Vân Hiểu Tinh thở hắt ra một hơi, lần này ngay cả chữ điện hạ nàng cũng chẳng muốn gọi nữa: “Bát Hoàng tử, chuyện khác chưa nói đến, nhưng hôm đó tốt xấu gì ta cũng đã cứu ngươi. Nợ nhân tình cũng là nợ mà, dù thế nào thì ngươi cũng phải trả chứ nhỉ?”
“.” Tiêu Quân Hạo nhìn Vân Hiểu Tinh như nhìn kẻ điên. Lúc đó rõ ràng hắn đã trả tiền thù lao rồi, nhưng giờ nữ nhân này lại lôi việc ngày ấy ra đòi báo ơn, thật sự chẳng biết xấu hổ là gì.
Nhưng trước mặt mọi người hắn cũng không muốn lôi chuyện ám sát lần đó ra, chỉ lạnh lùng nhìn nữ nhân mặt dày vô liêm sỉ kia, ánh mắt sâu hun hút: "Ngươi muốn mượn bao nhiêu?”
Hắn đã quen biết với Vân Hiểu Tinh gần nửa năm, phải công nhận nữ nhân này nhìn thì có vẻ tùy tiện ngang bướng nhưng trên thực tế lại có tâm tư cẩn thận, làm gì cũng đều có tính toán. Hôm nay nàng đột ngột nhắc đến chuyện này, sợ là có ẩn ý gì khác.
Nàng đang có ý đồ gì đây?
Vân Hiểu Tinh thấy hắn đồng ý cho mình vay tiền thì cũng chẳng khách khí, thét luôn con số trên trời: “Mười ngàn lượng.”
Tiêu Quân Hạo nhìn Vô Tung.
Vô Tung lập tức nhận lệnh đi lấy tiền, trong lòng âm thầm than khổ.
Mặc dù chủ nhân nhà mình cũng có một ít chuyện kinh doanh mà người ngoài không biết, nhưng bổng lộc và ban thưởng ngoài mặt chỉ có một ít thôi. Lần trước Vân Hiểu Tinh lấy đi mười nghìn lượng đã khiến số tiền thâm hụt trong sổ sách không thể lấp đầy, Lưu quản sự cuống quýt đến mức bạc trắng nửa đầu. Lần này lấy đi mười nghìn lượng nữa thì có lẽ Lưu quản sự sẽ phát điên mất.
Lục Hoàng tử Tiêu Quân Minh cảm thấy hứng thú, lười biếng hỏi: “Vân Đại cô nương chuẩn bị đặt cược ai vậy?”
Vân Hiểu Tinh nhe răng cười: “Dĩ nhiên là cược chính ta thắng. Ta cược mình sẽ trở thành người đứng đầu!”
Tất cả mọi người đều xôn xao!
Hiện giờ ở đây nhân tài tụ họp đông đúc, Vân Hiểu Tinh muốn giành được vị trí đứng đầu rõ ràng chỉ là mơ tưởng hão huyền. Chương Như Bội đặt cược với Vân Hiểu Tinh cũng chỉ vì muốn xem nàng trở thành trò cười, thế mà giờ nàng lại đi đặt tiền vào bản thân, làm thế chẳng phải sau này sẽ gà bay trứng vỡ, mất cả chì lẫn chài hay sao!
Đại cô nương Vân gia tuy nhìn bề ngoài là một mỹ nhân nhưng không ngờ bên trong lại thối rữa, thật đúng là kẻ bất tài!
Vân Giai Ý trốn trong đám đông cười khẽ.
Nàng ta biết ngay mà! Với tính tình của Vân Hiểu Tinh thì cho dù người khác không cố ý ngáng chân, nàng cũng sẽ tự đi tìm đường chết.
Nhìn xem, chẳng phải nàng đang tự tìm đường chê đấy thôi?
Ánh mắt Vân Giai Ý chợt nhìn sang Lục Hoàng tử Tiêu Quân Minh. Khuôn mặt nàng ta hơi nóng lên, ngẫm nghĩ một lát rồi duyên dáng đi đến bên cạnh Vân Hiểu Tinh, ra vẻ như một mỹ nhân hiểu chuyện, khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, tỷ đừng nổi hứng tùy tiện nữa. Tỷ không biết cầm kỳ thi họa, nếu thua thì lấy đâu ra tiền trả cho Bát Hoàng tử điện hạ
Thanh danh vô dụng của Vân Hiểu Tinh vốn đã lan xa, không ai cho rằng nàng có thể thắng. Thế nên nghe lời khuyên của Giai Ý, mọi người đều cảm thấy nàng ta có ý tốt, không muốn thấy Vân Hiểu Tinh bị xấu mặt.
Vân Hiểu Tinh liếc xéo nàng ta, miệng cười như không cười: “Ta còn chưa thi đấu, sao muội biết là ta nhất định sẽ thất bại. Muội không giúp ta thì đã đành, sao lại còn muốn kéo ta xuống nước thế?”
Hốc mắt Vân Giai Ý ửng đỏ, đôi mắt rưng rưng sắp khóc, dáng vẻ vốn đã không quá mảnh mai giờ lại ra vẻ uất ức: "Sao tỷ tỷ lại nói muội như vậy, đương nhiên là muội muốn tỷ thắng rồi”
Nàng ta chỉ không muốn gánh cái tội không kịp thời khuyên can khi quay về nhà thôi. Vân Hiểu Tinh muốn tự tìm đường chết thì cứ làm đi!
Nghĩ đến đây, đáy mắt Vân Giai Ý hiện lên ý cười. Nàng ta cụp mắt xuống, chậm rãi lùi ra sau nhưng lại không để ý hòn đá dưới chân nên lảo đảo ngã xuống. Nàng ta còn chưa kịp kinh hãi thốt lên thì đã rơi vào một lồng ngực vững chãi: “Vân Nhị cô nương, cẩn thận.”
Vân Giai Ý ngước mắt lên, thấy khuôn mặt tuấn tú của Lục Hoàng tử Tiêu Quân Minh, trái tim nàng ta bắt đầu đập loạn nhịp, mặt ửng đỏ hết cả, hàng mi dài khế rung lên: “Đa tạ điện hạ.”
Tiêu Quân Minh nhìn cô nương đang xấu hổ và e thẹn trong vòng tay mình, đáy mắt dấy lên ý cười thật sâu, che giấu một chút thâm trầm. Hắn ta vô cùng chu đáo đỡ Vân Giai Ý đứng dậy rồi cười nhìn Vân Hiểu Tinh: “Vân Đại cô nương, Vân Nhị cô nương cũng chỉ suy nghĩ cho cô nương thôi. Mười nghìn lượng bạc không phải con số nhỏ, nếu cô nương thua thì làm sao trả lại được tiền đây?”
Vân Hiểu Tinh bật cười, sảng khoái đáp: “Dù sao ta cũng là đích nữ của phủ Tướng quân, Lục điện hạ còn sợ ta không trả nổi tiền ư? Kể cả ta có không trả được thì vẫn còn phụ thân ta mà
Mọi người đều giật mình!
Vân Đại tướng quân trấn thủ biên cương, xưa nay không dính dáng đến chuyện triều chính, cũng không hề qua lại gì với các Hoàng tử. Cho dù trước đây Vân Hiểu Tinh và Tiêu Quân Hạo thành thân thì ông cũng hiếm khi tiếp xúc với người của phủ Bát Hoàng tử. Có thể coi ông là vị quan thanh liêm thật sự trong triều.
Thế mà Vân Hiểu Tinh vì một chuyện cỏn con thế này lại ngu ngốc đến mức lôi cả Đại tướng quân vào!
Chỉ cần Vân Hiểu Tinh thua thì Vân Tướng quân sẽ mang nợ bọn họ, đương nhiên tiền bạc là chuyện nhỏ, nợ ân tình mới là quan trọng.
Lục Hoàng tử Tiêu Quân Minh mỉm cười, không để ý tới Vân Giai Ý nữa mà nhanh chóng tiếp lời: “Vân Đại cô nương quả nhiên là hổ nữ nhà tướng, rất phóng khoáng! Chỗ ta còn một ít bạc đây, nếu cô nương không đủ tiền thì cứ đến mà lấy.”
Vân Giai Ý cắn môi, nhìn chòng chọc Vân Hiểu Tinh vừa đoạt hết sự chú ý của nàng ta, ánh mắt hơi lạnh đi.
Đại Hoàng tử Tiêu Quân Hiên nghe thấy vậy, trong lòng thầm mắng Tiêu Quân Minh gian xảo, vội vàng nói: “Chỗ ta cũng có, Vân Đại cô nương cần bao nhiêu? Mười ngàn lượng hơi ít, hai mươi ngàn lượng thì sao?”
Miệng hắn ta nói, người cũng chen lên luôn, định nắm lấy tay Vân Hiểu Tinh.
Vân Hiểu Tinh âm thầm lùi lại, tránh khỏi bàn tay dê xồm tởm lợm của Tiêu Quân Minh: “Đại Hoàng tử khách khí quá.”
Ngay cả Tứ Hoàng tử Tiêu Quân Khanh vẫn luôn khiêm tốn không nói lời nào giờ cũng chậm rãi cất tiếng: “Dù trong tay ta không có tiền, nhưng nếu cô nương muốn mượn thì gần đây có điền trang của ta, ta sẽ đem cầm để giải vây cho Vân cô nương, cũng coi như làm một chuyện phong nhã.
Ánh mắt của Ngũ Hoàng tử Tiêu Quân Vĩ lóe lên, không ngờ ngay cả Tứ huynh luôn luôn khiêm tốn cũng chạy ra đâm một dao. Hắn ta cười nói: “Hôm nay các hoàng huynh hoàng đệ hào phóng quá.” Hắn ta lại nhìn Tiêu Quân Hạo, ẩn ý nói: “Bát đệ, đệ nhìn lại mình xem, vừa nãy còn ra sức khước từ người ta. Xem nhân
duyên của Vân Đại cô nương tốt chưa kìa!”
Ngụ ý của Tiêu Quân Vĩ hết sức rõ ràng – Tiêu Quân Hạo coi Vân Hiểu Tinh như củ khoai lang nóng bỏng tay nhưng người khác lại nghĩ nàng là châu ngọc quý báu, chỉ riêng cái danh Đại cô nương Vân gia thôi đã đủ khiến người ta đổ xô tới rồi!
Đôi mắt đen láy của Tiêu Quân Hạo trở nên thâm trầm, hắn nhìn Vân Hiểu Tinh đang cười cười nói nói giữa đám người, lông mày khẽ nhíu lại, có chút dò xét.
Rốt cuộc vì sao nàng lại cố ý thu hút sự chú ý của mấy vị Hoàng tử?
Đang lúc bọn họ mải mê nói chuyện, Vô Tung đã cầm ngân phiếu đến.
“Chủ nhân?”
“Đưa qua đi. Giọng nói của Tiêu Quân Hạo nhàn nhạt vang lên.
Vô Tung lập tức tuân lệnh, đưa ngân phiếu đến cho Vân Hiểu Tinh. Nàng liếc thoáng qua Tiêu Quân Hạo mang vẻ mặt lạnh lùng đứng cách đó không xa, cười cười rồi vươn tay nhận lấy ngân phiếu, nói: “Một chuyện không phiền hai chúa, ta đã mượn tiền của Bát Hoàng tử điện hạ rồi, vẫn nên nhận của ngài ấy thì mới thỏa đáng.”
Thật ra Đại Hoàng tử Tiêu Quân Hiên đã sai người đi chuẩn bị ngân phiếu rồi, nhưng không ngờ Vô Tung lại hành động nhanh như vậy. Thấy Vân Hiểu Tinh nhận lấy ngân phiếu của Tiêu Quân Hạo, hắn ta vừa tức giận vừa ghen tỵ nhưng lại không thể trút ra với Vân Hiểu Tinh, chỉ đành giận chó đánh mèo lên Tiêu Quân Hạo. Hắn ta cố ý châm chọc nói: “Bát đệ, lần này tốc độ của đệ nhanh thật đấy. Xem ra ngoài mặt đệ và Vân Đại cô nương bất hòa nhưng thật ra vẫn rất ăn ý với nhau. Chẳng lẽ hiện giờ Bát đệ hối hận vì đã bỏ vợ rồi ư?”
Sắc mặt Tiêu Quân Hạo đột ngột trầm xuống.
Tiêu Quân Vĩ cũng không thể ngờ cái tên ngu xuẩn Tiêu Quân Hiền này lại ngang nhiên giẫm lên nỗi đau của Tiêu Quân Hạo. Mặc dù hắn ta là Đại Hoàng tử nhưng chỉ nhận cái danh trưởng tử thôi, chứ dù về văn chương hay quân công hắn ta đều không xuất chúng, ngay cả Lão Tử cũng xuất sắc hơn hẳn hắn ta. Thế mà hiện giờ trước mặt bao nhiêu người hắn ta lại náo loạn thế này, chỉ sợ chuyện sẽ trở nên khó coi.
Tiêu Quân Vĩ đang định đứng ra hòa giải thì Vân Hiểu Tinh đã cười rồi cất cao giọng nói: “Lời này của Đại Hoàng tử hồ đồ rồi, tình duyên giữa ta và Bát điện hạ đã dứt, nhưng bọn ta không phải kẻ thù, vẫn luôn có chút tình cảm, vay tiền thì có gì to tát đâu. Hơn nữa, nói đúng ra thì ta mới là người bỏ hắn!”