Mục lục
Yêu lại từ đầu – Cố Tư – Trì Uyên (Truyện full – Tác giả: Thi Từ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì thời tiết không tốt, người bên ngoài cũng không nhiều.

Hứa Thanh Du và mẹ Ninh đi lòng vòng thật lâu mà vẫn không nhìn thấy được mấy người.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện lúc được lúc không, đi thêm không bao lâu thì Hứa Thanh Du ngẩng đầu nhìn thấy phía trước đó có một sân thể dục.

Đã đến giờ này rồi trong sân cũng không có người nữa.

Nhìn thấy sân thể dục này là Hứa Thanh Du liền nhớ tới A Trạch, hai người cũng không thể nói là giận dỗi, chỉ là ngày qua ngày vẫn có chút xấu hổ.

Mẹ Ninh không biết chuyện phát sinh giữa Hứa Thanh Du, Ninh Tôn và A Trạch, vậy nên ngay lập tức kéo Hứa Thanh Du đi qua chỗ đó: “ Giờ này cũng không phải thời gian phù hợp, bên đó còn yên tĩnh nữa, đúng thật là chạng vạng tối mới là thời điểm tốt để đi tản bộ, nhiều người náo nhiệt.”

Thì cũng bởi vì bây giờ chỗ này yên tĩnh nên Hứa Thanh Du mới theo bà đi vào đây, nếu mà là chạng vạng tối thì dù có như thế nào thì cô cũng không đi.

Vốn dĩ cô nghĩ là cho dù A Trạch có thổ lộ thì hai người họ sẽ nói rõ ràng với nhau thì tốt rồi, nhưng mà nghĩ sao cũng không nghĩ ra được là ngày hôm đó Ninh Tôn sẽ đi theo.

Chuyện này một khi đã có thêm người khác dính vào thì tình cảnh sẽ không còn dễ dàng nữa.

Cô không có mặt mũi nào mà gặp A Trạch, không phải là không dám đối mặt mà là cảm thấy thời gian này không thể để A Trạch xuống nước được.

A Trạch vẫn luôn chiếu cố hỏi thăm cô, kết quả là lại gây ra tình cảnh như này thật sự làm cho cô cảm thấy rất chột dạ.

Vừa nhìn thấy nơi này là cô liền nhớ đến những chuyện phát sinh ngày hôm đó.

Ninh Tôn trước nay đối với người ngoài tương đối ôn hoà, nhưng mà ngày hôm đó lại không giống thế, lúc mà anh nhìn A Trạch biểu lộ trên mặt rõ ràng là không vui.

Hứa Thanh Du đang đi trên đường thì bước chân lập tức dừng lại, hình như có điểm nào đó mà cô vẫn chưa nắm được.

Mấy ngày nay thái độ của Ninh Tôn với cô rất không giống bình thường, kết hợp với biểu hiện ngày đó của Ninh Tôn trước mặt A Trạch.

Hứa Thanh Du hít vào một hơi thật mạnh, nếu như cô nói cô đã suy nghĩ hơi nhiều thì hẳn là còn có thể nghe được.

Hứa Thanh Du mím môi, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất ổn, tự nhiên có rất nhiều suy nghĩ đột nhiên xuất hiện.

Mẹ Ninh vẫn đi về phía trước, vừa đi vừa vung vẩy cánh tay: “Nhưng mà đến vào lúc này thì có thể sử dụng được các dụng cụ thể thao, nếu như lúc chạng vạng đến đây thì sẽ bị người khác chiếm hết.”

Nói xong bà đi đến bên cạnh một thiết bị, đưa chân lên bắt đầu bày ra dáng ép đầu gối gập eo.

Hứa Thanh Du ngước mắt nhìn nhưng cũng không đi qua đó.

Mẹ Ninh đang tập bên kia còn nói: “Ôi ui, đúng là già thật rồi, con xem này xương cốt cứng hết cả rồi, ép cũng ép không xuống nữa.”

Bà lại đổi chân kia lên, lại nói: “Ngày đó lúc mà nhìn con và A Trạch chơi cầu lông, bác đứng ngoài nhìn thật sự rất hâm mộ, nói thật đó là tuổi trẻ là tốt nhất, con học cái gì cũng nhanh hơn so với bác nhiều, con nhìn bác đi, tay chân vụng về, sau đó A Trạch chỉ tặng vợt cho mỗi con mà thôi, còn bác chắc là chê bác quá cản trở.”

Bà nói nhiều như vậy mà không thấy Hứa Thanh Du trả lời lấy một câu, mẹ Ninh sửng sốt quay đầu lại nhìn.

Chỗ Hứa Thanh Du đứng cách bà khá xa, hiện giờ cả người cô đều đang rơi vào trong trạng thái thất thần.

Mẹ Ninh cười cười: “Con làm sao vậy? Nghĩ đến cái gì thế? Đứng xa như vậy làm gì, tới gần đây đi.”

Sau đó mẹ Ninh chỉ vào cái máy tập thể dục ở bên cạnh mình nói: “Con cũng tới đây dùng thử một chút đi, mấy cô gái các con thân thể dẻo dai, những thứ này đối với các con hẳn là sẽ không khó đâu.”

Đối với mấy cái máy tập thể hình này Hứa Thanh Du cũng không có hứng thú, bây giờ cô có chút muốn gặp Ninh Tôn, tự nhiên thấy cô đơn.

Thế là cô đi về phía mẹ Ninh hai bước sau đó nói: “Bác ạ, nếu không thì bác ở đây chờ con một chút, con đi giải quyết một việc trước đã, một lúc sau con sẽ quay lại, được không ạ?”

Mẹ Ninh sững sờ, thu chân lại: “Có chuyện gì xảy ra vậy con? Làm sao rồi? Nếu không thì bác đi cùng với con nhé.”

Hứa Thanh Du vội vàng khoát tay: “Không cần, không cần đâu ạ, tự con đi cũng được, không phải là chuyện gì quá phức tạp đâu, chút nữa là con sẽ quay về ngay.”

Mẹ Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng của Hứa Thanh Du, gương mặt lộ chút nghi hoặc.

Ở chỗ này Hứa Thanh Du cũng không có bạn bè thân thích gì, còn có việc gì mà không tiện để mình đi cùng.

Hứa Thanh Du quay người lại nói thêm: “Con quay lại ngay bây giờ, thật đó, bác cứ ở chỗ này chờ con một chút.”

Trong lòng cô hiện giờ rất nôn nóng không muốn chờ đợi thêm, nói xong lời này Hứa Thanh Du lại khoát tay với mẹ Ninh cái nữa sau đó quay đầu chạy về hướng nhà.

Mẹ Ninh gọi với theo Hứa Thanh Du hai tiếng nhưng mà Hứa Thanh Du không nghe được.

Mẹ Ninh đứng tại chỗ nhìn chằm chằm lưng Hứa Thanh Du: “Đứa nhỏ này không biết định làm gì không thể lộ ra ngoài lại còn phải giấu cả mình.”

Việc Hứa Thanh Du làm cũng không phải là việc không thể cho ai biết, chẳng qua là có một số việc, cô tạm thời không tiện nói cùng với mẹ Ninh.

Cô vẫn luôn không phải một người thích dây dưa, nhưng khoảng thời gian này cô và Ninh Tôn hai người cứ lằng nhà lằng nhằng, làm cô sống rất khổ sở vất vả.

Vậy nên hôm nay cô muốn dứt khoát một lần.

Lúc mà Hứa Thanh Du chạy tới trước cửa nhà, dừng lại hai giây để cho trạng thái của mình trở lại bình thường sau đó mới mở cửa đi vào.

Ninh Tôn đang đứng trước tủ lạnh lấy trai nước uống, nghe thấy có tiếng mở cửa anh xoay đầu lại nhìn.

Lúc thấy chỉ có mình Hứa Thanh Du trở về, Ninh Tôn sững sờ: “Sao có một mình cô trở về thôi?”

Nói xong ánh mắt anh còn hướng về phía cống nhìn một cái, đúng thật là không còn có thêm ai về, cửa đã được Hứa Thanh Du đóng lại.

Hứa Thanh Du đứng ở cửa, hai tay rũ xuống bên thân, đứng đó nhìn chằm chằm Ninh Tôn, hơi nhíu mày lại.

Nhìn bộ dạng này của cô thì không giống như là tức giận, rõ ràng là đang có chuyện gì đó nghĩ không thông.

Ninh Tôn thấy Hứa Thanh Du không nói lời nào, nở nụ cười đóng cửa tủ lại quay người đi về phía Hứa Thanh Du: “Sao hai người cùng nhau ra ngoài mà lúc về lại mất một người vậy?”

Hứa Thanh Du vẫn ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn, mím môi biểu tình nghiêm túc, không nói lời nào.

Ninh Tôn đứng ở trước mặt cô cúi đầu nhìn cô, khoảng cách của hai người lại vượt qua khoảng cách an toàn trong lòng của Hứa Thanh Du.

