Nhưng giờ phút này, oán thù chẳng có tác dụng gì, buông bỏ để tha thứ cho cha cô cũng quá khó khăn. Quân Dao gian nan nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng bỏng rát, đắng nghẹn.
“Anh sợ em sẽ sốc nên chưa muốn nói với em, cũng bởi chuyện này chưa thực sự rõ ràng tất cả chân tướng, nên chưa tiện nói. Nhưng Quân Tú Anh và Trương Như Ngọc càng ngày càng quá đáng, chính vì vậy anh đã bảo luật sư kiện bọn họ, cũng có đủ bằng chứng chứng minh Quân Tú Anh mới là người ngồi trên chiếc xe ô tô có mặt ở hiện trường vụ tai nạn năm đó, chứ không phải em."
“Có phải cha em cảm thấy hối hận, nên ông ấy mới...”
Quân Dao nhìn cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đang đóng chặt, thầm thì nói.
CỐ Tư Bạch gật đầu, dựa vào cuộc gọi của Trương Như Ngọc đến số Quấn Khải chỉ cách thời gian phát hiện Quân Khải uống thuốc ngủ tự sát không lâu thì có thể biết Trương Như Ngọc đã nói cho ông ấy biết. Bây giờ có lẽ Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh đang bị tiếp nhận điều tra rồi.
Còn Quân Khải cũng nhìn rõ bộ mặt thật của Vợ và con gái mình, nên mới cảm thấy hối hận, có lỗi mà chọn phương án tự sát như một cách bồi tội cho Quân Dao. .
Anh đưa tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy từng hồi quả Quân Dao.Anh biết, cô là vô tình mà bị cuốn vào mớ bòng bong này, nhưng anh cũng tin rằng Quân Tú Anh và Trương Như Ngọc chẳng qua chỉ là một con cờ, một con tốt thí cho kẻ nào
đó đứng đằng sau mà thôi. Tiếc rằng kẻ kia trốn quá kĩ, anh đã điều tra mà vẫn chưa tóm được đuôi của hắn.
Tư Bạch”
Quân Dao đột nhiên ngẩng đầu,
“Còn một chuyện em chưa hỏi anh, đó là kẻ bắt cóc em, liệu... có phải cùng một người không?”
Cố Tư Bạch nhíu mày, khẽ lắc đầu, “Rất khó, có quá nhiều kẻ muốn anh chết, nên không thể đoán chắc được, trừ phi có bằng chứng rõ ràng.”
Quân Dao gật đầu, cô suy nghĩ hồi lâu rồi lại hỏi, “Kẻ bắt cóc em là ai thế?”
Quân Dao gật đầu, cô suy nghĩ hồi lâu rồi lại hỏi, “Kẻ bắt cóc em là ai thế?”
CỐ Tư Bạch hơi lắc đầu, “Vẫn đang tra, đã có kẻ tình nghi nhưng chưa có chứng cứ xác thực” Anh vốn không muốn đả động chuyện này với cô, vì muốn cho cô được bình an, nhưng có lẽ nói rõ mọi chuyện sẽ giúp Quân Dao được yên tâm hơn.
Quân Dao nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói, “Tư Bạch, em gặp hắn ta rồi.”
Cố Tư Bạch bất ngờ, giữ chặt vai cô, “Em gặp hắn ta?” .
“Cũng không hoàn toàn, bởi lúc đó em bị sốt cao cộng thêm vết thương ở chân nên chỉ thấy lờ mờ. Nhưng em có nghe mấy tên bắt cóc gọi kẻ đó là Hoắc Tổng”
“Hoắc tổng? Là hắn sao?” “Tự Bạch, anh biết người đó ư?”
Cố Tư Bạch gật đầu, sau đó anh rút điện thoại, tìm một chút rồi đưa qua cho Quân Dao xem, “Em nhìn xem, có phải người này không?”
Quân Dao đón lấy chiếc điện thoại, cô cau mày, cố nhớ lại, quả thực hôm đó quá hỗn loạn
nên cô không nhớ được chính xác, khi người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, bóp cằm cô, cô có thể ngửi thấy mùi xạ hương trên người anh ta, khuôn mặt thì cứ nhòe đi, rất khó nhớ chính xác. Thấy cô cau mày băn khoăn hồi lâu, Cố Tư Bạch xoa đầu
cô.
“Không nhớ thì thôi, không sao, anh sẽ cho người tìm hiểu.”
“Xin lỗi anh, em không chắc lắm, em chỉ nhớ hắn ta có mùi xạ hương, khuôn mặt cũng có lẽ khá giống, nhưng em không dám chắc chắn.”
“Được rồi, có được thông tin này là quý giá rồi. Bởi bên đó thuê mấy tên côn đồ bắt cóc em, sau đó lại giết người phóng hỏa diệt khẩu hết, nên manh mối bị đứt đoạn, may mà em vẫn nhớ được”
Hai người còn đang nói chuyện thì cửa phòng cấp cứu mở ra, Cố Tư Bạch vội đẩy xe lăn của Quân Dao qua.
“Bác sĩ, tình hình thế nào rồi.”
Bác sĩ tháo khẩu trang, nét mặt nặng nề.
“Đã qua cơn nguy hiểm, nhưng tình trạng sức khỏe của bệnh nhân không khả quan cho lắm, cần theo dõi thêm, người nhà cũng tránh gây ảnh hưởng tâm lý hay kích động cho bệnh nhân.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ”. Mặc dù tình trạng của Quân Khải chưa tốt
lắm, nhưng qua cơn nguy hiểm cũng đã rất tốt rồi, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm. Quân Khải lại được đưa đến phòng chăm sóc, vẫn là căn phòng lần trước. Quân Dao nhìn quanh phòng, thở dài.
“Đúng là chúng ta có duyên với chỗ này thật đấy, vừa rời đi được vài hôm đã quay lại luôn rồi.”
Cố Tư Bạch mỉm cười. “Vợ ăn gì, để anh đi mua.”
Vừa rồi hai người còn chưa ăn tối đã chạy đến bệnh viện luôn, ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ, giờ CỐ Tư Bạch nhắc Quân Dao mới cảm thấy đói.
“Mì xào hải sản đi, em đột nhiên muốn ăn món đó."
“Được, vậy đợi anh chút.”