Huyễn điểu thánh thú sợ sệt quát lên:
"Tất cả các ngươi mau nín thở,hương thơm có độc ".
Bọn chúng đều nín thở,Nguyệt Lan bay người lên đưa tay kết ấn,những bông tuyết kết hợp với những quả cầu lửa như xé gió lao đến khiến bọn chúng bỏ chạy tan tác.
Những con cấp bậc thấp thì bị trúng chiêu kêu gào thảm thiết,khung cảnh thật náo loạn.
Đông Phương Ngạo Thiên cùng hai cô ả kia nhìn không chớp mắt,đây mà là thực lực thật sự của Nguyệt Lan hay sao.
Tên Huyền Điểu thánh thú kia hoảng sợ hét lên:
"Cô ta là ma pháp sư ngũ hệ đã đặt đến tu vi bán thần rồi,chúng ta không phải là đối thủ,lập tức rút lui ".
Bọn Huyễn Điểu nghe thấy thì sợ hãi,nghe lời đại vương bổ chạy tán loạn.Tộc Huyền Điểu của bọn chúng đã ít ỏi nay mà bị diệt thêm mấy con nữa thì làm sao là đối thủ của các tộc còn lại.
Nguyệt Lan nhìn bọn chúng tháo chạy nhưng không đuổi theo,nàng không muốn đuổi cùng giết tuyệt vì dù sao chúng cũng chưa làm hại người của nàng.
Mọi thứ đều có quy luật thiên địa tuần hoàn nên nàng không muốn phá vỡ quy tắc của nó.
Nàng quay ra nhìn hai cô nàng kia,lúc này đang hoảng sợ,đau đớn vì bị vết thương hành hạ,nàng đưa cho bọn chúng hai viên nhất phẩm đan để chữa lành vết thương ngoài da.
Còn hai vết thương trên mặt thì nàng không chữa được,không phải là nàng không có cách mà là vì nàng ghét tính cách ngang tàng và hống hách nên nàng mới không giúp.
Hai cô ả vội vàng uống hai viên nhất phẩm đan vào để chữa thương,bây giờ hai cô phải phải khôi phục lại thực lực đã rồi tính sau.
Lúc này Ngạo Thiên và Hiên Viên Thác còn chưa thoát ra được lời nói của Huyền Điểu thánh thú,Hiên Viên Thác run run hỏi:
"Dạ cô nương những điều con Huyền Điểu nói có phải là thật không?".
Nguyệt Lan cười:
"Không phải huynh đã nghe rồi sao,ta vừa mới tấn cấp không lâu mà thôi ".
Bất ngờ mà Nguyệt Lan đưa tới quá sốc,thiên tài gia tộc như hai người có xá là gì đúng là có câu nói:"Núi cao còn có núi cao hơn " không có sai mà.
Nguyệt Lan chầm chậm nói:
"Thời gian rời khỏi bí cảnh còn mấy hôm,bây giờ để đề phòng bất trắc Huyền Điểu quay lại trả thù chúng ta sẽ tập trung một chỗ để an toàn."
Mọi người đều hưởng ứng,nhất là hai cô ả kia,bây giờ mà tách ra các cô không bị xé xác mới là lạ.
Mọi người tập trung tu luyện,còn mấy ngày là rời khỏi nơi đây rồi.
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa,mấy ngày nay không thấy một con linh thú nào đến quấy rầy,mọi người cũng yên tâm phần nào.
Cuối cùng cũng đến thời hạn ba tháng rời bí cảnh,một luồng ánh sáng mạnh chiếu lên toàn thân họ rồi hút toàn bộ ra ngoài.
Lúc mọi người mở mắt ra thì đã thấy hiệu trưởng và các vị trưởng lão đứng chờ ở đấy.
Hiệu trưởng đến gần rồi hỏi giọng niềm nở:
"Lần này các con thu hoạch tốt chứ,có kì ngộ gì lớn không?".
Bất giác ông quay sang hai người Lục Cẩm Hy và Lục Cẩm Vân sững sờ hỏi:
"Chuyện như thế nào,tại sao hai ngươi lại bị thương thành ra như vây? ".
Đại trưởng lão thấy vậy vội vàng chen lên khi nhìn thấy gương mặt hai đồ đệ của mình như thế cũng hoảng sợ.
Như bị ủy khuất hai cô nàng bật khóc nức nở nhìn về phía Nguyệt Lan và Ngạo Thiên.
Hiên Viên Thác sợ hai cô ả lại xuyên tạc câu chuyện vội đứng lên kể rõ sự tình,nghe đến đâu mọi người lắc đầu đến đấy,hai cô ả thấy thế xấu hổ vội vàng chuồn về mất.
Nguyệt Lan đứng lên nói:
"Xin lỗi sư phụ và đại trưởng lão con đã cố hết sức mình giữ lại mạng cho hai nàng ấy rồi ".
Hiệu trưởng và đại trưởng lão lắc đầu thở dài nói:
"Ta không trách các con,họa là do bọn chúng gây ra,nếu không ích kỉ bỏ chạy để lại mọi người chiến đấu sẽ không sảy ra sự việc như thế,âu cũng là quả báo mà bọn chúng nên nhận."
Mọi người cùng nhau ra về,ánh mắt Thượng Quan Hạ Vũ nhìn nàng nửa muốn nói nửa không.
Nguyệt Lan trầm giọng hỏi:
"Sư phụ người có chuyện gì muốn nói với con sao?".
Cuối cùng đắn đo một lát ông mới nói:
"Nguyệt Lan ta muốn nhờ con một việc ".
Nguyệt Lan tò mò hỏi lại:
"Có chuyện gì vậy sư phụ,người cứ nói đi xem con có giúp được gì không?".
Ông giọng run run nói:
"Mộ Dung Phi Tuyết mất tích rồi,ta rất lo lắng cho sư tỷ của con,nó là con gái của một vị bằng hữu ta,trước khi lâm trung nàng ấy có nhờ ta chăm sóc con bé.Thật ra con bé đó có cuộc sống khổ lắm,bị chính người thân mình hắt hủi xa lánh.Cũng may nó chịu phấn đấu,cũng là thiên tài,tuy nhỏ tuổi nhưng cũng là ma pháp sư song hệ cho nên vẫn còn giá trị cho gia tộc".
Ông xúc động một lúc rồi nói tiếp:
"Lần này con bé bị gia tộc gọi về đúng vào lúc chuẩn bị tiến vào bí cảnh ta đã sinh nghi rồi,các con vào một tháng ta truyền âm cho sư tỷ con nhưng không được hồi đáp,ta rất lo lắng cho nó ".
"Tất cả các ngươi mau nín thở,hương thơm có độc ".
Bọn chúng đều nín thở,Nguyệt Lan bay người lên đưa tay kết ấn,những bông tuyết kết hợp với những quả cầu lửa như xé gió lao đến khiến bọn chúng bỏ chạy tan tác.
Những con cấp bậc thấp thì bị trúng chiêu kêu gào thảm thiết,khung cảnh thật náo loạn.
Đông Phương Ngạo Thiên cùng hai cô ả kia nhìn không chớp mắt,đây mà là thực lực thật sự của Nguyệt Lan hay sao.
Tên Huyền Điểu thánh thú kia hoảng sợ hét lên:
"Cô ta là ma pháp sư ngũ hệ đã đặt đến tu vi bán thần rồi,chúng ta không phải là đối thủ,lập tức rút lui ".
Bọn Huyễn Điểu nghe thấy thì sợ hãi,nghe lời đại vương bổ chạy tán loạn.Tộc Huyền Điểu của bọn chúng đã ít ỏi nay mà bị diệt thêm mấy con nữa thì làm sao là đối thủ của các tộc còn lại.
Nguyệt Lan nhìn bọn chúng tháo chạy nhưng không đuổi theo,nàng không muốn đuổi cùng giết tuyệt vì dù sao chúng cũng chưa làm hại người của nàng.
Mọi thứ đều có quy luật thiên địa tuần hoàn nên nàng không muốn phá vỡ quy tắc của nó.
Nàng quay ra nhìn hai cô nàng kia,lúc này đang hoảng sợ,đau đớn vì bị vết thương hành hạ,nàng đưa cho bọn chúng hai viên nhất phẩm đan để chữa lành vết thương ngoài da.
Còn hai vết thương trên mặt thì nàng không chữa được,không phải là nàng không có cách mà là vì nàng ghét tính cách ngang tàng và hống hách nên nàng mới không giúp.
Hai cô ả vội vàng uống hai viên nhất phẩm đan vào để chữa thương,bây giờ hai cô phải phải khôi phục lại thực lực đã rồi tính sau.