Ninh Tôn đưa tay định vuốt lại tóc cho Hứa Thanh Du, có thể là do trở về quá gấp gáp, chạy một đoạn đường, tóc có vẻ lộn xộn.

Hứa Thanh Du tránh ra một bên, tránh đi động tác có vẻ thân mật của Ninh Tôn.

Ninh Tôn dừng lại nhưng vẫn cười như cũ: “Lúc nãy đi đâu vậy?”

Ninh Huyền dừng lại, vẫn như cũ là cười cười, “Vừa rồi đi chỗ nào rồi?”

Hứa Thanh Du há miệng sau đó nói: “Đi gặp A Trạch.”

Vốn dĩ Ninh Tôn đang cong khoé miệng cười, nghe thấy câu này của cô thì thì biểu lộ trên gương mặt liền hạ xuống cứng đơ.

Quả nhiên, Hứa Thanh Du cũng đoán ra được bộ dạng này, nhưng vẫn nhịn không được được mà đầu ngón tay run lên.

Cũng không phải là cô không bị kích động mà phần lớn là kinh ngạc.

Sau đó cô lại nói: “Lừa anh thôi, tôi sao có thể đi gặp cậu ấy được.”

Cô vòng qua người Ninh Tôn, đi đến ghế sofa ngồi xuống: “Về sau tôi và cậu ấy sẽ không gặp nhau nữa.”

Ninh Tôn quay người nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du, có thể là trò đùa vừa rồi của cô không buông cười chút nào cho nên biểu cảm của anh vẫn không hoà hoãn được chút nào.

Hứa Thanh Du chống tay ở trên đùi mím môi nghĩ một lúc mới nói: “Tôi cảm thấy Nam Nhạc rất thích anh, anh cảm thấy như thế nào?”

Ninh Tôn không hiểu sao chủ đề lại từ A Trạch chuyển sang đến Nam Nhạc rồi.

Anh nhăn mày lại nói: “Tôi chẳng cảm thấy gì cả.”

Sau đó anh đi lại chỗ Hứa Thanh Du: “Ngược lại tôi cảm thấy A Trạch rất thích cô đấy.”

Hứa Thanh Du gật đầu: “Đúng là cậu ấy thích tôi, không phải lần trước anh đã nhìn thấy rồi sao, cậu ấy đã thổ lộ với tôi rồi.”

Ninh Tôn ngồi xuống chỗ đối diện với cô: “Nhìn bộ dạng của cô hình như còn rất kiêu ngạo nữa.”

Hứa Thanh Du ừ một tiếng: “Tất nhiên là nên kiêu ngạo rồi, điều này có thể chứng minh là tôi cũng có sức hấp dẫn.”

Nói xong cô còn cười hì hì: “Sao vậy, anh không vui à?”

Ninh Tôn thấy Hứa Thanh Du hỏi thế liền nói luôn: “Đúng vậy, không vui chút nào.”

Hứa Thanh Du liếm liếm môi, mặc dù bề ngoài cô nguy trang rất bình tĩnh, ý nghĩ vừa rồi nhảy ra rất nhanh, hô hấp cũng dần trở nên hỗn loạn hơn.

Từ lúc sinh ra đến giờ chưa lúc nào mà cô ấy cảm thấy kích động như bây giờ.

Mấy giây sau Hứa Thanh Du mới hỏi: “Tại sao anh lại không vui?”

Cô hỏi vậy nhất thời Ninh Tôn không biết trả lời như thế nào.

Xem như là anh đã hiểu được, vì sao lại chỉ mình Hứa Thanh Du trở về, hoá ra là muốn cùng anh nói rõ ràng mọi chuyện.

Anh vẫn luôn biết rằng mặc dù Hứa Thanh Du rất hiền dịu nhưng tuyệt đối không mềm yếu.

Lúc trước cô nhảy dựng lên cãi nhau với mình thì có thể thấy được, cô không phải là cái bình nhẫn nhịn.

Khả năng là do hành vi hai ngày nay của mình đã làm cho cô ấy bối rối, cho nên cô ấy muốn đêm những chuyện này nói rõ ràng ra.

Ninh Tôn nghĩ một lúc, sau đó nghiêng thân thể ra trước để cho mình cách Hứa Thanh Du một khoảng gần hơn chút: “Em không nhìn ra được vì sao ư?”

Lần này Hứa Thanh Du không tránh, cho dù ánh mắt của Ninh Tôn vẫn thâm trầm như cũ, khiến cho cô chút nữa là không chống đỡ được, nhưng cô vẫn cố gắng chống đỡ nhìn về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK