Quân Dao dẫn Từ Mạn Nhu cùng xuống căn tin, “Sao hôm nay học xong sớm à mà qua tìm chị?”
“Vâng, buổi chiều có ba tiết, em học xong bay qua đây chơi với chị” Từ Mạn Nhu ôm tay Quân Dao, vui vẻ bước đi.
Từ ngày có cô gái nhỏ này bầu bạn, Quân Dao cũng vui vẻ hẳn lên. Cô lớn lên trong gia đình thiếu tình yêu thương, người em gái Quân Tú Anh chưa từng coi cô là chị gái dù chỉ một ngày. Nhưng có lẽ người ta nói đúng, khổ tận cam lai, bây giờ cô vừa có một người chồng tuyệt vời, lại còn có thêm cổ em gái xinh xắn, đáng yêu, cuộc sống quả thực quá viên mãn rồi.
Nhưng một suy nghĩ lóe lên trong đầu Quân Dao, cô nhớ tới đêm trước hôm bữa tiệc kinh hoàng đó, cô có đi bệnh viện khám, còn chưa lấy kết quả, dạo này bận lu bu nhiều chuyện, cô cũng quên luôn chuyện này, nhưng bây giờ đột nhiên nhớ ra.
Quân Dao nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, có lẽ bây giờ đến bệnh viện vẫn kịp, nhưng Từ Mạn Nhu đang ở đây, nếu đi cùng e hơi bất tiện, dù sao cô cũng không muốn ai lo lắng cho mình.
“Chị sao thế? Sao đột nhiên thất thần rồi?” Từ Mạn Nhu lay lay tay cô.
“À, không có gì. Em có muốn về trại trẻ một chuyến không?”
Từ Mạn Nhu đã khôi phục được một phần trí nhớ, cô ấy cũng từng về thăm trại trẻ một lần, những hình ảnh, con người quen thuộc giúp rất nhiều trong việc khôi phục trí nhớ.
“Em cũng hơi nhớ mẹ Từ và các em.” Từ Mạn Nhu gật đầu.
“Vậy ăn kem xong chị bảo tài xế đưa em về thăm, nhân tiện chị gửi ít quà biếu mẹ Từ nhé.”
“Vâng ạ? Từ Mạn Nhu không mảy may chút nghi ngờ, vui vẻ gật đầu.
Quân Dao dẫn Từ Mạn Nhu vào căn tin, lấy cho mỗi người một cây kem vị dâu, hai cô gái xinh đẹp ngồi cạnh nhau, thu hút vô số ánh nhìn. Cố thiếu phu nhân mọi người đều đã biết, dĩ nhiên không ai dám lớn gan mơ tưởng, nhưng cô gái xinh đẹp trong veo như giọt sương mai kia là ai thì mọi người đều tò mò.
Tin tức nội bộ truyền ra, chẳng mấy chốc căn tin đang vắng vẻ bỗng tấp nập người đến uống cà phê, uống trà. Cô gái đang là tâm điểm của sự chú ý thậm chí còn không biết, cô đang ăn chiếc kem ngọt lịm.
“Chị, tối nay em ngủ lại với mẹ Từ được không? Em thấy hơi nhớ mẹ”
“Dĩ nhiên là được rồi. Trại trẻ và Dao Uyển đều là nhà của em, em muốn ở đâu cũng được”