Lịch sử cả thế giới, sợ là không một ai làm được!
Nhưng hôm nay Diệp Phàm lại có thể!
Rất nhanh, đại quân bảy nước đã bỏ trốn mất dạng.
"Thiếu quân chủ dũng mãnh!"
"Thiếu quân chủ dũng mãnh!"
"Thiếu quân chủ dũng mãnh!"
Lúc này, tất cả binh lính của quân Thiên Sách đều hò hét cổ vũ Diệp Phàm.
Bọn họ nhìn Diệp Phàm với đôi mắt cuồng nhiệt sùng bái, máu trong thân thể như đang sục sôi!
A!
Đột nhiên, Thiên Khuyết và Ninh Bắc hét lên.
Diệp Phàm nhìn qua thì phát hiện bọn họ bị trúng cổ trùng, hắn trực tiếp vung cây kim bạc loại bỏ cổ trùng ra khỏi cơ thể bọn họ, sau đó chữa trị vết thương cho bọn họ.
"Cảm ơn Diệp thiếu quân chủ!"
Ninh Bắc cảm ơn Diệp Phàm.
"Ông là ai?"
Diệp Phàm nhìn Ninh Bắc, nghi hoặc nói.
"Thiếu quân chủ, đây là Trấn Bắc Vương, một trong tám vị vương của Long Quốc, đồng thời cũng là thống soái chiến khu Bắc Bộ, hôm nay cũng nhờ có Trấn Bắc Vương đã đưa quân đến giúp đỡ, nếu không chúng tôi có thể sẽ không chờ được thiếu quân chủ tới!"
Thiên Khuyết nói.
"Không có gì!"
"Bây giờ chúng ta đang đối mặt với kẻ địch rất mạnh, chúng ta đều là quân nhân của Long Quốc, đây là điều tôi nên làm!"
Ninh Bắc nói.
"Cảm ơn!"
Diệp Phàm nói với Ninh Bắc.
Lúc này, một lượng lớn binh lính từ xa tiến về đây, đó là hai quân đoàn lớn, quân Thanh Long và quân Chu Tước, cũng như hai đội quân của hai chiến khu lớn là chiến khu Tây Bộ và chiến khu Nam Bộ.
"Xin lỗi mọi người, chúng tôi đã đến muộn!"
Mục Thanh, quân chủ của quân Thanh Long, thở hổn hển xuất hiện ở đây và nói với đám người Diệp Phàm.
"Muộn?"
"Mục Thanh, nếu tôi nhớ không lầm, theo thời gian Chiến Bộ phân công cho các người nhanh chóng tới chi viện, hẳn là các người đã đến từ lâu rồi phải không?"
"Tại sao bây giờ mới xuất hiện?"
Thiên Khuyết nhìn Mục Thanh và hét lên một cách lạnh lùng.
"Tôi thấy bọn họ cố tình làm vậy, bọn họ muốn thấy quân Thiên Sách của chúng ta bị quân đội của bảy nước tiêu diệt, thủ đoạn mượn đao giết người này thực sự rất tàn nhẫn!"
Đồ Phu lạnh lùng hét lên.
"Các người đang vu khống, chúng tôi triệu tập nhiều người như vậy, chẳng lẽ chúng tôi không cần phải tốn thời gian trên đường sao?"
Thác Bạc Nghê, quân chủ của quân Chu Tước, hừ lạnh.
"Mọi người, chúng tôi đến muộn đúng là lỗi của chúng tôi, nhưng chúng tôi tuyệt đối không cố ý trì hoãn việc cứu viện!"
Mục Thanh nói.
"Thật sao? Vậy đội quân của các người ẩn nấp cách đây mười mấy dặm để làm gì? Chờ đợi cơ hội rồi ra tay à?"
Diệp Phàm nhìn Mục Thanh, lạnh lùng nói.
Hắn đã phát hiện ra nhóm người này khi vừa đến đây, nhưng lúc đó hắn không để ý đến họ.
Mà lời nói của Diệp Phàm trực tiếp khiến cho sắc mặt các chiến sĩ của quân Thiên Sách tối sầm lại, bọn họ đều tức giận nhìn đám người Mục Thanh.
"Các người đã tới từ sớm? Còn cố ý trốn đi? Còn nói không phải cố ý trì hoãn thời gian cứu viện?" Đồ Phu tức giận hét lên.
“Các người chỉ là một đám hèn hạ không biết xấu hổ, căn bản không xứng làm quân nhân!” Đoạn Đao vô cùng tức giận hét lên.