Đi xuống lầu, ngồi bên mâm cơm nóng hổi, Quân Dao cố gắng điều chỉnh tâm trạng cho tốt lên, tránh để anh thấy cô buồn rầu lại phiền lòng.
Một lát sau Cố Tư Bạch cũng xuống lầu, anh đi đến bên cạnh cô, nhìn bàn đầy thức ăn, hỏi.
“Sao không gọi anh, em đói rồi mà.”
Vừa nói anh vừa hôn lên trán cô. Quân Dao lắc đầu. “Em hơi đói thôi, anh còn đang bận làm nên em đợi một chút cũng không sao.”
Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, mặc dù bán ăn rất lớn, nhưng anh luôn thích ngồi bên cạnh, thi thoảng gắp thức ăn cho cô, như vậy bữa Cơm cảm giác ấm cúng và ngon miệng hơn rất nhiều.
“Đằng nào hôm nay cũng nghỉ phép, em tính lát nữa đến trại trẻ thăm Mạn Nhu và tụi trẻ luôn” Quân Dao nói.
Anh gật đầu, múc cho cô một chén tổ yến.
“Được, đem theo vài vệ sĩ, hôm nay Tiểu Hoa có việc nên có lẽ không đi cùng em được, anh sẽ sắp xếp thêm mấy người giỏi bên cạnh em”.
Quân Dao đón lấy chén tố yến anh đưa, múc từng muỗng nhỏ nhấm nháp.
“Haizz”, Cố Tư Bạch thở dài, “Sao nuôi mãi mà em vẫn gầy thế nhỉ?” .
Quân Dao lườm anh, “Anh muốn vỗ béo em. thành heo à?”
“Béo béo mềm mềm ôm mới thích” “Xi, vậy anh đi tìm người nào béo mà yêu”
“Nhưng trót bị em bỏ bùa rồi, giờ không dứt ra được.”
Hai người trêu đùa, trò chuyện vô cùng vui vẻ. Cố Tư Bạch nhìn nụ cười trong veo của cô gái trước mắt, cảm giác vẫn như nhiều năm về trước, cô bé với hai bím tóc lắc lư, nụ cười giòn tan, vô tư lự đã bước vào cuộc đời anh, lay động trái tim cậu bé cô độc năm đó.
Ăn xong, Cố Tư Bạch thay một bộ đồ khác, vội vã rời đi, nhìn theo chiếc xe rời khỏi Dao Uyển, trong lòng Quân Dao cứ thấp thỏm không yên, một sự sợ hãi mơ hồ dâng lên trong tim cô. Cô cố gắng gạt những suy nghĩ xui xẻo ra khỏi đầu, nhưng chúng như đóng đinh trong đầu cô, không cách nào gạt bỏ. Cô chỉ có thể thầm cầu khẩn anh được bình an.
Cô cùng vệ sĩ lái xe đến siêu thị, trước đó cô cũng dặn quản gia đặt siêu thị ship đồ đến cho trại trẻ, như thế cô cũng không cần đi lại nhiều, cô biết anh đang phải giải quyết chuyện của các bang phải thanh trùng nhau, nên thời gian này cô sẽ rất dễ gặp nguy hiểm, vậy nên đi ít sẽ tốt hơn, bảo vệ cho bản thân, cũng đỡ khiến anh phải lo lắng cho mình.
Lúc Quân Dao đến nơi thì siêu thị cũng đã chở
đồ tới, mẹ Từ và Từ Mạn Nhu ra đón cô, không khí nơi đây vẫn thân thiện, ấm áp như vậy.
“Chị, chị qua đây xem đi, luống hoa này nở hoa đẹp quá.” Từ Mạn Nhu kéo cô ra sau vườn.
Phía sau khu nhà chính là khoảng vườn rất rộng, ở đây trồng đủ loại cây, từ cây ăn quả đến rau xanh, cũng đủ cung cấp một phần thực phẩm cho trại trẻ, còn lại cũng vẫn phải mua thêm.
Mẹ Từ xới một luống nhỏ trồng hoa hồng đủ loại màu sắc, bây giờ mấy khóm hoa ấy đã nở bông, sắc hoa rực rỡ, hương hoa thơm ngào ngạt dụ những con ong, con bướm tới vờn quanh.
“Đẹp quá!” Quân Dao khen ngợi.