Lúc này Ngạo Thiên và Hiên Viên Thác còn chưa thoát ra được lời nói của Huyền Điểu thánh thú,Hiên Viên Thác run run hỏi:
"Dạ cô nương những điều con Huyền Điểu nói có phải là thật không?".
Nguyệt Lan cười:
"Không phải huynh đã nghe rồi sao,ta vừa mới tấn cấp không lâu mà thôi ".
Bất ngờ mà Nguyệt Lan đưa tới quá sốc,thiên tài gia tộc như hai người có xá là gì đúng là có câu nói:"Núi cao còn có núi cao hơn " không có sai mà.
Nguyệt Lan chầm chậm nói:
"Thời gian rời khỏi bí cảnh còn mấy hôm,bây giờ để đề phòng bất trắc Huyền Điểu quay lại trả thù chúng ta sẽ tập trung một chỗ để an toàn."
Mọi người đều hưởng ứng,nhất là hai cô ả kia,bây giờ mà tách ra các cô không bị xé xác mới là lạ.
Mọi người tập trung tu luyện,còn mấy ngày là rời khỏi nơi đây rồi.
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa,mấy ngày nay không thấy một con linh thú nào đến quấy rầy,mọi người cũng yên tâm phần nào.
Cuối cùng cũng đến thời hạn ba tháng rời bí cảnh,một luồng ánh sáng mạnh chiếu lên toàn thân họ rồi hút toàn bộ ra ngoài.
Lúc mọi người mở mắt ra thì đã thấy hiệu trưởng và các vị trưởng lão đứng chờ ở đấy.
Hiệu trưởng đến gần rồi hỏi giọng niềm nở:
"Lần này các con thu hoạch tốt chứ,có kì ngộ gì lớn không?".
Bất giác ông quay sang hai người Lục Cẩm Hy và Lục Cẩm Vân sững sờ hỏi:
"Chuyện như thế nào,tại sao hai ngươi lại bị thương thành ra như vây? ".
Đại trưởng lão thấy vậy vội vàng chen lên khi nhìn thấy gương mặt hai đồ đệ của mình như thế cũng hoảng sợ.
Như bị ủy khuất hai cô nàng bật khóc nức nở nhìn về phía Nguyệt Lan và Ngạo Thiên.
Hiên Viên Thác sợ hai cô ả lại xuyên tạc câu chuyện vội đứng lên kể rõ sự tình,nghe đến đâu mọi người lắc đầu đến đấy,hai cô ả thấy thế xấu hổ vội vàng chuồn về mất.
Nguyệt Lan đứng lên nói:
"Xin lỗi sư phụ và đại trưởng lão con đã cố hết sức mình giữ lại mạng cho hai nàng ấy rồi ".
Hiệu trưởng và đại trưởng lão lắc đầu thở dài nói:
"Ta không trách các con,họa là do bọn chúng gây ra,nếu không ích kỉ bỏ chạy để lại mọi người chiến đấu sẽ không sảy ra sự việc như thế,âu cũng là quả báo mà bọn chúng nên nhận."
Mọi người cùng nhau ra về,ánh mắt Thượng Quan Hạ Vũ nhìn nàng nửa muốn nói nửa không.
Nguyệt Lan trầm giọng hỏi:
"Sư phụ người có chuyện gì muốn nói với con sao?".
Cuối cùng đắn đo một lát ông mới nói:
"Nguyệt Lan ta muốn nhờ con một việc ".
Nguyệt Lan tò mò hỏi lại:
"Có chuyện gì vậy sư phụ,người cứ nói đi xem con có giúp được gì không?".
Ông giọng run run nói:
"Mộ Dung Phi Tuyết mất tích rồi,ta rất lo lắng cho sư tỷ của con,nó là con gái của một vị bằng hữu ta,trước khi lâm trung nàng ấy có nhờ ta chăm sóc con bé.Thật ra con bé đó có cuộc sống khổ lắm,bị chính người thân mình hắt hủi xa lánh.Cũng may nó chịu phấn đấu,cũng là thiên tài,tuy nhỏ tuổi nhưng cũng là ma pháp sư song hệ cho nên vẫn còn giá trị cho gia tộc".
Ông xúc động một lúc rồi nói tiếp:
"Lần này con bé bị gia tộc gọi về đúng vào lúc chuẩn bị tiến vào bí cảnh ta đã sinh nghi rồi,các con vào một tháng ta truyền âm cho sư tỷ con nhưng không được hồi đáp,ta rất lo lắng cho nó ".