• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Lan tức giận bùng nổ,Chu Tước phun ra một ngọn lửa bọn chúng giật mình bỏ chạy tán loạn,trận pháp lung lay rồi đổ xuống.

Mắt cô nương đó sáng rỡ khi nhìn thấy tiểu Phượng Hoàng,lúc này Chu Tước đang tức giận toàn thân nó đỏ chót,ánh mặt trời chiếu lên khiến lông đuôi nó lấp lánh.

Cô nương đó hét lên :

"Bắt lấy con phượng hoàng đó cho ta,nó thật là đẹp ".

Chu Tước vẻ mặt khinh thường,lúc này Nguyệt Lan đang chạy lại đỡ Cửu Vỹ Hồ,nàng đút vào miệng nó một viên tam thống đan và hoàn hồn đan.

Một lúc sau vết thương từ từ khép lại,linh lực cũng được phục hồi rồi biến trở về hình dáng con người nàng ấm ức nói :

"Chủ Nhân bọn chúng chơi gian lừa ta vào trận pháp chứ nếu không còn lâu mới là đối thủ của ta ."

Nguyệt Lan căn dặn Chu Tước bảo vệ Nguyệt Cầm,nàng từ từ tiến đến đám người kia giọng lạnh lùng :

"Dám làm Nguyệt Cầm bị thương các ngươi đáng chết ".

Lúc này nàng tỏa ra uy áp của thánh sư cao kỳ,mọi người toàn bộ hộc máu tại chỗ,bọn họ kinh ngạc người con gái kia là ai tại sao tu vi lại khủng bố như thế.

Cô nương kia lau vết máu trên miệng giọng thách thức nói :

"Ta là nhị tiểu thư của Mộ Dung gia ngươi dám làm gì ta chứ ".

Nguyệt Lan mỉm cười giọng lạnh lùng :

"Cho dù là ông trời làm thương người của ta thì phải chịu nhận lấy hậu quả."



Nàng đưa tay kết ấn,từng bông tuyết bay đầy trời,nó như những mũi tên nhọn hoắt,cả một rừng cây phiến lá đã bị lớp băng bao phủ,mọi người ở đây cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Bọn họ đều run cầm cập sợ hãi,không biết bọn họ đã chọc vào đối thủ đáng sợ gì vậy.

Nguyệt Lan vẫy tay toàn bộ những mũi tên băng đó bắn thẳng về phía bọn họ,máu tươi tuôn xối xả họ hét lên đau đớn,nàng khống chế tốc độ của mình rồi nói :

"Nể tình Mộ Dung Phi Tuyết ta tha mạng cho các ngươi,lần sau thử làm bị thương người của ta một lần nữa các ngươi không tránh khỏi cái chết đâu ".

Nàng đỡ Nguyệt Cầm lên lưng Chu Tước rồi bay đi,để lại cho họ bóng lưng tuyệt đẹp.

Mấy người thoát chết trong gang tấc thầm thở phào,họ tưởng mình đã chết rồi kia chứ,may mà nhờ Đại tiểu thư bọn họ mới tránh được kiếp nạn lần này.

Cô nương kia nghiến răng kèn kẹt,lại là Mộ Dung Phi Tuyết cô ta là cái thá gì cơ chứ,muốn lên mặt với ta ư,chỉ là đồ khắc mẫu thân bị bỏ rơi mà thôi.Mẫu thân ta mới là chủ nhân của Mộ Dung gia,ngươi tài giỏi thì sao lấy gì để tranh với ta..

Người con gái này không ai khác chính là Mộ Dung Nhược Hàn nhị tiểu thư của Mộ dung gia,tỷ muội cùng cha khác mẹ với Mộ Dung Phi Tuyết.

Vì vụ việc Mộ Dung Phi Tuyết được đặc cách nhận làm đệ tử thân truyền Thượng Quan Hạ Vũ là hiệu trưởng của Linh Tông học viện cô ta đã ghanh gét lắm rồi.

Nghe đâu mẫu thân của Mộ Dung Phi Tuyết là bằng hữu duy nhất của Thượng Quan Hạ Vũ nên mới có đặc cách này.

Cô quay đầu sang lườm bọn người nằm dưới đất ánh mắt ghét bỏ rồi nói :

"Lũ các ngươi là lũ phế vật,không được tích sự gì cả,Mộ Dung ta nuôi các ngươi chỉ phí công",

Rồi cô ta tức giận xuống núi,mọi người thở dài lắc đầu rồi dìu nhau cùng xuống núi.Bọn họ không hiểu sao Đại tiểu thư giỏi giang như thế lại không được lòng gia chủ.



Mà mẹ con Nhị Tiểu thư tình tính đã xấu,tu vi lại chẳng ra sao nhưng lại rất được lòng,bọn chúng theo chủ nhân như vậy thật quá thiệt thòi mà.

Nguyệt Lan quay về Linh Tông học viện thì đã thấy Lâm Thanh đứng ở cửa từ sẵn,Nguyệt Lan cũng giật mình liền hỏi :

"Có chuyện gì tại sao ngươi lại ra đây ?".

Lâm Thanh liền quay ra nhìn Nguyệt Cầm rồi trả lời :

"Thuộc hạ cảm nhận được nàng sảy ra chuyện nên không yên tâm đứng đây đợi cả ngày nay rồi".

Rồi chạy lại phía Nguyệt Cầm hỏi :

"Nàng ổn chứ,từ hôm qua đến giờ ta cảm nhận được đau đớn của nàng nhưng không biết lý do tại sao ".

Nguyệt Lan cũng thấy thắc mắc quay mà tò mò nhìn về phía Nguyệt Cầm.

Nàng cúi đầu xuống lí nhí trả lời :

"Tộc Thanh Khâu chúng ta có một bí thuật,thông tâm linh,giữa hai người yêu nhau thật lòng thì nếu người kia bị thương thì người còn lại sẽ cảm nhận được,ta sợ chàng bị thương nên mới dùng đến nó,ai ngờ người bị lại là ta ".

Lúc này hai người mới thầm hiểu ra vấn đề liền cười khúc khích nàng nói :

"Vậy hai người tự nói với nhau đi nhé,thương thế của Nguyệt Cầm đã hồi phục rồi không đáng lo,ta về nghiên cứu đan dược đã ".

Nói rồi nàng bay về hướng phòng mình,nàng đang rất nóng lòng thử đan dược cấp tám,lần này thì không luyện trong Tử Nguyệt Tháp được phải thử ở ngoài thôi.

Vì theo ghi chép đan dược từ cấp tám không luyện được trong tháp, thảo nào mấy lần nàng luyện không thành công một phần cũng vì nguyên do này .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK