• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày sau khi mọi việc đã dần ổn định Nguyệt Lan trở về Huyền Không đại lục,Phi Tuyết nhất quyết theo đi.

Bây giờ nàng đã đạt đến cảnh giới Thần rồi nên vấn đề đi lại không phải phụ thuộc nữa,nàng không muốn kinh động đến hiệp hội luyện đan sư Tây Thành nên nàng trực tiếp trở về Đông Lâm quốc luôn.

Nàng rời đi cũng một thời gian lâu rồi,lúc nàng vừa về đến nơi đã gây đến sự chú ý của mọi người.

Một thiếu nữ đẹp như tranh vẽ,giữa trán hiện lên một bông tuyết liên đẹp không sao kể xiết.Nàng cùng mọi người chầm chậm bước vào cổng thành.

Nàng đi thẳng một mạch về đến phủ,nơi này có nhiều kỉ niệm và hồi ức đẹp của nàng,ở đây nàng nhận được tình yêu thương vô bờ bến của phụ mẫu cùng đệ đệ.

Nàng bất giác bỗng nghe thấy tiếng xì xào bán tán :

"Sợ rằng gia chủ Dạ gia không sống được lâu lắm,nghe nói đã mời nhiều danh y lắm rồi,e là lành ít dữ nhiều ".

Nàng bàng hoàng giật mình gia chủ Dạ gia không phải là phụ thân của nàng hay sao ,nàng quay sang vội vã hỏi người vừa nói :

"Vị huynh đệ này người vừa nói là Dạ gia chủ nào mà vì sao ông ấy lại bị thương ".

Người kia giật mình trước vẻ đẹp của nàng liền nói :

"Cô nương chắc ở nơi khác đến Dạ gia chủ là Dạ Thư Hùng chứ ai,ông ta bị đệ đệ của mình thông đồng với người Hỏa gia hãm hại may mà thời gian vừa rồi có Đại trưởng lão hết lòng chống đỡ nên mới qua được cục diện này,ta nghe nói bị nặng lắm không biết sống chết ra sao ".

Nguyệt Lan tức giận hét lên :

"Dạ Thư Bá ông không muốn sống nữa rồi ,dám đụng vào người thân của ta ".

Nàng như một làn gió biến mất,người nam nhân vừa rồi giật mình dụi mắt tưởng mình nhìn lầm,Lâm Thanh dẫn Nguyệt Cầm và Phi Yến vội vàng về phủ.

Nguyệt Lan chỉ trong chớp mắt đã có mặt ở phủ,trong phủ lúc này tang thương vô cùng,mọi ý chí khi nàng ra đi đã không còn,một số người đã rời bỏ Dạ gia,gia nhập vào đám người của Nhị thúc nàng.



Bây giờ chỉ lại một nửa đệ tử và một số trưởng lão,mọi người đều nói nàng đã chết ở Thiên Huyền đại lục rồi sẽ không quay về nữa.

Lúc quản gia nhìn thấy nàng ông còn tưởng mình nhìn lầm mãi lúc sau Nguyệt Lan cất tiếng hỏi ông mới sực tỉnh ông hò lên trong vui sướng :

"Quận chúa đã trở về,lão gia chủ được cứu rồi".

Mọi người từ trong nhà nghe thấy động tĩnh lạ vội chạy ra,đi đầu là mẫu thân nàng rồi tiếp đến đệ đệ sau cùng là Đại trưởng lão và các trưởng lão khác.

Mẫu thân và đệ đệ vội chạy đến ôm chầm lấy nàng khóc sướt mướt.Dạ Nguyệt Thần lúc này đã cao lớn hơn giọng trách móc :

"Tại sao tỷ lại đi lâu như thế có biết mọi người trong nhà lo lắng cho tỷ thế nào hay không ?".

Nàng mỉm cười quay sang nhìn mẫu thân nàng hốt hoảng hỏi :

"Sao con mới rời đi mấy năm mà tóc người sao lại thành ra thế này,dung nhan người ..."

Lam Như Ngọc nở nụ cười gượng gạo nói :

"Ta không sao con về là tốt rồi,cảm ơn ông trời đã phù hộ cho con được bình an ".

Nguyệt Thần vội vàng nói :

"Mẫu thân vì nghe tin tỷ bị chết ở đại lục Thiên Huyền ngày đêm khóc lóc rồi lại vì chuyện phụ thân bị thương nên trong một đêm tóc người mới bạc trắng như vậy ".

Nguyệt Lan vỗ nhẹ tay bà rồi nói :

"Con xin lỗi vì đã đi quá lâu để mọi người lo lắng cho con ".



Rồi nàng quay sang nói với đại trưởng lão :

"Thời gian qua vất vả cho ông rồi ".

Đại trưởng lão vội vàng xua tay nói :

"Ta không cực khổ chút nào,thời gian qua may mà có Phong Lan cô nương cùng với thế tử và đám người Lăng Vân nên ta cũng đỡ vất vả ".

Nàng gật đầu rồi quay qua hỏi :

"Tình hình phụ thân ta thế nào rồi ".

Đại trưởng lão lắc đầu nói :

"Không biết gia chủ trúng phải loại độc gì mà chúng ta đã tìm biết bao nhiêu danh y cũng không chữa khỏi được cho người".

Thời gian này Dạ Thư Bá cứ đến đây thúc dục bắt bọn ta phải giao chức vị gia chủ ra nếu không sẽ huyết tẩy Dạ gia,cũng may quận chúa về kịp.

Nguyệt Lan vội vàng đi vào phòng của phụ thân,nhìn người nằm im bất động trên giường người xanh xao vàng vọt nàng cảm thấy đau lòng.

Nàng vội vàng đỡ người dậy lấy một viên tục mệnh đan ra đút vào miệng cho người,thật thần kỳ chỉ một lúc sau lão gia chủ như được bổ sung linh khí từ từ cử động tay chân rồi mở mắt ra.

Mọi người ai cũng vui mừng nhất là Lam Như Ngọc và Dạ Nguyệt Thần.

Đại trưởng lão xúc động,ông biết mà chỉ cần cố gắng cầm cự đại tiểu thư về là tất cả mọi việc sẽ đều được giải quyết hết.

Vừa lúc đấy Lâm Thanh ,Nguyệt Cầm và Phi Yến vừa về đến phủ thì gặp đúng Dạ Thư Bá đang gây sự ở ngoài cửa.

Phi Yến và Nguyệt Cầm điên tiết lao lên chiến đấu,chỉ một lúc sau toàn bộ người của Dạ Thư Bá đã ngã lăn ra đất,trọng thương nghiêm trọng,kêu la oai oái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK