• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Trân căng thẳng nhìn Tiêu Quân Minh, vô thức muốn chắn trước mặt Vân Hiểu Tinh, nhưng lại bị Vân Hiểu Tinh lặng lẽ kéo lại!

Chuyện ầm ĩ trước đó vẫn chưa hết, nàng cũng không sợ Tiêu Quân Minh đối phó với nàng.

Nàng ngước nhìn Tiêu Quân Minh, mỉm cười: “Lục Hoàng tử trách trời thương dân, đúng là khiến người ta xúc động! Nhưng Hạ Bát Lý này có hơn ba nghìn người, tuy Lục Hoàng tử nói sẽ sửa nhà cho họ, nhưng việc họ không có chỗ ở những ngày qua cũng khó xử lý”

Tiêu Quân Minh cười lạnh lùng.

Sửa nhà đã tốn rất nhiều bạc rồi, không ngờ Văn Hiểu Tinh còn được voi đòi tiên!

Nhưng phụ hoàng đã buông lời vàng ngọc, nếu không mau chóng xử lý chuyện này ổn thoả, chắc chắn hắn ta sẽ khiến phụ hoàng mất lòng, khi đó mới thực sự là mất cả chì lẫn chài.

Tiêu Quân Minh cắn răng: “Đương nhiên ta sẽ xử lý ổn thoả việc ăn ở trong những ngày trước đó, không phiền Vân Đại tiểu thư quan tâm

Vân Hiểu Tinh đang cần câu nói này của hắn ta, lập tức mỉm cười: “Quả nhiên Lục điện hạ tốt bụng thật!”

Tiêu Quân Minh tiếp lời nàng: “Tiếc rằng cho dù ta trách trời thương dân thế nào thì ông trời cũng không giúp ta, người trong phủ ta vẫn bị bệnh tật hành hạ, không dậy nổi, từ già tới trẻ, muốn ra ngoài tìm đại phu cũng không xong!”

Mắt Vân Hiểu Tinh sáng lên, mỉm cười: “Lục Hoàng tử biết sửa chỗ sai, đương nhiên sẽ được ông trời giúp đỡ.

Ánh mắt Tiêu Quân Minh trở nên sắc bén, chứa đựng ý cười: “Vậy phải nhờ lời chúc tốt lành của Vân Đại tiểu thư.

“Có gì đâu có gì đâu.

Tiêu Quân Minh bỏ bạc ra để diễn kịch, cũng đã nhận được lời hứa sẽ giải độc từ Vân Hiểu Tinh, đương nhiên cũng không muốn ở đây nữa, vội vàng quay người rời khỏi Hạ Bát Lý.

Vân Hiểu Tinh nhìn bóng lưng hắn ta, bỗng gọi: “Lục Hoàng tử.”

Tiêu Quân Minh quay đầu lại với vẻ mất kiên nhẫn: “Vân Đại tiểu thư còn việc gì thế?”

Vân Hiểu Tinh nghiêm túc: “Ta muốn thỉnh giáo Lục Hoàng tử một chuyện, chẳng hay Lục Hoàng tử có thể giải đáp không?”

“Cô cứ nói.”

“Sao hôm qua Lục Hoàng tử lại biết ta sẽ tới Triều Dương cung? Chẳng lẽ Lục Hoàng tử có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ à?”

Tiêu Quân Minh nhìn chằm chằm thẳng vào nàng, chậm rãi mỉm cười, ánh mắt rất nham hiểm và độc ác: “Vân Đại cô nương thẳng thắn thật, sao cô lại khẳng định có người đã nói cho ta biết? Hơn nữa, sao cô lại nghĩ ta sẽ nói cho cô?”

“Đề phòng kiểu gì thì cũng khó phòng giặc nhà, ta chỉ muốn biết thông tin chính xác thôi. Vân Hiểu Tinh cười gắn: “Tuy ta hơi đau lòng, nhưng Lục Hoàng tử đừng quên, cho dù ta và nàng ta có hiềm khích thì vẫn là người một nhà”

Tiêu Quân Minh vừa sợ vừa giận, lạnh lùng nói: “À, ta thấy Nhị tiểu thư cũng không cần tỷ tỷ như cô lắm, Đại tiểu thư đề cao mình quá rồi”

“Đề cao hay không thì cũng không phiền điện hạ quan tâm. Vân Hiểu Tinh cười: “Điện hạ đi thong thả, coi chừng ngã vì đường trơn đấy”

Tiêu Quân Minh bị nàng chọc tức, phẩy tay áo, quay người rời đi, không muốn nán lại giây nào nữa.

Ngọc Trân nhìn bóng lưng đi xa của hắn ta, nói nhỏ: “Tiểu thư, người đã biết chuyện Nhị tiểu thư tiết lộ hành tung của người từ trước rồi à?” “Không, ta lừa hẳn đấy” Vân Hiểu Tinh thản nhiên trả lời.

“Hả?” Ngọc Trân tròn mắt, ngẫm nghĩ một lát lại thấy hơi khó chịu: “Sao Nhị tiểu thư phải làm thế, như thế thì có lợi gì cho nàng ta! Dù sao người cũng là tỷ tỷ ruột của nàng ta mà.

“Đương nhiên có lợi chứ, vừa có thể bán ân tình cho Lục Hoàng tử, vừa có thể lợi dụng Lục Hoàng tử để chèn ép ta. Cho dù hủy hoại danh tiếng của Vân gia thì dù sao cũng là do ta hạ độc trước, danh tiếng của nàng ta ở Vân gia cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều, đương nhiên nàng ta sẽ không giúp ta. Ta nhớ kỹ chuyện này rồi"

Ngọc Trân khó chịu, nhưng Vân Hiểu Tinh lại rất bình tĩnh.

Vân Giai Ý không coi nàng như tỷ tỷ, nàng cũng không xem nàng ta như muội muội, hai bên hòa nhau. Nàng hỏi Tiêu Quân Minh vì muốn biết sự thật thôi.

Quan trọng là nàng đã nhận ra, Tiêu Quân Minh không coi Vân Giai Ý ra gì hết.

Nếu Vân Giai Ý thích Tiêu Quân Minh thật thì cũng chỉ là tương tư đơn phương.

Ngọc Trân lờ mờ hiểu, sau đấy bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, nhìn quanh rồi hạ giọng: “Tiểu thư, người định giải độc cho phủ Lục Hoàng tử thật à? Giải kiểu gì ạ? Mang thuốc giải tới hay sao?”

“Nếu ta đưa thuốc giải cho hắn, chẳng phải sẽ chứng minh ta đã hạ độc à? Ta có ngu thế đâu?" Vân Hiểu Tinh tức giận.

“Vậy giải độc kiểu gì ạ?”

“Không tiết lộ thiên cơ được, ngoan, tối nay ngươi canh cửa giúp ta, ta phải ra ngoài một chuyến.

“Vâng!”

Có tiền rồi, người ở Hạ Bát Lý cũng có hy vọng, Vân Hiểu Tinh nán lại một lát rồi về Vân gia, viện cớ nghỉ ngơi rồi vào phòng thí nghiệm, bận rộn hai, ba canh giờ để điều chế thuốc giải. Nàng nghĩ ngợi rồi lấy một chiếc thang cỡ nhỏ ra, mang theo, khi nàng ra ngoài xem, quả nhiên trời đã tối mịt.

Nàng tới cửa hông, Ngọc Trân đang canh chừng rất trung thành, nhưng mắt nàng ấy thì díu lại, sắp ngủ gật tới nơi.

Vân Hiểu Tinh bật cười, nhét một viên kẹo bạc hạ giúp tinh thần sảng khoái vào miệng nàng ấy, tiểu nha đầu nhăn nhỏ vì cay, tức giận nói: “Tiểu thư!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK