Các vị trưởng lão Nội Các ở đây không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt bọn họ trở nên kinh sợ.
“Có bọn họ ra tay, cho dù là Võ Thần xuống núi thì không không bảo vệ được đệ tử của ông ta!”
Đại trưởng lão tự tin nói.
Mà ở trên ngọn núi mây mù lượn quanh nào đó có một tòa cung điện rộng lớn.
Một người đàn ông trung niên khoác áo choàng trắng, đầu đội mũ lạnh giọng quát: “Ba người bọn họ đều chết cả?”
“Con trai của Cuồng Long, xem ra là đánh giá thấp cậu ta rồi!”
“Lập tức triệu tập người, không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải bắt hắn về đây cho ta!”
Lúc này, một lão giả nhìn người đàn ông nói: “Tông chủ, người xác định thứ Cuồng Long lấy được năm đó đang ở trong tay tên này sao?”
“Hắn ta là con trai duy nhất của Cuồng Long, Cuồng Long nhất định sẽ đưa cho hắn!”
“Thế nên nhất định phải lấy về, tuyệt đối không được để những người khác nhanh chân đến trước!”
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua.
Cuối cùng Diệp Phàm cũng xuất quan.
Ba ngày nay, vì trợ giúp thuộc hạ tăng sức mạnh, hắn đã hao phí không ít tinh lực.
“Thiếu chủ, có người xông vào điện Long Vương, đang đánh nhau với thống lĩnh rồi!”
Một chiến sĩ Long Quân tới trước mặt Diệp Phàm báo cáo.
Để giúp những người trong điện tăng thực lực, Diệp Phàm đã giao điện Long Vương cho đám người Long Kình và Long Quân trông coi.
“Có người dám xông vào điện Long Vương?”
Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh xuống, hắn đi thẳng ra bên ngoài.
Lúc này, trong điện Long Vương, khi một tiếng gầm vang lên, hai bóng người lần lượt thối lui!
Hai người này chính là Long Kình và Đông Phương Hạo Thiên!
“Dừng tay!” Ngay lúc Long Kình chuẩn bị tiếp tục ra tay thì Diệp Phàm đã xuất hiện ở đây rồi hét lên.
“Thiếu chủ!” Long Kình nhìn Diệp Phàm rồi cúi đầu.
“Tại sao lại là anh? Hai người tại sao lại đánh nhau?” Diệp Phàm có chút kinh ngạc nhìn Đông Phương Hạo Thiên.
“Cậu ta nói tới điện Long Vương tìm người, nhưng lại không nói rõ cần tìm ai, thế là chúng tôi bắt đầu đánh nhau!” Long Kình trả lời.
“Ồ, thật xin lỗi, trước đó tôi không có nói cho anh biết tên của tôi, tôi tên là Diệp Phàm!" Diệp Phàm ngượng ngùng nói.
“Không sao!” Đông Phương Hạo Thiên lắc đầu ho khan.
“Thương thế của anh có vẻ nghiêm trọng, là do Đông Phương Phiệt gây ra sao?” Diệp Phàm hỏi.
“Ừ, bọn họ đã truy sát tôi ba ngày ba đêm, tôi vốn không muốn làm phiền cậu, nhưng tôi vẫn chưa tìm được mẹ của mình, cho nên tôi không thể chết được!” Đông Phương Hạo Thiên trầm giọng nói.
“Thiếu chủ, bên ngoài có rất nhiều người, nói là đến để tìm người!” Lúc này, một binh lính Long quân đi vào, nói với Diệp Phàm.
“Có lẽ là người của Quân đoàn Đông Phương!” Đông Phương Hạo Thiên nói.
“Như tôi đã nói trước đây, nếu anh có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ đến tìm tôi, nhưng tôi vốn không phải làm người chịu thua thiệt, nếu như anh muốn tôi giúp thì anh nhất định phải trả gì đó!” Diệp Phàm nói với Đông Phương Hạo Thiên.
“Cậu muốn gì?” Đông Phương Hạo Thiên liếc nhìn Diệp Phàm.
“Tôi muốn anh gia nhập điện Long Vương, quy phục tôi!”
“Như vậy tôi mới có thể danh chính ngôn thuận giúp anh đối phó với người của Đông Phương Phiệt!” Diệp Phàm nói thẳng.
Hắn đánh giá khá cao Đông Phương Hạo Thiên, anh ta tuy còn trẻ nhưng thực lực lại rất cường đại, mặc dù trong cơ thể của anh ta ẩn chứa sức mạnh của ma đạo, nhưng hiển nhiên Diệp Phàm không hề để ý.