Vu Thiển Thiển làm bộ tùy ý hỏi.
"Tốt nha..."
"Được rồi, gần đây trên mạng có mấy quyển tiểu thuyết không tệ, rất nóng..."
Vẻ mặt Vu Thiển Thiển tươi cười nói : :
"Cậu nói những tác giả này xảy ra chuyện gì nha, một quyển tiểu thuyết này, lại cũng là xuyên qua? Tớ cũng cảm thấy kỳ quái, cậu là cô bé lọ lem nhà nghèo , nếu như nằm mơ gả vào nhà giàu có, lúc ra cửa thấy xe đẹp lại đụng vào, nói không chừng thật sự có khả năng đụng ra tia lửa tình yêu, từ cô bé lọ lem trực tiếp biến thành thiên nga trắng, nhưng xuyên qua này..."
Vu Thiển Thiển lắc lắc đầu nói, đây là thứ lừa trẻ con mà.
"Hâm Nhi, cậu nói có khả năng này sao?"
Vu Thiển Thiển nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, hai mắt chăm chú hỏi.
"Bát cơm nhà giàu dễ lấy như thế sao?"
Đông Phương Ngữ Hinh thản nhiên nói, Vu Thiển Thiển gật đầu:
"Đúng vậy, rất nhiều người chỉ thấy nhà giàu có sinh hoạt ngăn nắp, nhưng bọn họ làm sao biết đau xót trong này chứ?"
"Cho nên, cậu mới có thể cự tuyệt những phú nhị đại ( * ) quan nhị đại( **) theo đuổi cậu đó?"( *con nhà giàu,đời thứ hai của những nhà giàu,thừa hưởng tiền tài từ bố mẹ, tương tự ** nghĩa là đời thứ hai của những gia đình có chức có quyền)
Đông Phương Ngữ Hinh bĩu môi, tuy rằng...
Những người đó, bây giờ có thể là thật lòng với bọn họ , nhưng thật lòng này, không trải qua nổi khảo nghiệm.
Các cô không giống với những phụ nữ khác , cho dù là khí chất, hoặc là gì đó.
Có lẽ là tạm thời có thể hấp dẫn bọn họ, nhưng hấp dẫn này , ai có thể biết có bao lâu?
Một ngày đêm, hai ngày, ba ngày, năm ngày, hoặc là mấy tháng sao?
"Đúng vậy, tớ cũng không muốn làm oán phụ khuê phòng được nuôi ở nhà giàu có ..."
Vu Thiển Thiển cười tùy ý , tiếp tục nói:
"Nhưng chuyện này ít nhất có chút khả năng nha... Nhưng xuyên qua này... Tớ thấy có lẽ không đáng tin cậy, cậu nói tại sao nhiều cô gái nhỏ thích xem như vậy chứ?"
Xuyên qua...
Nếu như bản thân không trải qua, cô cũng sẽ nói như thế .
Nhưng...
Thật sự gặp phải rồi, phát sinh ở trên người mình, cô không biết làm thế nào mới có thể không tin được.
"Hâm Nhi, cậu cứ nói đi?"
"Hiện thực quá tàn khốc, con người luôn luôn phải có mơ ước..."
Coi như là giấc mộng đi, bọn họ, đều là đám người đáng thương theo đuổi giấc mộng.
Đông Phương Ngữ Hinh không muốn nhiều lời, nhưng lúc cô nói những thứ này, trên mặt có u buồn nhàn nhạt.
Tính cách Vu Thiển Thiển quả là có chút tùy tiện, mà khi cô thực sự quan tâm một vật , cũng rất cẩn thận, cô từ trong vẻ mặt của Đông Phương Ngữ Hinh , nhạy cảm phát hiện thứ gì...
Nhưng cô không hiểu, vậy...
Không có khả năng... Vu Hâm một người lý trí như thế, làm sao có thể sẽ tin tưởng những thứ kia chứ?
Mà xem lướt qua ghi chép này , cô lại tình nguyện tin tưởng đây chẳng qua là Đông Phương Ngữ Hinh giết thời gian lúc nhàn rỗi đến nhàm chán mà thôi.
Lúc này Vu Thiển Thiển, như thế nào cũng không nghĩ ra, Đông Phương Ngữ Hinh dĩ nhiên đã từng xuyên qua, mà cô, có một ngày, cũng sẽ xuyên qua đến một địa phương xa lạ, trải qua một đoạn cuộc sống hoàn toàn mới ——
"Tiểu Lang,em ta cảm giác Hâm Nhi gần đây thay đổi nha..."
Hai người đi ra ngoài uống trà, Vu Thiển Thiển vô lại nói .
"Ừ?"
"Em phát hiện cô ấy thường xem những thứ giống như xuyên việt, tiểu thuyết gì gì đó... anh nói bọn mình bao nhiêu tuổi rồi, xã hội hiện thực tàn khốc như thế , cô ấy làm sao lại đột nhiên bắt đầu mơ mộng rồi chứ?"
Tuổi tác, từng trải của bọn họ, cũng đã sớm qua tuổi mơ mộng nha.