giờ cô ta cũng không dám nói chuyện để tránh ông cụ Trần nói cô ta không biết trên dưới.
Suy nghĩ một chút, Lương Khiết nói thầm với Trần Toàn hai câu.
Trần Toàn nghe xong liền gật đầu, nhịn không được giơ ngón cái với cô ta.
"Ông nội bớt giận." Lúc này Trần Toàn đi đến bên cạnh đỡ ông cụ Trần, nói: "Sức khỏe của ông là quan trọng nhất!"
Nói xong, hắn nhìn về phía Trần Thiên Diệu: "Bác cả, tuy rằng bác là trưởng bối của cháu nhưng đây là sự thật. Chuyện Trần Dương làm vấy bẩn em dâu cả nhà họ Trần đều đã xác nhận. Không thể nào có chuyện tất cả mọi người đều đang nói dối đúng không? Bác xem ông nội đã bị bác làm tức giận rồi, bác vẫn nên kịp thời nhận lỗi đi."
"Nhận? Tại sao tôi phải nhận?" Trần Thiên Diệu lạnh lùng cười: "Tôi lặp lại lần nữa, con tôi chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy."
"Đồ bất hiếu, còn dám mạnh miệng!" Ông cụ Trần tức đến run người: "Đánh, đánh cho ta, đánh tới khi nó thừa nhận mới thôi!"
Lúc này Trần Toàn vờ vịt nói: "Ông nội, đừng đánh nữa, nếu đánh nữa bác cả sẽ. . ."
"Không được nói đỡ cho đồ bất hiếu này." Ông cụ Trần đẩy tay Trần Toàn ra lạnh giọng nói: "Dạy con không được thì bố phải chịu, hôm nay ta sẽ dạy nó làm người."
"Còn ngẩn ra đấy làm gì, đánh, đánh cho ta!" Ông cụ Trần quát gã cầm roi.
"Vâng, thưa ông!"
Gã cầm roi không biết phải làm sao, đành phải tiếp tục đánh.
Thấy vậy Trần Toàn không nhịn được nhìn vợ, Lương Khiết mỉm cười giơ ngón cái với hắn. Đương nhiên không có ai nhìn thấy chuyện này.
"Bộp, bộp, bộp!"
Liên tiếp hơn mười roi, Trần Thiên Diệu cắn chặt răng không kêu một tiếng.
Ông không tin con trai mình sẽ làm chuyện như vậy, cho dù bị đánh chết ông cũng sẽ không thừa nhận!
"Bố, con xin bố tha cho Thiên Diệu đi, anh ấy vừa mới phẫu thuật xong, chỉ còn chưa tiêu!"
Cố Phương quỳ gối bị người giữ chặt không thể động đậy, khóc lóc cầu xin ông cụ Trần tha thứ.
"Cô đừng tưởng rằng tôi sẽ mềm lòng." Ông cụ Trần cai quản nhà họ Trần nhiều năm, đưa nhà họ Trần từ một gia tộc hạng ba trở thành gia tộc hạng nhất. Chuyện ông ta đã quyết ai cũng không thể thay đổi.
"Bố, đừng đánh nữa, xin bố đừng đánh nữa. . ."
Lúc này vết thương ở ngực Trần Thiên Diệu đã nứt ra một vết nhỏ, máu tươi từ từ chảy ra thấm ướt áo trắng
.
Nếu đánh tiếp, miệng vết thương nứt ra có thể sẽ thật sự mất mạng.
"Aiz, thật sự là chết đến nơi rồi còn cứng miệng không chịu nhận sai lại muốn tìm cách giành lấy sự thương hại của mọi người, đúng là buồn cười." Lương Khiết ở một bên thêm dầu vào vào lửa.
Nhưng lúc này cô ta đã biết điều hơn không đứng ra, cũng không chỉ đích danh ai. Ông cụ Trần muốn giáo huấn cô ta cũng không có lý do.
Quả nhiên ông cụ Trần chỉ liếc cô ta một cái chứ không nói gì.
"Hừ, lòng thương hại của chúng ta chỉ dành cho người nhà!"
"Đúng vậy, nhà Trần Dương ăn cây táo rào cây sung, đã sớm bị trục xuất ra khỏi gia tộc. Bọn họ không phải người nhà họ Trần!"
Mỗi người góp vào một câu, lúc này không biết ai nói: "Ông nội, ba người nhà Trần Dương làm bại hoại gia phong, nếu không ngăn chặn chỉ e danh dự trăm năm của nhà họ Trần sẽ bị hủy hoại trong chớp mắt."
"Xin ông nội nghiêm trị ba người nhà Trần Dương."
"Xin ông nội nghiêm trị. . ."
Người nhà họ Trần đồng loạt xin ông cụ Trần nghiêm trị cả nhà Trần Dương.
Nghe mọi người nói vậy, ngực ông cụ Trần thắt lại. Ba người nhà Trần Dương rốt cuộc đã làm ra những chuyện gì mới có thể khiến cả nhà họ Trần đều yêu cầu nghiêm trị. Lúc này ông cụ Trần đã hoàn toàn tin tưởng Trần Dương gây ra lỗi lầm lớn.
"Người đâu, dùng tộc pháp!"
Gì cơ!
Không ngờ ông nội dùng đến cả tộc pháp.
Sắc mặt Trần Thiên Diệu trắng bệch. Ông đã từng làm tộc trưởng, sao có thể không biết sự đáng sợ của tộc pháp được.
Nhà họ Trần là gia tộc trăm năm lịch sử, có hai bộ gia quy.
Bộ thứ nhất là gia pháp nhà họ Trần, do ông nội Trần Thiên Diệu lập ra, nếu có người trong gia tộc vi phạm sẽ phải chịu gia pháp.
Bộ thứ hai là tộc pháp, bắt nguồn từ cuối thời nhà Thanh, khi đó triều đại phong kiến chưa chấm dứt, người trong tộc phạm phải tội ác mất hết tính người sẽ bị xử lý theo tộc pháp.
Có thể nói sự sống chết của người trong tộc đều do tộc trưởng quyết định.
Sau khi ông cụ Trần nắm quyền, mấy chục năm qua tộc pháp chưa hề được dùng đến, không ngờ hôm nay ông cụ Trần lại dùng đến tộc pháp.
Người nhà họ Trần từ nhỏ đã phải học thuộc lòng cả hai bộ gia quy đương nhiên biết sự đáng sợ của tộc pháp!
Ba chém sáu đâm, nhốt lồng heo, bồn bọ cạp, cắt lưỡi, xăm mặt. . .
Có thể nói đây là tộc pháp tàn ác nhất.
Dựa theo tộc pháp, người trong tộc làm vấy bẩn em dâu sẽ bị nhốt lồng heo.
Nhưng Trần Thiên Diệu là bố chịu thay con, tội không đáng chết, cho nên phải chịu hình phạt châm kim!
Hình phạt châm kim cũng gọi là cắm châm, dùng một cây châm nhỏ dài đâm vào kẽ ngón tay.
Mười ngón tay dẫn thẳng tới tim, tay nhức tim đau. Loại hình phạt này nghĩ đến thôi cũng đã đủ đáng sợ.
Có người nhanh chóng mang kim châm cần thiết cho hình phạt tới.
Trong khay có một loạt những cây châm vừa dài vừa nhỏ, mọi người vừa thấy liền câm như hến. Bọn họ muốn trừng phạt cả nhà Trần Dương nhưng cũng không nghĩ tới mức này, trực tiếp dùng tộc pháp.
Hình phạt này có thể người ta đau đớn đến chết.