• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mắt Trung bá phát sáng, không khỏi đứng thẳng lưng lên một chút.

Ông vô thức nhận chén rượu, vừa đưa đến bên miệng bỗng ngừng lại, có hơi ngại ngùng, cười cười với Vân Hiểu Tinh: “Tiểu thư thứ lỗi, không phải ta từ chối ý tốt của cô đâu, nhưng hậu viện còn có việc, nếu uống chén rượu này, chẳng phải sẽ làm lỡ chuyện sao? Bọn ta cũng là người làm công ăn lương, phải làm việc cho người ta

Vân Hiểu Tinh lập tức nói: “Ta để lại cho ngài một vò, đợi ngài về thì cứ uống cho đã! Ngài khách khí với ta làm gì, tiền trả rượu hôm nay đều là ta thắng được, không dùng cũng uống thôi”

“Ài, được!” Trung bá vui vẻ đi xuống.

Vân Hiểu Tinh quay đầu lại, thấy Tần Nhậm Phong đang ngẩn người nhìn nàng, nàng sờ sờ mặt: “Sao vậy, mặt ta có gì hả?"

Tần Nhậm Phong hoàn hồn lại, vẻ mặt hơi phức tạp, không trả lời lại: “Thế gian này đã có người phỉ báng ta, lừa dối ta, nhục mạ ta, cười ta, khinh bỉ

ta,..."

Vân Hiểu Tinh hiểu ý, không đợi hắn ta nói cho hết đã mỉm cười tiếp lời: “Không cần để ý đến bọn họ làm gì, đợi vài năm nữa hãng nhìn bọn họ

Hai người nhìn nhau cười, ăn ý tự nhiên không nói lời nào.

“Uống rượu nào!”

Tây Phong Liệt danh bất hư truyền, hai vò đã thấy đáy, Tần Nhậm Phong đã cảm thấy chóng mặt hoa mắt, ý thức cũng hơi mơ hồ, nhưng vẻ mặt Vân Hiểu Tinh thì vẫn hồng hào, trong sáng, thong dong. Hắn ta hơi nhíu mày, mang theo vài phần men say mà cảm khái, thấp giọng nói: “Hiểu Tinh, tửu lượng của cô đỉnh thật đấy.

Vân Hiểu Tinh không để ý xưng hô vô cùng thân mật của hắn ta, nàng ước chừng chén rượu, nhìn rượu trong suốt, đáy mắt lộ ra chút hồi tưởng: “Ta có một người bạn cũ, là người ở biên thùy, chuyện vui vẻ nhất chính là uống rượu, uống lâu rồi thì luyện được thôi”

Người nàng nói chính là người bạn tốt A Trăn ở thời hiện đại, hai người tốt nghiệp cùng năm, cùng vào một sở nghiên cứu, tính tình na ná nhau, tuổi tác cũng không kém. A Trăn là người phương Bắc, là một tay uống rượu rất cừ, Vân Hiểu Tinh và nàng chơi với nhau lâu, tửu lượng cũng dần được cải thiện.

Tần Nhậm Phong nhìn gương mặt rạng rỡ của nàng, trong lòng không khỏi nảy sinh chút ưu tư, nhìn đôi mắt nàng chứa một chút lửa rực, bật thốt: “Là đàn ông à?"

Vân Hiểu Tinh hơi khựng lại, nàng quay qua, nhìn đáy mắt thanh thuần có vài phần hy vọng và gương mặt thấp thỏm của Tần Nhậm Phong, trong lòng nàng cũng giật thót, cuối cùng mới nhận ra được tình cảm thẳng thắn của người kia.

Tần Nhậm Phong là người tốt.

Đáng tiếc lại không phải người mà nàng muốn.

Không đợi Vân Hiểu Tinh mở lời, Tần Nhậm Phong đã bị ánh mắt sắc bén trong suốt kia nhìn đến tỉnh cả rượu, cũng nhận thức được mình lỡ lời, chần chừ nói: “Là ta quá trớn rồi”

Tần Nhậm Phong đã nói như vậy, Vân Hiểu Tinh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười chắp vá: “Có gì mà quá trớn đâu, chỉ là một vài chuyện riêng tư thôi, Thế tử gia say rồi. Nàng giương mắt nhìn Trung bá đến đưa rượu: “Trung bá, nhờ ngài đưa Thế tử về nhé!”

Trung bá sửng sốt, không khỏi nhìn về phía Tần Nhậm Phong, hắn ta cúi thấp đầu như đang tự giễu, lại tựa như đang cười khổ: “Đúng là ta say rồi, ta cũng không ở lại lâu thêm nữa, xin phép về trước.

Dứt lời, không cần Trung bá đến đỡ, hắn ta từ từ đi ra ngoài, chỉ là bóng lưng dường như có vài phần hiu quạnh, đơn côi.

Vân Hiểu Tinh nhìn theo bóng lưng hắn, không nói lời nào.

Ngọc Trân đứng cạnh không hiểu lắm: “Tiểu thư, Thế tử gia say rượu mà chúng ta không tiễn sao?”

Vân Hiểu Tinh trợn mắt nhìn “khúc gỗ” Ngọc Trân: “Tiễn cái gì mà tiễn? Ngươi có thấy nữ tử nào tiễn nam tử chưa? Chuyện này mà rêu rao ra ngoài, êm tại lắm chắc?”

Ngọc Trân vô cùng kinh ngạc: “Tiểu thư, người bắt đầu để tâm đến thanh danh từ bao giờ vậy?”

" "

Vân Hiểu Tinh phát hiện mình không nên dạy dỗ cô nhóc này, nhìn miệng lưỡi sắc bén của nàng ấy bây giờ đi, đến cả nàng mà nàng ấy còn dám kháy đều nữa kìa.

Nàng đưa tay gõ đầu nàng ấy: “Ta là tiểu thư, ta nói cái gì thì chính là cái đó!”

Ngọc Trân thè lưỡi.

Tần Nhậm Phong đã đi, Vân Hiểu Tinh uống rượu một mình cũng chẳng ngon lành gì, thế là mua vài vò, cho người đưa về phủ, cũng tặng Trung bá hai vò. Trung bá rất vui nên làm một vài món ăn Bắc Địa cho Vân Hiểu Tinh mang về, Vân Hiểu Tinh bảo Ngọc Trân chờ, còn mình thì nhanh nhảu chuồn ra ngoài, vừa đi vừa dạo, cũng có chút thú vị.

Không biết đã đi dạo bao lâu, mặt trời cũng dần lặn về hướng Tây, Vân Hiểu Tinh ước chừng thời gian, sau đó chuẩn bị đi về, nhưng đột nhiên có một đứa bé tông phải, nàng nhanh tay lẹ mắt lách qua một bên, tiện thể nhấc tay giữ đứa nhỏ kia lại, sau khi nhìn kỹ thì bỗng vui vẻ: “Sao lại là ngươi?"

Trước mắt là một cậu nhóc khỏe mạnh kháu khỉnh, rõ ràng là tiểu Cẩu Oa đã đụng nàng hai lần trước.

Cẩu Oa sững sờ nhìn nàng, một lúc lâu mới nhận ra nàng, bởi vì hai lần đụng phải nàng đều bị người trong nhà bắt quỳ xuống, cho nên lần này cũng quỳ xuống luôn theo phản xạ có điều kiện!

“.” Vân Hiểu Tinh dở khóc dở cười, lại xách cậu bé lên: “Nam tử hán đại trượng phu, đang yên đang lành quỳ xuống làm cái gì thế? Đứng lên.

Cẩu Oa luôn hành động ngược đời, nó “òa” một tiếng rồi cứ thế bật khóc!

Vân Hiểu Tinh nghe cậu bé khóc mà đau cả đầu, đành ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với cậu bé, nhanh tay lẹ mắt đút một viên kẹo mứt, nghiêm mặt nói: “Còn khóc nữa là ta ăn thịt người luôn đó!”

Cẩu Oa liếm liếm viên kẹo mứt, thút tha thút thít, sau đó như thế đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó rất đau lòng, thế là lại “phụt” một tiếng khóc ré lên!

Vân Hiểu Tinh thật sự chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc với mấy nhóc con, nhất thời luống cuống tay chân, không biết phải dỗ thế nào, chỉ đành ngồi xổm trên đất nhìn cậu bé khóc, xoa xoa trán: “Rốt cuộc ngươi khóc cái gì?”

“Cha, cha ta sắp chết rồi!” Cầu Oa khóc đến nỗi thở không ra hơi.

Vân Hiểu Tinh sửng sốt.

Mới có mấy ngày, sao lại sắp chết? Lần trước gặp vẫn hừng hực tràn đầy sức sống lắm cơ mà?

Đôi vợ chồng nói giúp nàng lần trước, nàng vẫn vô cùng cảm kích, không khỏi nghiêm mặt: “Xảy ra chuyện gì?”

Chẳng lẽ vì họ nói giúp nàng, có người không cam lòng nên cố ý hại họ?

Không trách Vân Hiểu Tinh nghĩ nhiều được, từ lúc nàng xuyên không tới nay, luôn gặp mấy người không ra gì, ví dụ như Tề Lâm Mạn, không thể đối phó với nàng ngoài sáng nên cứ luôn ngấm ngầm ra tay với người bên cạnh nàng.

Cẩu Oa thút tha thút thít: “Cha ta đi cướp nước, đã không cướp được nước còn bị mấy người kia đánh một trận, không có tiền trị, mẹ ta nói cha ta sắp chết rồi”

Vân Hiểu Tinh nghe thấy không liên quan đến mình thì thở phào nhẹ nhõm, xách cậu nhóc này lên: “Đi, đưa ta đến xem xem”

Cẩu Oa sửng sốt: “Người đến làm gì? Người cũng có phải đại phu đâu?”

“Ai nói ta không phải đại phu? Dù ta không phải thì ta có tiền, ta tìm địa phu cho cha ngươi là được chứ gì.

Cẩu Oa sững sờ nhìn nàng, sau đấy nhanh như chớp, đột nhiên dập đầu hai cái với nàng: “Nếu người cứu cha ta, ta, ta sẽ bán mình cho người!” Vân Hiểu Tinh dở khóc dở cười, lại xách cậu bé lên: “Ta mua ngươi làm gì?”

“Đại thẩm bảo mẹ ta bán ta đi, nói là có thể bán được một xâu tiền, có thể chữa bệnh cho cha ta, nhưng cha ta không chịu. Cầu Oa giương mắt, nói: “Đại tiểu thư, người có thể cho mẹ ta hai xâu tiền được không, một xâu rưỡi cũng được, ta muốn chữa bệnh cho cha ta, ta còn muốn mua bánh nướng đường cho cha ta ăn!”

Vân Hiểu Tinh nhìn đôi mắt thơ ngây của Cẩu Oa, khẽ nhíu mày.

Lần trước gặp mẹ Cẩu Oa, cũng là một người nhanh nhẹn dũng mãnh, vậy mà mới vài ngày đã bị buộc phải bán con cứu mạng ư?

“Đi, dẫn ta về xem một chút xem nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK